Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang

Chương 117

Mặt trăng lên cao, ánh trăng xám bạc xuyên qua cửa sổ chiếu vào.

Tang Cẩn nằm trên giường, hai mắt vẫn mở. Cô nhìn ra bầu trời rộng lớn bên ngoài, đã lâu rồi ánh trăng mới tròn mới sáng như vậy, áp lực nặng nề gần một tháng nay cuối cùng cũng giãn ra chút ít.

"Tiểu Vạn ngủ rồi sao?" Phía sau truyền tới giọng nói quen thuộc, dịu dàng như ánh trăng, mát lạnh như trời đêm.

"Ừm, ngủ rồi..."

Người đàn ông như cố ý trêu đùa, nhích người tới cắn vành tai cô rồi nhanh chóng buông ra, đôi môi dừng trên cổ, một đường đi xuống hôn môi, cánh tay vốn đặt trên thắt lưng mỗi lúc một dùng sức vuốt ve cơ thể.

Trái tim thình thịch mà đập, Tang Cẩn cảm nhận được thắt lưng áo ngủ bị lỏng, hai tay liền cản anh lại: "Bàng Lỗi, em sợ vết thương của anh chưa lạnh..." Trong lòng tuy cũng chờ mong, nhưng cô sợ.

Bàng Lỗi không nói gì, chỉ tiếp tục hôn cô, bàn tay vẫn cởi bỏ thắt lưng áo ngủ, bàn tay nóng bỏng đi vào vuốt ve bụng của cô, sau đó từ từ đi lên, nhẹ nhàng xoa bóp bầu ngực đẫy đà.

Khiêu khí cô khiến cơ thể nóng lên, khát vọng quen thuộc ở đâu đó sâu thẳm trong lòng lại dần bộc phát.

Một tháng này, từ Thái Lan trở về, Bàng Lỗi chưa từng về chung cư. Anh trực tiếp đem số điện thoại bàn chuyển tới chung cư. Đương nhiên, một tháng này hai người mỗi tối đều ngủ với nhau nhưng không làm gì cả. Anh bị thương, cô không dám để anh làm bậy.

Tuần này, vết thương của anh cũng gần hồi phục, dục vọng lại đặc biệt mãnh liệt, mỗi tối đều muốn châm ngòi cô một phen.

Giờ khắc này... Anh thật sự không muốn dừng lại giữa chừng, cả người nhích tới kéo cô nằm thẳng lại, anh xoay người leo lên, bàn tay rộng lớn không ngừng vuốt ve cơ thể người phụ nữ bên dưới.

Anh không hôn cô, cũng không giống trước kia giúp cô cởi quần áo.

Cả người Tang Cẩn mỗi lúc một khó chịu, trái tim đập mạnh liên hồi, lồng ngực như có tảng đá đè nặng khiến hô hấp không được bình thường.

"Bàng Lỗi... Em nóng..." Cô rốt cuộc cũng nhịn không được mà nói chuyện.

Bàng Lỗi cắn xuống xương quai xanh của cô, sau đó ngẩng đầu: "Anh biết." Anh dừng một lát, lại hỏi, "Cho nên... Chúng ta sẽ làm gì tiếp đây? Tiếp tục dưỡng thương?"

"..." Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Tang Cẩn dở khóc dở cười, đương nhiên biết anh đang cố tình làm mình khó chịu.

Cô không trả lời, anh cũng không nói, hai người cứ nhìn nhau, ánh mắt như cao su dính chặt.

Sức nặng trên người Tang Cẩn đột nhiên nhẹ đi, anh buông cô ra, bàn tay nóng bỏng vuốt ve hai chân thon dài của cô, thân thể kề sát, từ từ đi lên.

Trước mặt đã dần mơ hồ, sống lưng đột nhiên nóng lên. Là tay anh kéo mông cô hướng lên, anh cũng khom người, ra sức đi vào trong cô.

"Ưm..." Tang Cẩn cắn môi, khắc chế bản thân phát ra tiếng rên rỉ.

Cô không ngờ anh lại đột nhiên trực tiếp như vậy, quần áo trên người còn chưa cởi ra hoàn toàn, anh đã hoàn toàn chiếm giữ không gian kỳ diệu sâu thẳm trong cô.

Anh dừng một lát, một tay chống bên người cô, tay còn lại giúp cô lau mồ hôi trên tóc, nỉ non gọi: "Đinh Đinh..."

Cả người Tang Cẩn không còn sức lực, ngay cả nói chuyện cũng không thể, chỉ biết hướng anh mỉm cười.

"Cảm ơn em." Nói xong, anh liền hôn cô. Ba chữ "Anh yêu em" anh không nói ra mà trực tiếp thể hiện hành động.

Vượt qua kiếp nạn lần này, Bàng Lỗi cảm thấy ba chữ "Anh yêu em" này có chút trống rỗng, cơ hồ cũng có chút bất lực. Anh không thể đúng lúc xuất hiện ngay lúc cô gặp nguy hiểm, không thể ngăn cản bi kịch xảy ra... Giờ phút này nghĩ lại, anh thật muốn cảm ơn cô, cảm ơn vì cô còn sống, để anh còn có thể giống như bây giờ, hôn cô, có được cô.

Anh không dám tưởng tượng trong lần truy bắt này, nếu không có cô kết quả sẽ thế nào. Nếu mất đi cô, tương lai của anh có phải cũng theo đó mà chấm dứt không?

Bàng Lỗi càng nghĩ càng trở nên kích động, cũng càng cảm thấy sợ hãi, hai tay ôm cô bất giác siết chặt, tốc độ ra vào càng kịch liệt hơn.

Tang Cẩn nhận ra cảm xúc của anh, hai tay nhỏ dài như cành liễu ôm chặt cổ anh, mạnh mẽ đáp lại nụ hôn nóng bỏng.

Cô cũng như anh, không dám nghĩ lại. Nếu anh không một mình đơn đả độc đấu với Thiết Lang, hắn ta khẳng định sẽ tiếp tục trốn tránh thế giới, xây dựng vương quốc thuốc phiện làm hại xã hội.

Áp lực tồn đọng quá lâu, cũng có lẽ vì đã trải qua đau khổ sinh tử, giờ phút này, cả hai đều vô cùng kích động.

Nếu có thể, bọn họ đều hi vọng cuộc sống vĩnh viễn hạnh phúc như vậy.

Tang Cẩn không biết bọn họ quấn quýt bao lâu, mãi đến khi quần áo đã ướt đẫm mồ hôi anh vẫn chưa dừng.

..................

Hôm sau, thời điểm tỉnh lại, Tang Cẩn phát hiện người đàn ông bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình. Anh nhếch môi, đột nhiên nói: "Cô gái phúc hắc (1), em dậy rồi."

(1) phúc hắc: bụng dạ đen tối

"..." Tang Cẩn bị bộ dáng nghiêm túc lạnh lùng của anh mà nói ra câu hài hước như vậy, nhịn không được mà vùi đầu cười rộ lên, qua một lúc mới ngẩng đầu nhìn anh: "Chúng ta đều vậy."

Hai người đương nhiên biết đối phương đang nói cái gì. Cả người Tang Cẩn nóng lên, khuôn mặt trắng nõn của anh cũng đột nhiên ửng đỏ như ánh bình minh.

Cả người anh đưa về trước để cô dựa vào, hai tay vuốt ve mái tóc của cô. Đảo mắt, anh lại cắn môi cô, nhẹ nhàng mút vào.

Tình khúc sớm tối ngọt ngào lại mở ra lần nữa.

..............

Lúc Tang Cẩn tỉnh dậy thì trời đã sáng, bên cạnh vẫn không có ai. Cô nhanh chóng xuống giường, vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi xuống lầu. Chuyện khiến cô kinh ngạc chính là hai người đàn ông đang ngồi trong phòng ăn.

Cô vừa xuất hiện, Tang Cẩn liền lên tiếng: "Chị, em muốn ăn trứng gà, chị bóc vỏ cho em đi." Cậu vừa nói vừa đứng dậy, kéo cô về phía của mình.

Bàng Lỗi ngồi đối diện, đang lột vỏ trứng gà thì cũng đứng dậy, muốn kéo cô về với mình, đồng thời trách cứ Chu Tiểu Vạn một câu: "Cậu không có tay hả? Tự mình bóc vỏ không được sao?"

"Em muốn chị ấy làm, anh quản được sao?" Chu Tiểu Vạn cố ý không nhường. Cậu vẫn đang giận Bàng Lỗi lần hành động này không nên để Thích Nguyệt đi đối phó Hồng Sơn Tước, còn mình ở lại làm hậu phương.

Bàng Lỗi đương nhiên có lý do của mình, anh cho rằng nhiệm vụ cách sắp xếp nhiệm vụ của mình không sai, nếu có ba cường địch, anh, Chu Tiểu Vạn, Thích Nguyệt lần lượt đối phó với 0110, Thiết Lang, Hồng Sơn Tước. Nếu 0110 không xuất hiện, một mình anh sẽ xử lý Thiết Lang, Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt cùng nhau đối phó Hồng Sơn Tước. Đây là suy nghĩ của anh.

Nhưng thực tế lại phát sinh bất ngờ, Thích Nguyệt tự ý hành động, phá rối kế hoạch của anh. Hơn nữa Thích Nguyệt lựa chọn cùng Hồng Sơn Tước đồng quy vu tận, tránh khỏi bi kịch lớn hơn xảy ra phía sau. Nếu không, nơi Hồng Sơn Tước phá hủy rất có khả năng không phải toàn bộ động Song Lang, mà là cả ngọn núi Song Bạch.

Tang Cẩn thấy hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng lúc đẩy tay bọn họ, tự mình ngồi xuống ở giữa: "Hai người muốn ăn trứng gà thì tự mình lột đi, ai lột người nấy ăn." Cô vừa nói vừa lột vỏ trứng gà, sau đó trực tiếp bỏ vào miệng mình.

Hai người đàn ông nhìn cô ăn trứng, không ai nói gì, đều tự ăn bữa sáng.

Ăn xong, Chu Tiểu Vạn nhìn nhìn chằm chằm vào mặt bàn, nói: "Chị, hết hôm nay em sẽ dọn đi, sau này ở một mình chị nhớ cẩn thận."

"Sao thế? Em ở đây không phải rất tốt sao?" Tang Cẩn buông đôi đũa trong tay xuống, nhìn cậu. Không cần nghe câu trả lời cô cũng biết, đứa em trai của mình sợ nhìn vật nhớ người.

"Nơi này đâu đâu cũng là hình bóng của cô ấy, em chịu không nổi." Hai mắt Chu Tiểu Vạn ửng đỏ, cậu lập tức quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Chu Tiểu Vạn biết cho dù bản thân có nhớ thế nào thì cô ấy cũng không thể sống lại, chính cậu cũng không thể tiếp tục đắm chìm trong quá khứ.

Chu Tiểu Vạn đương nhiên cũng biết, mặc kệ hắn nghĩ như thế nào lưu lại về của nàng tất cả, nàng cũng không khả năng sống thêm lại đây, hắn cũng không thể vẫn đắm chìm ở trong trí nhớ. Tối thật đáng buồn là, trong trí nhớ kỳ thật cái gì cũng không có, trận này còn không có tới kịp nói bắt đầu, cũng đã chấm dứt tình yêu, thủy chung chỉ có hắn một người, từ trước là như thế này, về sau cũng là như thế.

Hắn mỗi lần nghĩ vậy dạng tàn khốc chuyện thật, liền hận không thể thời gian có thể đảo lưu, đi song lang động nhân, không phải nàng, mà là hắn. Hắn hiện tại cảm giác, nguyên lai sinh không nhất định so với tử dễ chịu. Nếu có thể lấy mạng đổi mạng, hắn nguyện ý dùng hắn tử, đổi của nàng sinh. Hắn vốn chính là đã chết người.

Bầng Lỗi nhìn vẻ chán nản của cậu liền kêu Tang Cẩn lên lầu trước. Cô vừa đi, anh lập tức vào thẳng chủ đề.

"Tiểu Vạn, cho dù cậu hận tôi, tôi cũng phải nói cậu nghe một sự thật. Cái chết của Thích Nguyệt, chính cô ấy cũng có một phần trách nhiệm. Cô ấy tự ý hành động, nếu không phải có chị cậu đi theo, rất có khả năng một trăm con tin này đã cùng chết, thậm chí là đại đội của cục trưởng. Nếu chị cậu không đi cùng, bọn họ không thể nào biết được chân tướng. Lần này cho dù vào động Song Lang gặp nguy hiểm, Lão Bài sẽ lập tức phái người chi viện, tất cả đều dựa theo kế hoạch của trước đây mà thực hiện. Nhưng hậu quả cậu có từng nghĩ tới không? Tại thời điểm cuối cùng, Thích Nguyệt lựa chọn hy sinh, nếu không phải cô ấy, chính chị cậu sẽ là người làm, cả hai người, có gì khác nhau? Cảnh sát vốn là nghề nguy hiểm, nếu vẫn không thể chấp nhận kết quả này, cậu có thể đổi sang nghề khác. Nếu còn muốn ở lại, đừng bày ra bộ dáng này nữa."

Chu Tiểu Vạn bị anh nói trúng chỗ đau, nước mắt lại không chế không được mà bắt đầu chảy xuống, nhưng ngoài miệng cậu vẫn ương ngạnh: "Em cũng không nói muốn chị đổi Thích Nguyệt về, em sao có thể vô liêm sỉ vậy chứ? Em là đang tức giận, anh vì cái gì mà không cho em đi?"

"Tiểu Vạn, nếu tôi biết kết quả như vậy, các cậu không cần đi, tôi đi!" Bàng Lỗi đột nhiên đứng dậy, "Tôi biết cậu rất buồn, tôi cũng vô cùng khó chịu. Nhưng như vậy có giải quyết được gì? Cha mẹ cậu chết thế nào, hung thủ còn chưa bắt được. Nếu cậu cảm thấy chuyện này nên để chị mình giải quyết, còn mình tiếp tục suy sụp, vậy cậu không đáng làm đàn ông."

Nói xong, Bàng Lỗi ra khỏi phòng ăn, lên lầu.
Bình Luận (0)
Comment