Phi Thiên

Chương 448.1

Từ lúc biết tin Miêu Nghị còn sống từ Tinh Tú Hải Kham Loạn hội trở về, Liễu Thiến đã ăn ngủ không yên. Ngay cả chính nàng cũng cảm thấy câu nói của nàng vô cùng nổi bật ở Trấn Hải sơn, nếu Miêu Nghị muốn tìm người tính sổ, không tìm nàng thì tìm ai!?

Đang lúc này lại có người chạy thật nhanh vào trong sân thông báo:

- Chu sư thúc, Diêm Tu tới, nói là sơn chủ bảo ngài đi qua một chuyến!

Chu Hoàn giật mình kinh hãi hỏi:

- Bảo ta tới để làm gì?

Người tới lắc đầu nói:

- Lão không nói.

Chu Hoàn phất tay nói:

- Bảo lão đi vào, ta hỏi lão ngay mặt.

Người tới sửng sốt, yếu ớt nói:

- Lão chỉ báo một tiếng đã rời đi.

Cơ mặt Chu Hoàn giật giật, có nên đi hay không… Đi lại sợ gặp chuyện không may, không đi chẳng phải là công khai chống lại pháp chỉ sơn chủ, chuyện này đặt ở quan phương sẽ không nói được. Đến lúc đó Miêu Nghị sẽ có lý do đường hoàng trị tội mình, Thanh Cúc tiểu cô cô đang ở chỗ này có thể làm chứng.

Cái này kêu là quan lớn một cấp đè chết người! Chu Hoàn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Cổ sư thúc đã xảy ra chuyện gì, sao để cho tiểu tặc này từ Tinh Tú Hải sống trở về?!

Cổ sư thúc mà y nói chính là Cổ Tam Chính, hôm nay người ở đây cũng biết tin tức bọn Cổ Tam Chính từ Tinh Tú Hải thuận lợi trở về, hơn nữa thứ hạng còn cao hơn Miêu Nghị.

Liễu Thiến lên tiếng nói:

- Lúc này chúng ta chính là chim liền cánh cây liền cành, cùng nắm tay nhau vượt qua cửa ải khó. Chúng ta đi cùng nhau sẽ có thể giúp đỡ lẫn nhau, sau đó sẽ mời Thanh Cúc tiểu cô cô và Phàn Chấp Sự cùng đi, ta nghĩ hắn sẽ không dám làm gì Chu huynh, ta cũng không tin hắn dám lạm sát trước mặt mọi người.

Hiện tại nàng bảo mọi người cùng đi như vậy cũng là nghĩ cho mình sau này, nếu hiện tại bỏ mặc Chu Hoàn, sau này cũng sẽ không ai giúp đỡ nàng.

Chu Hoàn sáng mắt lên, gật đầu liên tục nói:

- Muội tử nói không sai, tiểu tặc không thể nào ở lại đây mãi được, chỉ cần chúng ta cầm cự đến khi hắn đi, chuyện này sẽ qua.

Y vung tay lên:

- Đi, đi tìm Phàn Chấp Sự và Thanh Cúc tiểu cô cô.

Cả đám người lập tức kết bạn rời đi, đi tới bên ngoài viện Thanh Cúc đang ở cầu kiến, ai ngờ tùy tùng Thanh Cúc đáp:

- Thanh Cúc cô cô thân thể khó chịu, đã nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy!

Tình huống thế nào? Thân thể khó chịu lừa gạt quỷ còn được, tu sĩ làm sao mắc bệnh vặt vãnh như vậy??? Phải chăng là chuyện này đại biểu cho thái độ của Nam Tuyên phủ?!

Bọn Chu Hoàn càng thêm sợ hết hồn hết vía, không nói hai lời, vội vàng chạy đến bên ngoài viện Phàn Tử Trường ở thử dò xét.

Kết quả Phàn Tử Trường ngược lại không để cho bọn họ thất vọng, hết sức hào sảng nói:

- Ta cũng không tin Miêu Nghị dám bất chấp quy tắc làm loạn, đi, ta bồi các ngươi đi xem thử!

Ba người Chu Hoàn nghe vậy hết sức vui mừng, khoảng thời gian này nịnh bợ không uổng công chút nào, có vị Chấp Sự này, cũng không tin Miêu Nghị dám làm loạn.

Ba người tiền hô hậu ủng Phàn Tử Trường, đám người còn lại theo sau bốn người đường hoàng đi tới bên ngoài phủ sơn chủ, dáng vẻ cũng gần như tạo phản.

Ngao…

Bên trong phủ sơn chủ truyền tới mấy tiếng gầm nhẹ không biết là tiếng vật gì, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Điền Thanh Phong Canh giữ ở cửa hông đưa tay ngăn cản mọi người:

- Sơn chủ chỉ triệu kiến một mình Chu Hoàn!

Ba người Chu Hoàn lập tức lạnh lùng nhìn chằm chằm Điền Thanh Phong, Điền Thanh Phong cười khổ trong lòng, xem ra Miêu Nghị nói không sai, trải qua chuyện hôm nay, chỉ cần những người này không chết, sau này mình đừng mơ yên ổn với họ.

Phàn Tử Trường hừ lạnh nói:

- Chẳng lẽ cũng không cho ta vào sao?

Trong viện truyền tới thanh âm của Miêu Nghị:

- Để cho Phàn Chấp Sự đi vào, nếu như những người khác muốn tạo phản cứ việc tiến vào, tới bao nhiêu, ta giết bấy nhiêu!

Vù! Một bóng đen cực lớn từ trong viện bay ra, mang theo tiếng sấm gió đập xuống đất bên ngoài khiến cho đất cát tung bay, mặt đất nứt ra, chấn động khiến cho thân hình mọi người lảo đảo.

Mọi người quay đầu nhìn lại, phát hiện lại là một thanh chùy lớn đến kinh người đập xuống mặt đất, sau đó lại bay lên, mang theo tiếng sấm gió nhanh chóng bay vào bên trong viện.

Pháp bảo cao cấp!? Mọi người cả kinh thất sắc, nếu như bị vật này đập một cái chắc chắn không còn mạng, lúc này mới hiểu sau khi Miêu Nghị từ Tinh Tú Hải trở về đã lột xác trở nên hùng mạnh tới mức nào. Dùng thủ đoạn cứng đối cứng không phải là bọn họ có thể chống lại, nếu quả thật Miêu Nghị muốn dùng biện pháp cứng rắn cũng không cần phí sức làm gì thừa thãi khác.

Đám người Điền Thanh Phong canh giữ ở cửa cũng khiếp sợ không thôi.

Ngay cả Phàn Tử Trường cũng thoáng qua thần sắc hâm mộ, quay đầu nhìn Chu Hoàn nói:

- Có ta ở đây, không cần sợ, những người khác lui ra, ngươi theo ta đi vào.

Chu Hoàn có hơi hối hận, Miêu Nghị vừa tập họp đệ tử Lam Ngọc môn, bọn họ đã tập hợp lại với nhau chuẩn bị chạy trốn. Kết quả đệ tử Lam Ngọc môn tản đi lại ổn định bọn họ, hiện tại xem ra còn không bằng chạy trước đến Nam Tuyên phủ tránh một chút là hơn, hiện tại đã đi tới cửa, có muốn chạy cũng không còn kịp nữa.

Bất quá có Phàn Tử Trường ở đây, Chu Hoàn cũng cảm thấy sẽ không có chuyện gì, tức thì đi theo vào.

Sau khi vào trong viện, hai con Ô Lân Hống bề ngoài hung mãnh quái dị hấp dẫn chú ý của Phàn Tử Trường cùng Chu Hoàn. Chỉ thấy Thiên nhi và Tuyết nhi đang vuốt ve đầu đút thức ăn cho chúng, hẳn tiếng rống phát ra mới vừa rồi là do hai con quái thú này.

Hắc Thán cũng tiếp tục nằm lim dim ở dưới mái hiên, không sợ hai con quái thú hung mãnh chút nào.

- Miêu sơn chủ.

Phàn Tử Trường vui vẻ lên tiếng chào hỏi Miêu Nghị. Lại nhìn bọn Triệu Phi chắp tay nói:

- Triệu phủ chủ, Tư Không phủ chủ, Yến huynh!

Cả bọn khách sáo một phen, Chu Hoàn cũng làm lễ ra mắt, Phàn Tử Trường chỉ hai con quái thú kia hỏi:

- Loài vật này giống sư tử vừa giống hổ, còn có vảy giáp, chẳng hay là vật gì?

Miêu Nghị cười nói:

- Hai con linh thú từ Tinh Tú Hải mang về, tên là Ô Lân Hống, cho hai nha đầu bên người làm vật cỡi.

Phàn Tử Trường chậc chậc thành tiếng nói:

- Quả thật là đồ tốt, hai thị nữ của Miêu sơn chủ thật là có phúc khí.

Nghe có người khen chủ nhân tặng quà quý cho mình, trong mắt Thiên nhi, Tuyết nhi lộ vẻ vui mừng khó có thể che giấu. Nhận được lễ vật đặc biệt như vậy, hai người rất vui vẻ.

Miêu Nghị khoát khoát tay:

- Cũng không dám nói như vậy, bản tọa đi những năm qua, hai nha đầu chịu không ít khổ cực, bị người ta ức hiếp hết sức khó chịu.

Trong lòng Phàn Tử Trường biết rõ ràng cười hắc hắc, cả bọn bỏ mặc Chu Hoàn tán gẫu trên trời dưới đất một phen, cuối cùng Phàn Tử Trường uống chén trà chắp tay nói:

- Đêm đã khuya, nếu Miêu sơn chủ còn có công vụ phải xử lý, Phàn mỗ sẽ không quấy rầy.

- Không tiễn!

Miêu Nghị đưa tay ra mời, thấy Chu Hoàn muốn theo sau lưng Phàn Tử Trường cùng nhau rời đi, lập tức lên tiếng nói:

- Chu Hoàn, ở lại!

---------------
Bình Luận (0)
Comment