Phi Thiên

Chương 366.2

Bì Quân Tử đã lãnh giáo qua lòng dạ độc ác của vị đại gia này, liên tiếp khoát tay nói:

- Sẽ không có giở trò gì, đây là huyệt động mà tiểu nhân tự đào, bất quá kính xin ba vị thu liễm nhân khí trên người một chút.

Việc này không nên chậm trễ, đã nghe được thanh âm vó long câu dong ruổi nơi xa, mấy người không thể làm gì khác hơn là chui vào. Vừa vào bên trong động, Bì Quân Tử lại dời khối đá cửa động về vị trí cũ, che kín cửa động lại.

Cửa động không lớn nhưng bên trong lại rất rộng rãi, động sâu không thấy cuối, có đào bậc thang đá dẫn xuống, chỉ là tối đen như mực, bất quá mấy người mở pháp nhãn ra cũng không sợ không thấy rõ đường.

Vừa thấy tình huống này, Miêu Nghị lập tức ý thức được không đúng. Lối ra vào bên trong động làm lớn như vậy, bậc thang còn tu sửa chỉnh tề như vậy, không giống là một chỗ của người ở. Hơn nữa bên trong động còn lởn vởn yêu khí hỗn tạp, cũng không phải là yêu khí trên người một mình Bì Quân Tử.

Nghịch Lân thương đột nhiên xuất thủ, gai ngược móc lấy cổ của Bì Quân Tử, trầm giọng nói:

- Bì Quân Tử, ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho ta biết nơi này là chỗ ở tạm của chỉ một mình ngươi.

Bì Quân Tử lập tức cẩn thận khoát tay nói:

- Ngưu gia, tiểu nhân tuyệt không có nói dối, toàn bộ địa động trên đảo cũng là tiểu nhân đào mấy năm qua. Chỉ cầu ngài nói chuyện nhỏ giọng một chút, phần lớn yêu tu trên toàn đảo đều ở dưới đất này, cho nên tiểu nhân mới bảo mấy vị thu liễm nhân khí trên người. Nếu có thể thúc giục một chút yêu khí trên yêu đan che giấu thì càng tốt, hẳn là ngài đã có kinh nghiệm chuyện này.

Hắn có kinh nghiệm? Triệu Phi và Tư Không Vô Úy cùng nhau nhìn về phía Miêu Nghị.

Ai ngờ Miêu Nghị lại nổi giận:

- Ngươi lại dám đưa chúng ta vào trong ổ yêu quái!

Ngươi còn sợ ổ yêu quái này sao, ngươi cũng đã từng xông vào ổ yêu quái kia mà, ngay cả Viên Thống Lĩnh cũng bị ngươi giết chết rồi! Bì Quân Tử thầm mắng trong lòng, ngoài mặt vội vàng khoát tay lia lịa:

- Tiểu nhân thật sự chỉ có lòng tốt, trên đảo có không ít thụ yêu, nếu không dẫn các vị vào nơi này, đi lại ở bên ngoài chắc là sẽ bị phát hiện. Địa đạo thông ra bốn phương tám hướng dưới này là do tiểu nhân đào, chỉ có ta quen thuộc nhất, không có nắm chắc ta cũng không dám dẫn Ngưu gia đi vào!

Nghe đến đó, Tư Không Vô Úy và Triệu Phi đều xác nhận vị này thật sự là yêu quái Tinh Tú Hải, chẳng qua là tại sao Miêu Nghị lại biết yêu tu Tinh Tú Hải, vì sao yêu tu này gọi Miêu Nghị là Ngưu đại tiên và Ngưu gia?

Cuối cùng ba người làm theo lời Bì Quân Tử nói, thu liễm nhân khí trên người, lợi dụng yêu đan thúc giục ra yêu khí che giấu mình. Dưới sự chỉ điểm của Bì Quân Tử lại thu chiến giáp trên người, xõa búi tóc ra, để tóc tai bù xù che nửa mặt tiếp tục tiến về phía trước.

Miêu Nghị cũng không dám khinh thường, thả mấy con tiểu Đường Lang ở trên người của Bì Quân Tử, mấy người kẹp Bì Quân Tử ở giữa đi về phía trước.

Đi được không bao xa trong lòng Tư Không Vô Úy có hơi kích động. Đời này vẫn là lần đầu xông vào trong ổ yêu quái, không khỏi quá kích thích, không nhịn được âm thầm truyền âm hỏi:

- Miêu Nghị, rốt cuộc đây là tình huống thế nào, ta thấy tựa hồ yêu tu này rất sợ ngươi!

Trong lòng Triệu Phi lại cảm thấy không tin tưởng, sống lâu như vậy từ trước tới nay chưa từng tiến vào hang ổ yêu quái bao giờ.

- Bây giờ nói một vài câu cũng không thể nào nói cho rõ ràng, tóm lại yêu này là con chuột tinh, là bại tướng dưới tay ta, sau này có cơ hội ta sẽ nói tỉ mỉ.

Miêu Nghị truyền âm đáp lại...

-----------

Nhân mã của Hồng Cân minh cơ hồ đã lục tục lên bờ toàn bộ, nhảy lên vật cỡi ầm ầm xông vào trong rừng núi.

- Phía trước có yêu khí!

Mới vừa bay qua một ngọn núi, Cổ Tam Chính đột nhiên giơ tay lên quát, chúng kỵ sĩ rối rít khẩn cấp dừng lại.

Mọi người mở pháp nhãn ra cũng nhìn thấy, nhìn bộ dáng như vậy yêu quái trên đảo chắc chắn không ít. Nhưng chính là bởi vì như vậy, Diệp Tâm mới cau mày nói:

- Nếu trên đảo có nhiều yêu nghiệt, vậy không có khả năng để bọn Miêu Nghị qua, vì sao không có một chút động tĩnh ngăn cản nào cả?

- Không biết rõ rốt cục trên đảo có bao nhiêu yêu tu, chúng ta cũng không tiện tản ra chung quanh tìm tòi.

Cổ Tam Chính quay đầu lại nhìn về phía Đàm Lạc:

- Phải xem ngươi rồi.

Đàm Lạc gật đầu một cái nói:

- Chỉ cần vẫn còn ở trên đảo, bọn họ sẽ không chạy được.

Y lật tay lấy trong túi linh thú ra một con hắc hồ ly mũi đỏ, để ra trước mặt, mặt đối mặt kêu lên mấy tiếng quái dị, sau đó ném linh thú này xuống đất.

Chỉ thấy hắc hồ ly đưa mũi sát mặt đất qua lại ngửi mấy vòng lớn, cuối cùng tựa hồ đánh hơi được khí tức gì khác thường, ngẩng đầu nhìn về phương hướng bọn Miêu Nghị tiến vào sơn cốc trước đó ngửi ngửi mấy cái. Sau đó quay đầu lại kêu vài tiếng với Đàm Lạc, quay đầu lại nhanh chóng chạy về phía trước như bay.

- Tìm được rồi, bọn họ đi theo hướng bên kia!

Đàm Lạc phất tay chỉ về phương hướng hắc hồ ly chạy đi.

Đại đội nhân mã lập tức theo sau hắc hồ ly chạy đi, không bao lâu đã đi tới hạp cốc trong núi kia.

Cơ hồ không phí sức lực gì, hắc hồ ly mũi đỏ đã tìm được địa phương bọn Miêu Nghị tiến vào trước đó, đang lấy chân cào cào khe hở nằm giữa tảng đá lớn và vách đá...

-----------

Lúc này bọn Miêu Nghị đã theo Bì Quân Tử xuyên qua mê cung địa đạo dưới đất như mạng nhện, nếu không có Bì Quân Tử dẫn đường nhất định sẽ lạc ở chỗ này, bọn họ đi thẳng tới địa phương Bì Quân Tử cư ngụ.

Mà Bì Quân Tử vì an toàn, sợ có bất trắc còn đào thêm mật thất bên trong huyệt động của mình, dẫn bọn Miêu Nghị chui vào

Sau khi tiến vào mật thất của riêng Bì Quân Tử, y mới thở phào nhẹ nhõm nói:

- Ngưu gia, bây giờ có thể yên tâm nói chuyện.

Mấy người quan sát thấy không gian không lớn, Triệu Phi cau mày nói:

- Chỉ có một con đường tiến vào, vạn nhất bên ngoài có người chặn lối ra, ở dưới đất sâu như vậy, chẳng phải là chúng ta sẽ bị chôn sống ở chỗ này sao?

Bì Quân Tử chắp tay nói:

- Vị đại gia này không cần lo lắng.

Y giơ tay chỉ về phía một góc tường nhìn bề ngoài không có gì khác với xung quanh:

- Ta còn chuẩn bị ở đó một con đường bí mật chạy trốn, có thể nối thẳng tới đáy biển. Ngưu gia, nếu như các ngươi muốn đi, ta có thể đưa các ngươi rời đi ngay bây giờ.

Không phải là lần đầu tiên y và Miêu Nghị giao thiệp với nhau, mặc dù Miêu Nghị lòng dạ độc ác, nhưng chỉ cần y phối hợp sẽ không có chuyện gì. Lần đầu tiên hai người gặp mặt Miêu Nghị đã tuân thủ cam kết tha cho y một mạng, nếu không hoàn toàn có thể thừa dịp lúc y hôn mê lấy tính mạng của y.

Cho nên y rất mong đưa mấy vị ôn thần này đi sớm một chút, tránh cho lo lắng đề phòng, cũng không dám giở trò quỷ gì.
Bình Luận (0)
Comment