Phi Thiên

Chương 3682

Bộ dạng khổ tận cam lai yếu đuối của nàng khiến Đằng Phi khá là động dung, nhè nhẹ nắm lấy tay nàng:

- Hiểu cả, bản vương đều hiểu cả, mấy năm nay ủy khuất ngươi.

Chu Ưu Mỹ lắc đầu nói:

- Vương gia có phần tâm ý như thế, thiếp thân liền đã biết đủ, chỉ là danh bất chính ngôn bất thuận tiến vào chủ trạch, thiếp thân tài gì đức gì, sợ các tỷ tỷ khác không cao hứng, đợi sau này Vương gia thành đại sự lai thỏa mãn nguyện vọng thiếp thân cũng không muộn, thiếp thân đợi nhiều năm như vậy, không để ý lại đợi thêm chút ít thời gian, một điểm ủy khuất không tính cái gì.

Đằng Phi lập tức quay đầu hướng Đằng Trung phân phó nói:

- Vậy thì danh chính ngôn thuận công khai thôi, bắt đầu tư hôm nay, Vương phủ đã có nữ chủ nhân, bản Vương cũng muốn nhìn xem có ai dám nói ra nói vào!

Chu Ưu Mỹ hưng phấn đến nổi tâm lý run rẩy cả lên.

- Tuân mệnh!

Đằng Trung khom người ứng tiếng, khẽ giương mắt xem xét Chu Ưu Mỹ, vẫn tiếp tục duy trì trầm mặc, nhưng trong lòng lại ngấm ngầm cảm thán, vị này từ đám đông thi thiếp thoát vỏ mà ra, trở thành một trong những người có tư cách ra vào nơi này, bây giờ lại muốn vượt qua những người mặt trước chính thức nhập chủ nơi này, từ đây trở thành nữ chủ nhân thực sự của vương phủ, những người thua ở trong tay nàng sợ rằng phải chịu hết dày vò, bằng tâm cơ của vị này chắc cũng không cho bọn họ cơ hội lật thân, chỉ hi vọng vị này đủ thông minh để đừng gây ra chuyện gì phiền toái trong vương phủ ở thời điểm hiện tại.

Kỳ thực hắn không tán thành xác định nhân tuyển nữ chủ nhân vương phủ trong thời khắc then chốt như bây giờ, chỉ là loại chuyện này hắn không tiện can dự, nếu dám trở ngại khác gì đắc tội đến chết cũng không hóa giải được với Chu Ưu Mỹ. Đứng tại lập trường Chu Ưu Mỹ tuyệt đối sẽ không suy nghĩ như hắn, điều người ta lo lắng chỉ là đêm dài lắm mộng, mong không được có thể sớm ngày xác định thân phận, thậm chí không tiếc tá trợ ngoại lực can dự, một khi hắn ngăn trở, sợ rằng đời này Chu Ưu Mỹ sẽ không tha thứ hắn, trừ phi sau này hắn cường hành ra tay trị được Chu Ưu Mỹ vĩnh viễn không cách nào lật thân, bằng không quan hệ giữa hắn cùng vị nữ chủ nhân này sẽ rất lúng túng, mà nếu mình thật cường lực ngăn trở Chu Ưu Mỹ thượng vị, không khéo vương gia sẽ hiểu lầm hắn đã bắt đầu chọn đội trong việc xác định địa vị người thừa kế đời tiếp theo.

- Vương phi?

Miêu Nghi bồi hồi tại trong hoa viên sửng sốt một tiếng.

- Đằng Phi không phải hứa hẹn phải chờ tới sau này mà? Làm sao nhanh như vậy?

Vân Tri Thu vừa nhận được tin tức từ Đằng vương phủ, liền đến thông báo cho hắn biết cười nói:

- Thì mới nói thủ đoạn của nữ nhân này không đơn giản. Đằng Phi có thể xác định danh phận chính thức cho nàng ngay lúc này, nàng không gian lận mới là lạ. Nữ nhân này vì lợi ích bản thân, thậm chí không tiếc tá trợ ngoại lực can dự gia sự vương phủ, có điểm không chút giới hạn, sau này còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Đằng Phi ngay lúc này ổn định nàng chưa hẳn đã là chuyện xấu. Không quản nàng, ta chuẩn bị một phần hậu lễ để người đưa qua đó.

Miêu Nghị gật đầu:

- Ngươi nhìn vào mà làm thôi!

Tịch cảnh viên, Ha Hầu Thừa Vũ có vẻ tịch mịch sầu muộn du đãng trong viên cảnh rực rỡ như hoa, sau người là một đám cung nữ cùng theo.

Trong lúc vô ý nhìn thấy phía trước có vài tên cung nữ đang vây quanh bên người một nữ nhân, hình như vừa hái hoa, chính đáng cắm lên búi tóc nữ nhân kia.

Hạ Hầu Thừa Vũ thuộc về loại người vừa nhìn thấy nữ nhân trong cung trang điểm lộng lẫy xinh đẹp hơn mình liền cảm thấy không thoải mái, liền chủ động đi tới, nhìn rõ người đó là ai, cảm giác không thoải mái trong lòng mới hơi thuyên giảm.

- Thì ra là Lệ phi! Đúng là có nhã hứng thật.

- Nương nương!

Lệ phi kịp thời phản ứng, vôi vàng hái xuống hoa tươi trên búi tóc, cúi người hành lễ, tiếu dung đầy mặt theo gót bên người Hạ Hầu Thừa Vũ.

Nga Mi ở mặt sau hơi cảnh dịch coi chừng Lệ phi, nàng đã phát giác được một ít không bình thường, gần đây tựa hồ Lệ phi có phần gần gũi với Thiên hầu nương nương, không có việc gì cũng thường đến tiếp cận, bộ dáng khá là nịnh nọt, lại rất khiến Hạ Hầu Thừa Vũ vui lòng.

Sau một phen nịnh nọt, Lệ phi đột nhiên đến bên cạnh ngắt xuống một bông hoa tươi noãn hồng, cung thỉnh Hạ Hầu Thừa Vũ đeo trên đầu thử thử, tiếp đó lại hỏi chúng nhân:

- Hoa này quá xứng với nương nương, mọi người cảm thấy dễ nhìn không?

- Dễ nhìn! Dễ nhìn!

Xung quanh lập tức vang lên một manh khen hay, đều nói dễ nhìn, cả Nga Mi cũng không ngoại lệ, then chốt là dù không dễ nhìn cũng không ai dám nói thẳng. Thiên hậu nương nương có hơi hẹp hòi, một câu nói không đúng liền có khả năng bị nàng ghi hận.

Trong một mảnh lời khen tặng, Hạ Hầu Thừa Vũ bị giỡn đến mặt mày hớn hở nói:

- Miệng Lệ phi thật ngọt, bản cung làm sao so được với đám giai lễ hậu cung hoa nhường nguyệt thẹn các ngươi.

Nói thì nói như vậy, nhưng vẫn đưa tay vuốt ve hoa tươi trên tóc cuối cùng vẫn không bỏ được hái xuống.

- Lời này của nương nương thần thiếp không cho là đúng, trên đời này mỗi người mỗi khác, ai cũng có đặc sắc riêng, ví như trang điểm, trang điểm kỳ thực cũng có kiến giai riêng, không thể trang điểm lung tung, trang điểm bình thường chưa hẳn đã thích hợp với tất cả mọi người, cần phải có châm chích mới có thể phát huy ra ưu điểm riêng được.

Lệ phi lải nhải một trận.

Hạ Hầu Thừa Vũ lại nghe rất để tâm, thỉnh thoảng chêm vào một câu, nghe nàng nói có lý, xin ý xin chỉ điểm, hai người càng nói càng có vẻ gần gũi thân thiết.

Đợi không khi ấp ủ không sai, Lệ phi đột nhiên thấp giọng tới một câu:

- Nương nương, có câu này thần thiếp không biết có nên nói hay không?

Hạ Hầu Thừa Vũ nghe ra nàng cό lời riêng muốn nói, lại thêm hiện tại cam quan với nàng cũng không sai, bèn vẫy vẫy tay, để hạ nhân cách xa một chút.

Lúc này Lệ phi mới nhẹ nhàng hỏi:

- Nương nương, hiện nay bệ hạ trừ xử lý một ít sự tình ra, lại trường kỳ ngẩn tại Ly cung là sao vậy? Thiên cung này mới thực sự là nhà của bệ hạ a! Sao nương nương không khuyên nhủ?
Bình Luận (0)
Comment