Phía Trên Môi Nàng

Chương 109



Trận này độc thân chiến tranh này, vẫn luôn đánh tới bình minh.

Mưa xám tưới ở Tích giới nơi đã bị máu nhuộm thành màu đỏ thẫm.

Mãnh đất tà ác, dơ bẩn, tàn khốc, vẫn như cũ có một người đứng thẳng như vậy.

Nàng nhìn qua sớm đã đã không có bộ dáng con người.

Phảng phất nàng là thiên sứ báo tử đến từ địa ngục, lưng dài gầy còn có cánh chim gai nhọn màu đen khủng bố.

Phía trên cánh chim là dày đặt mắt kép không giống nhau, những cái đó mắt kép xanh lá đó phảng phất là có sinh mệnh ký sinh bên bản chủ, quỷ dị mà nhìn về phía bất kỳ vật thể gì ở chung quanh, phàm là sinh mệnh thể sẽ bị mắt kép thấy.

Cũng sẽ ở trong nháy mắt đình chỉ hành động, vận mệnh chờ đợi bị ăn đầu.

Chấp hành quan vốn có còn lại kinh ngạc mà nhìn quái vật đã bị biến dị.

Đối phương không biết vì cái gì có thể mọc ra kia cánh chim dọa người, thậm chí những tròng mắt màu xanh lá sẽ nguyền rủa bóp chặt lực hành động của bọn họ, loại ác ý này đến từ vực sâu chỉ có một loại sinh vật mới có sức mạnh như vậy.

Đó chính là vật bất tử trong truyền thuyết, nguyền rủa chi tử.

Tất cả mọi người hít hà một hơi, dị chủng này cư nhiên là ký chủ của nguyền rủa chi tử!
Sau khi ý thích được điểm này, nhóm cấp cao của Tích giới đều bị kinh hãi với cái dung hợp thể có công phá thật lớn này, cùng với minh bạch một chút.

Bọn họ tựa hồ giết không chết đầu quái vậy này được.

Lại hỏa liều mạng tiếp, Tích giới chịu tải hơn một ngàn năm cũng sẽ bị đầu quái vật này giảo đến long trời lở đất, hủy trong một lúc.

Tính cả tôn nghiêm khu thẩm phán tối cao nhất đều không còn tồn tại nữa.

Trưởng lão cấp cao chấp hành khu thẩm phán, cũng là thành viên trực hệ hoàng gia, cậu ruột của Tái Lâm đại công, biểu tình ngưng trọng mà nhìn thảm trạng của Tích giới, hắn chuẩn bị cùng hoàng gia thương nghị, có phải muốn vô luận thế nào cũng phải đem quái vật này giết chết, cho dù đại giới là khu thẩm phán Tích giới bị liên lụy.

Bởi vì hắn nhìn ra tới kia đầu quái vật kia giờ phút này đang muốn cấp bách rời khỏi nơi này, trong lòng ngực nàng đang ôm chính là gia chủ Mục phủ sớm bị thương.

Đây cũng là nguyên nhân đối phương tới Tích giới.

Bị vô ngăn tẫn pháo đốt cháy tàn phá, mới khiến cho con quái vật này càng thêm điên cuồng.

Cho nên hắn đang rối rắm, rốt cuộc muốn giữ lại Tích giới đình chỉ công kích pháo lửa hay không.

Bằng không, cái đại giới này sẽ là xảy ra chuyện lớn.

Bị mưa đạn liên tục bắn một kích, thậm chí còn có điện lưu cường độ cao từ trời tới, sau khi Khuê Nhân lúc nuốt hết đầu không đếm được, cũng không cảm thấy thỏa mãn, nhưng nàng biết được thân thể Vưu Nhiên đã tới trạng thái cực hạn.

Tốc độ miệng vết thương khép lại càng lúc càng chậm, cho dù nàng dùng chất nhầy của mình bắt đầu thôi hóa tái sinh, vết thương bị đạn chất bạc bắn xuyên qua thân thể vẫn là đã bị thương nặng.

Khuê Nhân cúi đầu nhìn Mục Phỉ trong lòng ngực gắt gao bảo hộ, nhìn nhìn lại chính mình.

Thân thể nàng bị tàn phá tựa hồ cũng không có so với công chúa của nàng đỡ hơn bao nhiêu.

Khuê Nhân khẽ động khóe miệng lây dính một chút máu tươi, ngẩng đầu, mắt sâu thẳm máu đen lạnh lùng mà nhìn chằm chằm nhóm huyết tộc kia kia đứng sừng sững ở tháp cao đụng mây.

Nàng hơi hơi đem Mục Phỉ ôm chặt trong lòng, sau đó cúi đầu, hít sâu một hơi.

Giây lát, từ trong thân thể nàng chui ra thứ xúc tu mạnh mẽ chọc thủng tường điện lưu cao áp bao trùm tháp cao kia, nàng lập tức nhảy đến phía trên gác mái toà tháp.


Đèn cảnh giới màu đỏ vì nàng xâm lấn mà lập loè, khắp Tích giới lại lần nữa phát ra tiếng cảnh báo không kích.

Nàng đi một bước hướng vào bên trong, nơi này chính là tầng tối cao của tích giới.

Chính là này đó huyết tộc đang chỉ huy những cái đó đánh vào trên người nàng rách nát đau chết.

Nàng biết, nàng đủ khả năng tiếp tục ăn luôn mấy đồ vật dơ này, nhưng là, Vưu Nhiên chờ không được, nàng mau chống không được, còn có công chúa của nàng.

Khuê Nhân lập tức bẻ gãy cổ huyết tộc không có mắt che ở trước mặt, sau đó thoáng hiện đến nam nhân đeo biểu tượng hoàng gia trước ngực.

Nàng liền tính là nhờ đến quái vật hàng năm sống ở sương đen chi sâm, cũng biết ai là địa vị tối cao ở chỗ này.

Thực hiển nhiên, nam nhân kia không có làm ra hành vi ngu xuẩn tập kích nàng, mà là lạnh lùng mà nhìn nàng.

Khuê Nhân vươn mọc dung nham đen đầy cánh tay, đảo câu đầu ngón tay bén nhọn chỉ chỗ cái trán nam nhân kia.

Móng tay nhỏ máu tươi chỉ cách cái trán đối phương một centimet.

"Ngưng chiến hoặc là ngươi chết, chọn một cái."
Thanh âm nàng như là vô số thanh âm linh hồn chết của địa ngục hoắc hoắc hỗn loạn, mang theo quỷ tịch cùng âm hàn, khiến da đầu người nghe tê dại.

Móng tay hẹp dài bén nhọn cách da đầu yếu ớt ngày càng gần, từ trên cánh tay chui ra như là vật thể nhuyễn trùng dời về phía vị trí người chế tài* kia.
(*Người thi hành quy định / pháp luật)
Trầm mặc một giây, nam nhân kia thức thời quyết đoán lựa chọn cái đầu tiên.

Rốt cuộc, ai cũng không muốn chết.

Hơn nữa cho dù hắn chết cũng không muốn bị quái vật đáng sợ này ăn lên như tằm.

Hiển nhiên mục đích của quái vậy này cũng không phải muốn huỷ hoại nơi này, mà là vội vàng mà muốn mang theo nữ nhân trong lòng ngực kia rời đi, cho nên, vị thành viên hoàng gia sống hơn một ngàn năm cuối cùng lựa chọn để nàng rời đi.

Hắn cũng không nghĩ lấy sinh mạng mình ra giỡn.

Quái vật trước mắt chính là tự tay giải quyết Tái Lị điện hạ, dễ dàng như giết một con kiến vậy.

Khuê Nhân kéo kéo môi, nhìn mấy người huyết tộc lá gan nhát cấy, bất quá đây cũng là đáp án nàng muốn.

Nàng rút về câu trảo nhiễm máu của mình, lạnh lùng mà nhìn thoáng qua chấp hành quan này, sau đó ôm Mục Phỉ từ tháp cao nhảy xuống.

Các huyết chiến sĩ trên mặt đất tay cầm vũ khí bởi vì mệnh lệnh hạ xuống đình chỉ khai hoả, đành phải chậm rãi lui về phía sau, đôi mắt bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm quái vật săn giết vô số, nhưng còn một ai dám đi lên phía trước một bước.

Mưa thê ai tiếp tục rơi xuống, con quái vật cô độc này ôm người trong lòng ngực đi trên đường máu kia, càng gần sương mù càng thêm dày đặt, biến mất ở trên mãnh đất tràn ngập tội ác này.

***
"Vưu Nhiên, Vưu Nhiên thân ái của tôi, em phải thật tốt biết không?"
"Chính là, đại nhân......"
"Em như thế nào lại khóc, về sau phải đi theo Ngôn Lôi cùng nhau sống."
"Đại nhân, Vưu Nhiên làm không được, em cần ngài."
"Gặp lại, Vưu Nhiên."
"Không ——!!!"
Tiếng thét chói tai từ đáy lòng làm nàng nháy mắt mở to đôi mắt, vài giây lúc sau, nàng mới thấy rõ tình cảnh mình.

Lại là trần nhà chói mắt như thế.

Mùi thuốc sát trùng gay mũi.

A, nơi này là phòng bệnh bác sĩ Liên Chước khu Kham Tát.

Nàng đã trở lại?
Vưu Nhiên mở to đôi mắt chua xót, cúi đầu, nhìn chính mình.

Trên người nàng cắm một dây truyền đầy dịch, tình hình lần này so với lần trước thoạt nhìn càng thêm không xong.

Vưu Nhiên hơi hơi nâng cánh tay trắng bệnh của mình lên, nàng cứng đờ hơi chút lôi kéo một chút, ống tiêm trên cánh tay cũng theo nàng lộn xộn mà sinh ra tiếng vang cọ xát.

"Ai......" Cứ như vậy nhúc nhích một chút, nàng đều có chút lực bất tòng tâm, nhưng là nàng vẫn là muốn đem cái dưỡng khí che khuất trên mặt tháo xuống.

Nàng nhớ rõ, chuyện lần đó.

Nàng đem thân thể của nàng giao cho Khuê Nhân, nàng cũng không có hoàn toàn ngủ say, cho nên nàng nhớ rõ tất cả chuyện đã xảy ra.

Nàng đem Mục Phỉ đại nhân cùng nhau trở về.

Dùng hết toàn lực, ánh náng khu Kham Tát như lửa cháy bỏng làn da nàng lộ ra bên ngoài, nhưng nàng làm được, nàng cuối cùng là đã manh Mục Phỉ trở về.

Rời đi khỏi Tích giới đáng chết kia.

"Mục Phỉ đại nhân......"
Vưu Nhiên ngập ngừng môi khôi, kêu to cái tên mình tâm tâm niệm niệm.

Sau đó nàng mạnh mẽ khởi động thân thể còn chưa hoàn toàn khép lại rồi ngồi dậy.

Nàng muốn đi tìm Mục Phỉ.

Ta muốn gặp Mục Phỉ.

......!
"Kết quả như này đã không xem như quá xấu, cái loại dụng cụ cưỡng chế yên giấc ngàn thu này của Tích giới không có thương tổn đến đại não của cô ấy."
"Làn da trên người cô ấy bị tổn hại nghiêm trọng, bột bạc tinh khiết cao thời gian dài phong bế bỏng cháy da, bột bạc đều thấm vào da thịt, chỉ có thể chậm rãi khép lại, may mắn không xem như vết thương trí mạng."
"Thân thể sẽ chậm rãi khôi phục, nhưng khi nào có thể tỉnh, ta cũng không biết."
Vưu Nhiên đứng ở cửa nghe đến mấy lời nói này, chỉ có thể yên lặng mà ngóng nhìn giường bệnh đại nhân, nàng cư nhiên yếu đuối không dám tiến lên một bước, nàng sợ hãi nàng nhìn đến bộ dáng Mục Phỉ đại nhân sẽ khóc không thành tiếng.

Nàng chật vật mà lau xuống đôi mắt ngứa, phát ra tiếng vang.

"Vưu Nhiên! Ngươi như thế nào......"
Liên Chước cùng với các thành viên khác quay đầy lại, nhìn nữ tử mặc quần áo bệnh nhân, tay vịn ở chỗ khung cửa lung lay sắp đổ.

"Vưu Nhiên, ngươi như thế nào lại đây, ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt."
Một đường thanh âm quen thuộc từ phía sau Vưu Nhiên vang lên, Vưu Nhiên mờ mịt mà quay đầu lúc này mới nhìn đến, là Doãn Tư Lê quý công.

Nàng kinh ngạc nhìn đối phương, muốn hé miệng hướng đối phương vấn an, chẳng qua, giọng nói tắt.

"Vấn an cũng đừng nói nữa, càn nghỉ ngơi biết không? Đứa nhỏ ngốc." Doãn Tư Lê đỡ tay Vưu Nhiên, ý đồ đem đối phương mang về phòng bệnh mình.

Sau khi biết được Mục Phỉ được cứu ra, nàng tránh đi nhãn tuyến vốn theo dõi, chạy không ngừng tới khu Kham Tát, ở chỗ này nàng gặp được Vưu Nhiên bị thương cùng với bạn thân nàng.

Mục Phỉ từng chuẩn bị chết là lúc đem nửa đời Vưu Nhiên phó thác cho nàng, nàng trong đoạn thời gian này lo lắng mà xử lý toàn bộ di sản của Mục Phỉ, 70% quyền tài sản đều bí mật dời qua danh nghĩa đứa nhỏ này.


Mà tất cả Vưu Nhiên còn chưa biết.

Không nghĩ tới, Vưu Nhiên thế nhưng dùng mệnh số trái trời, đi cứu Mục Phỉ, thậm chí đem đối phương cứu trở về.

Doãn Tư Lê trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chỉ nguyện Mục Phỉ có thể sớm một chút thức tỉnh lại, nhìn xem tiểu gia hỏa vì cô không muốn sống.

"Ta......!Ta muốn nhìn......!Đại nhân." Vưu Nhiên nắm lấy tay Doãn Tư Lê, nàng không nghĩ đi, không nghĩ trở lại trên giường bệnh lạnh băng, nàng muốn nhìn Mục Phỉ.

Doãn Tư Lê che ở trước mặt Vưu Nhiên, nàng cau mày lo lắng mà ngóng nhìn vị nữ hài tiều tụy trước mắt, nàng sợ Vưu Nhiên nhìn thấy sẽ chịu không nổi.

Mục Phỉ vết thương nghiêm trọng, còn chưa khép lại tốt.

"Để cho ta......!Trông thấy chị ấy đi, xin ngươi." Vưu Nhiên gần như nói mấy chữ ngắn ngủn này, tiếng thở dốc đều tăng thêm, nàng gắt gao đỡ Doãn Tư Lê, muốn cho đối phương mang nàng đi gặp cô.

Doãn Tư Lê thở dài một tiếng, đành phải đỡ Vưu Nhiên đi vào bên giường bệnh Mục Phỉ.

Nàng nhìn về phía nhân viên trị liệu khác, ý bảo bọn họ trước tiên đều đi theo mình rời khỏi nơi này.

Để Vưu Nhiên một người đơn độc cùng Mục Phỉ của nàng gặp một lần.

Vưu Nhiên nhìn chăm chú người nằm trên giường bệnh kia, nhìn chăm chú thật lâu.

Nàng phảng phất thành tượng đắp bi thương, nước mắt ở hốc mắt cấp tốc đảo quanh, cuối cùng rốt cuộc vô pháp áp chế tiếng khóc quanh quẩn tại trong căn phòng bệnh bi thương này.

Thanh âm nàng khóc rất lớn, nước mắt nóng bỏng ngăn không được mà rơi xuống xuống dưới, nàng cũng không dám vươn tay đi vuốt ve mặt Mục Phỉ đại nhân, bởi vì trên mặt đại nhân bỏng cháy rất nghiêm trọng.

Nàng không có biện pháp tha thứ chính mình.

Nàng hy vọng mấy vết thương này, nàng có thể thay Mục Phỉ chịu, nàng muốn thay Mục Phỉ chịu!
"Đại nhân......!Đại nhân......"
Vưu Nhiên yên lặng quỳ ghé vào mép giường của Mục Phỉ, dùng tay yên lặng mà lau nước mắt của mình, sau đó thật cẩn thận nắm lấy tay lạnh băng của đối phương, "Ngài nhất định phải tỉnh lại a......"
Liên tục nhiều ngày
Khu Tam Khát tươi sáng xuất hiện mưa phùn.

Những bác sĩ đó mỗi lần vào thuốc cho Mục Phỉ, Vưu Nhiên luôn là một người yên lặng đứng ở sân, dựa dưới mái hiên, nhìn mưa nhỏ tí tách tí tách rơi.

Trời mưa, khóe mắt nàng cũng sẽ thấm nước mắt.

"Một người đứng ở chỗ này không lạnh sao?"
Phía sau truyền đến thanh âm Doãn Tư Lê, Vưu Nhiên thật nhanh lau đôi mắt, xoay người mỉm cười nhìn Doãn Tư Lê.

Nàng cố kiên cường lắc đầu, "Nơi này ánh mặt trời quá nhiều, so trước với trước kia ấm áp hơn nhiều."
Nàng đã biết rất nhiều chuyện, thông qua Doãn Tư Lê, thông qua Liêm Bách Đế, biết được tin Mục Phỉ lúc bị cưỡng chế yên giấc ngàn thu sắp bị tử hình, cũng biết được Mục Phỉ vì bảo hộ nàng uống một loại nước thuốc mất đi phần ký ức riêng.

Cưỡng chế yên giấc ngàn thu, loại này nghi thức này ở huyết tộc đến nay không giải được, người bị thi hành giống nhau đều là vì tử hình, cho nên đến nay không có người từ hình phạt cưỡng chế yên giấc ở Tích giới ngàn mà thức tỉnh.

Nếu có, phỏng chừng cũng đợi không được thời gia đó.

Cho dù là nàng đem huyết tộc hoàng thất đều làm loạn, cũng tìm không tìm được biện pháp xoay chuyển.

Vưu Nhiên cảm thấy không có so với như này càng tuyệt vọng.

Nàng chua xót nhấp môi, nhìn mưa phùn mềm mại, nàng đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng ngày ấy nàng cùng đại nhân cùng nhau trốn ở dưới mái hiên tránh mưa.

Các nàng vừa nói vừa cười, thậm chí còn hôn cô.

Phảng phất vẫn là chuyện ngày hôm qua.

"Thương tích của Mục Phỉ so trước kia khá hơn nhiều." Doãn Tư Lê trầm mặc hồi lâu, nói câu này xem như an ủi, nàng không biết nên như thế nào làm nữ hài trước mắt cái này không bi thương như vậy.

Vưu Nhiên gật gật đầu, nàng cúi đầu nhợt nhạt cười, "Đại nhân thật mau liền sẽ khôi phục bộ dáng ban đầu, sau khi chờ đại nhân tỉnh lại, cũng sẽ không tức giận."
Cái từ "Tỉnh lại" này đối với nàng mà nói là hy vọng quá xa vời.

Chính là nàng nhịn không được ảo tưởng, Mục Phỉ đại nhân ngày nào đó sẽ tỉnh lại.

Một ngày, hai ngày, một năm, hai năm, thậm chí cả đời này, nàng đều sẽ chờ Mục Phỉ tỉnh lại, chỉ cần nàng có thể chờ đợi, Mục Phỉ liền nhất định sẽ tỉnh lại, sau đó nhìn nàng cười.

Kêu nàng "Tiểu chó săn".

"Kỳ thật ta đã từng nghe nói có biện pháp có thể đem huyết tộc bị cưỡng chế yên giấc ngàn thu thức tỉnh, chẳng qua, có chút khó khăn."
Doãn Tư Lê cuối cùng đem chuyện nàng nghe nói báo cho Vưu Nhiên.

***
Khoảng cách từ lần chiến tranh đó đã qua mười lăm ngày
Tíc giới trải qua hạo kiếp cùng với hoàng gia tựa hồ yên lặng xuống, cũng không có an bài cử động tiến thêm một bước.

Mà giờ này khắc này ở núi Ngạc Mi nơi nào đó thuộc về sở hữu riêng
Đêm dài đen nhánh
Ở trên đất tuyết kia, đang có một vị nữ tử tóc bạc quỳ.

Cho dù ngoài phòng gió lớn lạnh lẽo, gió tuyết vô tình.

Nàng cũng thẳng tắp mà quỳ cách cửa nhà gỗ 10 mét, lẳng lặng quỳ gối nơi đó.

"Mau trở về đi thôi, tiểu cô nương, ta sẽ không chữa trị quỷ hút máu."
Thanh âm già nua từ nhà gỗ truyền ra tới, xuyên thấu gió lạnh, truyền vào trong tai nữ tử mặt đã bị gió tuyết che lấp.

Vưu Nhiên chỉ là yên lặng quỳ gối ở cửa đối phương, cho dù đã nghe được thanh âm cự tuyệt lần thứ hai.

Nàng vẫn như cũ quỳ không đứng dậy.

Nàng đại khái đã quỳ ở chỗ này hai ngày một đêm.

Chân sớm đã chết lặng đến cứng đờ, nhưng nàng vẫn cứ thẳng tắp mà chăm chú nhìn nhà gỗ đã dập tắt đèn, mong đợi người bên trong kia có thể giúp giúp nàng.

"Cầu xin ngài......"
Vưu Nhiên biết đối phương khẳng định đã đi vào giấc ngủ nghe không thấy, nhưng nàng vẫn cứ chấp nhất về phía nhà gỗ dập đầu.

Thẳng đến nàng rốt cuộc chống đỡ không được, té vào trên nền tuyết, nhưng nàng vẫn cứ thanh tỉnh, chẳng qua, thân thể của nàng không được chịu được thời gian dài lại còn vào ban đêm quỳ ở đây.

Nàng hy vọng bị ma diệt một chút, đối phương chung quy là không muốn trợ giúp nàng.

Nàng đau thương muốn ngồi dậy, lại đông lạnh đến cứng đờ, chật vật bất kham.

"Nơi này của ta lại không muốn chết người," rốt cuộc đèn đâu trong nhà gỗ lại thắp sáng lên, từ trong phòng đi ra một nữ nhân khuôn mặt thanh lệ thanh âm lại già nua, nàng buông mí mắt nhìn nữ hài ngã vào trên nền tuyết.

"Nói cho ta ngươi vì sao chấp nhất muốn cứu cô ta như thế?" Tát Già dẫn theo đèn, chiếu vào khuôn mặt Vưu Nhiên, yên lặng chờ đối phương trả lời.

"Đại nhân......!Là ta hy vọng," Vưu Nhiên cảm giác được trản đèn này ấm áp kỳ quái, nàng chậm rãi chống đỡ thân thể dậy, trả lời vấn đề của mụ phù thủy Tát Già.


"Vậy ngươi cũng cam tâm vì cô ta mà đã chết." Tát Già bĩu môi, có chuý bất đắc dĩ.

Lão vu bà như bà một nửa thân mình đều mau tiến vào phần mộ, vốn dĩ chính là muốn sống yên ổn xuống dưới, cùng thế giới không tranh.

Huống chi, bà cực đoan thống hận quỷ hút máu, cho dù hà biết được diệt toàn tộc mình cũng không phải Mục Phỉ làm, nhưng bà cũng cực đoan chán ghét quỷ hút máu, hận không thể nhìn bọn họ đều chết.

Chẳng qua đứa nhỏ này, chảy chính là máu Hắc Nữ Vu.

Vận mệnh thật là trêu cợt người, "Tiểu quỷ, nếu không phải xem trên phân lượng mẹ ngươi, ta tuyệt đối sẽ không dính vào chuyện không ích lợi này."
Thái độ Tát Già ác liệt, nhưng cuối cùng vẫn là mềm lòng mà đồng ý đi hỗ trợ.

Nàng tuy rằng không ra khỏi cửa, lại biết bạo kiếp lần đó của Tích giới là do đứa nhỏ này làm, nói thật bà lại thật ra rất bội phục loại hành vi này của đối phương, cùng mẹ nàng năm đó thật giống nhau.

Đều là ngu ngốc vì người quan trọng cả mạng cũng không cần.

"Nhưng ta cần phải nói tốt, thật sự có tỉnh không, ta cũng không xác định, nên ngươi đừng ôm hy vọng quá lớn." Tát Già dặn dò nữ hài vui đến khóc, cuối cùng bị Vưu Nhiên lập tức ôm lấy.

Cái này nữ hài suy yếu tiều tụy kích động mà khóc ra rồi.

***
Khi Vưu Nhiên mang theo mụ phù thủy Tát Già rốt cuộc chạy tới khu Kham Tát tươi sáng.

Đã là đêm khuya.

Phòng bệnh yên tĩnh chỉ có một mình Tát Già.

Nàng như là tính toán tốt bão táp hôm nay, nàng mở toàn bộ cửa sổ ra, tùy ý bão táp gào thét đã lâu tiến vào.

Bão tâp màu đen xối vào phòng bệnh.

Tát Già ở trên người Mục Phỉ vẽ ký hiệu màu đen, sau đó thấp giọng niệm chú ngữ gì đó.

Trong khoảnh khắc, bão táp màu đen giống như là bị lôi kéo, thổi quét quanh thân Mục Phỉ, cửa phòng nháy mắt đóng lại.

Ngoài cửa nghe không được một chút thanh âm bên trong.

Vưu Nhiên khẩn trương mà cắn đầu ngón tay, nàng muốn vọt vào xem, may mắn Liêm Bách Đế ngăn cản nàng.

Hiện tại không thể có bất luận kẻ nào đến quấy rầy.

Nàng hy vọng Vưu Nhiên hiểu rõ.

Vưu Nhiên đành phải yên lặng đi đến sân cách cửa phòng thật xa, ngẩng đầu nhìn bầu trời có mây đen xoay quanh, trong lòng thề cũng cầu nguyện.

Nàng sẽ vĩnh viễn bảo hộ Mục Phỉ.

Cầu nguyện trời cao có thể thương xót nàng, để đại nhân của nàng thức tỉnh lại.

Nàng chắp tay trước ngực, mặc niệm.

Vu thuật như vậy giằng co gần hai tiếng rưỡi, cho đến bão táp khu Kham Tát chậm rãi đình trệ.

Bầu trời đen nhánh, bắt đầu hiện ra sao trời lập loè.

Rốt cuộc,
Cửa phòng được mở ra.

Tát Già nhìn ánh mắt mọi người chờ đợi chờ đợi, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.

Mục Phỉ......!Tỉnh.

Tất cả mọi người kinh hỉ mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin mà nhìn phía cửa phòng bệnh mở một nửa.

Ngôn Lôi dẫn đầu tiến vào phòng bệnh, đưa cho gia chủ mình một ly nước giải khát.

Mục Phỉ gật gật đầu, tiếp nhận ly trà nhấp một ngụm.

"Ngôn Lôi, ta như thế nào ở chỗ này."tiếng nói của Mục Phỉ khàn khàn, nhưng vẫn là rất êm tai.

Ngôn Lôi còn chưa có tới giải thích, liền thấy nữ tử đứng tại cái cửa kia, là Vưu Nhiên.

Ngôn Lôi cổ vũ Vưu Nhiên đi đến, đi đến bên cạnh Mục Phỉ, hắn trước không giải thích vấn đề Mục Phỉ, mà là vui sướng mà ý bảo Mục Phỉ, "Chủ nhân, ngài xem."
Mà Vưu Nhiên còn lại là bởi vì thấy Mục Phỉ ngồi dậy trên giường, nước mắt kích động nóng bỏng doanh tròng.

Nàng do dự không quyết, sau khi có được ánh mắt cổ vũ của Ngôn Lôi tiên sinh, mới chậm rãi dạo bước đến bên người Mục Phỉ đại nhân.

Nàng cưỡng bách chính mình đừng khóc, không được rớt nước mắt, sau đó môi run rẩy mà nói, "Đại nhân, ngài......!Rốt cuộc tỉnh......"
Vưu Nhiên thật cẩn thận mà muốn nắm lấy tay Mục Phỉ.

Chính là, Mục Phỉ cũng không có để Vưu Nhiên chạm vào cô, mà là lãnh đạm dời tay đi, như là nghi hoặc mà nhìn nữ tử tóc bạc xa lạ này,
"Ngươi là ai."
Khi những lời này nói ra miệng, khiến Vưu Nhiên thậm chí những người khác ở đây đều chấn kinh rồi, tuy rằng mọi người đều biết Mục Phỉ từng uống xong thuốc kia, chính là, ai cũng không nghĩ Mục Phỉ cô......!Thật sự đem Vưu Nhiên quên mất.

Vưu Nhiên mở to đôi mắt màu đen, nhìn chăm chú mặt Mục Phỉ đạm nhiên xa cách.

Ánh mắt của nàng lưu động thay đổi thu hồi tình tố, thân mật, bi thương......!
Cuối cùng toàn bộ bị nàng đè ở đáy lòng, nàng nhanh chóng ngăn nước mắt sắp nhỏ giọt ra, cười đến so với khóc còn khó coi hơn.

"Đại nhân, ta, ta là của ngài......!Gia phó của ngài.".


Bình Luận (0)
Comment