Phi Thiên

Chương 463.1

Ba người Miêu Nghị lập tức cùng nhau chắp tay cảm tạ, đi theo ra khỏi đại lao, bên trong truyền tới tiếng gào thét khản cổ của Hô Diên Thọ:

-Chuyện không liên quan đến ta, mau thả ta ra! Cha, cứu con...

Không ai để ý tới y, cũng không ai chú ý tới bên trong ngục giam mới vừa rồi nhốt ba người xuất hiện một con bọ ngựa nấp trong góc tối.

Ba người ra khỏi đại lao chờ ở bên ngoài, mấy tên ngục tốt vào buồng giam nữ không lâu, sáu nàng hình dung có hơi tiều tụy cũng được thả ra.

Vừa thấy mặt ba người, sáu nàng quỳ xuống tại chỗ, biết đã gây phiền phức cho chủ nhân mình.

- Không sao, tất cả đứng lên đi, có lời gì trở về rồi hãy nói.

Ba người kêu một tiếng.

Đoàn người vừa rời đi Hình bộ, đám bộ thuộc Lâm Bình Bình nóng nảy chờ ở ngoài cửa thấy bọn họ rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người mới vừa cùng nhau trở lại trạch viện Miêu Nghị được một hồi, chợt thấy La Bình vội vã chạy tới, thấy mọi người không có việc gì mới thở ra một hơi thật dài:

- Hoa gia nói Bồ đại phán quan đã thả các ngươi ra, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!

Chợt y bật cười ha hả nói:

- Mọi người ra thật đúng lúc, thiếu chút nữa bỏ lỡ, mau đi theo ta, có một tuồng hay cho các ngươi xem!

Mọi người không biết tuồng hay gì, được La Bình dẫn tới giữa núi rừng phía sau thương hội, La Bình còn cố ý bảo bọn họ mang theo vật cỡi.

- La huynh, tuồng hay gì vậy?

Tư Không Vô Úy không nhịn được hỏi, tính tình y có hơi nóng nảy.

La Bình chỉ về phía hậu viện thương hội xa xa:

- Cũng sắp tới rồi, lúc ấy sẽ biết ngay.

Mọi người không biết nói gì, không hiểu vì sao y úp úp mở mở chuyện gì, không thể làm gì khác hơn là chịu nhịn chờ đợi. Đợi không tới nửa canh giờ, chỉ thấy cửa sau thương hội rộng mở, già trẻ lớn bé đi ra, ở giữa lảo đảo một người trẻ tuổi thất hồn lạc phách, không ai xa lạ chính là Nhậm Huyền Minh, y phục thương hội trên người đã không còn.

- Thì ra là nhóc con này, làm hại chúng ta thật là khổ!

Tư Không Vô Úy cắn răng căm phẫn nói.

La Bình nghe vậy kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ các ngươi đã biết rồi sao?

Miêu Nghị khẽ gật đầu, kể sơ qua một lượt đại khái đối thoại nghe được trong ngục. La Bình chợt hiểu ra, các nàng cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, thì ra phía sau có tiểu nhân giở trò.

Triệu Phi hỏi:

- Đây chính là tuồng hay mà ngươi nói sao?

La Bình cười nói:

- Đương nhiên là tuồng hay, sợ rằng các vị chỉ biết một mà không biết hai, thủ đoạn của Nhậm Huyền Minh cố nhiên cao minh, thế nhưng lần này chơi quá tay, chọc giận Hô Diên Khang An lão tử của Hô Diên Thọ.

- Cần phải biết thương hội Tiên Quốc được Thiên Ngoại Thiên Hô Diên Thái Bảo nắm trong tay, bắt đầu từ ngày thương hội Tiên Quốc khai sáng đã nằm trong tay của Hô Diên Thái Bảo, có thể nói là một tay Hô Diên Thái Bảo sáng lập. Chính vì vậy, nếu như tay cầm tài nguyên thương hội khổng lồ lại lui tới quá mật thiết với chư hầu địa phương, sẽ dễ dàng đưa tới nghi kỵ, cho nên Hô Diên Thái Bảo cũng có ý giữ một khoảng cách với chư hầu.

- Lực ảnh hưởng Hô Diên gia đối với chư hầu dĩ nhiên là không lớn lắm, ngay cả Lan Hầu cũng dám không nể mặt Hô Diên gia là có thể thấy được điểm này. Huống chi các phe chư hầu cũng không phải là dễ ăn hiếp, phe nào cũng có thực lực hùng mạnh không dễ dàng ảnh hưởng như vậy.

- Nhưng Hô Diên gia bởi vì nguyên nhân Hô Diên Thái Bảo, ảnh hưởng đối với thương hội rất là to lớn. Lão tử của Hô Diên Thọ Hô Diên Khang An đến thẳng hội trưởng thương hội Thìn lộ, thương hội tra hỏi nội bộ với Nhậm Huyền Minh xong, vốn phải xử tử, may nhờ có phó hội trưởng Long Mậu Sâm hết sức bảo vệ.

- Nói tới tổ tiên Nhậm Huyền Minh năm xưa đi theo Tiên Thánh chinh chiến giới tu hành, lập công lao vì Tiên Thánh lại tử trận, mới giữ được cho Nhậm Huyền Minh một mạng. Bất quá tử tội có thể trốn, tội sống khó tha cho. Y đã bị trục xuất khỏi thương hội, cách chức thành tán tu, trong vòng năm trăm năm quan phương cũng sẽ không dùng nữa.

Tư Không Vô Úy lập tức mắng:

- Các ngươi thật là, lại để cho nhóc con này giữ được mạng…

- Ôi! Không có biện pháp, phó hội trưởng Long Mậu Sâm bảo vệ Nhậm Huyền Minh năm xưa là bộ thuộc của tổ tiên Nhậm Huyền Minh, chịu đại ân tổ tiên y, lúc này không ra mặt cũng không được.

La Bình thở dài một tiếng, tựa hồ cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, bất quá lại cười nói:

- Có lẽ sống chưa chắc dễ chịu hơn là chết…

Triệu Phi hỏi:

- Vì sao vậy?

- Đạo lý rất đơn giản, lần này phó hội trưởng bảo vệ y coi như là đã chọc cho Hô Diên Khang An không thoải mái, không thể nào vì Nhậm Huyền Minh mà đối nghịch Hô Diên gia. Mà thế lực Hô Diên gia ở đô thành không nhỏ, lần này chọc giận Hô Diên Khang An, nếu như Nhậm Huyền Minh lưu lại đô thành sớm muộn cũng gặp độc thủ của Hô Diên gia, tự nhiên phải cao bay xa chạy.

- Thế lực Thương hội trải rộng toàn bộ Tiên Quốc, cũng có nghĩa lực ảnh hưởng Hô Diên gia trải rộng Tiên Quốc. Cho nên sợ là cả Tiên Quốc cũng không còn chỗ cho Nhậm Huyền Minh đặt chân, vừa rời đi đô thành e rằng chỉ có chạy trối chết cũng không biết có thể tránh được độc thủ Hô Diên gia hay không!

La Bình có vẻ hả hê, lúc nói lời này không nhịn được nghiêng đầu liếc nhìn Thiên nhi cắn môi không nói. Nếu không phải cử động của Thiên nhi ngoài dự liệu của Nhậm Huyền Minh, y không ngờ nàng dám động thủ giết người ở đô thành, chọc tới Đô Đốc phủ chấp pháp, chỉ sợ Nhậm Huyền Minh cũng sẽ không phải chịu xui xẻo như vậy. Nói không chừng y sẽ thật sự được như ý, lần này có thể coi như y lật thuyền trong mương, chơi ưng bị ưng mổ vào mắt.

Mọi người chợt hiểu ra, thì ra là như vậy.

Hậu viện thương hội, Nhậm Huyền Minh thất hồn lạc phách không biết nói với mọi người thế nào. Chỉ thấy y khom người bái thật sâu sau đó dắt một đám long câu từ hậu viện chạy đi, lộ vẻ thê lương chạy ra khỏi hậu viện thương hội, chạy một mạch ra ngoài thành.

- Các vị có muốn tiễn y một đoạn đường không?

La Bình cười hỏi mọi người.

Mấy người lập tức hiểu nguyên nhân vì sao trước đó La Bình bảo bọn họ mang theo vật cỡi.

Miêu Nghị không có hứng thú, bất quá lại nói với Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy:

- Chúng ta đi xem thử, những người khác trở về.

Hai người lộ ra vẻ tâm lĩnh thần hội, tức thì cộng thêm La Bình, bốn người nhanh chóng rời đi.

Ở trong thành, La Bình muốn chạy nhanh bắt kịp Nhậm Huyền Minh, chợt Miêu Nghị giơ tay ra ngăn lại:

La huynh cần gì nóng lòng như vậy…

La Bình sửng sốt, chợt giật mình kinh hãi, y ở thương hội cơ hồ chưa hề tham dự chuyện giết người lần nào. Nhưng ba tên này là ai, tối thiểu cũng là tiểu chư hầu trấn giữ một phương, lại là người từ trong mười tám vạn tu sĩ Tinh Tú Hải đánh ra, trên tay ai nấy không biết có bao nhiêu nhân mạng, sợ là lần này bọn họ không muốn để cho Nhậm Huyền Minh còn sống mà cao chạy xa bay.

---------------
Bình Luận (0)
Comment