Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 83


“Đúng vậy, loại nữ nhân vô liêm sỉ bậc này sao có thể xứng với sư huynh ta!” Phương Trường Tín quắc mắt nhìn trừng trừng rồi đứng ra nói: “Tam tông các ngươi ỷ vào mình nhiều người nên muốn dùng nước bọt dìm chết sư huynh ta phải không?”
Không chỉ có Phương Trường Tín mà Triệu Bác cũng trào phúng nói: “Tàn hoa bại liễu như vậy còn muốn vu oan giá họa lung tung.

Ngươi coi Côn Luân là nơi nào, tưởng rằng đệ tử Côn Luân ai cũng với được chắc?”
“Tuy Đan Thanh tiên tử cũng là người quốc sắc thiên hương, thế nhưng phải biết sĩ có thể giết chứ chẳng thể nhục, là kẻ nào cướp mất trong sạch của tiên tử thì tự đi tìm kẻ ấy mà tính sổ, cớ sao lại ở đây vu oan cho sư đệ ta.” Trương Bách Thiên nói xong, La Thắng cũng tiếp lời: “Tuy rằng tu giả chúng ta không để ý những điều này như phàm nhân, nhưng Phiêu Miểu ngươi lúc trước thì lừa gạt lúc sau lại muốn vu oan, thử hỏi chuyện hợp tịch này có thể tiếp tục như cũ được không?”
Tuy ngày thường đệ tử Côn Luân luôn bình tĩnh kiệm lời, nhưng lúc này đấu khẩu với đám người tam tông cũng khiến họ bị nói đến mặt đỏ tai hồng.

Bọn họ tranh cãi những điều này không phải vì Sơn Hà Xã Tắc Đồ mà là vì Phong Thiệu.

Côn Luân xưa nay đồng lòng, Phong Thiệu lại luôn tốt bụng giúp đỡ mọi người khiến các đệ tử ít nhiều đều nhận được sự trợ giúp của y, bởi vậy lúc này cũng muốn đứng ra đáp trả.
Có điều tranh cãi vốn không phải cách giải quyết tranh chấp ở giới tu chân, một lời không hợp liền có thể đánh nhau đến ngươi chết ta sống, huống chi còn là kiểu cãi nhau tập thể như thế này.

Bên cạnh đó, mâu thuẫn giữa tứ tông đã tồn tại từ lâu, lại có thêm Sơn Hà Xã Tắc Đồ tựa như đổ thêm dầu vào lửa.

Hiện giờ một khi xé rách mặt liền mang theo khí thế giương cung bạt kiếm không thể vãn hồi.

Vốn ban đầu mọi người vẫn còn nể mặt vì là dịp đặc biệt mà tem tém lại, thế nhưng tình hình sau đó lại càng ngày càng nghiêm trọng, có không ít đệ tử còn lấy ra pháp khí và phi kiếm, trợn trừng mắt nhìn nhau hết sức căng thẳng.
“Ta không xứng với y? Chẳng lẽ một Ma tu như y lại xứng với ta hay sao?” Bỗng nhiên Đan Thanh nói đầy trào phúng.

Trong đôi mắt đẹp vốn bình tĩnh giờ tràn đầy oán độc “Nếu các ngươi không tin, vậy hãy để y lập lời thề Tâm Ma!”
Trên Hư Vô phong vốn đang xảy ra tranh chấp không ngừng bỗng nhiên lại im lặng toàn bộ, ánh mắt của mọi người hoặc chứa đựng sự hoài nghi, hoặc nhìn chăm chú, hoặc đầy khinh thường, tất cả đều đặt trên người Phong Thiệu.
Suốt vạn năm nay, đám Ma tu nhờ vào việc cắn nuốt tu giả cấp cao để gia tăng tu vi, thậm chí là xấm chiếm phúc địa của các tông môn đã trở thành hồng thủy mãnh thú trong mắt đám người tứ đại tông môn, chỉ cần gặp được tất sẽ giết sạch.

Cho dù hiện giờ số lượng Ma tu ngày càng ít ỏi, suốt nghìn năm qua chưa từng gây nổi đại họa gì nhưng vết máu loang lổ trong lịch sử dài đằng đẵng vẫn khiến cho tứ đại tông môn căm hận không thôi.
Phong Thiệu gần như phải hít vào một hơi đầy khí lạnh, dù kinh hãi nhưng vẫn cười lạnh: “Nếu chỉ có thể dùng lời thề Tâm Ma để đáp trả lại sự vu oan, vậy thì một kiếm tu như ta còn dùng kiếm để làm gì?” Nói xong, y lẫm liệt lấy ra Xích Viêm kiếm, kiếm quang tựa như những lưỡi gió sắc nhọn, tỏa ra ánh lửa đỏ rực chói mắt chỉ thẳng vào Đan Thanh.
Thế nhưng sự hận thù khác thường tỏa ra từ trong mắt đối phương quả thật như đâm vào lòng y, khiến cho y không thể hiểu nổi mình đã đắc tội với nữ nhân này ở đoạn nào, tại sao cứ cắn mãi không buông như vậy, nhất định phải khiến mình rơi vào vạn kiếp bất phục mới được.

Hoặc là, có thể nàng ta vốn chẳng phải là Đan Thanh?
“Không dám đúng không? Ma Tu? Muốn vội vã giết ta để diệt khẩu? Ha ha ha ha… Đến đây, đến đây đi! Côn Luân luôn thích tự xưng mình là tông môn đứng đầu chính đạo, thế mà lại nuôi dưỡng ra một đệ tử thân truyền là Ma tu, vậy thì dựa vào đâu mà muốn đứng đầu tứ tông?” Đan Thanh không hề bị kiếm ý chỉ thẳng vào mà sinh sợ hãi, ngược lại còn đập bàn cười to.

Dáng vẻ tùy tiện này và vị tiên tử thanh quý luôn cẩn trọng trước mặt mọi người tựa như hai người hoàn toàn khác nhau.


Nếu không phải mọi người đều thông cảm nàng đang phải chịu nhục trước thiên hạ, từ đó suy đoán dáng vẻ này là do bị kích thích quá độ tạo ra, chỉ sợ đã sớm coi nàng như đang bị đoạt xá.

Phong Thiệu dường như tức giận đến phát run nhưng cũng không dám hỏi đối phương có chứng cứ gì để chứng minh, bởi vì y không biết “Đan thanh” quỷ dị này còn có hậu chiêu gì nữa không.

Từ lúc Đan Thanh dùng chú Luyện Tâm thì y đã chứa một đống nghi hoặc đầy cả bụng rồi.

Thế nhưng ngay lúc y đang giật mình thì Phong Bạch đã cầm lấy tay y, năm ngón tay thon dài hữu lực đẩy kiếm của y trở về sau đó tiến lên.
“Để ta.”
Phong Bạch còn chưa dứt lời thì Trạm Lô kiếm dưới chân hắn đã thay đổi hình dáng, kiếm hóa thành ánh sáng, thậm chí biến mất.

Tất cả mọi người đang có mặt ở đây chỉ cảm thấy trong hư không bỗng nhiên lóe sáng, toàn bộ trong mắt đều là màu hoàng kim khiến cho cảnh vật xung quanh dần trở nên mơ hồ…
“Ấy, thanh kiếm này phẩm chất gì?”
“Kiếm áp bậc này, ít nhất cũng phải hơn cấp Hoàng.”
“Trúc Cơ kỳ mà lại dùng phi kiếm cấp Hoàng, thật đúng là thiếu niên ngông cuồng không tiếc mạng.” Giọng điệu của mọi người mang đầy vẻ giễu cợt, chờ xem đệ tử đắc ý của Côn Luân phải bỏ mạng như thế nào.
Hung quang trong mắt Đan Thanh chợt lan tràn, dù biết rõ tu vi của hắn thấp hơn mình nhưng không hiểu tại sao vẫn nảy sinh sự sợ hãi theo bản năng dưới uy thế của đối phương.

Tuy sợ hãi nhưng “nàng” vẫn chưa dùng đến ma công mà bỗng nhiên rụt về, cho dù Đan Thanh sống hay chết thì mục đích của “nàng” đã đạt được rồi.
Phong Thiệu chưa từng muốn lấy mạng của “nàng”, mà “nàng” cũng không muốn chết.

“Nàng” muốn y sẽ phải giống như mình, chậm rãi chịu đựng sự tra tấn.

Y sẽ bị mọi người nghi ngờ là Ma tu, những ngày sau sống ở Côn Luân chắc chắn sẽ chẳng dễ chịu gì… Đan Thanh lạnh nhạt cụp mi, chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn mang theo nét cười như có như không.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của nàng ta lại biến thành mờ mịt và hoảng sợ.
“Đến.”
Phong Bạch lạnh lùng gọi một tiếng rồi khẽ vươn tay, từ trong Trạm Lô kiếm tưởng chừng như vô hình bỗng tuôn ra một đạo kiếm quang kim sắc rộng đến mấy trượng!
Kiếm quang bỗng huyễn hóa thành vô vàn thanh kiếm nhỏ, kiếm ý mạnh mẽ nhanh chóng trở nên hung ác, lạnh lẽo, lúc thì tựa sự giá rét giữa đáy vực sâu thẳm, thấm vào tận tim gan xương tủy, lúc lại như gió lạnh thét gào không bao giờ ngừng nghỉ nơi cánh đồng hoang vu quanh năm trống trải.
Hai mắt của Thái Dần trợn trừng trừng, kinh hô: “Tam Thanh tại thượng, vậy mà lại là kiếm ý nhị trọng thiên! Hắn mới Trúc Cơ kỳ?”
Ngoại trừ ông, chúng đệ tử kiếm tu của Côn Luân cũng vô cùng khiếp sợ.

Phải biết cho dù Côn Luân là thánh địa của kiếm tu nhưng không phải đệ tử nào cũng có thể lĩnh ngộ được kiếm ý.


Chúng đệ tử ngày ngày đều kiên nhẫn bôn ba bên trong kiếm trận, tình nguyện bị kiếm ý chém thân, dùng chính thân xác của mình để cảm nhận cái gì gọi là kiếm cũng chỉ vì muốn bước chân được vào cánh cửa kiếm ý.
Cho dù Côn Luân may mắn có được kiếm trận rèn luyện kiếm ý do đại năng tiền bối đời trước để lại, nhưng trong chúng đệ tử thì số người tu luyện ra kiếm ý phải hơn trăm người mới được một người.

Đây còn là Côn Luân, chứ nếu là đệ tử ở thế gia hoặc tông môn tại thế tục thì hơn nghìn người mới may chăng được một người, nếu là tán tu lại phải hơn vạn người mới có một người.

Kiếm tu tu luyện ra kiếm ý cũng giống như các tu giả khác gia tăng tu vi, thực lực và thể chất sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều, có điều muốn lĩnh ngộ được kiếm ý thì vô cùng khó khăn.

Đó cũng là một trong những nguyên nhân ở thế tục không có nhiều kiếm tu.
Côn Luân từng có kiếm tu mới Luyện Khí kì đã lĩnh ngộ được kiếm ý, tuy vậy cũng rất hiếm hoi.

Thế nhưng chưa bao giờ có kiếm tu mới Trúc Cơ kỳ đã có thể lĩnh ngộ được kiếm ý nhị trọng thiên.

Cho dù Phong Thiệu từng được tôn vinh là bảo vật của Côn Luân cũng phải tới khi Kết Đan mới lĩnh ngộ được kiếm ý nhị trọng thiên.

Huống chi Phong Bạch còn mới lênTrúc Cơ…
Cố Hoài cũng tu luyện kiếm ý hệ Kim, một lòng hướng về kiếm khiến hắn phải nhìn chăm chú không rời mắt: “Có thể tự nhiên kết hợp giữa khí thế sát phạt và kiếm ý đến bậc này…”
Dù đám người tam tông đang ngồi đây không nhất định có thể hiểu rõ về kiếm ý đa dạng nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng uy thế mà kiếm ý này mang đến, đây thực sự không phải là điều mà một đệ tử mới Trúc Cơ kỳ có thể làm được.

Tuy rằng bọn họ đều nghe nói người mang thân thể thần thú sẽ có năng lực bất phàm, thế nhưng dù gì cũng đã trải qua hơn ba ngàn năm chưa từng hiện thế, những người ngồi đây đều khó có cơ hội gặp được, chẳng tránh bọn họ vẫn luôn mang thái độ bàng quan đứng nhìn đệ tử mới được thu nhận của Côn Luân này.
Bởi vậy cho dù Phong Bạch có lộ ra sự khác thường thì mọi người cũng không hề để vào mắt, thậm chí còn cảm thấy một kẻ mới Trúc Cơ kỳ lại dám ra tay với tu giả Kim Đan, cho dù là kiếm tu đối đầu với khí tu thì cũng vẫn không khác gì đang tự tìm đường chết.
Bích Thục cũng cảm thấy vậy.

Tuy rằng tên đệ tử Trúc Cơ này khá mạnh mẽ nhưng bà ta vẫn chẳng thèm coi trọng, thể diện của Phiêu Miểu tông há lại để một tên Trúc Cơ bé nhỏ vẽ lên được! Với Thái Huyền thì bà ta chỉ có thể đề phòng nhưng với tên Trúc Cơ nhỏ bé này… Bích Thục không chút do dự đã lấy ra vòng Kim Cương màu bạch ngọc, “vù” một tiếng ném về phía hắn.
Phong Thiệu chợt căng thẳng, lập tức đánh ra một chiêu [ Côn Luân · Phá viêm ], kiếm quang hỏa hồng trộn lẫn cùng với lưỡi kiếm kim sắc của Phong Bạch, hỗ trợ lẫn nhau cùng chống lại pháp bảo cấp Hoàng của Bích Thục.

Phong Bạch không quay đầu lại mà chỉ khẽ cong khóe miệng, kim – hồng giao thoa*, thật tốt.

(*Kiếm của Phong Thiệu là lửa đỏ, của Phong Bạch là thuộc tính kim loại màu vàng, mình nghĩ là để nguyên hán việt những đoạn miêu tả về kiếm và pháp bảo sẽ hay hơn)
“Trúc Cơ đánh Kim Đan, một Nguyên Anh như ngươi cũng muốn ra tay là sao?” Thái Dần giận dữ, đang muốn nâng tay niệm thần chú lại bị Bích Lạc ngăn cản: “Sư huynh không thích hợp ra tay, để ta đi.” Dù sao bà cũng xuất thân từ Phiêu Miểu.
Bích Lạc nâng tay áo, chiếc roi Triền Vụ lập tức xuất hiện trước mặt Bích Thục ngăn cản bà ta đánh về phía hai người Phong Thiệu, Phong Bạch.


Bích Thục tức giận nhìn Bích Lạc, trong đầu lại thoáng hiện những lời gièm pha đem đến sự nhục nhã cho người làm tông chủ là bà ta, giọng điệu lập tức tàn nhẫn: “Quả nhiên ngươi đã quên sạch Phiêu Miểu ta, một lòng hướng về người ngoài.

Phiêu Miêu nuôi dưỡng ngươi có tác dụng gì!”
“Sư tỷ, chỉ là ta…” Bích Lạc còn chưa dứt lời đã thấy pháp khí của đối phương tấn công tới.
Mà bên kia, kiếm quang của Phong Bạch đã va chạm với vòng Kim Cương tạo thành ánh sáng chói mắt.

Vậy nhưng chỉ trong một tích tắc, kiếm quang bỗng hóa thành vô số thanh kiếm nhỏ, linh hoạt né tránh khỏi cường lực của vòng Kim Cương rồi tiếp tục oanh tạc về phía Đan Thanh.
Đôi mắt đẹp của Đan Thanh chợt co lại, nàng ta đã không thể suy nghĩ thêm được điều gì khác mà chỉ biết rằng mình không muốn chết.

Nàng không muốn phải chết oan uổng ở nơi này! Dưới dục vọng cầu sinh mãnh liệt, tinh thần của Đan Thanh bắt đầu tập trung cao độ.

Dường như chỗ đan điền của nàng đang có một luồng sức mạnh vô cùng âm tà quỷ dị không ngừng được triệu hồi, khiến cho lòng nàng ngứa ngáy khó chịu.

Chỉ cần sử dụng luồng sức mạnh này thì nàng có thể sống… có thể tiếp tục sống…
Choang !
Pháp khí hộ thân được Đan Thanh lấy ra chỉ tồn tại trong vài hơi thở đã bị kiếm khí cường thịnh của Phong Bạch đánh nát, âm thanh vỡ vụn hòa cùng với tiếng người nói rầm rì bên tai, chỉ còn lại một tiếng.
Muốn sống!
Đan Thanh không tiếp tục lấy pháp khí ra nữa, thay vào đó lại kéo một người đang đứng gần mình nhất theo bản năng – chính là Bích Lạc!
Không bàn đến việc tu vi của Bích Thục cao hơn Bích Lạc một tiểu cảnh giới, Bích Lạc vốn là người đang mang thai lại không muốn thực sự đấu pháp với Bích Thục đến cùng.

Có điều nàng không ngờ Bích Thục lại bỗng nhiên phát điên, không chỉ ra tay mà thậm chí còn không chết không ngừng.
Cùng là sư tỷ muội đồng môn, cần gì phải làm đến mức này!
Trong lúc Bích Lạc đang chấn động cộng với việc mang thai khiến cho tay chân có phần luống cuống, phần bụng của bà lại bỗng nhiên bị tập kích bất ngờ.

Vô số ma khí Âm Huyết mảnh mai giống như những con rắn độc màu đỏ hoàn toàn mất khống chế trong cơ thể Đan Thanh.

Nàng ta vốn không biết phải sử dụng chúng như thế nào, chỉ làm mọi thứ theo bản năng.
Bích Lạc bị ma khí Âm Huyết tập kích bất ngờ, lúc muốn bảo vệ phần bụng thì đã không kịp nữa rồi.

Đó là một trong những nơi yếu ớt trên cơ thể lại còn gần đan điền, trong nháy mắt đã trở thành thổ nhưỡng màu mỡ nhất cho ma khí Âm Huyết.
Chỉ trong một tích tắc như vậy mà đôi mắt của Đan Thanh đã đỏ ngầu.

Nàng ta nhanh chóng dùng nguyên phách tinh huyết được ma khí chiếm đoạt để hóa thành sức mạnh chưa từng có.

Lần đầu tiên Đan Thanh cảm thấy dù không sử dụng pháp khí cũng vẫn có thể thuần buồm xuôi gió đến vậy, giống như chẳng gì phá vỡ nổi.


Xung quanh thân thể của nàng ta lập tức huyễn hóa ra từng làn sương mù đỏ rực, sau đó dựa vào luồng sức mạnh kỳ dị của ma khí trong cơ thể để cứng rắn chống chọi lại với kiếm quang.
“Ma khí!”
Rốt cuộc đã có người cảm nhận được.

Ánh mắt của Thái Huyền thì rơi trên người Bích Lạc đang bỗng nhiên dừng động tác.
Mắt thấy kiếm ý chưa thể lập tức lấy mạng nàng, mắt ưng của Phong Bạch khẽ nhíu lại.

Một tiếng “Binh!” vang lên, toàn thân hắn phát ra từng luồng kim quang rực sáng, trừng mắt nhìn nàng nhưng trên mặt lại không hề có bất kì biểu cảm nào, giống như một vị hung thần tái thế, vừa mang giận nhưng lại hờ hững.
Khi hắn nâng tay lên, bàn tay đã hóa thành móng vuốt thú, nhanh như chớp bổ nhào về phía Đan Thanh!
Đan Thanh đã không kịp né tránh, áp lực từ chưởng phong truyền đến mang theo một cảm giác đè nén khó chịu, khiến cho đan điền của nàng phát run đồng thời sinh ra sự sợ hãi theo bản năng.

Dường như nàng chẳng còn đường lui bèn ai oán nhìn về phía bóng người quen thuộc: “Sư tôn, cứu con với!”
Bích Thục vừa mới chiếm thượng phong, toàn bộ tâm tư của bà ta đều đặt trên việc giết Bích Lạc thanh lý môn hộ, đột nhiên nghe lại nghe thấy tiếng gọi này khiến cho động tác phải chững lại.

Mà chỉ trong giây lát ngây người, tay của bà ta đã bị nắm lấy một cách quỷ dị, sét đánh không kịp bưng tai bị ái đồ kéo đến che trước người mình.
Thế nhưng bà ta còn chưa kịp hỏi ra nghi vấn của mình đã phải thét lên một tiếng, mà Đan Thanh không kịp né tránh cũng bị máu thịt của đối phương bắn đầy mặt, nhiễm đỏ toàn bộ dung mạo xinh đẹp, đồng thời lộ ra một loại mỹ cảm kỳ dị.
Khi gương mặt xinh đẹp của nàng cúi xuống liền nhìn thấy một móng vuốt thú sắc bén đang xuyên thủng lồng ngực của sư tôn mình, thậm chí ngay cả ngực của chính nàng cũng bị gây thương tích, máu tươi đang chảy ồ ạt không ngừng.
Bích Thục vẫn giữ nguyên vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc ngã xuống đất khiến Đan Thanh cuối cùng cũng nhìn rõ được nam tử đang đứng đối diện.

Hắn có một đôi mắt màu vàng hung ác, khóe môi hơi nhếch để lộ nụ cười lạnh lẽo, đầy âm trầm nhưng cũng ẩn chưa ý vị sâu xa.
Vẫn là khuôn mặt anh tuấn khiến nàng rung động, vẫn là thực lực mạnh mẽ khiến nàng si mê, thế nhưng giờ phút này nàng đã chẳng thể thưởng thức được nữa.

Đan Thanh cảm thấy dường như trái tim của mình đang bị moi ra, trơ mắt nhìn viên Huyết châu màu đỏ bị rút ra khỏi cơ thể mình.
“Ngươi mới là Ma tu.” Phong Bạch lấy lại ma châu Âm Huyết.
Những người đang đứng ở đây cũng bị một hồi xoay chuyển vừa rồi làm cho ngơ ngác hàng loạt.

Từ chuyện Ma tu thật giả đến việc Phiêu Miểu giao chiến với Côn Luân rồi lại chuyển sang chuyện trong cơ thể Đan Thanh có ma châu Âm Huyết, thậm chí một đệ tử Trúc Cơ bé nhỏ lại dễ dàng phá nát tu giả Nguyên Anh chỉ bằng một chưởng! Mỗi một sự kiện đều không thể lập tức tiêu hóa được.

Trong lúc nhất thời mọi người đều không biết phải phản ứng lại như thế nào, chỉ có chúng đệ tử của Phiêu Miểu là nhe răng trợn mắt, lòng đầy hận thù mà nhào tới đây.
Ma khí huyết sắc vốn bảo vệ xung quanh Đan Thanh lúc này cũng dần tan đi cùng với ma châu, hóa thành từng làn khí tỏa ra khắp bốn phía.

Mắt thấy thú trảo của đối phương sắp tiến lại gần, trong đôi mắt đỏ ngầu khiến cho người ta sợ hãi của nàng bỗng hiện lên sự thống khổ hoảng sợ: “Đừng mà… Đừng giết ta…” Giọng nói yếu đuối gợi lên mười phần xót thương, với dung mạo bậc này, cho dù đang rất chật vật thì vẫn vô cùng hấp dẫn người khác.
Vậy nhưng xót thương thì xót thương, Đan Thanh vẫn lặng lẽ ngưng tụ phần sức mạnh còn sót lại trong cơ thể.

Tuy rằng nàng ta đã mất đi nguồn suối ma lực hung mãnh nhưng sau khi mất khống chế thì vẫn còn rất nhiều ma khí đang chạy toán loạn bên trong cơ thể nàng.

Bình Luận (0)
Comment