Phía Trên Môi Nàng

Chương 53



Trước mắt là lửa lớn đốt hừng hực.

Vô số tiếng vang của kiến trúc sập, nơi nơi là tường đổ vách xiêu, thi hài khắp nơi.

Đất đen ban đầu đã là bị vô số máu tươi nhuộm thành màu sắc đỏ tươi, con sông màu lam sắp biến thành biển máu.

Nàng có thể cảm thấy chính mình bị dung nham đốt cháy đến kịch liệt, chậm rãi như tằm ăn lên làn da yếu ớt của nàng.

"Con của ta, mặc kệ người khác nhìn con như thế nào, mẹ luôn yêu thương con......!con phải hảo hảo sống sót."
Ngay sau đó trên đất vốn dĩ là máu đen đám lửa cứ thế tụ lại ở giữa mãnh đất, tính cả nữ nhân mặc đồ đen cháy trong biển lửa.

Bên ngoài tựa hồ là bởi vì cảnh tượng này mà sinh ra sơn băng địa liệt, cơ hồ huyết tộc nhìn đến cảnh tượng này đều phải ngăn cản, chính là tất cả đều quá muộn.

......!
"Uy, ngươi còn mua không mua nước?"
Một đường thanh âm mang theo khinh thường kiêu ngạo nháy mắt đâm xuyên qua màng tai nàng.

Vưu Nhiên lập tức mở bừng mắt, thanh âm đanh đá của người bán nước đem nàng lôi trở lại hiện thực.

Đôi tay nàng đang gắt gao nắm chai thuỷ tinh trong lòng bàn tay, cái kia cái chai thuỷ tinh đó bị nàng nắm đến hở ra cái khe, thủy dùng để uống ào ạt từ giữa khe hở ngón tay nàng nhỏ giọt xuống dưới.

Nàng mồm to thở hổn hển, cả người như là bị gió xối qua tràn đầy mồ hôi lạnh, tóc mái trên trán bởi vì vậy mà dính dán ở trên da.

Nàng không biết chính mình là bị làm sao vậy, như thế nào sẽ đột nhiên xuất hiện ảo cảnh hỗn loạn như vậy, hơn nữa thân thể càng ngày càng trầm trọng.

Mèo đen kia, nam nhân tóc bạc cùng với thanh âm bi thương cùng một tràng đồ sát khủng bố kinh khủng......!
Hết thảy hết thảy như là nàng đã tự mình trải qua mà hỗn loạn xuất hiện lặp lại trong đầu nàng.

"Ta mua nước......" Nàng buông đầu, gian nan mà nói ra ba chữ.

Sau đó nàng cầm lấy túi tiền trong túi, nàng ngây ngẩn cả người, số lượng tiền trong túi như lúc trước, cũng chính là giống như vừa rồi nàng không móc tiền ra, cũng không có thấy qua chỉ con mèo ngậm túi tiền đi.


Nàng mờ mịt mà tự hỏi, nàng đem tiền đưa cho lão bản.

Sau đó lão bản vẫn như trong ấn tượng dong dong dài dài như vậy, không muốn cho thối tiền thừa cho nàng.

Tâm nàng đột nhiên sinh chán ghét, trong khoảnh khắc, trong ánh mắt tràn ngập máu đen, ngẩng đầu nhìn phía lão bản vẻ mặt vô lại.

"Ngươi muốn chết sao."
Lão bản kia bị bộ dạng thình lình thay đổi lại quái dị của đối phương doạ sợ tới mức thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng, bà lập tức đem một phần không ít tiền lẻ tìm đưa cho đối phương.

Vưu Nhiên liễm đi một trận lệ khí bất ngờ tới, bỏ tiền vào túi mình.

Trong tay che lại cái khe bình nước, cũng không có con mèo kia.

Nàng chỉ có thể coi như là mình đói một khát khó nhịn mà tâm lý sinh ra ảo giác.

Mà nàng không biết, ở ngoài hai km chỗ di tích cổ thần hoang phế, một con mèo đen chết thảm ở dưới thạch đôn, ở ánh mặt trời mãnh liệt chiếu xuống, chỉ tản ra khí tà ác mà thánh lễ đen cũng bị ánh nắng dần dần đốt cháy thành một đống tro tàn.

Vưu Nhiên nắm cái chai vẫn tí tách chảy nước đi ở trên đường vòng vèo, trong đầu nàng bởi vì những cảnh tượng vừa rồi mà sinh ra chứng đau đầu gián đoạn, nàng thật nhanh mở chai nước ra, một hơi ùng ục ùng ục toàn bộ uống sạch nửa phần nước còn trong chai.

Sau đó đem cái chai đặt ở thùng rác.
Nàng cũng không biết chính mình là làm sao tìm được xe của Mục Phỉ đại nhân, rõ ràng trong đầu giống như hồ nhão, lại còn có thể rõ ràng dựa vào cảm giác tìm được chiếc xe vừa rồi ngừng ở nơi xa.

Cửa xe mở ra.

Mục Phỉ vốn là lạnh mắt nhìn đồng hồ hạ xuống.

Nếu Vưu Nhiên lại không trở lại, nàng liền xuống xe đi vớt người.

"Đi vào."
Mục Phỉ đè thấp tức giận, mệnh lệnh Vưu Nhiên trực tiếp lên xe.

Bởi vì cô mới vừa nhận được tin được truyền từ tuyến người bí ẩn, nói là tầng trên phát hiện khu y sĩ xuất hiện dấu hiệu dấu hiệu dị đoan, chuyện đó chỉ quái vật hoàng thất thuần dưỡng thánh lễ đen bị giết chết ở khu y sĩ, nguyên nhân chết không rõ.

Bề trên cũng không có nói thẳng, nhưng Mục Phỉ biết, giờ phút này vừa lúc cô ở trong phạm vi khu y sĩ, vì không tạo ra vấn đề liên luỵ không càn thiết, cô cần phải rời khỏi nơi này nhanh một chút.

Chẳng qua, mệnh lệnh của cô cũng không được đáp lại.

Vưu Nhiên đứng ở cửa xe, lần đầu tiên không có giống thường muốn dính trong xe ở bên cạnh cô.

"Đại nhân, ta còn là......!ta ngồi xe phía sau đi."
Mục Phỉ nghe xong, lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy lại là sắc mặt trắng bệch, Vưu Nhiên mồ hôi lạnh ròng ròng, trên mặt đối phương thậm chí có vết nước rơi nước mắt, thoạt nhìn thập phần yếu ớt cùng vô lực.

Ánh mắt Vưu Nhiên thoạt nhìn vô cùng đau thương.

Nhưng Mục Phỉ hoàn toàn không cho đối phương thời gian lui về phía sau, lập tức nhanh chóng đem cả người Vưu Nhiên kéo vào trong xe, phân phó tài xế lập tức rời khỏi y sĩ.

không đến năm phút sau khi chiếc xe các nàng vừa đi, thành viên giáo hội lệ thuộc với hoàng thất đã là đi tới huyết chi khâu hác nơi hoang phế đã lâu.

Trong đó một nữ nhân mang vành nón mặc đồ đỏ biểu tình vi diệu nhắm mắt, như là ở trong không khí hô hấp này còn có hơi thở vật còn sống cùng vật chết.

"Huynh trưởng đại nhân, ta suy đoán, lúc nảy hẳn là có huyết tộc thuần chủng tiến đến nơi đây."
"Phải không?"
***
Chiếc xe đang gập ghềnh trên đường núi nhanh chóng thoáng hiện, tốc độ cực nhanh, hai chiếc xe màu đen đã là cùng này hợp thành một.

Trong xe, nữ hài đổ mồ hôi lạnh cả người đang suy yếu mà dựa ở một bên góc, ý thức nàng mơ hồ, trên mặt tái nhợt không hề còn màu máu.

Cái trán nóng bỏng, hẳn là phát sốt.

Nữ chủ nhân bên trong xe sớm đã tháo bao tay, trực tiếp dùng tay bao để ở trên đầu Vưu Nhiên, cảm nhận được nhiệt độ sốt cao.

Mục Phỉ nhíu chặt mày, đáy mắt lần đầu tiên hiện lên thần sắc lo âu.

"Chạy mau một chút." Nàng phân phó thuộc hạ, sau đó nhìn phía Vưu Nhiên hôn mê.


Sau khi đối phương tự mua nước xong, tình huống liền rất không bình thường, nhiệt độ cơ thể chợt cao chợt thấp, sau đó toàn thân bởi vì mồ hôi lạnh đều ướt đẫm.

Vưu Nhiên kiên cường lại tỉ mỉ cẩn thận cho dù thân thế khó chịu như thế nào, lúc còn ý thức còn thanh tỉnh, còn yêu cầu ngồi xe phía sau, nàng sợ hãi chính mình không có thể diện sẽ đem xe Mục Phỉ làm dơ.

"Đại nhân......!Thực xin lỗi......"
Trên mặt Vưu Nhiên đều là vết nước, hỗn hợp nước mắt cùng mồ hôi lạnh, nàng cực lực mà muốn chính mình cuộn thành một đoàn nho nhỏ, cuộn tròn ở khoảng cách rất xa Mục Phỉ ở phía ghế bên phải, ngón tay gắt gao chế trụ trên một cái tay vịn ở cửa.

Đầu nàng hiện tai rất đau, phi thường đau, cảm giác sắp mạnh mẽ nứt ra.

Thân thể càng ngày càng trầm, chậm rãi sụp đổ, giống như là bị người bóp lấy yết hầu, thở không nổi.

Trước nay nang không có sinh bệnh qua, lần đầu tiên cảm giác được triệu chứng của đau bệnh, hữu khí vô lực còn đặc biệt hít thở không thông.

Vưu Nhiên cố hết sức mà súc thành một đoàn như vậy, cực lực không cho đau đớn của mình làm Mục Phỉ thêm phiền.

Chính là, Mục Phỉ đang xem, mãn nhãn đau lòng.

Cho nên, cô đem Vưu Nhiên ý thức mơ hồ nhẹ nhàng kéo đến bên người mình, để nàng lựa chọn một tư thế thoải mái tạm thời giảm bớt cơn đau của thân thể.

Cho nên, Vưu Nhiên liền theo bản năng mà gối lên trên vai Mục Phỉ.
Trong miệng nàng vẫn cứ gọi tên Mục Phỉ.

Thực mau, xe chạy đến dinh thự.

Những người khác trong dinh thự đã sớm chờ đợi Mục Phỉ phân phó an bài bác sĩ, mọi người thấy cử chỉ chủ nhân từ trên xe xuống dưới trực tiếp lờ đi những người khác bung dù cho chính mình, động tác thực nhẹ mà ôm nữ tử hôn mê đi thẳng lên lầu.

Trong mắt cô không hề là đạm mạc khi xưa, mà là toát ra thần sắc bất an.

Lúc bác sĩ bảo mật tiến vào phòng trong phòng xem bệnh, lúc sau, Mục Phỉ một mình đứng ở ban công nhìn phía không trung tràn ngập khói mù màu xám, thẳng đến sau khi bác sĩ ra ngoài, cô mới đưa nửa điếu thuốc trong tay bóp tắt.

"Nói như thế nào."
"Hồi quý công, vị tiểu thư này trước mắt tiến mà nói, hẳn là nhiễm cảm phong hàn, sau đó bởi vì thời gian dài rơi vào tinh thần căng chặt thậm chí ăn uống không quy luật, mệt nhọc cùng một loạt nhân tố tăng lên thành bệnh, tạo thành bệnh trạng phát sốt.

"Thân nhiệt bên ngoài của cô ấy đã vượt qua nhiệt độ cơ thể bình thường của con người, đã cho cô ấy dùng thuốc hạ sốt, hiện tại tình huống đã có chuyển biến tốt đẹp."
Quan hệ của con người cùng quỷ hút máu chi bác sĩ bảo mật không dám chậm trễ, đem phán đoán của mình báo cho gia chủ Mục phủ.

Mấy năm nay hắn chưa bao giờ ở khu vực của Mục Phỉ lĩnh vực bị yêu cầu chẩn bệnh qua cho con người, này vẫn là lần đầu.

Có thể thấy được, vị kia tiểu thư kia đối với gia chủ Mục thị rất quan trọng, bởi vì vị tiểu thư kia cho dù bên trong hôn mê, trong miệng vẫn cứ ở nhắc mãi tên Mục Phỉ.

Mục Phỉ sau khi nghe báo cáo của bác sĩ, trong lòng lúc này mới giải sầu xuống dưới.

Phải biết rằng, lúc cô thấy bộ dáng Vưu Nhiên ở trong xe thống khổ bất kham còn cực lực nhẫn nại, lần đầu tiên cảm giác trái tim áp bách bị người gắt gao bóp chặt.

Tuy rằng cô vốn không có tim đập, nhưng lại phi thường khó chịu.

Cô không biết Vưu Nhiên vì cái gì sẽ đột nhiên sinh bệnh, nếu chỉ là như lời bác sĩ nói phát sốt kia còn tính tốt, ít nhất sẽ không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng.

Thời gian dài rơi vào tinh thần căng chặt, di chuyển mệt nhọc, ăn uống không đúng quy luật......!mấy chuyện này Vưu Nhiên đều phạm phải, bởi vì vật nhỏ này một hai phải một mình một người đi tìm cô trước.

Vưu Nhiên hẳn là lần đầu tiên đi xa nhà như vậy, thân thể con người vốn là không thể tải quá nhiều.

Mục Phỉ đã là đối với Vưu Nhiên tùy hứng mà tức giận càng là tự tự trách mình, là bởi vì cô rời nhà thật lâu, Vưu Nhiên mới có thể đơn độc đi tìm cô, cho nên, cô cũng không có biện pháp toàn trách tội Vưu Nhiên.

Khi bác sĩ đi rồi, người khác trong dinh thự cũng ở sự đồng ý của Mục Phỉ đi nhìn nhìn tiểu gia hỏa.

Hán Thánh cùng các gia phó khác vốn là làm tốt rất nhiều đồ ăn ngon chờ nữ chủ nhân cùng vật nhỏ trở về, nhưng nào nghĩ cư nhiên lại ra việc này, hắn vì thế cuối cùng cũng đi thăm tiểu gia hỏa một chút.

Nghe nói tiểu quỷ là bởi vì phát sốt, ngã xuống.

Đau lòng rất nhiều, phát hiện Tiểu Vưu Nhiên cư nhiên chưa đưa cho mình thuốc lá.

Kết quả là, hắn liền lừa Vưu Nhiên đơn thuần, Đại Dì các nàng tiến vào đều là hướng nàng cáo biệt, bởi vì phỏng chừng thời gian nàng không nhiều lắm.


Sau khi Hán Thánh rời đi, trong phòng liền vang lên ẩn ẩn âm thanh khóc nứt nở.

Mục Phỉ nhìn không có những người khác lại đến thăm hỏi linh vật Mục phủ, cô liền thay dép lê không có tiếng vang, chậm rãi đẩy cửa ra, bên trong phòng hắc ám, có một trản ánh đèn ấm áp để lại chiếu sáng lên Vưu Nhiên.

Cô vốn là muốn nghỉ chân ở cửa, xem đứa nhỏ của nàng một chút, liền rời đi.

Chẳng qua, thanh âm nức nở truyền vào trong tai cô lại là nữ hài.

Như thế nào lại khóc......?
Mục Phỉ hơi hơi nhíu mày, nghĩ có phải công hiệu của thuốc đã qua hay không, Vưu Nhiên có phải lại bắt đầu không thoải mái hay không, vì thế cô liền đi đến phía trước, nhìn xem tiểu đáng thương này.

Chỉ thấy Vưu Nhiên trên giường, nửa bên mặt che ở trong chăn, yên lặng mà rơi nước mắt.

Ánh sáng ấm áp trên người nàng, trên má có hai đường nước mắt ngăn không được.

Nàng một mình cuộn tròn ở trong chăn khóc thút thít, thậm chí không có phát hiện thân ảnh phía sau.

Nàng khóc thực thương tâm lại thực ẩn nhẫn, phảng phất muốn đem nước mắt đời này khóc đến khô.

Mục Phỉ nhìn tình cảnh như vậy, tâm sinh ra thương tiếc, nàng biết Vưu Nhiên từ nhỏ liền rất kiên cường, không dám biểu lộ nhu nhược ra bên ngoài, nhưng trong xương cốt xác thật vẫn là quỷ thích khóc.

"Nơi nào không thoải mái?" Mục Phỉ nghĩ nghĩ tìm từ, không biết nên quan tâm thế nào, chỉ có thể khô cằn hỏi vấn đề quan trọng nhất.

Vưu Nhiên vừa nghe, chậm rãi xoay người, mới nhìn đến đại nhân mà nàng ngày đêm thương nhớ lại đi tới bên người mình.

Tâm ủy khuất của nàng trong nháy mắt sụp đổ.

"Đại nhân......!Ô ô ô, Vưu Nhiên, Vưu Nhiên không muốn chết......"
Nàng giãy giụa đứng dậy, lập tức ôm lấy đại nhân của nàng, trong miệng nói không muốn sinh ly tử biệt, nước mắt rào rạt mà rơi xuống ở trên vai cùng trước ngực của Mục Phỉ.

"Đại nhân, nếu ta thật sự sẽ chết, ngài có thể không cần quên Vưu Nhiên hay không......"
Mục Phỉ bị lời nói cử chỉ như vậy của Vưu Nhiên đột nhiên dọa tới rồi, cô trình cứng đờ mà tùy ý thân thể nóng hổi của Vưu Nhiên khẩn thiếp chính mình.

Cô không thể hiểu được hồ ngôn loạn ngữ nghe đối phương nói, Vưu Nhiên chỉ là phát sốt mà thôi, cũng không đến nỗi sẽ chết, chẳng lẽ lại xuất hiện tình trạng gì?
Mặt Vưu Nhiên vẫn cứ bởi vì sốt cao mà đỏ lên, chóp mũi thậm chí đều là nhiệt khí, nàng sợ về sau sẽ không còn được gặp lại đại nhân, cho nên ép buộc đôi mắt mình mở to tỉ mỉ đem bộ dáng Mục Phỉ đại nhân khắc ở trong đầu.

Mục Phỉ đương nhiên biết được Vưu Nhiên vẫn chưa có hạ sốt, nhưng cô cũng không hy vọng bệnh tình đối phương nặng hơn, cho nên khi cô muốn duỗi tay đụng vào trán đối phương.

Vưu Nhiên tiếp tục khổ sở nói di ngôn, thanh âm còn khụt khịt, "Đại nhân, ngài vì cái gì không đáp ứng ta, là cảm thấy Vưu Nhiên kỳ thật rời đi cũng khá tốt sao? Ô ô......!Hán Thánh lão sư nói, ta không còn sống mấy ngày nữa, ta còn có rất nhiều lời nói chưa cùng ngài nói, rất nhiều chuyện chưa cùng ngài làm, ta sẽ chết, ta liền phải chết ô ô ô......"
Mặt Mục Phỉ đầy hắc tuyến mà nghe Vưu Nhiên khóc nức nở, vừa nghe trong miệng đối phương nói ra từ ngữ mấu chốt "Hán Thánh", trong lòng liền hiểu rõ cái thất thất bát bát, nhất định là cái lão đông tây Hán Thánh kia hù dọa nàng.

Mục Phỉ muốn nâng cái vật nhỏ bị cháy hỏng đầu óc này lên, đứa nhỏ của nàng hiện tại đang sợ hãi, cho nên nàng liền nhẹ nhàng đỡ.

Rốt cuộc hiện tại đối phương chỉ là mặc áo trong hơi mỏng, cứ như vậy gắt gao mà dán ở trên người mình, quá mức thân mật.

Nàng thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm cuồng nhiệt của Vưu Nhiên cùng với huyết mạch kích động.

"Vưu Nhiên, ngươi hiện tại không thanh tỉnh, ngươi phải nghỉ ngơi nhiều." ngữ khí Mục Phỉ tận lực ôn hòa mà phù mặt Vưu Nhiên dính ở trên vai mình, muốn đem đối phương ôm đến trên giường hảo hảo nghỉ ngơi.

Chẳng qua Vưu Nhiên lăn một cái mặt chạm đến tay lạnh lẽo của Mục Phỉ đại nhân, toàn thân nàng nhiệt độ vô cùng cao, cơ thể vô cùng quyến luyến cảm giác lạnh lẽo trong giờ phút này, Mục Phỉ đại nhân đang ôm nàng, phần lạnh băng đang ở chậm rãi trí nàng vào chỗ chết.

Vì thế nàng nhắm mắt lại, không nhịn được mà hôn lên bàn tay lạnh băng của Mục Phỉ..


Bình Luận (0)
Comment