Phía Trên Môi Nàng

Chương 130



Mục Phỉ sống 700 năm, lần đầu tiên hiểu rõ, cái gì phi bình thường cảm giác gọi là thân thể như bị mạnh mẽ dỡ bỏ lại lần nữa lắp ráp.

Loại cảm giác này giống như là vừa ngọt ngào vừa chua xót đang thay phiên thể hiện.

Cho nên, khi cô mở mí mắt nặng trịch, đều có chút lao lực.

Nửa bức màn lộ ra, ngoài phòng là một mảnh trời âm u.

Cái này làm cho Mục Phỉ mới vừa mở to mắt tưởng lầm, cô lại về tới nơi cư trú quen thuộc, nhà ở Bắc khu.

Chẳng qua thật mau, tròng mắt Kim Hạt Sắc của cô chuyển động, nhìn một vòng bố trí trong phòng này.

Tốt đi, vẫn là viện điều diễn ở khu Kham Tát của bác sĩ Liên Chước.

Mục Phỉ hơi hơi thở dài một tiếng, sau đó chuẩn bị đứng dậy, xuống giường.

Chẳng qua, hành động đơn giản nhỏ bé như vậy cũng khiến cô phi thường gian nan, toàn bộ cánh tay cô phảng phất giống như là rót chì, nặng đến không nâng dậy được.

Cô hoang mang cực kỳ.

Say rượu hơn nữa một đêm tình cảm điên cuồng mãnh liệt, làm thân thể của cô sớm đã nổi lên trạng thái tạm thời dừng hoạt động.

Nhưng đầu mình là hôn hôn trầm trầm căn bản không nhớ được tối hôm qua cô trở về như thế nào, làm sao bị Vưu Nhiên ném lên trên giường tùy ý làm bậy.

Cô chỉ nhớ rõ một ít đoạn ngắn phá thành mảnh nhỏ, cô bị Doãn Tư Lê kéo đi uống rượu, không báo cho Vưu Nhiên, đương nhiên, rượu chả bar đó thật sự đáng uống, hơn nữa cô còn nhấm nháp tới rượu đấu giá phi thường quý giá, chọc đến cô cao hứng liền uống nhiều một chút, sau đó......!
Sau đó, cô tựa hồ có chút say.

Cô nhớ rõ chính mình là giao phó Doãn Tư Lê giúp đưa mình về, vì cái gì hiện tại thân thể cô lại khó chịu vậy!?
Say rượu sao......?
Không chỉ là say rượu đơn giản như vậy.

Mục Phỉ ảo não đỡ đầu, cô thật vất vả trở mình, ghé vào trên giường.


Cô không biết chính là, sau lưng ban đầu là một mảng trắng giờ phút này bị in dấu hôn thật nhiều chỗ thật sâu, vẫn luôn lan tràn đến bộ vị nhìn đến là cảm thấy thẹn.

Tê......!thật toan......!
Luôn luôn không quá hiển lộ qua chữ đa tình, trên mặt tuyệt đẹp của gia chủ Mục phủ giờ phút này treo thần sắc thống khổ tương đối rối rắm, chân mày co đều nhăn thành một chỗ.

Mục Phỉ chật vật nằm bò, hít sâu rất nhiều lần, mới miễn cưỡng có thể ngồi dậy.

Sau đó chậm rãi lại chậm rãi tìm tư thế thoải mái dựa vào, ngồi dậy.

Lúc này, cô mới phát giác, mình là khoẻ thân ngủ trên giường, trên người căn bản không có một chút quần áo nào.

Mục Phỉ xốc mền nhung nhìn thoáng qua, cảm thấy không tin, lại nhìn thoáng qua, lúc này mới khẳng định chính mình thật là không đúng.

Vì cái gì cô sẽ ngủ khoả thân?
Cô sống lâu như vậy đều không từng như vậy, tối hôm qua rốt cuộc trải qua dạng "tra tấn" không phải con người gì?!
Đoạn ký ức ngắn rải rác chậm rãi dũng mãnh vào trong não hỗn loạn của cô, cô bị Vưu Nhiên đè dưới thâ, các nàng điên cuồng hôn nhau, sau đó Vưu Nhiên ở trên người cô nơi nơi đều lưu lại ấn ký vừa đau vừa ngứa......!
"Vưu Nhiên......" Mục Phỉ nhẹ giọng nhắc mãi tên người trong lòng, mới phát hiện thanh âm mình thật là khàn khàn đến không được.

Tối hôm qua, cô tựa hồ căn bản không khống chế âm lượng, không hề cố kỵ mà kêu thật lâu.

Mặt Mục Phỉ đằng một chút đột nhiên đỏ lên.

Cô căn bản không cách nào tưởng tượng tối hôm qua chính mình có bao nhiêu không kiêng nể gì, khát vọng của cô với Vưu Nhiên lại mạnh mẽ cuồng nhiệt như vậy, thậm chí phi thường nghiện.

Cô ảo não che mặt lại, thật là, tính tình sau khi say rượu làm loạn phỏng chừng nói đó chính là cô.

Tóm lại, Mục Phỉ cảm thấy phi thường phi thường cảm thấy thẹn, với tất cả chuyện hôm qua xảy ra!
Lúc Mục Phỉ đắm chìm trong ảo não ngượng ngùng khó nhịn chờ các loại cảm xúc điên cuồng xong việc, điện thoại của cô vang lên.

Điện thoại của cô ở trong túi, lúc này cô mới phát hiện, váy dài tối hôm qua cô mặc giờ phút đang ở trên sô pha nhỏ, đều bị xé rách mà biến thành mảnh nhỏ, thảm không nỡ nhìn.

Mục Phỉ nhìn váy cô, sau đó nhìn nhìn thông tin trên màn hình.

Là Doãn Tư Lê.

Mục Phỉ hiện tại nhìn đến ba chữ Doãn Tư Lê này, khí huyệt Thái Dương đột đột thẳng nhảy.

"Ngươi không giải thích rõ ràng tất cả tối hôm qua, ngày mai khiến cho ngươi biến thành thây khô."
Doãn Tư Lê mới vừa được nhận cuộc gọi, liền nghe được người nhận điện thoại áp suất thấp rống lên.

Đến, xem ra bạn tốt Mục Phỉ của nàng tối hôm qua còn rất "Thảm".

"Ai nha, ta chính là muốn tới cùng ngươi giải thích hơn nữa thông tức giận, Tiểu Vưu Nhiên có ở đây không hay trên lầu a." Doãn Tư Lê núp ở góc nào đó ở sân sau, nàng cần phải muốn hỏi rõ ràng, bằng không cùng Vưu Nhiên phải đối diện đối chiếu.

Ân, đó là bằng với nguy hiểm.

Ít nhất hiện tại không thích hợp gặp mặt.

"Không có, ngươi nhanh lên đây nói cho ta." Thanh âm Mục Phỉ khàn khàn quanh quẩn trong tai Doãn Tư Lê.

Doãn Tư Lê lập tức đè thấp vành nón, nhanh như chớp mà nháy mắt bước đến lầu hai nơi của Vưu Nhiên, ấn xuống mật mã.

Mật mã này Vưu Nhiên chỉ nói cho một mình Doãn Tư Lê, bởi vì Vưu Nhiên sợ chính mình có đôi khi không ở, Mục Phỉ cần cái gì đó linh tinh, vẫn là trước khi đến biệt viện nói cho nàng.

Không nghĩ tới, tiểu gia hỏa đến bây giờ cũng thân thiết chưa thay đổi mã.

Cho nên Doãn Tư Lê thực nhẹ nhàng mà liền mở ra cửa phòng.

Mới vừa vừa vào cửa, là có thể ngửi được hơi thở kiều diễm trong căn nhà này tản ra làm người ta mặt đỏ tim đập.

Đó là hương vị trải qua làm yêu bão táp.

Cho dù là oẻ góc nào của phòng khách hay phòng ngủ, đều được một người khác thu thập thỏa đáng, cũng không có bất kỳ dấu tích hỗn độn gì, nhưng vẫn là che giấu không được cái loại khí vị này, đối với quỷ hút máu tới nói, là khí vị cực kỳ mẫn cảm.


Mà Doãn Tư Lê giương mắt, liền vọng đến trong nửa phòng ngủ rộng mở cửa, bạn già lãnh tình của nàng, giờ phút này là mắt sáng như đuốc mà trừng nàng, cứng đờ mà ngồi ở trên giường lớn nhu loạn.

"Thân ái, cậu chịu khổ ~" Doãn Tư Lê mới vừa tiến vào phòng ngủ, liền rớt ra hai giọt nước mắt cá sấu dơ tay, an ủi bạn tốt bị ngủ một đêm.

"Lăn." Mục Phỉ nhanh chóng đánh tay đối phương, đôi mắt âm trầm căm tức nhìn Doãn Tư Lê, "Đem chuyện tối hôm qua ngươi biết đến nói hết cho ta nghe, không được mất bất cứ mỗi một chi tiết gì."
Doãn Tư Lê đành phải tận hết sức lực mà đem toàn bộ chuyện mình biết báo cho bạn già uống đến quên hết rồi, "......!Chuyện tôi nhớ rõ đều nói cho cậu, chuyện hôm qua chính là như vậy, nói thật, tôi không nghĩ tới tửu lượng của cậu......!Ân......!Không quá được."
Không quá được.

Ba chữ này không thể hiểu được đả kích tới lòng tự trọng của Mục Phỉ rồi, tuy rằng Doãn Tư Lê nói chỉ là nói tửu lượng của cô, nhưng cô tưởng tượng đến đủ loại ôn nhu tối hôm qua, chính mình bị ức hiếp đến quẫn cảnh vô lực phản kháng, cô lập tức cầm lấy gối đầu bên cạnh, một kích đem Doãn Tư Lê đánh ngã.

"Chú ý lời ngươi nói, Doãn Tư Lê."
Doãn Tư Lê thống khổ mà xoa xoa giữa mày, bạn tốt đem tính tình tối hôm qua toàn bộ bậc lửa hướng nàng bạo phát, "Có bản lĩnh thì cậu hướng điên khuyển nhà cậu mà bùng nổ nha, hướng về tôi làm gì, thật oan uổng."
"Ngươi nói cái gì." Mục Phỉ nhướng mày lạnh lẽo hỏi.

Doãn Tư Lê nhanh lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cái gì cũng chưa nói.

Mục Phỉ hiện tại là tràn ngập phẫn uất, rốt cuộc đường đường là gia chủ Mục phủ kêu cả đêm, đến hàng xóm đều nghe được là rõ ràng.

Viện điều dưỡng Liên Chước vốn dĩ chính là trải qua chút năm mưa gió tang thương, là biệt viện lâu năm.

Hơn nữa vốn dĩ chính là nơi để người bệnh cư trú dưỡng bệnh, cách âm không tốt là bởi vì ai con mẹ nó sẽ ở viện điều dưỡng điên cuồng làm tình đâu!
Cho tới nay mới có, trừ bỏ Mục Phỉ cùng tiểu chó điên nhà cô thì cũng không có người khác dám làm như thế!
Doãn Tư Lê tri kỷ mà đổ một ly nước cho Mục Phỉ, nhuận nhuận yết hầu, "Chuyện này đều oán tôi, tôi không nên kéo cậu đi uống rượu, dẫn tới tối hôm qua cậu bị......"
Mục Phỉ mới vừa nhấp chén trà, lập tức nhướng mày trừng hướng Doãn Tư Lê.

Doãn Tư Lê bị ánh sáng lạnh băng kia Mục Phỉ làm bị thương nặng, thức thời mà ngậm miệng lại.

Nàng nhìn bộ dáng Mục Phỉ bưng chén trà uống nước, trên người đối phương ăn mặc một áo ngủ rộng thùng thình, trên đó còn có hình vẽ hoạt hình, áo ngủ này liền không phải của cậu ấy.

Hơn nữa ——
Từ đối cổ đối phương xuống nơi chưa che tốt, thình lình đều là từng miếng vết đỏ dâu tây trí mạng gợi cảm.

Nàng không nghĩ tới Vưu Nhiên cư nhiên hung ác như vậy, nhiều dấu vết thế, đây là đang tuyên thệ chủ quyền lãnh thổ sao?
Doãn Tư Lê khó có được mà nghĩ mà sợ nuốt nước miếng, quả nhiên tuổi trẻ thịnh khí, Mục Phỉ có tiểu tình nhân như vậy, sợ là sẽ ăn không tiêu.

"Đúng rồi, cậu tựa hồ đã lâu không hút máu, đừng nhịn, tối hôm qua cho cậu huyết nuôi cậu cũng không cần, cùng lắm thì liền hút máu Vưu Nhiên, nói cách khác ~" Doãn Tư Lê ý có điều chỉ nhìn thân hình Mục Phỉ cứng còng.

"Nói cái gì." Mục Phỉ không vui nhíu mày, Doãn Tư Lê là vĩnh viễn miệng chó không mọc được ngà voi.

Doãn Tư Lê cười đến cực kỳ ái muội, "Nói cách khác, cậu liền sẽ bị tiểu chó săn nhà cậu ăn gắt gao, cậu hiểu."
Mục Phỉ nghe, mày càng là nhăn chặt, sau đó đem kia ly nước trà uống lên.

"Ở lâu ở Quang Minh, đối với ta mà nói là chuyện không quá dễ dàng." Thật lâu sau lúc sau, Mục Phỉ mới nói ra trói buộc bản thân mấy ngày qua, cô có lẽ là vừa khôi phục thân thể, không giống huyết tộc khác sống lâu không bị qua trọng thương, có thể bình yên vô sự mà thích ứng khí hậu cùng độ ấm nơi này.

Cô bất đồng, cô vẫn là không thích ứng được.

Cô vẫn là nên về bắc khu.

Thân thể của mình cô tự mình rõ ràng nhất.

Doãn Tư Lê biết ý tứ của đối phương, nàng gật gật đầu, kêu đối phương yên tâm, nàng sẽ hỗ trợ tìm kiếm nhà mới mà.

Tiền đề là, hoàng gia bên kia sẽ không lại đến quấy nhiễu cùng uy hiếp.

Nhưng nàng có một chút không nói cho Mục Phỉ, kỳ thật trước khi Mục Phỉ nói những lời này, Vưu Nhiên cũng đã cùng nàng nói qua, hơn nữa tiểu gia hỏa tựa hồ gần đây cũng sẽ có hành động, vì Mục Phỉ tìm nơi làm tổ.

Đương nhiên, Vưu Nhiên nói những việc này trước đừng nói cho Mục Phỉ, chờ mọi chuyện toàn bộ an trí thỏa đáng, lại cùng Mục Phỉ nói, khi đó mới là kinh hỉ.

Theo tiếng bước chân ngoài phòng bước vào, Doãn Tư Lê bỗng chốc từ trên sô pha mềm trong phòng ngủ đứng lên, sau đó nhìn phía một người khác ở trong phòng này.

Vưu Nhiên đứng ở phòng khách nơi đó, nhìn phía Mục Phỉ còn ở trong phòng ngủ, bên cạnh Doãn Tư Lê.

Rõ ràng là biểu tình nhàn nhạt, lại làm người nhìn sởn tóc gáy.


Cho nên, Doãn Tư Lê lập tức nháy mắt bước đến Vưu Nhiên ngoài phòng, nào dám còn cùng Mục Phỉ ở một phòng, thuận tiện đem cửa phòng ngủ Mục Phỉ mở, lúc này mới cười gượng mà đến gần bên cạnh Vưu Nhiên đang xách theo một túi Anh Đào tươi mới.

"Doãn Quý Công, tối hôm qua ngủ ngon sao?" Vưu Nhiên chủ động mỉm cười mà cùng đối phương chào hỏi.

Doãn Tư Lê cười gật đầu lại lắc đầu, "Ai nha, ta tới nơi này của ngươi chính là muốn nhìn tình huống Mục Phỉ như thế nào, yên tâm ta đã khắc sâu ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, ta còn nửa đường tỉnh lại, về sau ta tuyệt đối không mang theo đại nhân của ngươi đi ra ngoài uống rượu, ngươi yên tâm 100%."
Vưu Nhiên hừ cười một tiếng, căn bản không tin đối phương hứa hẹn.

Doãn Quý Công là miệng toàn nói phét, tin lời nói của nàng chính là thật sự ngốc.

"Ai nha ta đối với Satan thề, ta nói đều là thật, vì tỏ vẻ ta xin lỗi, ngươi đoán ta mang theo cái gì cho ngươi......" Doãn Tư Lê đến gần Vưu Nhiên đang ở chuẩn bị đem Anh Đào dùng nước rửa sạch, sau đó từ trong túi xách lấy ra một hộp quà hình vuông tinh xảo màu hồng nhạt.

Vưu Nhiên nghiêng đầu nhìn một chút, không biết đó là cái gì.

Doãn Tư Lê quyết đoán đem giấy đóng gói tháo ra, kỳ thật đây là quà mà nàng trong quá trình phong lưu được tiểu cục cưng tặng để tán tỉnh, cũng là ám chỉ nàng học thêm nhiều kỷ năng bên trong.

Tên tục ——
Phim tình sắc.

(Phim ba dấu x)
Chẳng qua, hôm nay nàng vừa lấy được, liền mang theo lại đây, chính là phòng ngừa gặp phải Vưu Nhiên có thể lấy ra quà xin lỗi.

"Đĩa phim?" Vưu Nhiên cổ quái mà nói thầm một tiếng, đối với này cũng không phải cảm thấy có hứng thú.

Nàng thuần khiết cũng không có nhìn ra tới tên họ viết tắt của diễn viên chính tiếng tăm lẫy lừng trong giới tình sắc trên hộp đĩa kia, mà là bị ánh sáng trên đĩa dùng bút màu hồng viết ——
《 để cho ta tới hòa tan ngươi đi, kẹo hoa hồng nhỏ của ta.


Những lời này, phối hợp những chữ viết tắt đó, ý vị ám chỉ mười phần.

Cho dù Vưu Nhiên đơn thuần căn bản không nghĩ đến phương diện kia, chỉ là cảm thấy tên phim có chút kỳ quái.

"Đúng vậy, phim tình yêu, phi thường lãng mạn, thích hợp ngươi cùng Mục Phỉ cùng nhau quan sát không phải, xem phim, xem phim." Doãn Tư Lê đem đĩa một lần nữa đặt vào trong hộp, sau đó nhét ở trên cạnh ngăn tủ của Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên muốn trả, cho dù trên tay đều là nước, không dễ đưa cho Doãn Tư Lê, đành phải dịu dàng nói lời xin miễn, "Đại nhân cũng không phải thích xem thể loại tình yêu, đại nhân thích xem kinh dị huyền nghi."
"Vưu Nhiên, ta là thật tình thành ý muốn nhận lỗi với ngươi, ngươi nhận lấy đi, ngươi nhìn xem tối hôm qua các ngươi mệt như vậy, hôm nay thời điểm thả lỏng xem điện ảnh không phải khá tốt sao, tin tưởng ta, bảo đảm không có sai, ngươi biết cái này rất khó làm không, đây chính là sản phẩm hiếm lắm!"
Doãn Tư Lê một chút cũng không khoa trương mà cống hiến quà bảo bối của cỉa mình, sau đó thừa dịp Vưu Nhiên không kịp cự tuyệt liền chạy nhanh thoát thân rời khỏi.

Vưu Nhiên nhìn Doãn Tư Lê không kêu được, đành phải thở dài một tiếng, nàng đem tay lau chùi một chút.

Sau đó cầm lấy hộp đĩa hồng nhạt trên bàn nhìn lại xem.

Vì để ngừa vạn nhất, không biết kết cục là tốt hay xấu.

Nàng chuẩn bị trước tìm tòi tên bộ điện ảnh này một chút xem giới thiệu, sau đó lại quyết định có xem không.

Vì thế nàng nhanh chóng tìm tòi từ ngữ mấu chốt.

Trong khoảnh khắc, nhảy ra các loại hình ảnh trên màn hình trực tiếp làm nàng trợn mắt há hốc mồm.

Thế nhưng lại là......!
"Vưu Nhiên, em đang xem cái gì."
Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm thanh thiển của Mục Phỉ hỏi chuyện, Vưu Nhiên sợ tới mức cả người hoảng sợ mà run run, nàng chạy nhanh đem hộp đĩa liều mạng bỏ vào trong ngăn tủ đóng lại!!.


Bình Luận (0)
Comment