Hôm sau khi con dâu bê cháo vào cho mẹ chồng, bà ta giả bộ nặng nhọc để con dâu đỡ lên ngồi dậy.
Vũ Hân Nghiên bê cháo chân giò lên nói.
"Mẹ à cháo chân giò này con xem trên mạng họ nói bổ gân cốt lắm, mẹ ăn đi cho chóng khỏe."
Vương Mỹ Lâm xúc thử miếng cháo lên miệng, đúng là thơm ngọt mùi vị xương giò.
Nhưng bà ta đang muốn hành hạ con dâu cơ mà, vì thế Vương Mỹ Lâm ăn một ngụm liền phun hết ra bát.
"Mùi vị buồn nôn gì thế này, đắng chết mất, cô định cho tôi ăn thứ linh tinh để đầu độc tôi hả!"
Chiêu này nếu là Đào Thi Hàm trước đây sẽ khóc lóc thanh minh với bà ta, có điều Vũ Hân Nghiên không phải Đào Thi Hàm yếu đuối.
Cô hốt hốt hoảng đỡ bà ta nằm xuống rồi lên tiếng.
"Thôi xong rồi, có phải mẹ bị ngã chấn thương nặng ảnh hưởng đến khẩu vị rồi hay không! Con lo quá, mẹ nằm xuống đi nghỉ ngơi đi để con mời bác sĩ đến."
"Cái..."
Vương Mỹ Lâm đâu có ngờ tới chuyện này, bà ta muốn ngă cản nhưng Vũ Hân Nghiên đã chạy ra ngoài.
Nằm trên giường bà ta suy nghĩ nếu bác sĩ có hỏi thì cứ nói dối là xong, sợ cái gì.
Lát sau Vũ Hân Nghiên đi vào, theo sau cô là một lão trung niên bạc nửa đầu mặc một bộ tôn trung sơn màu xám.
Ông ta nhìn Vương Mỹ Lâm hỏi.
"Đây chính là bệnh nhân mà cô nói tới?"
"Vâng thưa bác sĩ, ngài xem bát cháo bình thường mà mẹ tôi lại nếm ra vị đắng, có phải hay không cú ngã kia ảnh hưởng để chỗ nào trong não rồi."
Vương Mỹ Lâm tức xanh mặt, nói vậy khác nào rủa bà ta hỏng đầu, nhưng ấm ức cũng không thể nói ra.
Ai bảo bà ta đang giả bệnh làm gì cơ chứ.
Bác sĩ kia gật đầu sau đó ngồi xuống bắt mạch cho Vương Mỹ Lâm sau đó ông ta quay ra kiểm tra phần lưng của bà ta, xem xem bà ta bị đau chỗ nào.
Sờ soạng một hồi lão ta vuốt chòm râu dê của mình phán.
"Mẹ cô bị trật khớp lưng thôi không có gì đáng sợ, để tôi làm vài bước chỉnh lại khớp cho bà ấy."
Nghe vậy Vương Mỹ Lâm hơi sốt ruột, bà ta có bị đau nhức gì đâu, nhỡ chữa lợn lành thành lợn què thì sao đây.
Nghĩ vậy bà ta vội vàng xua tay nói.
"Thôi thôi, tôi thấy đỡ đau rồi, hay là không cần phải chữa nữa đâu."
Vũ Hân Nghiên lại khuyên can bà ta.
"Mẹ à có bệnh phải chữa, đừng sợ làm gì bác sĩ Trương mát tay lắm, chỉ vài phút là mẹ khỏe ngay ấy mà."
Nói rồi cô quay sang bác sĩ Trương tiếp lời.
"Bác sĩ có cần tôi phụ giúp gì không?"
Bác sĩ Trương kia lắc đầu đáp.
"Không cần, một mình tôi xử lý được."
Nói rồi ông ta bẻ khớp ngón tay rồi lấy từ trong túi ra một chai rượu thuốc, Vương Mỹ Lâm nói dối không thể tự lật tẩy chỉ biết nằm im chịu trận.
Nửa tiếng sau.
Vũ Hân Nghiên cùng bác sĩ Trương đi ra ngoài, lúc ra đến cửa nhà cô mỉm cười dúi vào tay bác sĩ Trương một ít tiền.
"Cảm ơn đã giúp đỡ thưa bác sĩ."
Tiễn bác sĩ xong cô liền pha trà gừng mang lên lầu cho mẹ chồng, Vương Mỹ Lâm lúc này toàn thân đau nhức chỉ biết nằm im.
"Mẹ thấy sao, chỗ đau lưng còn đau không mẹ? Nếu còn đau để mai con bảo bác sĩ Trương đến khám tiếp cho mẹ nhé."
Chẳng hiểu sao nhìn nụ cười của con dâu lúc này lại rất quỷ quyệt, Vương Mỹ Lâm hừ lạnh nói.
"Khỏi đi, tôi khỏe rồi."
Biết trước sẽ bị cô ta hành hạ ngược lại bà ta đã không làm trò này.
Tuy nhiên bà ta không nuốt trôi cục tức của ngày hôm nay.
Chăm sóc mẹ chồng xong Vũ Hân Nghiên liền bê cốc trà xuống dưới nhà.
Trùng hợp thay lại nhìn thấy Ngôn San San từ sau xe máy một bạn trai bước xuống, ăn mặc còn rất sành điệu.
Ban nãy cô ta còn mạnh miệng nói rằng bản thân phải đi học thêm, không hiểu chỗ học thêm nào lại cho học sinh ăn mặc thiếu vải như thế.
Vũ Hân Nghiên vào bếp rửa cốc, Ngôn San San lén la lén lút đi vào nhà.
Thấy trong nhà không có ai cô ta định nhanh chóng chạy lên lầu.
Tiếc rằng chưa kịp chạy đã bị Vũ Hân Nghiên bắt gặp.
"Em chồng đi đâu về thế, sao lại ăn mặc như vậy hả em?"
Nghe tiếng nói làm Ngôn San San giật nảy mình, cô ta chậm chạp quay đầu nhìn lại, thấy chị dâu đang mỉm cười nhìn mình.
Ngôn San San biết bị bại lộ bèn năn nỉ Vũ Hân Nghiên.
"Chị dâu à em chỉ đi chơi mỗi hôm nay thôi, mấy hôm trước em thật sự đi học đó.
Chị đừng có nói cho mẹ em biết được không chị."
Vương Mỹ Lâm bị bệnh mà cô ta còn dám nói dối không chăm mẹ để đi chơi, nếu mẹ biết thể nào cũng cấm túc cô ta.
Thấy Ngôn San San khóc lóc ỷ ôi nhiều quá Vũ Hân Nghiên thở dài đáp ứng.
"Được chị sẽ giữ bí mật này cho em, nhưng mà em phải nhớ không có lần sau đâu đấy."
"Hì hì em cảm ơn chị."
Nói rồi Ngôn San San chạy lẹ lên lầu, Vũ Hân Nghiên thì lắc đầu nói.
"Đúng là không nói nổi mà...".