Editor: Vệ Tử Y
Tô Uyển Ngữ một thân cẩm y hoa phục chạy tới chỗ Hiên Viên Vũ nhưng lại bị chặn ngoài cửa.
"Nô tài to gan, dám không cho bản tiểu thư vào thăm hoàng thượng, ngươi có
đảm đương nổi tội không?" Tô Uyển Ngữ phách lối, khinh miệt nhìn chằm
chằm thị vệ canh gác tẩm cung.
Chúng thị vệ hai mặt nhìn nhau,
bọn họ cũng biết nàng là người bên cạnh Thái hậu, hơn nữa hình như là nữ nhi Thừa tướng sủng ái, mấy năm nay vẫn được Thái hậu giữ bên người, là đại hồng nhân bên cạnh thái hậu, cũng được thái hậu yêu mến nhất. Lúc
ấy người người đều cho rằng nàng là ứng cử viên hoàng hậu, ai ngờ giữa
đường lại nhảy ra một Tiêu Tương Phi.
"Tiểu thư, không phải chúng tôi không cho ngài vào, mà là tướng quân và Viên đại nhân đã phân phó,
không cho phép bất luận kẻ nào đi vào, hoàng thượng vẫn còn đang điều
dưỡng, không muốn tiếp kiến ai." Thị vệ cũng không cố ý muốn làm khó mà
là cấp trên phân phó, bọn họ không thể không thi hành.
Tô Uyển
Ngữ tức chết, hấp ta hấp tấp chạy tới thăm hoàng thượng lại bị đuổi ra,
làm sao có thể không tức được. "Là Thái hậu bảo ta tới, các ngươi còn
dám ngăn cản sao?" Nàng tức giận mang Thái hậu ra, xem bọn hắn còn dám
ngăn cản hay không.
Lúc thị vệ còn đang do dự không quyết, Viên
Quân cùng Lâm Vân vừa đúng từ trong tẩm cung đi ra, thấy tình cảnh này,
không nhịn được tiến lên nói với Tô Uyển Ngữ: "Tiểu thư, hoàng thượng
cần nghỉ ngơi, không thể gặp ai, mong tiểu thư tha lỗi, mời ngày khác
trở lại."
"Được, được, các ngươi được lắm, bản tiểu thư đi bẩm
báo Thái hậu." Tô Uyển Ngữ dậm chân tức giận, bỏ lại một câu rồi vội
vàng chạy đi.
Nhìn nàng tức giận rời đi, Viên Quân như có điều
suy nghĩ, sau đó vừa đi vừa nói với Lâm Vân: "Ngươi có phát hiện Tô tiểu thư này rất giống Tiêu Tương Uyển hay không? Chỉ là Tô tiểu thư này có
khí chất hơn một chút, nhưng tính khí lại không tốt." Hắn chỉ gặp Tiêu
Tương Uyển một lần, ấn tượng không sâu.
Lâm Vân lại càng chưa gặp, vì Tô Uyển Ngữ vẫn chỉ ở bên cạnh Thái hậu, rất ít xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
"Cái này ta cũng không biết." Lâm Vân lắc lắc đầu.
Qua mấy ngày thân thể Hiên Viên Vũ đã khôi phục hơn trước, sau khi biết
Tiêu Tương Phi không rõ tung tích, nghe theo lời khuyên của Viên Quân,
Lâm Vân tỉ mỉ tra tìm hung thủ. Tiêu ๖ۣۜZKhang – Diễn đàn Lê๖ۣۜZQuý Đôn
Hiên Viên Vũ ngồi trên Long vị, suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện phát hiện tên
hung thủ này giống như tuyệt không lo lắng mình sẽ bị phát hiện. Làm như vậy, là mục đích gì?
"Người đâu, bãi giá Vị Ương Cung." Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác mình nên đi thăm Thái hậu một chút, về tình về
lý, hắn muốn đi xét xét nhân tiện an ủi người.
Vị Ương Cung.
"Cô, biểu ca đến thăm ngài." Tô Uyển Ngữ khi biết tin Hiên Viên Vũ tới đã sớm ăn mặc trang điểm xinh đẹp.
Thái hậu lại không hưng phấn như nàng, nàng cảm thấy Hiên Viên Vũ có thể đã
phát giác ra cái gì, bây giờ đến thăm có lẽ là muốn tìm kiếm chân tướng.
Thái hậu đang trầm tư thì Hiên Viên Vũ đã đi tới bên ngoài, đang cho người thông báo rồi nhanh chóng đi đến trước mặt bà.
"Mẫu hậu, ngài sao rồi? Là nhi thần bất hiếu, không thể bảo vệ mẫu hậu." Hắn ngồi ở bên giường Thái hậu, nắm tay bà nói. Tiêu ๖ۣۜZKhang – Diễn đàn
Lê๖ۣۜZQuý Đôn
Thái hậu vội vàng nhấc mình hiền lành mỉm cười với
hắn nói: "Mẫu hậu sao có thể trách ngươi, các ngươi đều ở chỗ mẫu hậu mà trúng độc, là người bên cạnh mẫu hậu không sạch sẽ, mẫu hậu thực xin
lỗi ngươi, cả Phi Nhi nữa." Nói xong, đột nhiên rơi lệ .