Phi Thiên

Chương 630.2

Nữ nhân này... Văn Lai Công có chút hoài nghi nàng làm thế nào ngồi lên vị trí chưởng môn, hỏi ngược lại:

- Ngươi nói trả lại cho bọn họ là có thể trả lại cho bọn họ sao? Đổi một điện chủ mới tiền nhiệm, sao lại do chúng ta giúp hắn an bài nhân sự? Người nào dám cam đoan buông tha lợi ích trước mắt của đám đệ tử, quay về lại có thể lượm về? Ngươi dám bảo đảm khi quay về các đệ tử khác sẽ không đi cạnh tranh? Những đệ tử mới đến biết sức cạnh tranh của mình không bằng lão nhân bổn địa, làm sao lại mạo hiểm như vậy, đồ ăn vào trong miệng mình mới là ổn định nhất, đã cắn được miếng thịt béo thì không ai muốn phun ra! Tiến vào phía chính phủ thì chính là người của phía chính phủ, sư môn cũng không có đạo lý ngăn chặn bọn họ liều mạng tranh đoạt tiền đồ, một hai người còn dễ nói, một khi tập thể bọn họ chèn ép, đến lúc đó chúng ta muốn xuống đài cũng không được!

- Ha ha!

Chư Cát Thanh giận quá thành cười nói:

- Không ngờ tiểu tử kia lại hèn hạ như thế!

- Ài! Không phải rồng lớn thì không thể qua sông, hậu sinh khả úy, ban đầu chúng ta thật sự đã quá xem thường hắn. Lão phu vừa rồi suy nghĩ lại một chút, tiểu tử kia từ trong dẹp loạn Tinh Túc hải đi ra ngoài, đệ tử ba nhà chúng ta chỉ biết chọn địa bàn tốt, kết quả rơi vào bên trong gút mắt lợi ích, hắn lại biết trốn khỏi Thủy Hành cung, đi lợi dụng những tài nguyên thiên nhiên có được an tâm tu luyện, nếu không phải sớm có dự mưu, người nào có có cơ hội ở chỗ tốt lại không đi mà lại đến nơi không có màu mỡ gì như thế? Hiện tại hắn một phát đột phá đến cảnh giới Hồng Liên lập tức có hành động lớn, không còn ở trong trạng thái ngủ đông, lợi dụng ba cung đại chiến thuận lợi thực hiện mấy cú nhảy liên tiếp, không tới một năm ngắn ngủi, từ Phủ chủ nhảy lên đến Điện chủ, lại từ Thủy Hành cung thoát thân nhảy đến Mộc Hành cung chấp chưởng hai điện, mưu tính xa xôi, lòng dạ thâm hiểu quả thực làm người ta giận sôi, làm mấy lão già sống bao nhiêu năm như chúng ta cũng thấy xấu hổ. Lại nhìn lại một loạt thủ đoạn hiện tại của hắn, lúc trước chính là ngủ đông không động đến chúng ta, kết quả không động thì thôi, vừa động thì một kích trúng luôn xương sườn mềm của chúng ta, quả thực là đùa bỡn ba đại phái chúng ta trong lòng bàn tay. Chân chính là hậu sinh khả úy! Người như thế sợ không muốn ra mặt cũng khó khăn.

Văn Lai Công có thể nói là lắc đầu thổn thức không dứt, thật là cảm khái không bằng người ta.

Đáng tiếc Miêu Nghị không nghe được đánh giá này, nếu không rất có thể sẽ đập đầu chết.

Chư Cát Thanh sau khi nghe xong hồi tưởng lại. Hình như thật sự có chuyện như vậy, kẻ có tâm cơ và mưu đồ như thế nghĩ đến cũng đáng sợ, không khỏi sởn tóc gáy một trận nói: - Người này còn trẻ đã tính toán đáng sợ như vậy? Tất cả mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, vậy phải làm sao?

Văn Lai Công thở dài nói:

- Ý đồ của hắn rất rõ ràng, nếu muốn gây sự với ba đại phái chúng ta, hắn cũng sẽ không dùng người của ba đại phái chúng ta, chuyện này nói rõ là đang ép chúng ta cúi đầu!

Chư Cát Thanh cười lạnh nói:

- Cúi đầu? Một Điện chủ nhỏ bé như hắn đã muốn cho ba đại phái chúng ta cúi đầu? Người ngồi vào những vị trí kia còn không phải là người của chúng ta. Quay về vẫn là của chúng ta.

Văn Lai Công nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói:

- Hắn còn có hậu chiêu chờ chúng ta. Không sợ chúng ta không cúi đầu... Đệ tử Kiếm Ly cung truyền đến tin tức, nửa tháng sau ở hai điện sẽ tổ chức một buổi đấu giá, tất cả sản nghiệp như hàng hóa, ruộng đất, nhà cửa bị tịch biên của ba đại phái ở hai điện cũng sẽ lấy ra đấu giá, toàn bộ thương nhân phạm pháp loạn kỷ cương sẽ bị đưa vào ‘thành nguyện phủ ’ ‘ghi danh tạo phản’.

Đôi mắt Chư Cát Thanh trừng lớn mấy phần, chưa nói đến những sản nghiệp kia tổn thất lớn đến bao nhiêu, mà chỉ nói đến những thương nhân bị gọi là phạm pháp loạn kỷ cương. Chính phủ của giới tu hành sẽ không cho phép chuyện buôn bán ở thế tục, nguyên nhân rất đơn giản, một khi người nắm quyền lực can dự vào, dưới tình cảnh lợi ích làm mê muội tâm can chắc chắn sẽ tranh giành quyền lợi với dân. Còn những tu sĩ khác cũng đồng dạng không cho phép buôn bán ở thế tục, những người giúp ba đại phái buôn bán đều là phàm nhân, cũng là người phát ngôn mua bán của ba đại phái ở thế tục, nhưng tu sĩ không thuộc chính phủ lại bị phía tu sĩ chính phủ chế ước, cũng không dám phái tu sĩ can dự vào dân sinh. Mục đích chính là không để cho bọn họ quấy rầy cuộc sống bình thường của tín đồ, nếu không sẽ làm rối loạn nơi phát ra nguyện lực.

Mà những người phàm tục buôn bán cho ba đại phái phần lớn là tử tôn hậu bối của ba đại phái ở thế tục, Ngọc Nữ tông coi như tốt hơn một chút, vì người tu hành phần lớn cả đời không lấy chồng, nhà mẹ đẻ thì không có tử tôn cùng gia tộc, đưa vào ‘thành nguyện phủ’ làm nô lệ?

Chư Cát Thanh cười ha hả, dường như cao hứng nói:

- Xem ra chúng ta không cúi đầu cũng không được.

Văn Lai Công lạnh nhạt nói:

- Nửa tháng sau phiên đấu giá sẽ bắt đầu, nói cách khác, hắn cho chúng ta nửa tháng. Bên đó một chiêu tiếp một chiêu, đã bắt đầu tiếp xúc chiêu nhận nhân mã của môn phái khác, nếu bên chúng ta là cúi đầu chậm, chưa nói đến lợi ích sẽ bị môn phái khác chiếm, đến lúc đó đồ cũng bị hắn bán sạch, đòi cũng không đòi lại được.

- Hèn hạ vô sỉ!

Chư Cát Thanh tức giận mắng chửi...

Mấy ngày sau, ba đại phái phái ba vị trưởng lão dắt tay nhau đi tới Trấn Nhâm điện.

Miêu Nghị tổ chức chiêu đãi thịnh soạn, trong bữa tiệc khi nói tới chuyện cũ, hắn thở dài nói:

- Ban đầu ở dẹp loạn Tinh Túc hải, ba nhà các ngươi có ba vị đệ tử, chia ra tên là Cổ Tam Chính, Đàm Lạc và Diệp Tâm. Ba vị này có thể nói là một đường đuổi giết bổn tọa không tha. Nếu muốn biến chiến tranh thành tơ lụa, không biết ba vị trưởng lão có thể mời ba vị đó đến đây hay không?

Ba vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, điều này nói rõ là muốn để cho ba vị kia tới đây chịu nhận lỗi!

Mấy ngày sau, Cổ Tam Chính, Đàm Lạc và Diệp Tâm cũng nối tiếp cùng đi đến.

Miêu Nghị dĩ nhiên là vui vẻ thiết yến khoản đãi, sau khi mấy người vây quanh một bàn ngồi xuống, Diệp Tâm thở dài nói:

- Miêu đại điện chủ, mặt mũi ngươi thật là lớn, ba người chúng ta tới nhận lỗi với ngươi đây.

Miêu Nghị cười ha ha:

- Nếu ta không như thế, sau này ba người các ngươi chẳng phải sẽ tiếp tục nhìn thấy ta là đi vòng qua.

Đàm Lạc nghe vậy lắc đầu, Cổ Tam Chính không e dè như vậy, nói thẳng:

- Miêu huynh, sản nghiệp bị tịch biên của ba phái chúng ta, xin ngươi hãy nể mặt ba người chúng ta giơ cao đánh khẽ, nếu không chúng ta trở về cũng không biết ăn nói thế nào.

- Chuyện này rất dễ nói, ta nhất định sẽ cho các ngươi công đạo để trở về ăn nói. Miêu Nghị ra vẻ trầm ngâm một lát, nói:

- Như vậy đi, ta sẽ cho ba nhà các ngươi danh sách Hành tẩu của hai điện, như vậy trở về các ngươi cũng dễ ăn nói hơn đúng không? Ta làm vậy đã đủ thành ý rồi chứ!

---------------
Bình Luận (0)
Comment