Phía Tây Uyển Thành mười dặm, đường đất bụi vàng, cỏ hoang khắp nơi, núi xa như mi mục.
Gió bụi thổi qua, Tiểu Bàn hít hít cái mũi, chỉ vào hướng gió thổi nói: “Có mùi mộ đất, đi xem không?”
Hướng Tiểu Bàn chỉ là Trấn Quỷ sơn. Dân chúng đều biết đó là một nơi có đi không có về, thanh minh hàng năm đều thỉnh đạo sĩ về trấn áp quỷ hồn trong núi, nhưng chưa bao giờ có vị cao nhân nào đi tiêu diệt quỷ hồn mà có thể trở về bình an.
Thịnh Quân nghe được trong mùi mộ đất mốc meo còn mang theo hương vị máu tươi nồng nặc, do dự mà liếc nhìn Dư Nham.
Dư Nham cười cười: “Ta ở ngoài núi canh chừng cho các ngươi.”
“Không thể để ngươi lại một mình.” Thịnh Quân nhíu mày.
“Nhưng sát khí trong thân thể ta hiện tại đã bắt đầu bị kích thích rồi.” Gương mặt Dư Nham đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Ta che lại linh huyệt của ngươi, mang ngươi đi vào.” Vừa nghĩ tới phải để Dư Nham lại một mình, Thịnh Quân đã cảm thấy cực kỳ bất an.
Tiểu Bàn cảm nhận được bất an của Thịnh Quân, từ trong tay áo lấy ra một cái Giới Tử tháp lớn bằng ngón tay cái: “Linh huyệt của hắn khắc với phàm nhân, ngươi đừng tùy tiện chạm vào. Để hắn vào Giới Tử tháp đi, sát khí ra không được cũng vào không được, dù có chút không thoải mái, nhưng so với việc ngươi tùy tiện phong bế linh huyệt hắn cũng tốt hơn nhiều.”
Dư Nham không chờ Thịnh Quân mở miệng, liền không cần nghĩ ngợi mà gật đầu ngay, mặc cho Tiểu Bàn thu mình vào Giới Tử tháp.
“Ngươi vẫn chưa yên tâm?” Tiểu Bàn thấy ánh mắt Thịnh Quân một mực nhìn vào Giới Tử tháp, liền dứt khoát đem Giới Tử tháp giao cho hắn: “Như vậy yên tâm chưa? Ai, hắn không là phàm nhân, không dễ chết, không, là không dễ bị hủy diệt nguyên thần như vậy đâu.”
Trấn Quỷ sơn không xa, đi theo hướng Đông khoảng bốn năm mươi trượng là đến chân núi. Thế núi cũng không quá dốc, chỉ là vì thường ngày ít người tới lui, nên rừng sâu không đường, vào đêm đứng trong rừng đưa tay không thấy được năm ngón, Thịnh Quân cùng Tiểu Bàn cưỡi gió mà đi, trực tiếp đi về hướng phát ra hương vị mộ đất.
Dưới ánh trăng, hoàn toàn không cần tốn sức tìm kiếm, những nấm mồ chằng chít phía trên đất dốc đã đập thẳng vào mắt, tựa như quân cờ đang bày trận, Chiêu Hồn phiên phiêu diêu bay trong gió, cũ nát đến mứt nhìn không ra màu gốc, phảng phất giống như chiến kỳ tung bay. (Chiêu hồn phiên là những mảnh lụa trắng được cột lên một thân cây cao rồi cắm ở trước mộ)
Gió thổi qua núi rừng, lãnh lệ như bóng quỷ.
“Thánh thượng, Bắc Di Vương đưa tới thư nghị hòa…”
“Thánh thượng, đây là đường sống cuối cùng của Ninh Triêu ta, đừng vì lòng tốt nhất thời mà bỏ qua cơ hội tốt!”
“Thánh thượng, chuyện này quá mức vô lí, vạn lần không được a!”
Ma trơi di động, ám ảnh lay động.
“Thái tử, chạy mau!”
“Thái tử, bọn thần thất kính!”
“Thái tử, Thánh thượng băng hà!”
Thịnh Quân che kín lỗ tai, nhưng thứ thanh âm ồn ào kia vẫn xông vào đầu một cách rõ rệt.
Tiểu Bàn nhìn vong linh đang phiêu đãng bốn phía, đột nhiên cảm thấy lời của Dư Nham có lẽ đã đúng —— những mảnh kí ức bị lãng quên kia cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là vì tự đáy lòng Thịnh Quân không hề muốn nhớ lại. Nếu không, rời khỏi Tây Hải đã lâu, vì sao Thịnh Quân chưa bao giờ nhắc tới muốn đến nơi này nhìn qua? Nếu như không gặp được Dư Nham, có lẽ Thịnh Quân căn bản không muốn tìm về đoạn kí ức đã mất đi. Thế nhưng không tìm lại, ma chướng sao có thể diệt trừ? Càng nghĩ càng hồ đồ, nhưng đã đến nơi này, chỉ có thể chờ đợi.
Nấm mộ không bia khắp núi ở trong mắt Thịnh Quân dần dần biến thành chiến trận, cát vàng đầy trời, lục quân mạng tang y.
Uyển Thành bị phá, quân thần Ninh Triêu chạy trốn suốt đêm về phía Tây, vừa qua cửa Tây thành lại thu được thư nghị hòa của Bắc Di Vương.
Thái tử Cung Cừ thân mặc chiến giáp, suất quân cản phía sau. Phòng tuyến cuối cùng đã bị phía, bọn hắn vừa đánh vừa lui, thương vong không ngừng.
Cung Cừ nhớ tới lúc rời khỏi Hoàng cung, một đường đi qua cung đình tĩnh mịch, khắp nơi đều có thể thấy được tần phi cung nữ thắt cổ tự vẫn vì hi sinh cho Tổ quốc, lúc này quân Bắc Di có lẽ đã vào chiếm giữ Hoàng cung, đại khái sẽ đem những thi thể kia đốt trụi. Một mồi lửa qua đi, rốt cuộc phân không rõ khi còn sống là vinh hay nhục, chỉ có tro cốt bay tận phương nào. Hắn nghĩ, nếu như sau khi chết mình cũng có thể như vậy, không cho Nghiêm Thượng biết nơi chôn xương cốt ở đâu, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Nghiêm Thượng lúc này có lẽ đang đi theo bên cạnh phụ thân hắn – Xu Mật Sứ đại nhân, hộ tống Hoàng đế rời đi.
Quân Bắc Di truy đuổi không tha, Cung Cừ hạ lệnh nghênh chiến.
Tinh thần quân Ninh Triêu đã hết, quân tinh nhuệ chưa tới ba ngàn, lúc này toàn bộ đều đang ở bên cạnh Hoàng đế, đội quân lưu lại cho Cung Cừ chỉ huy cản hậu cơ hồ đều là những kẻ già nua yếu ớt —— bọn họ đều là kẻ bị vứt bỏ, giống như Thái tử điện hạ, đều là kẻ bị vứt bỏ. Nhưng cho dù là kẻ bị vứt bỏ, cũng có tôn nghiêm của chính mình, thà làm quỷ sa trường, không làm giặc đào ngũ.
Đội quân cản hậu bị đánh thành cát vụn, quân Bắc Di chia nhau bao vây, gọn gàng, phối hợp cực kì ăn ý. Cung Cừ cười khổ, hắn không thể không bội phục, nếu như Ninh Triêu có một đội quân như thế… Không có khả năng rồi.
Cung Cừ nhìn hơn mười kỵ quân Bắc Di đang bao vây mình, thân thể rã rời sắp chịu không nổi tựa như được hồi quang phản chiếu mà tràn đầy sức lực. Hắn xoay người xuống ngựa, vung tay nắm lấy Trảm Mã đao, đại sát tứ phương, lại tự biết mình trốn không thoát.
Trên chiến trường, cái dũng của thất phu không đáng sợ. Cung Cừ dùng đao cản lại trường thương đang công kích trước mắt, ánh mắt liếc thấy hàn quang bỗng lóe lên sau lưng, trong lòng chùn xuống, lặng yên hô một tiếng: “Nghiêm Thượng!”
Một mũi tên nhọn phá không mà đến, xuyên thấu yết hầu tên Thiên phu trường Bắc Di đang đứng sau lưng Cung Cừ.
Nghiêm Thượng cưỡi Phong Lôi chiến mã, vung vẩy trường thương một đường bổ quét, lướt trên ngàn trượng huyết hoa.
“Đi!” Dư Nham giục ngựa chạy đến bên người Cung Cừ, đưa tay nắm lấy tay hắn, dùng sức kéo, lôi hắn lên ngựa, sau đó đổi hướng chạy về phía Tây.
Tay Cung Cừ ôm lấy chiến giáp trên bụng Nghiêm Thượng, lại nhìn huyết nhục bay tứ tung trên chiến trường, trong lòng rốt cục cũng không đành lành, hô lớn: “Rút lui! Tán!”
Đây là quân lệnh cuối cùng của hắn.
“Cung Cừ, có bị thương không?” Giọng nói Nghiêm Thượng khàn đến lợi hại.
“Ta không sao. Ngươi không phải đi theo bên cạnh phụ hoàng sao, sao lại tới đây! Có phải phụ hoàng đã…”
“Cung Cừ, hiện tại không nên hỏi, sau này ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Xảy ra chuyện gì? Khoan đã, đợi một chút, đây không phải phía Tây, ngươi muốn đi đâu?”
Nghiêm Thượng không hề trả lời, giục ngựa xông về Mộ Yên Cốc ở phía Bắc Uyển Thành, sau khi xác định đã vứt bỏ được truy binh, mới dừng ngựa nghỉ ngơi.
Cung Cừ nắm lấy vai Nghiêm Thượng: “Vì sao lại mang ta tới đây? Phía phụ hoàng đã xảy ra chuyện gì?”
Mắt Nghiêm Thượng hiện đầy tơ máu, trầm giọng nói: “Thánh thượng không sao cả. Chỉ là đội quân tiên phong nhận được thư nghị hòa của Bắc Di Vương, ta cũng là trong lúc vô tình nghe được mật nghị giữa Hoàng Thượng và các quân thần, mới biết được nội dung của thư nghị hòa —— Bắc Di Vương muốn Ninh Triêu dùng ngươi để trao đổi Uyển Thành!”
Cung Cừ im lặng, ôm lấy Nghiêm Thượng đã tức giận đến toàn thân phát run, lạnh nhạt hỏi: “Kết quả mật nghị như thế nào?”
“Phái do Thừa tướng cầm đầu muốn Thánh thượng đáp ứng điều kiện của Bắc Di Vương, phái do Thái phó cầm đầu muốn Hoàng Thượng từ chối yêu cầu vô lí như thế. Thánh thượng… Thánh thượng hắn cái gì cũng chưa nói. Cung Cừ, văn võ cả triều có mấy ai thật sự xem ngươi là Thái tử chứ, chạy về phía Tây lại xem ngươi như kẻ bị vứt bỏ ở phía sau cản hậu, triều đình như vậy, vong thì đã có sao! Chúng ta đi, núi sông Cửu châu luôn luôn có nơi để ta dung thân.”
Cung Cừ than nhẹ một tiếng: “Năm đó sắc phong ta làm Thái tử, đã ngờ tới sẽ có ngày hôm nay, chỉ là không nghĩ tới Bắc Di Vương vậy mà lại vì ta từ bỏ nhiều như vậy, lưu cho Ninh Triêu cơ hội thở dốc. Nghiêm Thượng, người luôn sợ chết, càng là quyền cao chức trọng, lại càng sợ chết, một cơ hội thở dốc đối với triều thần chim sợ cành cong mà nói, đã quá mức trân quý, làm ẩu như thế, chỉ sợ bọn họ sẽ gây bất lợi với phụ hoàng, ta thân là con của người, không thể ngồi yên không nhìn tới.”
Nghiêm Thượng tức giận: “Ngươi muốn đi gặp Thánh thượng? Hắn có khi nào xem ngươi như con ruột mà đối đãi chưa, sao lúc này ngươi lại trở nên cổ hủ như thế!”
“Ta không phải cổ hủ, chỉ là mạng này, vốn là do hắn cho, có thể vì hắn làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.” Cung Cừ lắc đầu, cưỡi lên Phong Lôi chiến mã.
“Cung Cừ, không được đi!” Nghiêm Thượng vội bắt lấy tay Cung Cừ, lực đạo mạnh đến mức cơ hội muốn bóp nát xương cốt của hắn.
“Tổ chim bị phá trứng có an toàn được không? Nếu không đi, ta có chết cũng không được yên.” Cung Cừ cũng nắm lấy tay Nghiêm Thượng, cười nhạt nói: “Đã sinh ở Đế vương gia, nên có giác ngộ này, chỉ là, ta đành phụ bỏ một mảnh trung tâm của ngươi.”
Nghiêm Thượng thấy Cung Cừ không có nửa phần thoái nhượng, thở dài một tiếng, trở mình lên ngựa, ôm lấy thắt lưng Cung Cừ, thấp giọng nói: “Nếu là trung tâm, thì là cam nguyện, sao lại nói đến phụ hay không phụ? Chỉ là ta muốn ngươi… muốn ngươi không phụ… tâm ta.”
Thanh âm Nghiêm Thượng càng ngày càng nhỏ, Cung Cừ lại nghe được rõ ràng, không khỏi cười ra tiếng, giơ roi giục ngựa, chạy thắng đến đại đội đang rút lui ở phía Tây.
Cung Cừ đuổi theo đại đội từ đường nhỏ, lẻn vào chủ xa trướng. Tình trạng phòng vệ quanh chủ xa trướng nói cho hắn biết, phụ hoàng đang đợi hắn.
“Ngươi đã đến rồi?” Lúc Hoàng đế thấy Cung Cù, không hề kinh ngạc.
“Nhi thần báo lại quân tình —— đội cản hậu đã tán loạn, khoảng cách với quân Bắc Di ngắn lại, kính xin phụ hoàng định đoạt đối sách.”
Hoàng đế lấy một cái gộp gấm từ dưới gối ra, đặt vào trong tay Cung Cừ: “Đây là ngọc tỷ truyền quốc, bây giờ giao cho ngươi.”
“Phụ hoàng, ngươi đây là…”
Hoàng đế đã gần đất xa trời ho khan một hồi, đứt quãng nói: “Không thể… Không thể để cho ngọc tỷ truyền quốc rơi vào trong tay quân Bắc Di, cũng không thể… không thể giao cho bất kỳ thần tử nào, ngươi hay mang theo nó mà chạy trốn.”
Cung Cừ trầm mặc một lát, nói: “Nhi thần nghe nói Bắc Di Vương đã đưa tới thư nghị hòa.”
Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Con cháu Ninh Triêu ta sao có thể trở thành đồ chơi cho hắn, có chết, cũng chỉ có thể chết vì Tổ quốc!”
“Phụ hoàng, nhi thần còn có một chuyện muốn hỏi rõ.” Cung Cừ siết chặt hộp gấm, hít sâu một hơi nói, “Phụ hoàng có từng có tình phụ tử với ta không!”
Hoàng đế sững sờ, lập tức thảm đạm mà cười hai tiếng: “Cho tới bây giờ, Thái tử của ta vậy mà lại hỏi vấn đề này.”
“Xin phụ hoàng trả lời!”
“Tình phụ tử… từng có đó a.”
Cung Cừ nhìn vị Hoàng đế hệt như ngọn đèn sắp tắt trong gió, thành kính hành lẽ, quay người nhảy ra chủ xa trướng, chạy tới tụ họp với Nghiêm Thượng đang chờ ở bên ngoài, nhưng còn chưa chạy được một dặm, từ hướng chủ xa trướng đã truyền đến một tiếng kêu thảm: “Thánh thượng băng hà rồi!”
Nghiêm Thượng thấy Cung Cừ còn chần chờ, vội vàng muốn cướp dây cương, ai ngờ chung quanh đột nhiên sáng rức ánh lửa, chính là một đội quân tinh nhuệ vốn nên thủ hộ tại chủ xa trướng đang ẩn nấp chung quanh, đảo mắt liền bao vây Nghiêm Thượng và Cung Cừ ở giữa.
Trong ngọn lửa, phái nghị hòa bước ra, Xu Mật Sứ thình lình xuất hiện. Chỉ qua cái nhìn này, rất nhiều chuyện không cần nói cũng hiểu.
“Cung Cừ, không phải ta… Không phải… Ngươi tin ta.” Thanh âm Nghiêm Thượng lộ ra vẻ buồn bã, hắn chưa từng nghĩ tới, phụ thân đúng là cố ý để cho hắn nghe được mật nghị, cố ý thả hắn đi mật báo, chỉ vì muốn hắn đưa Cung Cừ đến. Hắn cho rằng hắn hiểu rõ Cung Cừ, lại không nghĩ rằng bọn Thừa tướng mới là kẻ hiểu rõ ràng, Cung Cừ sẽ không lâm trận bỏ chạy, tất nhiên sẽ trở về gặp Thánh thượng lần cuối.
Cung Cừ sống lưng thẳng tắp mà ngồi trên lưng ngựa, nắm lấy bàn tay Nghiêm Thượng đang khoác bên hông mình, cười nói: “Sao lại khóc?”
Nghiêm Thượng đặt trán lên lưng Cung Cừ: “Là ta ngu dốt, mới hại ngươi đến mức này.”
Cung Cừ thấp giọng nói: “Bắc Di Vương muốn, là Thái tử còn sống, thêm nữa, bây giờ ngọc tỷ ở trong tay ta, bọn hắn tuyệt đối sẽ không tổn thương tính mạng của ta. Ngươi cưỡi Phong Lôi chạy về phía Bắc, ngàn vạn lần không nên để bị bắt, nếu không nhất định sẽ bị dùng để áp chế ta. Ta xuống ngựa thương lượng, tự có biện pháp thoát thân.”
“Cung Cừ…”
“Nếu ngươi không nghe an bài lần này của ta, mới thật sự là hại ta.” Cung Cừ nói xong, nhảy xuống ngựa đi, còn hướng về phía Nghiêm Thượng mỉm cười rạng rỡ, rồi đạp một cước thật mạnh lên mông ngựa.