Có một ngày, đột nhiên xuất hiện một nam nhân rất dễ nhìn, y quen cùng tỷ tỷ, hai người dần dần sớm chiều ở chung, sự chú ý cùng tình cảm của tỷ tỷ tựa hồ chuyển hết lên người nam nhân kia, hắn cảm thấy mình như mất đi thứ quý báu nhất trên đời. Đến sau hắn tìm nam nhân kia nhao một trận, để y cút ra, để y rời xa tỷ tỷ, kết quả nam nhân kia châm chọc hắn quá yếu, rồi triển hiện ra thực lực cường đại, nói sẽ cho hắn một cơ hội thay đổi bản thân, đưa hắn đến một phiến tinh không khác, để hắn kiến thức được thế giới bên ngoài, còn nói với hắn, đợi đến ngày nào hắn có thể vượt qua y thì hay nói đến chuyện để y rời xa tỷ tỷ.
Thế là hắn giành được một ít cơ duyên, nỗ lực ở cái thế giới kia, đợi đến sau khi thực sự trưởng thành, buông xuống chấp niệm, cũng có thể ung dung đối diện với cảm tình giữa tỷ tỷ cùng nam nhân kia, hắn biết mình nên làm cái gì, nhưng khi đó lại không thể bảo vệ tỷ tỷ thuần khiết thiện lương được nữa.
Bây giờ nhìn thấy tỷ tỷ bình yên vô sự, lại vẫn đau lòng vô cùng, vạn phần hối hận, nếu không phải bởi mình rời đi, tỷ tỷ sẽ không vì tìm kiếm hắn mà rời bỏ phiến đại dương xanh thẳm kia, sẽ không ly rời bỏ cố hương, cũng sẽ không gặp phải kiếp nạn, càng không phải chịu đựng nhiều khổ ải như vậy...
Bạch chủ đứng ở bên ngoài bọt khí trong suốt, nhìn thấy cảnh Nhược Thủy ôn nhu vuốt nhẹ đầu Cao Quán, nhỏ giọng thầm thì, có phần lúng túng sờ sờ mũi.
Hắn biết rõ, hết thảy ác qủa này đều do hắn tạo thành.
Thân làm đứa con của đại dương, Nhược Thủy không nguyện rời bỏ biển lớn xanh thẳm, bởi vì nàng là công chúa tôn qúy nhất của phiến biển lớn kia, trong tộc của các nàng một mực lưu truyền một truyền thuyết cổ xưa, nói chỉ cần rời bỏ phiên biến lớn này thì sẽ biến thành bọt bóng chết đi. Nhưng hắn có chuyện của riêng mình cần phải làm, vì tư tâm bản thân, vì mang đi nữ nhân này, hắn liền lừa đệ đệ nàng đi ra làm mồi nhử, thế là hắn được như nguyện, dẫn theo nữ nhân này rời bỏ cố hương.
Mà hắn cũng không phải người tốt đẹp gì, vì có thể cài cắm một tay chân có thể tin vào bên người Thanh chủ, hắn liền làm ra chuyện càng ti bỉ hơn nữa, bởi vì có Nhược Thủy kiềm chế Cao Quán, hắn ngầm nghĩ cách đẩy Cao Quán đến bên người Thanh chủ, đừng nói Thanh chủ, sợ là đến hiện tại ngay cả bản thân Cao Quán đều không ý thức được hắn mới là kẻ đứng sau màn ngầm thúc đẩy hết thảy. Vì cách trở liên hệ giữa Nhược Thủy cùng Cao Quán để tránh lộ ra sơ hở, hắn lại dùng những lý do đại loại như không muốn hại Cao Quán để kiềm chế Nhược Thủy.
Chính bởi vì tư tâm của hắn, cuối cùng thiếu chút nữa đã quấn Nhược Thủy vào vòng thị phi.
Vốn cho là có Cao Quán ở bên người Thanh chủ, có thể kịp thời dự phòng bất trắc, hắn cho là sau khi vặn ngã Hạ Hầu gia, bảo thủ cho sư phó thì sẽ thản nhiên mang Nhược Thủy rời đi, sẽ không thiếu nợ Nhược Thủy cái gì, nhưng không tính đến người nào vì đối phó hắn mà cẩn thận tới cực điểm, ngay cả Cao Quán cũng bị dấu diếm, cuối cùng ủ thành quả đắng.
Nhưng bất kể thế nào, quân cờ Cao Quán bố trí ở bên người Thanh chủ cuối cùng đã phát huy tác dụng cực lớn.
Nhìn cảnh tỷ đệ trùng chung, Bạch chủ không quấy rầy, bước chậm đi tới bên cửa sổ, nhìn ra tinh không hảo hạn nơi xa, hi vọng sau hết thảy còn có thể bù đắp được an bình cho nữ nhân này.
May mắn chính là, cuối cùng vẫn bảo hộ được nữ nhân này, không khiến nàng ấn chứng truyền thuyết cổ xưa kia, không khiến nàng hóa thành bọt bóng tan tành mây khói.
Ngoài cửa sổ là tinh không lộng lẫy, trong mắt Bạch chủ toàn là mê vọng, trong đầu lại là chuyện cũ, ân ân oán oán, thị thị phi phi, tình thù đan xen, tinh phong tuyết vu, từng màn vạch qua trước mắt, có lẽ chỉ có thực sự trải nghiệm qua mới có thể thả xuống, không có trải qua thì làm sao mà thả xuống được...
Ngự viên, Lục ương viên trước nay vẫn luôn an bình bổng hiện và có phần chen chúc, Lục bà bà đưa vô số giai lệ hậu cung Thiên Đình đến đây, che chở ở nơi này.
Chuyển mắt nhìn đám giai lệ kia, sau khi tin tức Thanh, Phật chiến bại truyền đến, lập tức người người kinh khủng, bầu không khí hốt hoảng bao trùm, thân làm nữ nhân của Thanh chủ, các nàng không biết tiếp theo sẽ có kết cục tàn khốc nào đang đón chào mình.
Có một số vốn cho rằng mình sẽ không có chuyện gì, ví như đám người Quảng Lệnh Công, Đằng Phi đã đầu hàng Ngưu Hữu Đức, các nàng nguyên là do bọn họ thôi tiến vào cung, sau khi nhận được tin Thanh, Phật chiến bại, các nàng lập tức hướng chủ tử tỏ rõ trung thành, cho là các chủ tử sẽ cứu mình thoát ly nguy hiểm.
Nhưng đa phần câu trả lời nhận được đều rất hàm hồ, khiến các nàng không khỏi hàn tâm. Trong đám nữ nhân này không thiếu người hiểu chuyện, bọn họ biết, thiên hạ nhất thống, Ngưu Hữu Đức đang nắm đại quyền, quy tắc chưa định, thưởng phạt chưa định, một niềm vui buồn của Ngưu Hữu Đức liền có thể quyết định hưng suy tồn vong của một gia tộc, chính đang trong thời điểm quyết định lên hay là xuống này, những quyền quý kia sẽ không có ai dám dây dưa gì với người của Thanh chủ, để rơi đằng chuôi vào tay kẻ khác, phủi sạch quan hệ còn không kịp, làm sao sẽ chủ động đi tìm phiền toái.
Nói trắng ra, các nàng đã thành con tốt thí.
Đến đây, đám tuyệt sắc giai lệ này mới thực sự sợ hãi, chiến chiến căng căng bám vào Lục bà bà cầu xin bảo hộ. Đám giai lệ không ngờ được rằng, lão thái bà bình thường không chất thu hút, chỉ biết chăm hoa chăm cỏ này giờ lại trở thành đạo bình chướng bảo hộ sau cùng cho mình.
Đương nhiên, cũng có tội phi không sợ xảy ra chuyện, các nàng vốn là được phía Miêu Nghị thôi tiến vào cung.
Lục ương viên đã bị nhân mã Ngưu Hữu Đức bao vây, nhưng tổng thể mà nói, vẫn kiêng sợ quan hệ giữa Lục bà bà cùng Phi Hồng nên không dám làm loạn.
Nhưng tuyệt sắc giai lệ trong Lục ương viên thật sự là qúa nhiều, mà đều không phải giai lệ bình thường, để ở chỗ nào đều là ưu vật thế gian hiếm thấy, thu quân mặt ngoài chỉ nhìn thôi là đã ngứa ngáy khó chịu, làm sao có thể nhẫn nhịn không động tay động chân cho được.
Người thì nương theo danh nghĩa tuần tra tiến đến xem, kẻ thì mượn cớ đi vào ngó ngó.
Một vị tổng trấn họ Thẩm dẫn theo hơn mười tên thủ hạ nghêng ngang tiến vào Lục ương viên, ánh mắt đánh giá tứ xứ, chỉ thấy nữ hầu, không thấy phi tử của Thanh chủ, không khỏi kỳ quái nói:
- Người đâu? Người đều đi đâu cả rồi?
Đám người trong viên đều bị quấy rối sợ, vội vàng núp đi.
Lục bà bà chống trường đi tới, hành lễ hỏi:
- Không biết tướng quân có gì phân phó? Thẩm tổng trấn không lạnh không nóng nói:
- Những tội phụ của Thiên cung đi đâu cả, không phải là chạy rồi chứ?
Lục bà bà thơ dại nói:
- Mặt ngoài có trọng binh canh giữ, chạy đi đâu được, bọn họ đều đang phản tỉnh.
Thẩm tổng trấn:
- Kêu đi ra, bản tổng trấn có chút chuyện cần xác minh.
Đụng phải loại ngang ngược này, Lục bà bà cũng rất là đành chịu, có chút chuyện đại nhân vật biết phân tấc thì còn dễ đối phó, ngược lại đám tiểu qủy mặt dưới rất là vô lại, đối phương tìm lý do chính đáng tới đây, người cũng không cách nào cự tuyệt, đành phải gọi người mời mấy tên tội phi trong một số phong ốc gần đây đi ra.
Đồng thời ngầm dặn dò nữ hầu mặt dưới, đi mời người sang đây, một tên nữ hầu bước nhanh rời đi.
Năm phi tư tuyệt sắc một mặt thấp thỏm đi tới, đứng thành một dãy, cúi đầu không nói.
- Ngẩng đầu hết cả lên.