Phía Trên Môi Nàng

Chương 156



Ngay lúc Vưu Nhiên sắp hôn Mục Phỉ, bụi cỏ cách đó không xa đôi truyền đến một thanh âm rào rào phi thường nhỏ.

"Ai."
Đôi mắt Vưu Nhiên lập tức thay đổi thành toàn màu đen, nàng nháy mắt nhìn phía phát ra thanh âm, giây tiếp theo lực hắc ám từ lòng bàn tay lan tràn trong khoảnh khắc ăn mòn bụi cỏ bên kia, lúc sắp đem vật phát ra âm thanh hoà tan mất từ hư bãi cỏ đã hư thối toát ra một gương mặt treo đầy vết thương.

Nháy mắt lúc dung dịch màu đen sắp chạm đến đến thân thể nữ hài là lúc nó ngừng lại, chỉ kém một chút là vật chất hắc ám liền đem hai nữ hài trốn trong bụi cỏ hòa tan thành một bãi máu loãng.

"Thoạt nhìn là nhóc con." Vưu Nhiên nhìn chăm chú chăm chú hai gương mặt nữ hài lộ ra trong bụi cỏ, lầm bầm lầu bầu một tiếng.

Trái phải tuổi tác độ mười tuổi là nhân loại bình thường.

Mục Phỉ đem tay Vưu Nhiên bám vào bên hông mình buông ra, nói thật cô cũng không muốn ở trước mặt bất kỳ người ngoài nào lộ ra bộ dáng ham muốn, cho dù trước mặt hai đứa nhỏ.

Vưu Nhiên đành phải hạ vai buông lỏng Mục Phỉ ra, sau đó cùng Mục Phỉ nhìn nhau liếc mắt một cái, lúc sau một mình tiến đến nhìn xem.

Mà vật nhỏ làm hỏng chuyện tốt của hai nàng ở thời điểm Vưu Nhiên đi đến gần, thân thể rõ ràng co rúm lại một chút.

Nữ hài đang run bần bật.

Vưu Nhiên đẩy ra cỏ khô bị nàng ăn mòn, nhìn xuống tiểu nữ hài đem chính mình ôm lấy, đối phương nâng lên đôi mắt rõ ràng là đã khóc cũng đồng dạng ngẩng đầu, sợ hãi mà nhìn phía nàng.


Tóc nữ hài hỗn độn có còn diện mạo không tồi, toàn thân dùng áo choàng gắt gao bao vây lấy, trong đêm tối lạnh lẽo như vậy có vẻ đặc biệt đơn bạc.

Là rời nhà trốn đi sao? Hay là lạc người nhà?
Theo một trận gió lạnh thổi qua, thổi rối loạn đầu tóc nữ hài.

Ở dưới chóp mũi Vưu Nhiên lộ ra chính là nước hoa thấp kém không phù hợp tuổi cùng với loang lổ vết thương ở bả vai.

Vết thương này làm cho Vưu Nhiên ngẩn ra, nàng đối với loại vết thương này thật là rõ ràng đến không thể lại rõ ràng hơn, đó là vết thương bị châm thuốc.

Vưu Nhiên đột nhiên nghĩ chuyện cũ bất khan trước khi mình 12 tuổi.

Nàng lập tức ngồi xổm thân xuống nhìn thẳng nữ hài.

"Ngươi đang trốn người?" Vưu Nhiên hỏi nữ hài.

Nữ hài nghe xong cắn chặt môi khô nứt run rẩy, nàng tựa hồ nghĩ tới cái gì nên không ngừng phát run.

Cuối cùng nàng cố nén lại nước mắt, dùng sức gật đầu.

"Bọn họ sẽ tìm được ta, bọn họ sẽ tìm được ta......" Trong miệng nữ hài không ngừng lặp lại những lời này, thực hiển nhiên nàng thật sự sợ hãi đến hỏng rồi, còn trên mặt che kín tuyệt vọng.

"Cầu các ngươi không cần bắt ta trở về, không cần......"
Vưu Nhiên trấn an mà nói, "Đừng lo lắng ngươi sẽ an toàn thôi, bọn họ là ai."
"Không nghe lời liền phải bị những người đó đánh, chị ơi, ta......!Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà......!Ô ô ô" nữ hài nhỏ giọng cảm xúc đang sắp hỏng mất.

Vưu Nhiên đành phải vươn tay nhẹ nhàng giữ chặt tay đối phương, nữ hài ban đầu lại kháng cự nhưng sức lực nàng quá nhỏ vẫn là bị Vưu Nhiên bám vào trên mu bàn tay, Vưu Nhiên lúc này mới phát hiện trên cổ tay đối phương thậm chí có dấu vết lưỡi dao cắt qua.

Sắc mặt Vưu Nhiên trầm trọng, nàng cầm chặt tay đối phương sau đó đọc lấy mảnh nhỏ ký ức gần nhất.

Đường tắt ẩm ướt, nam nhân dơ bẩn nói chuyện với nhau, phòng cấm màu đỏ, các loại tra tấn phi nhân đạo
Hoảng hốt bên trong, công quán lớn thối nát, nơi nơi đều là mấy cô gái tuổi rất nhỏ......!
Non kỹ.*
(*Ca-ve chưa thành niên)
Lại là mấy giao dịch dơ bẩn không ai quản chế.

Vưu Nhiên ngưng nhìn trộm ý thức, buông lỏng ra tay đổ mồ hôi lạnh ròng ròng của đối phương ra.

Bất luận là nơi nào cũng có mặt tối, mấy nơi có non kỹ ở Sa gia đã tồn tại nhiều năm, là chuyện lệ thuộc với bên loài người.

Bên ngoài chỉ là nơi ăn chơi tiêu tiền bình thương, nhưng bên trong liền như cống thoát nước tanh hôi ghê tởm.

Mục Phỉ đi đến bên cạnh Vưu Nhiên, con ngươi Kim Hạt Sắc nhìn đứa nhỏ kia một cái liền biết thân phận đối phương, là tiểu nữ hài từ nơi đó chạy trốn ra, trên người còn không biết có bao nhiêu thương.


"Chuyện của con người." Mục Phỉ lãnh đạm mở miệng, ngụ ý thật rõ ràng.

Không cần làm chuyện vượt giới hạn.

Vưu Nhiên đứng lên, nàng biết Mục Phỉ đại nhân là kêu mình không nên nhúng tay vào chuyện này, nhưng mà nữ hài trước mắt rất đáng thương nếu thật liền mặc kệ, vậy thì đứa nhỏ này tuyệt đối sẽ không sống qua đêm nay, cho dù đem đứa nhỏ này đưa tới dân đội cảnh sát của người bản xứ thì những người đó phỏng chừng đã sớm bị mua chuộc cho nên tỷ lệ sống sót bằng không.

"Đại nhân, nhưng mà nếu nữ hài đó bị mấy người đó bắt về nhất định phải chết, lúc em vừa nhìn đứa nhỏ đó những ký ức kia......" Vưu Nhiên cau mày, nàng hy vọng đại nhân có thể nghĩ lại biện pháp có lẽ tra được người nhà nàng kia cũng tốt rồi.

Mục Phỉ nhìn biểu tình Vưu Nhiên giờ phút này nôn nóng, cô nhìn ra tới nguyên nhân Vưu Nhiên cực lực muốn cứu trợ tiểu đáng thương này là do nghĩ đến khi còn nhỏ.

Mục Phỉ than nhẹ một tiếng, lúc trước thời điểm cứu Vưu Nhiên tuy rằng tình huống tương tự lúc này, nhưng cũng không động đến chuyện lớn với con người, cô là vị phi thường ngại phiền toái.

Chẳng qua, nhìn ánh mắt Vưu Nhiên thỉnh cầu thì Mục Phỉ không đành lòng.

Ngay thời điểm cô vừa mới chuẩn bị ngầm đồng ý cho trợ giúp thì từ con đường phía trước đi tới bảy tám cái người mặt tây trạng chạy đến thành bầy đông đảo.

Bọn họ ào ạt chạy tới dùng mắt thường có thể biết được trên người có trang bị vũ khí trí mạng.

Muốn trốn đã là không còn kịp rồi.

"Buổi tối tốt lành a, hai vị nữ sĩ xinh đẹp." Một nam nhân ria mép trong đó tháo mũ xuống phi thường thân sĩ mà cùng càng lúc càng tiến gần hai hai nữ sĩ đêm khuya cô đơn cùng với thoáng nhìn qua hai vật nhỏ trốn phía sau chào hỏi.

Vưu Nhiên bất động thanh sắc mà đem nữ hài đang khóc tránh ra phía sau mình lại mỉm cười nhìn bọn hạ nhân dưới bóng đêm.

"Ngượng ngùng, cũng không muốn cùng các ngươi làm bạn bè." Mục Phỉ bậc lửa đốt một điếu thuốc lạnh mắt nhìn phía đối diện.

Nam nhân cầm đầu nhìn về phía nhóm người khác sau đó khóe miệng lộ ra cười ngả ngớn, "Nếu không phải chúng ta đang chấp hành công vụ, khẳng định rất muốn cùng hai vị nữ sĩ kết giao nha chẳng qua"
Nam nhân nói xong, tạm dừng một chút, âm lãnh tam giác mắt mị mị, nghiêng đầu nhìn phía tránh ở tóc bạc nữ nhân phía sau cái kia tiểu dã miêu.
"Chúng ta đang bắt giữ một con-mèo-hoang không biết nghe lời."
"Chúng ta không nhìn thấy bất kỳ con mèo hoang nào, các tiên sinh." Mục Phỉ hạ mi từ chối tiếng lóng của đối phương.

"A ha ha ha, nói cho rõ thì chính là hai con mèo hoang đang giấu mình phía sau các người, nó là chúng vật của quán chúng ta, mong các ngươi phối hợp một chút nga hai *** xinh đẹp."
Nam nhân mở miệng nói chính là người có sẹo chữ thập ngay miệng bên cạnh nam nhân ria mép.

Ngôn ngữ của hắn hạ lưu, dùng từ địa phương miệt xưng với nữ nhân, kêu hai nữ nhân trước mắt.

Không ai chú ý tới đôi mắt nữ tử tóc bạc đứng một bên đã gắt gao trừng nam nhân miệng sẹo chữ thập mở miệng, mỏ nhọn này hóa thành tro nàng cũng có thể nhận ra được, chính là thanh niên ở ngày tuyết bóp chặt yết hầu nàng muốn đem nàng kéo tới quán non kỹ.

Không nghĩ tới qua bảy năm, người nam nhân này vẫn là vẻ mặt xuẩn.

"Vốn dĩ ta còn tính toán cho mấy người chút tiền chuộc đứa nhỏ này, nhưng ngẫm lại thì như vậy đối với mấy người quá khách khí." Mục Phỉ đem đầu mẩu thuốc lá tắt hừ cười một tiếng, cô sống lớn như vậy trước nay chưa thấy qua nhân loại nào dám đối với cô xưng hô như vậy.


Vào lúc Mục Phỉ muốn đi lên trước bị Vưu Nhiên ở một bên ngăn cản.

"Đại nhân, nơi này giao cho Vưu Nhiên thì tốt rồi đừng làm dơ tay của ngài." Vưu Nhiên nhìn Mục Phỉ, cũng không hy vọng đối phương ra tay, những việc này nàng không cần đại nhân lao thân.

Mục Phỉ nhìn trong ánh mắt Vưu Nhiên bắt đầu đốt lên ngọn lửa nhỏ hưng phấn chỉ nhắc nhở một câu.

"Đừng làm quá phận."
Những người đó nghe được lời nói nữ tử trước mắt này không biết trời cao đất dày, bọn họ cảm thấy nữ tử tóc bạc kia càng thêm phi thường buồn cười.

Nam nhân miệng sẹo chữ thập kia đang cuồng tiếu không ngừng, nhưng tay hắn đã ấn trên phần eo để súng ống.

"Ngươi muốn cùng chúng ta làm cái gì, làm những chuyện này trước mặt nhiều người như vậy ta không ngại a ha ha ha ——"
Tiếng cười của nam nhân đột nhiên, đột nhiên im bặt.

Hắn mặt bị một quyền mạnh đánh náy đầu, hàm răng đầy miệng rơi ra tới, dính máu tươi rơi trên mặt đất.

"Hiện tại cười không nổi đi."
Vưu Nhiên đứng trước mặt nam nhân sẹo chữ thập ngã trên mặt đất, trên mu bàn tay nàng còn treo răng quản niêm mạc của tên nam nhân kia.

Tiên Nha a di đêm nay hẳn là sẽ rất vui vẻ.

Loại trường hợp kinh hải này lại ngắn ngủn có vài giây, phản ứng mọi người ở đây đang hết sức tròn nháy mắt toàn bộ tay giơ súng lên, nhắm ngay nữ tử tóc bạc quỷ dị này.

【 Vưu Nhiên, Vưu Nhiên, bọn họ là người xấu đi, ta có thể ăn bọn họ không!!! 】
【 ngươi đói bụng? 】
【 bụng Khuê Nhân đã đói kêu vang thật nhiều ngày, chủ nghĩa đồ chay cứt chó phi nhân đạo! 】
Xem ra Khuê Nhân là thật sự đói bụng cư nhiên còn nói tục, Vưu Nhiên bị vũ khí chỉ vào đành phải giơ đôi tay lên, mỉm cười với người sau lưng.

"Các tiên sinh ta cho các người một cái cơ hội sống, không cần nổi súng bắn ta bằng không giây tiếp theo đồng bọn của ta liền sẽ ăn mấy người nha." Vưu Nhiên ôn hòa mà nhắc nhở mọi người, nói chuyện rất m nhìn Mục Phỉ đó không xa nhiều lần, ý bảo đối phương đem kia đôi mắt đứa nhỏ kia che lại.

Chính là, những người cầm súng đó cũng không có tin tưởng lời nàng nói, giây tiếp theo những viên đạn vô tình gào thét bắn ra.

【 nga gia, cách ~】.


Bình Luận (0)
Comment