Phía Trên Môi Nàng

Chương 153



Hôm nay,
Còn xem như nột ngày tương đối sáng sủa của Sa gia.

Không có rét lạnh như vậy, độ ẩm không khí cũng không cao, chính là không có ánh mặt trời gì, nhưng so với khoảng thời gian trước mưa dầm kéo dài thì tốt hơn rất nhiều.

"Em đi đâu."
Vưu Nhiên đang đổi giày từ phía sau thình lình mà toát ra một đường thanh ân lãnh đạm nghi hoặc phi thường quen thuộc.

Vưu Nhiên nghe ba chữ này như là bị trảo bao buồn rầu nhíu mày, đương nhiên, khi nàng xoay người hết sức liền thay một bộ dáng trấn định tự nhiên hồn nhiên.

"A, đại nhân, nguyên lai ngài ở nhà nha." Vưu Nhiên gãi gãi gương mặt, không tự chủ được mà cười một cái, biểu tình rất là vi diệu.

Mục Phỉ hơi hơi híp mắt, nhìn đối phương cố tình làm bộ dáng trấn định, hừ lạnh một cái.

Cô cũng không muốn tới hỏi Vưu Nhiên đang mang giày ra ngoài là muốn đi làm gì, bởi vì đợi lát nữa sẽ có người quan trọng tới đây.

"Em không muốn nói tôi cũng sẽ không miễn cưỡng em, nhưng em phải được kiểm tra xong mới có thể đi." Mục Phỉ lạnh giọng phân phó nói.

"Đại nhân, em cũng không chuẩn bị đi đâu đâu......" Vưu Nhiên một lần nữa đem giày da cởi xuống dưới, thay dép trong nhà, nàng cũng sẽ không nói cho đại nhân nàng muốn đi thăm hỏi người nào đó hiểu chuyện.

"Từ từ, ngài nói kiểm tra, kiểm tra cái gì?" Vưu Nhiên lúc này mới nhặt ra được mấu chốt trong lời của Mục Phỉ, nhanh hỏi ra miệng.

Mục Phỉ nhìn tiểu gia hỏa hoàn toàn không tự nặng nhẹ, khoảng cách Vưu Nhiên được xem bệnh ra mang thai đã một tuần.

Trong lúc này tiểu chó săn hoàn toàn không có bất luận phản ứng không khoẻ gì, ăn ngon ngủ ngon, hơn nữa nhảy nhót lung tung căn bản không tự giác mình là người đã có thai, thậm chí tính trên phượng diện kia, nhu cầu càng thêm mạnh mẽ.

Chuyện cùng huyết tộc kết hợp sẽ khó sinh này vẫn luôn chiếm cứ ở trong lòng Mục Phỉ, tuy rằng Vưu Nhiên vẫn luôn tự thể hiện tỏ vẻ chính mình tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, nhưng Mục Phỉ vẫn cứ phi thường lo lắng.

Cô phi thường lo lắng cho thân thể của Vưu Nhiên, tuy rằng hiện tại không nhìn ra được khác lạ gì, cùng lúc bạn tốt bác sĩ Kiêu Lý cũng mỗi ngày tái khám, thai nhi trong bụng cũng thật bình thường, tựa hồ hết thảy đều bình thường phát triển quỷ dị như vậy.

Ngay cả cha cũng kêu Mục Phỉ không cần lo lắng, lại tiếp tục quan sát nhìn xem, chính là theo thời gian trôi đi, nếu Vưu Nhiên thực sự có một ngày bị kiểm tra ra phản ứng khác thường, đến lúc đó thai nhi trưởng thành, mặc dù là phá thai cũng sẽ tạo thành thương tổn với thân thể của Vưu Nhiên.

Mục Phỉ hy vọng đem thương tổn giảm đến thấp nhất, cô từng đáp ứng Vưu Nhiên có thể giữ lại đứa con, nhưng tiền đề là không thương tổn đến thân thể của Vưu Nhiên, cho nên cô muốn nhanh chóng biết kết quả, nếu thật không tốt vậy mau chóng bỏ.

Đến nỗi mấy ý tưởng tàn nhẫn này của cô, khẳng định là không thể báo cho Vưu Nhiên một lòng muốn sinh con.

"Tôi mời nữ vu Tát Già lại đây xem cho em." Mục Phỉ báo cho Vưu Nhiên.

"Tát Già bà bà không phải ra ngoài đi xa sao? Nghe nói phải đi phương nam hơn một tháng." Vưu Nhiên lúc trước liền biết Tát Già bà bà hành tung quỷ dị, có đôi khi muốn cần đều cầu không được.

Mục Phỉ hạ lông mày, không vui nói, "Em đây là không tin lời tô nói?"

"Đương nhiên không phải, chỉ là lúc trước em còn nghe nói bà tựa hồ phải đi phía nam, không nghĩ tới nhanh như vậy đã trở lại......" Vưu Nhiên nhanh xua tay, giải thích nói.

"Hừ, đương nhiên là cho kia nữ nhân một ít đồ tốt, bằng không bà ấy như thế nào sẽ tốt tánh như vậy đi tới nơi này." Giọng nói Mục Phỉ thật rõ ràng, tỏ vẻ năng lực mình mạnh, năng lực của đồng tiền.

Vưu Nhiên lập tức ngầm hiểu đại nhân mình chính là đang yêu cầu mình khích lệ cho cô mặt mũi, nàng lập tức nhu nhu tiến lên ôm lấy cánh tay Mục Phỉ, nũng nịu khích lệ.

"A nha, vẫn là đại nhân nhà em lợi hại nhất, người khác căn bản không mời được vị kia Tát Già lão bà bà đâu, quả nhiên đại nhân là tuyệt vời nhất trên toàn thế giới!"
Tuy rằng mấy từ cao ngợi này đúng là là khoa trương, nhưng đối với Mục Phỉ tiểu tính tình ngạo kiều tới nói thì vẫn là rất hưởng thụ.

Nữ gia chủ nhịn không được hơi hơi giơ lên khóe miệng.

***
Rất nhanh, một nữ nhân khuôn mặt xinh đẹp đu vào cửa dưới sự dẫn dắt của người hầu, phong trần mệt mỏi mà đã đi lên cầu thang.

Trong miệng nàng không ngừng nói nhẩm, nói người khác nghe không hiểu.

Thẳng đến bị người hầu trang viên dẫn tới chỗ gác mái mới ngưng miệng đang nói.

Kỳ thật nội dung trong cái miệng luôn lẩm nhẩm không khó nghe ra đó là nhỏ giọng mắng.

Đại khái phiên dịch là: Đáng chết, thật vất vả đi ra ngoài thả lỏng tâm tình, cư nhiên lại đi vào cái nơi quỷ quái này, phương bắc trời biết hận thấu, Mục phủ quả thật khinh người quá đáng......!
Tóm lại, nàng là bị Mục Phỉ dùng năng lực của đồng tiền dụ hoặc không có kết quả, mà bị cưỡng bách đem lại đây.

Nàng vốn là đã lên máy bay, kết quả thấy mấy tiểu gia hoả vừa thấy liền biết rất không dễ chọc mang xuống máy bay, ở trước mắt bao người!
Nếu không phải cuối cùng nàng xem mặt mũi của mấy đồng tiền vàng, nàng mới không cần lộn trở lại đây!
Tát Già đỡ đỡ dùng vu thuật định dung khuôn mặt, thật vất vả dịch dung diện mạo cũng không thể bởi vì mấy người thô lỗ mà chính mình biến xấu.

Nàng đứng ở cửa hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là bước vào cái phòng kia.

"Tát Già bà bà, ngài tới rồi."
Vào cửa liền nghe được tiếng nói mỹ diệu nho nhỏ, quả nhiên âm sắc của Vưu Nhiên khiến bà như tắm mình trong gió xuân.

Tát Già cười trừ một cái, vừa định lên án mình bị nhóm tiểu gia hoả của Mục phủ "Bạo hành", nhưng bà đột nhiên cảnh giác sau thân có một đường ánh mắt lạnh trực tiếp mà nhìn chằm chằm bà.

Sắc bén, lạnh băng.

Được rồi, quả nhiên là Mục Phỉ.

Quả nhiên quỷ hút máu gì đó, thật là quá khiến bà đau đầu.

Tát Già cảm thấy bà cùng quỷ hút máu như Mục Phỉ vậy vĩnh viễn không hợp, bà cũng buồn bực Tiểu Vưu Nhiên này như thế nào liền một lòng nhào vào trên người quỷ hút máu lạnh băng như vậy, còn mang hài tử đối phương!?
"Chào, Vưu Nhiên......" Tát Già buông túi du lịch của mình, đi đến bên cạnh Vưu Nhiên.

"Tát Già bà bà, không nghĩ tới ngài nhanh như vậy đã trở lại, ngài đi phía nam chơi những chỗ nào." Vưu Nhiên mở to tò mò đôi mắt, nhìn Tát Già.

Khuôn mặt Tát Già xấu hổ, bà là không đi thành, bị một nửa kia của nhà ngươi mạnh mẽ mang về đây.

"A......!Phía nam cũng không có gì vui, so sánh với nơi này, chính là bên kia người không người hiểm ác như nơi này thôi." Tát Già một bên đem tay áo Vưu Nhiên kéo tới, một bên ý có ám chỉ cây dâu nhưng mắng cây hòe.

Mục Phỉ trước sau đứng ở một bên nghe Tát Già lão bà nói, cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Cô hiện tại chỉ cần nữ nhân này vì Vưu Nhiên kiểm tra thân thể.

Tát Già khẽ chạm vào tay Vưu Nhiên, sau đó để Vưu Nhiên nằm thẳng ở trên giường, lấy ra bình quán trong túi hành lý màu đen, sau lưng bà bị gia chủ trẻ tuổi Mục Phỉ nhìn chằm chằm rất không được tự nhiên, vì thế bà nắm bình quán, xoay người nhìn Mục Phỉ.

"Mục Phỉ tiểu thư, tay muốn kiểm tra thân thể cho Vưu Nhiên."
Ngụ ý, hy vọng Mục Phỉ có thể lảng tránh một chút.

Mục Phỉ cũng không nguyện ý đi, mà là thẳng đứng thẳng ở một bên, nhìn chằm chằm.

Tát Già cảm giác bà cùng Mục Phỉ là thật sự không hợp, bà liền xoay người, đem quần áo Vưu Nhiên hơi chút nhấc lên, sau đó lộ bụng ra.

"Đợi lát nữa ta hỏi ngươi chút vấn đề riêng tư nha." Tát Già cố ý nói như vậy với Vưu Nhiên đang khẩn trương.

Vưu Nhiên vừa nghe từ "riêng tư" này thì lập tức đỏ mặt.

Nàng ngẩng đầu nhìn đại nhân đứng một bên không lên tiếng, nàng càng ngượng ngùng hơn đành phải mở miệng nói, "Đại nhân, Vưu Nhiên muốn uống nước, ngài có thể lấy cho Vưu Nhiên một ít không."
Mục Phỉ sửng sốt, nhìn Vưu Nhiên ngượng ngùng lo âu thì hiểu rõ ý tứ của đối phương, đành phải xoay người rời khỏi gian phòng kia đi đến cách vách.

Tát Già nhìn bóng dáng Mục Phỉ có chút trêu chọc nói, "Không nghĩ tới nhà ngươi còn rất nghe lời của ngươi."
"Đại nhân là săn sóc ta thôi." Vưu Nhiên nhìn Tát Già dùng bình quán màu đen lấy bột phấn bôi trên bụng mình, như là vẽ ra ký hiệu hình cung kỳ dị.

Vưu Nhiên liền lập tức ngập miệng lại, chờ đợi Tát Già kiểm tra cho mình
Rất nhanh thì bột phấn ở trên bụng bắt đầu theo thời gian chuyển động mà quỷ dị hóa thành bọt nước, theo hoa văn bắt đầu chảy xuôi.

Tát Già trước sau nhắm hai mắt, móng tay dùng bén nhọn ấn ở giữa rốn của Vưu Nhiên
Qua vài giây sau, một cổ lực lực nạnh mẽ khiến bà nháy mắt mở bừng mắt, mãnh liệt mà thở dốc rất nhiều lần.

"Tát Già bà bà ngài không có việc gì đi......" Vưu Nhiên có chút khẩn trương bởi vì nàng thấy trên trán Tát Già trong nháy mắt che kín mồ hôi.

Tát Già thở dài một tiếng liền xua xua tay sau đó dùng khăn giấy đem những vệt bẩn nước đen trên người Vưu Nhiên lau đi.


"Có người đang cảnh cáo ta, kêu ta không được nhìn trộm ngươi." Tát Già vươn ngón tay xương thật dài chỉ chỉ bụng Vưu Nhiên sau đó nói thầm một tiếng.

"Con ta?" Vưu Nhiên có chút không thể tưởng tượng, bởi vì trong khoản thời gian ngắn vậy, đại khái chỉ có 5 tuần mà thôi.

Tát Già lắc đầu, loại hắc ám này mang theo lực nguyền rủa cũng không phải là đứa nhỏ trong bụng Vưu Nhiên làm ra, "Là ký sinh thể trong ngươi."
"Khuê Nhân?" Vưu Nhiên nhíu mày, nàng trong khoảng thời gian này thật là bị nhiều chuyện quấn thân, đều mau đem thân thể Khuê Nhân quên mất, mà đối phương vẫn luôn ngủ say ở trong cơ thể mình.

"Bất quá, ta cảm giác nó có thể bảo hộ ngươi sinh nở, hơn nữa lấy năng lực của đối phương, có khả năng sẽ khiến ngươi càng thêm thuận lợi mà sinh tiểu công chúa ra." Tát Già suy đoán nhưng đương nhiên bà suy đoán cũng có căn cứ, từ khi bà vừa mới chạm đến bụng Vưu Nhiên để biết tin tức thì ký sinh thể bên trong đã phát ra tiếng cảnh cáo làm cho người ta sợ hãi.

Thứ đó đang bảo hộ Vưu Nhiên cùng con của nàng.

Vưu Nhiên lập tức an tâm xuống, không nghĩ tồn tại của Khuê Nhân là giúp nàng một đại ân.

"Chính là số lần hai người làm chuyện kia cũng không nên thường xuyên như vậy, không cần quá mệt nhọc thì tốt hơn, an tâm dưỡng thai." Tát Già thu thập bình quán, thình lình nói ra một câu.

Vưu Nhiên còn chưa có phản ứng lại đây.

"Ai nha, chính là chỉ việc làm trên giường." Tát Già cũng không kiêng dè, bà đều là lão thái bà, nói những việc này có cái gì phải e lệ.

Nhưng thật ra Vưu Nhiên khi nghe được Tát Già trực tiếp nói ra yêu cầu như vậy, mặt lập tức đỏ lên như trái Anh Đào vậy.

"Bất quá, ta giống như còn chưa cùng đại nhân nói" về chuyện Khuê Nhân.

Vưu Nhiên đột nhiên nghĩ tới điểm mấu chốt, nàng không biết đợi lát nữa Mục Phỉ hỏi Tát Già thì đối phương sẽ giải thích cái gì, tổng không thể nói trong thân thể nàng có một loại sinh vật khác ký sinh, loại sinh vật này là sinh vật thể không xác định còn có IQ cao, còn có thể bảo hộ nàng sinh nở.

"Nói cái gì."
Thình lình Mục Phỉ liền mở cửa đi đến, vừa lúc nghe được Vưu Nhiên cùng Tát Già khe khẽ nói nhỏ.

Vưu Nhiên lập tức nhắm miệng lại, bởi vì nàng còn không có suy nghĩ tốt mình nên giải thích với Mục Phỉ như thế nào.

Mà Tát Già rất rõ ràng là không biết Vưu Nhiên gạt Mục Phỉ chuyện này, bà ước gì kiểm tra xong Vưu Nhiên thì lập tức rời khỏi trang viên này cho dù một khắc cũng không muốn ở lâu thêm, này dù gì cũng là địa bàn của quỷ hút máu!
"Mục Phỉ tiểu thư, thể trạng Vưu Nhiên rất tốt hơn nữa trong cơ thể cô ấy cong có một sinh vật thể khác có thể bảo vệ cho Vưu Nhiên cùng đứa nhỏ thật tốt, ta cảm thấy sinh nở sẽ thuận lợi vì chỉ cần sinh vật kia không rời khỏi cơ thể của Vưu Nhiên thì hết thảy sẽ rất thuận lợi." Tát Già thu thập tốt hành lý, mỉm cười giải thích.

Mục Phỉ nghe được như lọt vào trong sương mù.

"Một loại sinh vật khác là có ý tứ gì." Nháy mắt cô nhíu mày hỏi ngược lại.

Tát Già sửng sốt một chút, thập phần khó hiểu, "Ngài không biết trong cơ thể Vưu Nhiên còn có một sinh vật thể khác sao?"
Mặt Nhìn Mục Phỉ càng thêm lạnh lẽo sắc, Tát Già kêu to không ổn rồi Tiểu Vưu Nhiên làm sao còn gạt Mục Phỉ đến tận bây giờ a.

"A, ta xem thời gian không còn sớm, vậy......!vậy vậy Vưu Nhiên ngươi giải thích cho đại nhân của người nghe đi, ta liền không quấy rầy các ngươi!" Tát Già nhanh xách túi hành lý, chạy khỏi nơi thị phi này.

Còn tri kỷ mà thay các nàng đóng lại cửa phòng cũng không muốn làm thuốc súng lan đến bên ngoài.

Nghe tiếng đóng cửa, Mục Phỉ khoanh tay trước ngực, cười lạnh một tiếng.

"Xem ra chính là chỉ có tôi chẳng hay biết gì, trong cơ thể em còn có một cái gọi là sinh vật thể khác."
"Không phải đại nhân, em chỉ là vẫn luôn không có cơ hội nói cho ngài mà thôi nên ngài trước tiên đừng nóng giận, nó gọi là Khuê Nhân, là......"
Vưu Nhiên lập tức từ trên giường đứng lên, tay chân cùng sử dụng để đem chuyện nàng cùng Khuê Nhân gặp mặt sau đó ở trong chuyện này phát sinh bất kỳ chuyện gì bao gồm chuyện ký sinh cùng với kết hợp đi đến giới giải cứu đại nhân, cứ như vậy một loạt chuyện đều từ từ nói cho Mục Phỉ nghe, sợ đối phương không tin, nàng còn ở trên bảng vẽ rất nhiều chuyện trải qua.

Là vẽ phi thường linh động trừu tượng.

"Cho nên chuyện này chính là như vậy, đại nhân, Vưu Nhiên cũng không phải muốn gạt ngài, chẳng qua em là thật sự quên mất chuyện Khuê Nhân này." Vưu Nhiên đi đến bên cạnh Mục Phỉ, thật cẩn thận lôi kéo tay Mục Phỉ nói nhỏ rì rầm.

Mục Phỉ rút tay về, không cho Vưu Nhiên nắm.

Cô nhìn chằm chằm bộ dáng tiểu chó săn bán manh diễn đáng thương, thật là không thể nhẫn tâm trách cứ.

Chính là tưởng tượng đến, từ trước tới nay, trong thân thể tiểu chó săn của cô có tiểu quái vật sống nhờ hơn nữa vẫn nguyền rủa chi tử chỉ số thông minh cao, Mục Phỉ liền cảm thấy thập phần quỷ dị.

Tuy rằng Vưu Nhiên nói, Khuê Nhân bởi vì là thuộc về mảnh đất nguyền rủa chi tử nên biện pháp duy nhất có thể rời đi sương đen chi sâm chính là sống nhờ ở trong cơ thể sinh vật, nhưng sức mạnh hắc ám mạnh mẽ sẽ hòa tan mất thân thể ký chủ, chỉ có Vưu Nhiên, chỉ có Vưu Nhiên có thể cùng Khuê Nhân hoàn mỹ dung hợp, hơn nữa giữ linh hồn với nhau có thể giao lưu nói chuyện.

Này con mẹ nó......!
Mục Phỉ cũng không biết có nê ghenn hay không.

"Ân, nó vẫn luôn trong trạng thái ngủ sau?" Mục Phỉ trầm mặc thật lâu, sau đó hỏi Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên liều mạng gật đầu, tỏ vẻ Khuê Nhân rất ngoan thật an tĩnh, vẫn luôn là trạng thái ngủ sâu.

"Em xác định lúc chúng ta làm những chuyện đó, gia hỏa này không có......" Đáng chết, Mục Phỉ cảm thấy đầu có chút nứt, cô không có biện pháp liên tưởng sâu hơn, bằng không cô rất muốn đem sinh vật không xác định cái gọi là có thể bảo hộ Vưu Nhiên sinh nở lập tức đem ra đốt cháy.

"Tuyệt đối không có! ý thức của Khuê Nhân đều là rơi vào trạng thái ngủ say, em có thể cảm giác được, nếu nó dám rình coi thì em khẳng định không có khả năng đồng ý để nó ký sinh rồi!" Vưu Nhiên lập tức giải thích, nàng biết Mục Phỉ hiện tại để ý cái gì.

Mục Phỉ không muốn nghe Vưu Nhiên đơn phương giải thích, suy nghĩ của cô hiện tại có điểm hỗn độn, cô xoay người uống ly nước đá bình tĩnh một chút.

Trầm ngâm một lát, cô dùng lời nói không cho cự tuyệt ra lệnh cho Vưu Nhiên.

"Nếu như vậy, em kêu nó ra tới đi tôi muốn đích thân cùng gia hoả này giao lưu một chút."
Mục Phỉ muốn xác định cái gọi là Khuê Nhân thật là sinh vật thể vô hại, hơn nữa có phải vẫn luôn ngủ say hay không!
"Ách......!Đại nhân như vậy không tốt đi, em không quá muốn"
"Chuyện này không phải vấn đề em muốn, hiện tại là tôi muốn nó ra tới." Mục Phỉ buông cái ly, lạnh mắt nhìn tiểu chó săn phi thường muốn cự tuyệt.

"Nó ra tới nói, linh hồn của em liền sẽ tạm thời ở bên trong, em không muốn rời khỏi đại nhân." Vưu Nhiên lẩm bẩm miệng, rất muốn dùng làm nũng ý đồ lừa gạt qua đi.


Chẳng qua, Mục Phỉ cũng không cho Vưu Nhiên cơ hội.

Vưu Nhiên nhìn biểu tình lãnh khóc của Mục Phỉ là quyết tâm đã định nên đành phải cúi đầu, chán nản nói, "Vậy được rồi, nhưng là đại nhân, Khuê Nhân rốt cuộc không phải con người, có đôi khi lời nó nói ngài cũng không thể toàn tin, bởi vì gia hỏa này sẽ hồ ngôn loạn ngữ......"
Vưu Nhiên vẫn là đang kháng cự đánh thức Khuê Nhân, bởi vì nàng không quá muốn cho gia hoả Khuê Nhân cái sẽ chọc lửa cháy ra tới chọc phiền toái.

Mục Phỉ dùng ngón tay chỉ Vưu Nhiên, kêu nàng nhanh làm kiên nhẫn của cô có giới hạn.

Vưu Nhiên đành phải mang lên mặt thống khổ, đi đến cách vách phòng.

"Ở ngay chỗ này đánh thức, em còn muốn đi đây." Mục Phỉ giữ chặt tay Vưu Nhiên, không cho tiểu chó săn làm trò.

Vưu Nhiên đành phải nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng kêu một cái linh hồn khác sống ở trong cơ thể nàng đã lâu.

Khuê Nhân, ra đi, đại nhân muốn gặp ngươi.

Thật vậy chăng!? Ta rốt cuộc có thể ra tới hoạt động hoạt động sao? Phải biết rằng ta đã ở bên trong thật sự sắp mốc meo, còn phải nhìn sinh mệnh mới của ngươi an toàn ra đời.

Không phải kêu ngươi ra l hoạt động, là an tĩnh, ngoan ngoãn, ở trong phòng.

Làm người câm.

Cho đại nhân một ấn tượng tốt, bằng không liền đem ngươi đốt thành tro!
Những lời này Vưu Nhiên vừa nói xong, thân thể nàng liền lập tức bị đã rơi vào trạng thái hưng phấn nào của sinh vật thể hắc ám chiếm cứ toàn bộ, bao gồm tư tưởng.

Nháy mắt, nàng mở bừng mắt, cặp mắt con ngươi màu đen cất giấu mắt kép màu xanh lá quỷ dị.

Nàng chậm rãi quay đầu nhìn phía bốn phía.

Là thư phòng xa lạ, tầm mắt đong đưa, rất nhanh, nàng liền thích ứng thân thể này sau đó nàng nhìn nữ nhân trước mắt người mặc váy đen lãnh diễm.

Đã lâu không thấy, người trong lòng của Vưu Nhiên.

Mục Phỉ.

Trong đầu Khuê Nhân toát ra một thông tin như vậy.

Nháy mắt, Mục Phỉ tới gần trước mặt Khuê Nhân, đôi mắt Kim Hạt Sắc gắt gao mà nhìn chằm chằm một linh hồn khác trên gương mặt người mình yêu, da người dưới, hết thảy không thay đổi.

Rõ ràng là một thân thể nhưng khí tràng phát ra một chút cũng không giống nhau, gia hỏa trước mắt này là có khí tức âm lãnh ẩm ướt hắc ám.

"Ngươi chính là Khuê Nhân." Mục Phỉ cau mày, nhìn phía đối phương.

Khuê Nhân nghe được Mục Phỉ lần đầu tiên kêu tên của mình, đây là chuyện ngoài ý muốn khi trừ Vưu Nhiên ra có những người khác kêu tên nàng.

Khuê Nhân cảm thấy rất kinh hỉ, tuy rằng nàng căn bản không thèm để ý biểu tình cảnh giác của đối phương.

"Tên của ta là Khuê Nhân, thật cao hứng khi gặp ngài."
Khuê Nhân an tĩnh nhìn Mục Phỉ chăm chú, trên mặt là biểu tình vô hại, dùng lời thoại học được trong TV tự giới thiệu.

Sau đó nàng đột nhiên nghĩ tới Vưu Nhiên yêu cầu nàng "Phải cho đại nhân có ấn tượng tốt", lựa chọn trạng thái quên mất điều kiện quan trọng "Làm người câm".

Phải cho đại nhân có ấn tượng tốt.

Nháy mắt, xúc tu từ lưng kéo dài ra tới đem khăn lụa đỏ ở trên bàn cầm lại đây sau đó xúc tu thậm chí linh hoạt phân ra các nhánh, không chớp mắt đem cái vốn là khăn lụa xếp thành hình dạng hoa hồng màu đỏ.

Khuê Nhân đem hoa hồng đỏ trong tay đưa ra trước mặt Mục Phỉ.

Mục Phỉ cổ quái nhìn hành vi cử chỉ quỷ dị của Khuê Nhân trước mắt.

"Làm gì vậy."
"Tặng hoa." Khuê Nhân nói xong, đem khăn hoa hồng trong tay mình nhét vào trong tay Mục Phỉ.

Mục Phỉ cúi đầu nhìn chuyện kỳ quái hết thảy, vừa muốn mở miệng, chẳng qua bị đối phương ngắt lời.

"Nhìn ngài gần như vậy, cảm giác ngài so với lời Vưu Nhiên nói thật giống nhau là rất xinh đẹp, cho nên nhịn không được muốn tặng hoa cho ngài."
Khuê Nhân nói xong, những xúc tu nhỏ phía sau bởi vì cảm xúc dao động mà biến thành màu hồng phấn, thẹn thùng lay động..


Bình Luận (0)
Comment