Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 48


“A…… Lại có không khí tràn đầy sức sống…… Đã lâu, đã lâu…… Không ngửi được mùi của sự sống nữa, vẫn là một mùi hương thơm như vậy……”
Một tiếng nói khàn khàn quái dị vô cùng khó nghe truyền tới theo từng trận âm phong, các bóng đen bắt đầu cử động ùa về phía thạch đạo, từ từ hình thành nên một bóng người khiến cho lệ khí từ bốn phía đều sôi trào.
Tuy Phong Bạch là thiên địch của đám quỷ quái nhưng dù sao thực lực của thứ này cũng bất phàm, Phong Thiệu không thể không nhắc nhở một câu: “Tiểu Bạch, vật ấy lệ khí rất nặng, cẩn thận lệ quỷ quấn thân!” Sau đó y cũng không khách khí nữa, kiếm Xích Viêm hóa thành hỏa long, kiếm ý nóng rực nhanh chóng chém về phía bóng đen còn chưa biến hóa xong.
Chỉ là khi kiếm của y chém xuyên qua bóng đen làm thứ đó bắn ra xa nhưng lệ khí lại càng ngày càng nặng.

Bởi vậy mới nói thứ này khác hoàn toàn lũ Quỷ Sát kia, người ta không gọi nó là Quỷ Sát mà gọi nó là Quỷ Quái.

Sát vô hình nhưng Quái hữu hình, cũng có thể biến hóa từ hữu hình thành vô hình thậm chí còn mang theo linh trí, bẳn năng của nó là ăn những sinh vật sống.
“Tiểu quỷ ngoan độc quá…… Để lão hủ cắn ngươi một miếng nào……” Lão quỷ nhe răng, âm thanh khàn khàn mơ hồ.
Phong Thiệu không dám phân tâm, kiếm thế không ngừng công kích về phía lão quỷ.

Tứ chi của nó mỗi lần biến hóa bị y chặt đứt lại biến thành một Quỷ Ảnh cực lớn bay loạn xung quanh.

Đoạn này trong kịch bản do Thanh Thành quá khinh địch nên đã để lão quỷ biến hóa hoàn toàn thành thực thể, khiến năng lực phòng thủ và tấn công của nó cũng được nâng cao hơn rất nhiều.

Tuy trước đó đã phải trải qua mấy trận ác đấu nhưng Thanh Thành vẫn còn đối phó được, nhưng sau khi lão quỷ biến thành thực thể đã khiến gã phải dùng toàn lực để ứng phó, may mà còn có Nhai Xế trợ giúp mới có thể thuận lợi giết được nó.
“Ta với ngươi không thù không oán…… Tội gì phải ép quỷ quá đáng……” Giọng nói của lão quỷ chói tai khó nghe vô cùng.

Nó mở cái miệng đầy máu đánh về phía Phong Thiệu.
Có tấm gương lúc trước nên Phong Thiệu không dẫm vào vết xe đổ, mỗi một nhát kiếm chém ra đều mang mười phần kiếm ý, thậm chí y còn ném thêm phù triện để hỗ trợ.

Vốn lão quỷ muốn phi tới để để cắn y nhưng lại bị tầng tầng sát chiêu của đối phương đánh tan ra, hư ảnh khó có thể dùng sức nên đành nhanh chóng trốn tránh.
Phong Thiệu bấm tay niệm thần chú đánh ra một chiêu [ Côn Luân · Hóa Hỏa ].

Kiếm ý của y ngay lập tức được bao bọc bởi một ngọn lửa ảo ảnh, lại thêm Phong Bạch đang giương nanh múa vuốt cắn xé, cuối cùng cũng ép lão quỷ rơi vào ngọn lửa đang cháy rực của kiếm quang.

“Đau chết …… Đau chết …… Thả ta đi…… Ta sẽ nói cho các người biết về một báu vật đang ở trong bí cảnh.

Ta biết Sơn Hà Xã Tắc Đồ…… Thả ta đi……” Lão quỷ bị kiếm quang đâm đến mức kêu gào thảm thiết, Quỷ Ảnh cũng bay toán loạn trong ánh lửa nhưng lại chẳng thế thoát ra được.
Phong Thiệu biết Sơn Hà Xã Tắc Đồ được đặt ở một nơi nào đó trong bí cảnh này.

Đây là lí do trong phim cảnh ở bí cảnh được quay đến hai lần.

Có điều lần thứ hai là quay cảnh về Lữ Minh Tịnh và người lấy được tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng là hắn..
Y chẳng có hứng thú với đồ của nhân vật chính cho nên không thèm phản ứng lại lời của lão quỷ.
Phong Bạch thì ghét giọng nói này khó nghe lại thêm ngửi được mùi hương thơm ngon cho nên nó liền quay đầu cắn một miếng.

Trong tiếng kêu rên đau đớn của lão quỷ, một lượng lớn Quỷ Ảnh bị Phong Bạch nuốt vào bụng.

Nó liếm miệng, cảm thấy hương vị này cũng tạm được nhưng còn lâu mới thơm ngon được bằng nguyên tinh của thúc thúc.
“Bạch Hổ, vậy mà trên đời này vẫn còn thánh thú Bạch Hổ……thánh thú Bạch Hổ lấy quỷ mị làm thức ăn……” Lão quỷ hoảng sợ đến cực điểm, Quỷ Ảnh càng bay toán loạn trong ánh lửa, dáng vẻ của nó giống như là đang sợ đến phát run.
Bạch Hổ đúng là rất hiếm, lại thêm thiên tính ăn quỷ quái của nó quả thật là muốn đòi mạng.

Phong Thiệu không để ý tới lão quỷ đang kinh ngạc, y dùng Hóa Hỏa Kiếm Quang trận để khống chế lão quỷ không phải là vì muốn giết nó.

Hư ảnh của lão quỷ vẫn có vài phần thực lực, càng không cần nhắc đến lão quỷ đã hoàn toàn hóa thành thực thể trong kịch bản, đây là thứ có thể gặp nhưng không thể cầu.
Phong Thiệu ngâm chú Luyện Ma, ngón tay linh hoạt không ngừng bấm quyết, một sợi ma khí hắc sắc bay ra từ đầu ngón tay y, sau đó càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc.
“Ngươi là Ma Tu ! Ngươi……” Lão quỷ kia càng thêm kinh sợ, nó nhìn Bạch Hổ nằm bên chân Phong Thiệu dường như vô cùng ôn hòa vô hại, lại nhìn Phong Thiệu đang niệm thần chú vận Ma công.
Lần này nó không chỉ kinh sợ mà trên gương mặt mơ hồ còn có thêm biểu cảm quái dị, sau đó mang theo một chút tiếu ý, cười khặc khặc: “Ngươi là Ma Tu…… Ma Tu, khí tức này lão hủ sẽ không nhận nhầm…… Ha ha, đáng cười đáng cười.

Vậy mà lại có Ma tu ở cùng với Bạch Hổ…… Hôm nay nó ăn ta, ngày mai nó ăn ngươi…… Ha ha…… Ha ha……”
Trong đôi mắt vàng của Phong Bạch hiện ra hung quang xanh thẫm, nó nhanh chóng bật dậy muốn cắn lão quỷ lại bị Phong Thiệu quát ngưng lại :“Trở về! Con còn cắn thêm mấy miếng nữa thì thứ ta lấy được không phải chỉ là loại tàn phế hay sao?”

Phong Bạch nhận ra giọng y không vui, lãnh lệ nhìn thoáng qua lão quỷ sau đó liếm liếm móng vuốt, âm u lùi về nằm bên chân Phong Thiệu.
Lão quỷ thấy thế lại càng thêm chậc chậc lấy làm kỳ lạ, nhưng nó cũng không còn sức để nói chuyện nữa.

Quỷ Ảnh bị chú Luyện Ma ăn mòn dần dần biến thành hư vô.
Với tu vi sơ kì cấp bốn của y, Phong Thiệu muốn thu lão quỷ này không phải là nói chơi.

Sau khi bỏ đi một ít ma khí liền đem lão cất vào trong chiếc bình nhỏ màu xanh.

Trong bình có ma khí hóa nhập của y, Quỷ Ảnh này bị ma khí của y thôn phệ, những bản tính và kí ức lúc trước sẽ đều bị giam lại, sau khi kí khế ước liền hoàn toàn nghe theo sự sai bảo của y.
Có điều sức mạnh của hình thái này không được cao lắm, cũng không thể phát huy được mười phần thực lực của lão quỷ.

Bởi vậy giai đoạn luyện hóa về sau rất quan trọng, nhưng điều đó chưa phải là mối bận tâm của phong Thiệu hiện giờ.
Phong Bạch đi theo Phong Thiệu tiến về phía cuối thạch đạo nhưng trong lòng nó vẫn nghĩ đến câu nói vừa rồi của lão quỷ, không nhịn được mà truyền âm cho y: Thúc thúc
“Sao vậy?” Phong Thiệu hết sức chăm chú đi theo Xích Mân đang dẫn đường phía trước.

Nơi này rộng rãi trống trải hơn thạch đạo nhưng bốn phương tám hướng đều là đường đi, may mà có Xích Mân nếu không đi nhầm đường thì không tránh được vài trận ác đấu, không nói đến việc tổn thương thân thể, có khi chẳng còn mạng mà rời khỏi đây.
Đôi mắt vàng của Phong Bạch đầy rầu rĩ, truyền âm nói: “Con…… Tuy con tham ăn nhưng tuyệt đối sẽ không ăn thúc thúc đâu.”
“Hả?” Phong Thiệu nghiêng đầu qua.
Phong Bạch lại cho rằng đối phương không tin nên nôn nóng đi lên chặn đường y, nhưng hình thể không tiện đành hóa thành hình người, thân trần như nhộng níu lấy đạo bào của Phong Thiệu, nghiêm túc nói: “Cho dù thúc thúc thơm thật là thơm thì con cũng không ăn đâu, một miếng cũng không ăn, càng không để cho kẻ khác ăn thúc thúc, nếu có ai muốn ăn thúc thúc, con nhất định sẽ cắn chết kẻ đó.” Nói hết câu này, trong ngực cậu lại quặn đau, tiếng kinh văn cũng vang lên trong đầu.
Có thể là do hoàn cảnh, vốn trong lòng Phong Thiệu vẫn còn một chút tối tăm nhưng khi nhìn thấy Phong Bạch lộ ra sát ý không thèm che dấu trong mắt, y lại nở nụ cười, còn xoa cái đầu đầy tóc đen mềm mại của cậu, nói: “Cứ tưởng linh trí của con cao đến mức nào, nhưng trong đầu toàn nghĩ linh tinh thứ gì vậy? Đương nhiên ta biết con sẽ không ăn ta.”
Phong Bạch hít mắt cọ cọ trong lòng đối phương, lại nghe thấy câu tiếp theo của Phong Thiệu kèm thêm ý cười giảo hoạt: “Con mà ăn ta thì lấy ai ‘giúp đỡ’ một con hổ như con chứ?”
Phong Bạch trong lòng nóng lên, không nhịn được mà trừng mắt nhìn y sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại ngẩng đầu hỏi một câu: “Nếu con không phải là một con hổ? Người còn……” Nhưng cậu lập tức ngừng lại bởi vì cậu nhìn thấy ánh mắt của Phong Thiệu có chút không thích hợp, sau đó cậu không đổi sắc mặt nói hết câu: “Chắc người không giúp đâu bởi vì khi con ở hình người thì trông rất giống, đâu có ai đoán được con là một con hổ đâu?”
Bởi vì một câu nói khiến cho Phong Thiệu giật mình, đột nhiên y có một liên tưởng không tốt lắm– Là người nhưng lại có thể biến thành hổ…
Đang suy nghĩ việc khác nên y hoàn toàn không nhận ra Phong Bạch luôn ít nói hôm nay lại đột nhiên nói nhiều như vậy, chỉ kịp che dấu sắc mặt mà tùy tiện trả lời lại một câu:“Ừ, không đoán được đâu.” Sau đó nhéo mặt cậu, nói:“Đây là trong bí cảnh đấy, con chuyên tâm một chút đừng có suy nghĩ miên man.”
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi theo Xích Mân tiến vào một khu rừng rậm xanh ngát.


Lần này không đợi Phong Thiệu nhắc nhở Phong Bạch đã tự động hoá thành hình hổ đi bên cạnh Phong Thiệu, giống như lúc trước chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ là trong đôi mắt của nó càng thêm hung ác nham hiểm.
Quỷ khí khiến cho khu rừng này lạnh lẽo đến cực điểm, nếu không phải Phong Thiệu tu Ma đã nhiều năm, chỉ sợ đã bị những quỷ khí này làm ảnh hưởng đến thần thức.

Tuy rằng khi ở trong bí cảnh thần thức của y đã bị giam cầm nhưng nếu ảnh hưởng đến pháp thân thì linh lực sẽ dễ bị mất khống chế.

Nếu để linh lực mất khống chế sẽ vô cùng nguy hiểm, nặng còn có thể nổ tan xác mà chết.
Trong rừng rậm cũng có không ít Quỷ Sát, tuy tuổi tác ít hơn hơn so với đám ở trong thạch đạo nhưng lại khó đối phó hơn.

Không chỉ do quỷ khí ở rừng rậm phồn thịnh, tẩm bổ cho Quỷ Sát trở nên mạnh mẽ mà đám Quỷ Sát này còn thích ùa lên một lượt.
Ba con Quỷ Sát nhào lên một lúc còn đỡ được chứ nếu năm sáu bảy tám đứa nhào đến một lúc thì hơi khó đối phó.

Phong Thiệu và Phong Bạch nhờ vào kinh nghiệm lúc trước mà miễn cưỡng chém giết đám Quỷ Sát lục sắc trên đường đi, trừ đoạn sau vì số lượng quá nhiều mà bắt buộc phải dùng kiếm để chém, còn lại cũng thu hoạch được một lượng Sát Hồn châu hoàn chỉnh.

Có điều lúc này Phong Thiệu không dám dọn dẹp sạch đám Quỷ Sát.

Trong kịch bản cánh rừng này có rất nhiều Quỷ Quái, tuy không thu được nhiều Sát Hồn châu nhưng trong rừng lại có rất nhiều Cực Âm thảo được quỷ khí nuôi dưỡng ra.

Cực Âm thảo chỉ mọc ở nơi có âm khí nặng, những nơi mọc loại cỏ này chắc chắc bên cạnh sẽ có Quỷ vật trông giữ, không chừng còn có mấy loại nổi tiếng trong thế tục.
Phong Thiệu chém giết cả một đoạn đường cũng tiện tay góp nhặt được một ít Cực Âm thảo.

Loại cỏ này không hẳn là quá quý hiếm nhưng vì được nuôi dưỡng ở bí cảnh có nhiều âm khí nên chất lượng thượng thừa, ít nhất cũng hơn năm trăm năm tuổi.

Phong Thiệu không có nhiều hiểu biết về linh thảo ma dược nhưng y biết thứ này rất khó có được.

Cực Âm thảo là nguyên liệu luyện chế của nhiều loại đan dược nhưng với Quỷ tu mà nói nó còn có nhiều tác dụng hơn nữa.

Trong chú Tế Luyện Tâm mà y tu luyện có bao gồm rất nhiều nội dung của Quỷ tu, đó cũng là lí do cuối phim Thanh Thành tôn giả vừa như ma lại vừa như quỷ, vô cùng thần bí tàn bạo.
Một đường chém giết đi ra khỏi khu rừng, Phong Thiệu và Phong Bạch đều tốn rất nhiều thể lực, cuối cùng còn gặp phải một con lão quái lúc sắc tốn không ít công sức mới giết được.


Vốn y cũng muốn thu lão quái này nhưng thực lực của nó quá mạnh, dưới sự phối hợp của Phong Bạch mới có thể thuận lợi giết được nó đã là điều không dễ dàng.

Hai người cũng bị thương nhẹ, may mà vẫn thu được một viên Sát Hồn châu màu xanh nhạt.
Bởi vì trực tiếp đi con đường dẫn đến Thất Tinh Linh Nhĩ cho nên chuyến đi này của Phong Thiệu tránh được rất nhiều đường vòng.

Sau khi rời khỏi rừng cây hai người liền đi đến một bãi tha ma khổng lồ.

Vừa thấy bãi tha ma, Phong Thiệu vội vàng nhắc Phong Bạch cần phải cẩn thận, bản thân y cũng sẵn sàng trận địa đón địch.

Nếu như y nhớ không nhầm, bỏ đi vài đoạn đường vòng, cửa cuối cùng sẽ có……
Vào đúng lúc này bên trong bãi tha ma đột nhiên hiện lên ánh huỳnh quang chói mắt, vài thi thể đã bị phân thân đoạn cốt tràn đầy sát khí bỗng nhiên sống dậy, ánh huỳnh quang cũng biến thành trận pháp chứa chi chít phù văn, tản ra quỷ khí hắc sắc âm trầm
“Giết!” Phong Thiệu dùng toàn lực giương kiếm Xích Viêm, hai chân y nhảy lên cao giống như bên dưới có mặt đất vô hình nâng đỡ, máu toàn thân y như muốn sôi trào, linh lực giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực phun ra từ trong cơ thể sau đó rót vào kiếm Xích Viêm.

Một chiêu [ Côn Luân · Phá Viêm ] chém thẳng vào trung tâm của trận văn!
Cho dù không có một kiếm này của Phong Thiệu, Phong Bạch luôn mẫn cảm với ma khí cũng nhận ra trung tâm trận văn là nơi có quỷ khí nồng đậm nhất.

Nó mãnh liệt nhảy lên muốn cắn một ngụm, lại phát hiện một đám âm vân từ trên cao giáng xuống nơi đó khiến cho đám ma trơi ở khoảng mấy trăm trượng xung quang trận văn đều lăn lộn không ngừng, khoảng không hôn ám cũng chợt biến sắc.
Một cái tay trắng bệch bò ra từ trong trung tâm của trận văn, Bạch Hổ thấy cánh tay kia liền xông lên cắn, cánh tay bị nó cắn lệch sang một bên nhưng vẫn không thể ngăn cản được chủ nhân của nó bò ra từ trong đám thi thể.
Lông mày của Phong Thiệu không khỏi nhíu lại, lập tức chém một kiếm Phá Viêm vào nó nhưng lúc này thi sống kia đã bò ra hoàn toàn.

Nó nghiêng đầu, nâng tay tạo ra một đám quỷ khí mờ mịt ngăn cản kiếm quang sau đó nghiêng người sang một bên tránh né.
Phong Bạch lại xông lên tấn công nhưng thi sống vừa mới bò ra này hoàn toàn không sợ hãi.

Thân nó cao chín thước, quần ảo tả tơi dơ bẩn không chịu nổi, làn da lộ ra ngoài đều là màu xích thanh trắng bệch, đúng là một con cương thi.
Phong Thiệu vừa nhìn một cái đã biết đây là cương thi ngàn năm từng được nhắc tới trong kịch bản.
Khi y nhìn thấy bên miệng Phong Bạch có vệt máu đen thì không khỏi căng thẳng trong lòng, vội vàng nhắc nhở:“Đừng cắn nó, thi độc của con cương thi này vô cùng lợi hại!” Trong phim Nhai Xế cũng từng cắn thứ này.

Nó không biết về độc tố của cương thi nên cũng cắn sâu hơn, tình huống sau đó còn thảm hại hơn Bạch Hổ nhiều.

Bình Luận (0)
Comment