Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

Chương 113

Editor: Vệ Tử Y

Ngoài dự đoán, Tiêu Tương Phi kinh ngạc cực kỳ, chỉ là nàng che đậy rất tốt, sau cú vồ hụt, nàng thu tay lại dừng ở cách hắn không xa.

"Ngươi đã dùng vũ khí gì?" Đột Bát Hỏa rất kinh ngạc, nhưng sắc mặt hắn vẫn không chút thay đổi, nhìn chằm chằm nàng, hỏi.

Nàng không đáp, rút chủy thủ tùy thân ra, sắc mặt nặng nề nhìn hắn. Hắn thật là cường đại, như vậy rồi mà cũng không ngã xuống.

"Ngươi không cần thiết biết." Nàng lạnh lùng trả về một câu, nắm chặt chủy thủ đánh tới. Cơ hội của nàng không nhiều, nếu như không thể nắm chặt, sẽ bỏ lỡ thời cơ giết hắn tốt nhất.

Đột Bát Hỏa thấy nàng không đáp mình, ngược lại vọt tới, biết nàng nhất định phải giết mình không tha. Ánh mắt lạnh lẽo, hắn cũng không quan tâm tới vết thương trên người, cũng lao vào nàng.

Không ngờ hắn lại bỏ mặc vết thương xông tới như vậy, giờ khắc này Tiêu Tương Phi tràn đầy bội phục, nếu như bọn họ không phải kẻ địch, nàng tin tưởng mình nhất định sẽ có cảm tình với người đàn ông này.

Nhưng mà, không có nhưng nhị gì hết, số mạng vĩnh viễn đều là như vậy, trêu cợt người. Điều này làm cho nàng nhớ tới hai chị em Lam Linh, Lam Lan. Kể từ khi nàng xuyên qua thời không tới nơi này, nàng cũng rất ít nhớ tới cuộc sống hiện đại. Hình như nàng đã tiếp nhận sự thật này rồi.

"Ngươi có biết, dù ngươi có thể làm ta bị thương thì ngươi cũng sẽ không thắng. Trận chiến này đã định sẽ còn kéo dài mãi cho đến khi phân rõ thắng bại mới thôi." Thanh âm lạnh nhạt của Đột Bát Hỏa truyền vào trong tai nàng, mà hắn cũng đã đi tới trước mặt nàng.

Nàng không nói lời nào, hạ một dao về phía hắn, sau đó lại biến thân chuyển tay tiếp tục đâm thêm một đao về phía hắn.

"Bởi vì sự ích kỷ của ngươi kiến cho lê dân khắp nơi lưu tán, khiến bách tính chịu đủ sự khổ sở của chiến tranh, thương vong vô số. Ngươi căn bản chính là một kẻ bạo ngược vô tình vô nhân tính, nếu ngươi có bản lãnh, nên dựa vào bản lãnh chính mình làm cho nhân dân có những ngày an cư lạc nghiệp, mà không phải dựa vào cưỡng đoạt cướp bóc, cái này cùng cường đạo có gì khác biệt?" Nàng hừ lạnh nói, chẳng thèm ngó tới. Tay chân cũng không dừng lại, như cũ không ngừng hướng hắn ra sát chiêu.

Đột Bát Hỏa tránh đông tránh tây nhưng lại do dự không đả thương nàng. Điều này, mọi người đều không biết được.

Lúc này, những tướng sĩ man di kia đã chạy đến ứng hộ hắn, nóng nảy bất an nói: "Đại vương, ngài bị thương, thuộc hạ bảo vệ ngài lui xuống."

Hắn lắc đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Tương Phi đang tấn công hắn.

Đám Hỉ Nhi cũng chạy tới bên cạnh nàng, cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương, tạo thành một vòng bảo vệ.

"Tiểu thư, ngài không sao chứ?" Hỉ Nhi mặc dù bị thương, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng, quan tâm nàng.

Tiêu Tương Phi lắc đầu, vẫn lạnh lùng nhìn phía trước, nàng đã mất cơ hội, muốn giết hắn giờ rất khó khăn. "Các ngươi cũng bị thương, có sao không?" Lúc này, nàng chỉ có thể quan tâm tới người bên cạnh mình thôi, nhiều hơn nữa nàng không làm được.

Đám Hỉ Nhi lắc đầu, biểu hiện chính mình không việc gì.

Mà trên chiến trường, người ngã xuống vô số, những người còn sống vẫn đang kịch chiến, bọn họ không có cách nào khác, càng không thể cãi lời, chỉ có thể đi tới, không thể lui về sau.

Hai phe nhân mã không biết đang nghĩ gì, nhìn chằm chằm đối phương, tựa hồ đang đợi cái gì, hoặc là đang phòng bị, nhưng không có ai hành động.

"Rút lui." Đột nhiên, Đột Bát Hỏa lên tiếng, thanh âm lạnh lùng xuyên thấu màng nhĩ của mọi người.

Hả? ! Mọi người đều cả kinh, sau đó các tướng sĩ man di không rõ chân tướng nhìn hắn, giống như lời này không phải từ trong miệng hắn nói ra.
Bình Luận (0)
Comment