Phi Thiên

Chương 3074

Trước khi đi vào nhìn đại quân mọc lên san sát như rừng, hơi đánh giá nhân số, phát hiện thật đúng là dốc toàn lực lượng, Vưu Huyền trong lòng có chút căng thẳng.

Động Thiên Phúc Địa, trong lương đình, Miêu Nghị ngồi ngay ngắn sau bàn đá bình tĩnh nâng chén rượu uống. Diêm Tu cùng Dương Triệu Thanh đứng phía sau hai bên. Thanh Nguyệt cùng Long Tín Tắc đứng hai bên bàn đá.

Vưu Huyền hơi chút quan sát hoàn cảnh bên trong Động Thiên Phúc Địa, nhìn thấy trong đình xong đại khái đoán được đang ngồi là Đô Thống U Minh phủ Ngưu Hữu Đức. Hai cái hiển thánh cảnh giới cao thủ hộ pháp, không sai được, Nguyên Công dẫn đường hơi nghiêng ra bậc thang phía ngoài đình, không sai rồi.

- Chấp sự Vưu tộc Vưu Huyền bái kiến Đô Thống Đại Nhân.

Vưu Huyền đứng dưới bậc thang xốc khăn chùm đầu lên lộ ra chân dung hành lễ. Hắn cũng là lần đầu nhìn thấy Miêu Nghị, cũng rất tò mò đối với vị Đô thống truyền kỳ này, không khỏi chăm chú nhìn thêm.

Miêu Nghị giương mắt, đối xử lạnh nhạt quét qua, ánh mắt song phương đụng một cái Vưu Huyền trong lòng chợt lạnh cảm nhận được trong mắt đối phương sát ý, tranh thủ thời gian rủ mắt xuống.

Lúc này Vưu Huyền trong miệng tràn đầy hàm xúc đắng chát, than mẫu thân đây là sao tự làm khổ mình. Nếu là bình thường giống như Đô thống cũng không dám trêu chọc hắn, dù sao Vưu tộc đều có quan hệ với các thế lực thực lực lớn. Hôm nay tốt rồi, nhưng lại không thể không chủ động chạy tới cúi đầu.

- Lá gan không nhỏ, bắt người của ta, còn dám chạy tới rêu rao. Coi Đô thống phủ U Minh ta không người sao?

Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng không giận tự uy.

Vưu Huyền lập tức giải thích:

- Đô Thống Đại nhân đã hiểu lầm, mẹ con chúng ta lúc ấy là bị Doanh gia bức bách bất đắc dĩ. Doanh gia ý tứ vốn là muốn nắm bắt toàn bộ Đô Thống đại nhân, là mẫu thân ta cực lực quần nhau, cho dù là thủ hạ của đại nhân giết không ít đệ tử Vưu tộc cũng cố gắng không động đến một cây kim sợi chỉ của người khác chỉ thả rời đi. Cái này thuộc hạ của đại nhân cũng có thể làm chứng...

Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Đã bị buộc bất đắc dĩ ngược lại cũng dễ nói. Trước tiên đem người thả ra.

Mặc dù hắn đã biết khả năng cứu được Từ Đường Nhiên không lớn nhưng vẫn nghĩ hết cách thử xem.

Vưu Huyền ngẩng đầu vẻ mặt đau khổ nói:

- Người bị Doanh gia người lấy mất đã không phải chúng ta có thể làm chủ.

Miêu Nghị sắc mặt phát lạnh:

- Vậy người còn chạy tới làm gì? Trêu chọc ta chơi sao?

Vưu Huyền chắp tay:

- Đô thống đại nhân khả năng có chỗ không biết. Doanh gia đã bí mật điều động 500 vạn quân tinh nhuệ tiến vào Hắc Long Đàm, dục đối với Đại nhân làm loạn, gia mẫu biết được tin tức sau kinh hãi lệnh cho ta tránh ánh mắt Doanh gia bí mật đến tìm Đại nhân, đem tình huống thông báo, tránh cho Đại nhân rơi vào bẫy của Doanh gia.

500 vạn quân tinh nhuệ? Thanh Nguyệt Long Tín Đẳng hít sâu một hơi. Doanh gia quả thực là... rõ ràng điều 500 vạn quân tinh nhuệ đối phó với đại quân U Minh. Đây là muốn đuổi tận giết tuyết! Mấy người đều quay đầu nhìn về phía Miêu Nghị, cảm thấy tin tức này có thể nói là tới kịp thời. Cái này nếu thật là đâm đầu vào, hậu quả khó mà lường được.

Miêu Nghị hơi có vẻ trầm mặc, hắn cũng không nghĩ

Doanh gia rõ ràng làm ra tác phẩm lớn như vậy đối phó với hắn. Quả thực là không đẩy hắn vào chỗ chết không thể. Xem ra Dương Khánh nói không sai, lần trước thật sự là đắc tội với Doanh gia.

Vưu Huyền có thể cảm giác được không khí thay đổi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Xem chừng có thể tránh một trận chiến này rồi, chỉ cần có thể tránh một trận chiến này. Ngưu Hữu Đức có thể cảm tạ y hay không y cũng không sao.

- Chỉ như vậy?

Miêu Nghị chợt phá vỡ im lặng nhàn nhạn nói một câu:

- Không khỏi.

Vưu Huyền trong lòng hơi hồi hộp một chút:

- Không biết Đại nhân còn muốn biết gì nữa? Tiểu nhân biết nhất định sẽ nói.

Miêu Nghị cầm bình rót rượu cho mình, nhẹ nhàng hỏi:

- Ta chỉ muốn biết Phó Đô thống của ta có thể còn sống trở về không?

Vưu Huyền á khẩu không trả lời được trong chốc lát:

- Doanh gia không dễ nói chuyện, nhưng mẫu tử tiểu nhân nhất định hết sức. Tiểu nhân sẽ trở về tìm mẫu thân nghĩ cách, đại nhân bảo trọng, tiểu nhân cáo từ.

Hắn đã nhận ra giọng Miêu Nghị không đúng, đưa đến một nhân tình lớn lao như vậy rõ ràng không có điểm ý tứ cảm tạ, hoàn toàn ra khỏi dự đoán. Có chút không ổn, quyết định đi trước một bước tránh khả năng gặp nguy hiểm.

- Không vội.

Miêu Nghị ngăn lại một tiếng, đặt chén rượu xuống bình tĩnh nhìn chăm chú hỏi y

- Từ Đường Nhiên còn sống không?

Bên này một mực không liên hệ được với Từ Đường Nhiên, có chút nghi ngờ có phải Từ Đường Nhiên đã gặp nạn.

Phát hiện nỗi lòng Miêu Nghị không có cách nào cân nhắc, không có cách nào tính toán theo lẽ thường, Vưu Huyền trong lòng đã bắt đầu có chút khẩn trương, vội vàng gật đầu nói:

- Còn sống. Doanh gia còn chuẩn bị dùng Từ Đường Nhiên làm mồi nhử Đại nhân. Trước khi Đại nhân mắc câu, Từ đại nhân sẽ không có chuyện gì.

Miêu Nghị hí mắt nhìn y:

- Chỗ ta không liên lạc được y, ngươi có thể có cách để ta liên lạc với y?

Vưu Huyền rất muốn nói hết cách rồi, nhưng rõ ràng cảm thấy đối phương trong khóe mắt có hàm ý, khó nhọc nói:

- Tiểu nhân nghĩ cách, thử xem một chút.

Nói xong lấy ra sao linh liên hệ với mẹ mình. Hiện tại cũng chỉ có thể làm để cho mẫu thân nghĩ cách rồi.

Miêu Nghị ngược lại rất có kiên nhẫn, tự uốոց một mình ở đằng kia chậm rãi chờ.

U cung, nhận được tin nhi tử Vưu U kinh hãi, phát hiện phán đoán của mình với Ngưu Hữu Đức liên tiếp sai lầm. Tình huống này đối phương rõ ràng còn có thể có ý cứu người. Chẳng lẽ sinh tử của 10 vạn đại quân còn không bằng một mình Từ Đường Nhiên? Không có trong tay đội ngũ này Đô Thống U Minh liền mất đi binh quyền, dựa vào một Phó đô thống có ích lợi gì. Ngay cả mạng sống cũng không cứu được, leo lên đến vị trí này điểm lợi hại này cũng không cân nhắc được sao?
Bình Luận (0)
Comment