Phí Tình Yêu

Chương 27

Có một kiểu người như thế này... vĩnh viễn chỉ thích sống trong quá khứ. Lúc nào cũng bật mỗi một bài nhạc rồi nghe đi nghe lại cả ngày. Không phải người ta thích ẩn mình trong dĩ vãng hoài niệm mà là... thói quen thì rất khó sửa ngày một ngày hai. Bài nhạc kia, cũng có thể là hồi ức mà người ấy muốn nhớ mãi chăng...

***

"Nhân Mã, anh không sao chứ?"

"Ừh."

"Nó là con nhỏ du học sinh Việt Nam đáng ghét mà lần trước đỡ bóng thay thằng lập dị Ma Kết đó. Anh đừng lo, em sẽ giải quyết nó giúp anh."

"Không cần."

Người con trai nọ lạnh nhạt nói, ánh mắt còn phảng phất tia gì đó khó hiểu.

"Tại sao thế? Em thấy con nhỏ ấy xuất hiện trước mặt anh là y rằng anh gặp chuyện, đứa con gái cứ ở gần anh là anh gặp xui xẻo như vậy mà anh không nhận ra à?"- Lana Taylor chán ghét cài nhài. Lại nhận được một câu trả lời hờ hững của người con trai đi bên cạnh mình.

"Tôi có cách của mình. Lana, về nhà đi, muộn rồi đấy..."

Bước trên sân trường lúc chiều tà, hai tay buông thõng đặt nơi túi quần, bóng lưng Nhân Mã như bị mặt trời kéo dài ra, cô độc, không một điểm tựa. Bấy lâu nay sống ở Mỹ, Nhân Mã vốn tưởng đã quên đi một cái tên lục trong đống tư liệu cũ về hồi ức lúc còn bé ở bên Việt Nam, vậy mà... chỉ cần một tác động nhỏ thôi cũng khiến cậu ấy bàng hoàng nhận ra đoạn hồi ức kia quan trọng nhường nào.

"Phượng Kim Ngưu, đúng là cậu phải không? Cún..."

Hình ảnh cũ, con người thì khác xưa bởi vì giờ đã trưởng thành hết rồi, nhưng sao cảm xúc thì vẫn không thay đổi chút nào. Cô gái ấy liệu có phải là bạn hàng xóm, thanh mai trúc mã của Nhân Mã Sagitta hay không?

"Cún ơi, tớ hứa với cậu. Sau này trưởng thành, nhất định sẽ tự dùng đôi chân của mình đi tìm cậu. Nhé, Cún nhớ đợi tớ nhé"

"Mày cứ tìm đi, tao sẽ ngồi một chỗ đợi mày tới tìm, không tìm thấy... thì tao dùng đèn pin soi mọi ngóc ngách trên Thế Giới này, để tìm mày, thằng hàng xóm đáng ghét."

Tìm thấy chưa? Lời hứa năm ấy giờ Phượng Kim Ngưu đã tìm thấy chưa? Hay bây giờ nàng đã quên lãng nó mất rồi?

Nhân Mã thở dài, ngước mặt lên nhìn những tòa nhà chọc trời cao mấy chục tầng của thành phố Manhattan xinh đẹp. Thế giới này rộng lớn tới vậy, bạn hồi bé thì chắc cũng chẳng còn nhớ mặt nhau nữa, vậy thì có ai mà đi truy tìm ký ức hồi nhỏ? Bóng lưng Nhân Mã vẫn giống năm nào, cô độc tựa lại hờ hững như một đứa trẻ, phong thái vẫn như cũ, dù trải qua bao nhiêu mối tình thì vẫn là cậu nhóc hàng xóm lỡ thích thầm cô nhóc hàng xóm là Phượng Kim Ngưu. Đáng tiếc, cô gái kia quá ngốc, giữa dòng người rộng lớn cũng chỉ có mình Nhân Mã nhận ra bóng hình ấy của nàng, cậu bất giác muốn dùng đôi chân của mình chạy đi tìm Phượng Kim Ngưu, giữ lời hứa năm nào ấy trong đoạn ký ức xưa, thế nhưng chẳng hiểu sao giữa bọn họ lại đọng một sợi dây ngăn cách. Là chân thành, kiên nhẫn, hay là gì cũng không biết phải tháo gỡ từ đâu.

Nhân Mã đã từng luyện tập rất nhiều lần, thói quen sống ở một nơi mà không chung thành phố, không chung lãnh thổ quốc gia với cô bạn học Phượng Kim Ngưu, thế mà... chỉ bởi nghe qua cái tên của nàng thôi đã hối hả dùng ánh mắt dõi theo bóng nàng giữa đám đông như một phản xạ tự nhiên. Lúc trước khi cậu còn chơi bóng ở trường tiểu học, có cô bạn nào ấy vẫn luôn đứng trong hàng người đội cổ vũ, trên tay cầm hai chai nước đã uống hết rồi bỏ sỏi vào trong, ra sức gào thét tên cậu khi cậu chuẩn bị ghi bàn. Sân cỏ... là nơi mà Nhân Mã dễ dàng nhận ra Phượng Kim Ngưu hồi bé nhất, cô gái ấy như có ánh hào quanh xung quanh, đứng một mình cũng vô cùng tỏa sáng chứ huống chi là lẩn trốn giữa đám đông.

"Tớ đã hứa sẽ đi tìm cậu, cậu cũng hứa sẽ tìm tớ... vậy mà giữa thành phố rộng lớn này, bọn mình đối diện nhau lại chẳng nhận ra người đối diện là bạn thanh mai trúc mã năm nào. Duyên phận cũng thật biết trêu đùa..."

***

"Này Tiểu Yết, cậu xem xem tớ thì thích hợp làm việc gì? Tớ muốn kiếm tiền để nhanh chóng trả mấy khoản nợ quá."

Bước trên hành lang khu dành cho sinh viên năm nhất, Phượng Kim Ngưu mệt mỏi ôm tập sách, than vãn về kế hoạch tương lai nhàm tẻ của mình, nàng trước nhất muốn làm là trả 1906 USD cho Bảo Bình, sau đó sẽ tính tiếp:v

"Cậu mà cũng có nợ cơ á? Để tớ trả thay cho, cậu nhỏ bé như thế, chẳng thích hợp làm việc gì cả."

"Ây, cậu đại gia quá nhỉ? Tớ muốn tự sức mình trả nợ, không cần ai giúp đỡ hết. Cơ mà tớ chỉ thấp hơn cậu có mười phân thôi mà, đâu tới mức vô dụng chứ nhỉ?"

"Rồi, rồi... à, hay cậu tới hỏi Hội Trưởng hội sinh viên ý. Nếu anh ta chịu giúp đỡ thì công việc làm thêm ngoài giờ của cậu sẽ nhận được phần lương xứng đáng hơn, mấy du học sinh các cậu mà xin việc thì mức lương lao động rẻ mạt muốn chết. Người ta gọi là bóc lột sức lao động free của đám dân mọt sách."

Mỹ là một nước đa sắc tộc, thi thoảng còn có vụ người da đen bị người da trắng tẩy chay chỉ vì màu da khác nhau. Tất nhiên người da trắng có lợi thế rồi, bởi đa số chẳng ai ưa nổi một người da đen thui do có quá nhiều gen lặn đứng trước mặt mình lượn va lượn vượn. Kỳ thị đúng là quá cẩu huyết luôn ấy. Bởi người da đen đâu phải nô lệ? Đâu phải đám dân đen thiếu học thức nào cơ chứ, ngay cả tổng thống đương nhiệm Barack Obama còn có màu da đen cơ mà nị?

"Ây, thế anh Hội Trưởng đấy tên gì, lớp nào, đang học năm mấy, bình thường hay xuất hiện ở đâu?"

Khóe miệng Tiểu Yết giật giật, bà bạn thân sao hỏi nhiều cái thế hả trời? Cô đưa tay búng một phát rõ đau vào trán Phượng Kim Ngưu, miệng khẽ xùy xùy hai cái rồi mới trả lời.

"Cậu định tán tỉnh người ta hay sao mà hỏi nhiều thế hả? Mà thằng cha Hội Trưởng này lập dị chẳng khác nào tên nhặt cà rốt. Hắn hay ngủ, lúc nào cũng trưng cái mặt thờ ơ vô bến bờ ra đáp thẳng vào mặt người đối diện. Chả biết tên lười biếng ấy có chịu giúp cậu không. Khụ... Song Ngư Erik, sinh viên năm hai khoa kinh tế, anh trai của thần tượng âm nhạc Bạch Dương Erik."

"Vậy hả? Ừ..."

Vỗ nhẹ vai cái người đang gật gù như hiểu lời mình nói lắm không bằng, Tiểu Yết lười biếng nói mấy câu rồi đi thẳng ra phía cổng trường, đại loại là: "Chúc cậu thành công, bé con. Năng lực hiểu biết của tớ về thằng Hội Trưởng hội sinh viên chỉ dừng lại ở mức ấy thôi, nghe nói anh ta trước giờ chưa từng giúp ai ngoài em trai mình và ba thằng bạn thân, hy vọng cậu là trường hợp được đặc cách. Bình thường thì động vật có trong sách đỏ luôn được ưu tiên cơ mà nị, bye cậu, tớ về trước đây."

"Hả? Ý cậu nói tớ là động vật quý hiếm sắp tuyệt chủng có trong danh sách đỏ á? Đứng lại Tiểu Yết, cậu không xong với tớ đâu nhá..."

"Haha, chân ngắn như cậu mà đòi đuổi theo tớ cơ á? Sorry baby, nhưng mà giờ này cậu sang dãy nhà dành cho sinh viên năm hai ý may ra gặp được tên Hội Trưởng chết tiệt kia. Chúc may mắn, cô gái."

"Sao cậu không nói sớm hả?"

Phượng Kim Ngưu chạy chậm lại rồi dừng hẳn, chống một tay lên đầu gối, đứng thở một lúc sau khi bóng cô bạn thân khuất sau đám cây được cắt tỉa gọn gàng phía lối mòn tắt dành cho sinh viên. Nàng mỉm cười sảng khoái, ngước mắt lên xác định vị trí khu nhà dành cho sinh viên năm hai. Trời đất ạ, tuy rằng nàng không phải kiểu con gái có khả năng ăn nói lưu loát hay biết nịnh nọt người khác, nhưng mà nói về những vấn đề nghiêm túc liên quan tới tương lai của nàng thì chắc chắn làm tốt. Không thể vì một cái cây mà bỏ cả cánh rừng, làm gì cũng cần phân xét nặng nhẹ vấn đề, liên quan tới tương lai của nàng thì nhất định phải dốc sức nỗ lực dù kết quả có ra sao đi nữa... ví dụ như việc nàng sắp tới sẽ đối diện với Hội Trưởng lười mà nói về tương lai con em sau này chẳng hạn.

OK, thừa nhận rằng lúc tìm ra cái biển Phòng Hội Sinh Viên to bổ chảng, Phượng Kim Ngưu đã gần như há hốc miệng. Quyết tâm đàm đạo tử tế đổ sông đổ bể khi mà gõ cửa phòng thì có người ra mở cửa, chẳng ai khác mà lại là Bảo Bình Einstein mới quái dị cơ chứ. Haha, chắc kiếp trước nàng ăn ở có đức quá nên mới có câu chuyện hài hước tới vậy.

"Ơ... sao em còn chưa về?"

"Em... tới tìm, tìm..."

Câu nói cứ vướng nơi cổ họng mà chẳng thành lời. Tìm cái gì, não bộ Phượng Kim Ngưu ngốc nghếch chính thức đình chỉ hoạt động. Thừa nhận là ai cũng có năm phút đơ đơ người trong một ngày, nhưng mà cứ đứng trước mặt Bảo Bình Einstein là Phượng Kim Ngưu lại bất động, thân thể cứng nhắc, cổ họng như nuốt phải khúc xương cá to đùng không bằng.

"Tìm cái gì? Tìm ai vậy bà... thật mất mặt quá mà lại, tìm thằng nào tên là gì? Ôi dồi ôi, Kim Ngưu ơi, mày tỉnh táo dùm tao với. Biết rồi, tao hiểu vận tốc của tim đang gia tăng nhưng mà người ta có đứng trước mặt mày thôi mà đã vậy rồi à? Hóa ra mấy cái status vớ vẩn về tâm trạng, trạng thái treo trên facebook của con người là có thật. Đứng trước mặt người mình thích, chỉ số IQ gần như bằng không... Hự hự, giết tôi đi, tìm ai đây hả trời?"

"Tìm gì hả?"

Bảo Bình khó hiểu, đưa tay véo hai má Phượng Kim Ngưu, khiến nàng trở về trạng thái bình thường, nói quá lên một chút là kéo nàng về trái đất thôi í mà.

"Tìm... Hội Trưởng hội sinh viên. Cái anh Song Ngư Erik í ạ."

"Có việc gì à?"

"Ờ... em muốn bàn về vấn đề quan trọng liên quan tới tương lai của em sau này... vì thế..."

"Vào đi."- Bảo Bình lạnh lùng trả lời, có thể là do câu cú ngữ pháp của Phượng Kim Ngưu sử dụng phi logic, thế nên góc nào đó trong người khiến anh ngứa ngáy khó chịu.

"Khụ, bạn gái của Bảo Bình... tới tìm thí chủ đấy. Ráng chăm sóc em nó cẩn thận kẻo ăn mấy lọ Axít Sunfuric oan đấy."

Bên trong phòng, có ba con người, một là Hội Trưởng hay thờ ơ - Song Ngư Erik, hai là sinh viên năm ba - Cự Giải còn lại là anh chàng hay cười - Thiên Bình Cabot.

Chuyện kể rằng, có cô gái nào đó bước vào phòng khiến sắc mặt Bảo Bình không tốt, anh ấy lập tức lấy ba lô của mình rồi nói về trước. Bạn thân ảnh là anh Thiên Bình hiểu tâm lý phức tạp của cậu bạn, cười khó hiểu, vỗ vai Hội Trưởng rồi ra ngoài.

Câu chuyện ấy chỉ mới bắt đầu thôi mà.

By: Linh Yunki's Story.
Bình Luận (0)
Comment