Phiến Phiến Hoa Phi

Chương 14

Bọn ta mải chơi đến quên cả bữa trưa, bỗng trời xầm xì lất phất mưa, đành thu diều về cung Đường Lê. Lúc yên vị vào bàn rồi mới thấy đói, bèn sai người mang thức ăn lên.

Buổi chiều, tiểu thái giám ở điện Y Lan tới báo, tối nay Hoàng thượng lật thẻ của Lương quý nhân nên cô ấy phải về trước.

Ban ngày chạy nhảy ầm ỹ, bây giờ tay chân đều nhức mỏi, dùng bữa tối xong là muốn đi ngủ. Ta ngồi trước bàn trang điểm để Mịch Nhi tháo trâm cài và búi tóc xuống, nhìn vào gương lại thấy Gia tần đang thong thả bóc hạt thông ăn.

- Khi nào tỷ về? Nếu chưa muốn về thì cứ ngồi chơi để các cung nữ hầu hạ, bây giờ muội mệt quá không hàn huyên với tỷ được.

- Tỷ không về, hôm nay tỷ ngủ lại với muội.

- Hừ hừ, điện Y Lan rộng rãi không về lại ở đây giành giường với muội. Muội không thèm chấp tỷ đâu, để muội bảo Mịch Nhi dọn một phòng cho tỷ.

- Tháng ba, phòng dọn ra cũng ẩm ướt lắm, muội chịu khó chung giường với tỷ đi.

Ta mệt đến nỗi không muốn đôi co nữa, bèn bảo tiểu thái giám múc nước, để cung nữ hầu hạ bọn ta tắm gội.

Thay quần áo, lau khô tóc, nằm xuống là ta đã ngủ mất rồi. Gia tần lau khô tóc xong cũng lại gần khẽ đẩy ta một cái:

- Thức dậy đi, chúng ta nói chuyện.

Ta buồn ngủ không mở nổi mắt ra, liền giả bộ ngủ không để ý tới.

Cô ấy nằm bên cạnh ta tự mình lải nhải:

- Hôm mười lăm tháng giêng ta tới chỗ Hoàng hậu nương nương, đúng lúc công công ở phòng Kính Sự qua bẩm báo, lục đầu bài của Từ thường tại đã treo lên rồi, sao Hoàng thượng vẫn chưa triệu hạnh muội nhỉ?

Ta đột nhiên tỉnh giấc, nhưng tầm mắt tối om chỉ có thể thấy thấp thoáng bóng hoa thêu trên màn giường.

- Có lẽ Hoàng thượng không thích muội.

Ta cố để giọng mình nghe thật tự nhiên, nhưng trong lòng lại buồn thiu. Ở trong cung đã lâu, ta nhận ra được sủng ái cũng không thể hô mưa gọi gió, không được sủng ái cũng thanh nhàn tự tại. Ta vốn là đứa không tim không phổi, cũng chẳng vì chuyện này mà buồn lâu.

Nhưng không biết tại sao, cứ hễ nghĩ đến chuyện Hoàng thượng không thích ta, ta lại hơi buồn phiền.

- Muội đừng tự coi trọng bản thân, được yêu quý không dễ, mà không được thích càng khó hơn. Ta nghĩ có lẽ trong lòng hoàng thượng còn chẳng có muội. Phụ nữ trong cung còn nhiều hơn cả hoa, Hoàng thượng sao gặp hết được? Sợ là Hoàng thượng nhớ con anh vũ muội nuôi màu gì, chứ chưa chắc đã nhớ được trông muội thế nào.

Cô ấy càng nói, ta càng ảo não, nhưng cũng phải, cứ hai, ba tháng ta mới tình cờ gặp Hoàng thượng một lần.

- Bệ hạ không gọi muội đến, muội lại cứ im lìm như vậy, bệ hạ sẽ mãi không nhớ được muội đâu. Sau này muội định làm thế nào?

- Nhớ không được thì thôi, hai năm qua muội cũng đâu có dựa vào ân sủng của bệ hạ để sống.

Bóng hoa lúc thấy lúc không, ta phiền lòng kéo chăn che kín đầu.

- Muội cứ như bây giờ, chỉ sợ về sau sẽ khổ.

Không phải ta không hiểu ý của Gia tần, ta cũng không ghét Hoàng thượng, ta thấy bệ hạ là người tốt. Cái hồi bị bệ hạ phạt với đuổi về, ta rất sợ bệ hạ. Nhưng từ lúc Hoàng thượng cho ta kẹo hoa quế, ta đã không sợ bệ hạ nữa mà còn chờ mong gặp được người.

Nhưng ta cũng chẳng có cách nào. Ta đâu thể điều khiển để bệ hạ lật lục đầu bài của ta mà gọi ta đến.

Gia tần còn nói nhiều lắm, ta không nghe rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy cô ấy kéo chăn của ta xuống rồi ngủ mất.

Ngày mồng mười tháng ba, ta vốn hẹn Gia quý nhân và Lương quý nhân đi đạp thanh. Đúng lúc Mịch Nhi đang cài trâm hoa cho ta thì đột nhiên Đại công chúa xuất hiện sau lưng gọi một tiếng “Từ nương nương” làm cả ta và em ấy giật cả mình. Đầu trâm va vào thái dương của ta, Mịch Nhi hốt hoảng quỳ xuống nhận sai.

Ta vừa bảo Mịch Nhi đứng lên, sai em ấy đi lấy đống túi cát ta đã thêu, vừa xoa chỗ đầu đau, quay người lại.

- Hôm nay không phải tết nhất, con kiếm cớ gì đi chơi được thế?

Con bé bĩu môi:

- Con không tới chơi mà là làm chuyện chính. Lần trước con rủ người đến sân tập bắn mà, hôm qua con xin Hoàng a ma để hôm nay dẫn người đi rồi.

- Hoàng a ma của con đồng ý à?

- Có gì mà không được ạ, Hoàng a ma thương con nhất, con xin gì chẳng được.

Ta phái cung nữ sang truyền tin cho hai người ở điện Y Lan rằng ta sẽ đến bãi tập bắn với Đại công chúa.

Ta lượn lờ ở trong cung suốt, chỉ có sân tập bắn này chưa đến bao giờ.

Đối diện cửa vào là một hàng bia ngắm xếp ngay ngắn, trên các kệ bên tay phải có mười mấy cây cung, bảy, tám cái nỏ và rất nhiều ống tên. Ngoài ra còn có trường thương, tam xoa kích, cửu đoạn tiên và nhiều loại vũ khí khác ta không nhận ra. Bên trái là chuồng ngựa, bên trong có khoảng mười con ngựa với nhiều màu lông khác nhau, con nào con nấy cường tráng mạnh mẽ, lông bờm bóng loáng.

Hoàng thượng đang giương cung ngắm bắn, hôm nay bệ hạ mặc võ phục, so với thường ngày còn uy nghiêm hơn, đến cả Đại công chúa cũng không dám tự ý lại gần.

Ta đang mải nghĩ, thì một tiếng vút vang lên, mũi tên ghim thẳng vào hồng tâm.

- Hoàng a ma giỏi quá ~.

Bệ hạ nghe thấy tiếng nên quay qua, ta nhún người hành lễ, Hoàng thượng chỉ giơ tay vẫy Đại công chúa lại để dạy con bé bắn cung.

Ta hơi lúng túng, lại không dám tự ý đụng chạm vào cung nỏ nên rảo bước đi ngắm bầy ngựa. Ta đi tới, chúng nó đề phòng nghển cổ lên kêu phì phì làm ta không dám lại gần.

Cuối chuồng là một con ngựa hồng nhỏ, nhỏ con hơn mấy con ngựa khác, đuôi cũng ngắn có vẻ khá hiền lành. Ta vươn tay thử vuốt lông bờm của nó, nó cũng chỉ đạp móng tại chỗ.

Ta ngẩn ra, Đại công chúa đứng cạnh lúc nào cũng không biết, con bé nói với ta:

- Đây là Khiếu Phong, Hoàng a ma tặng cho con đấy. Bởi vì tiếng kêu của nó rất oai, thân lại đỏ như lá phong nên mới đặt tên như vậy. Người thấy thế nào?

Ta không hiểu những thứ này, chẳng qua thấy con ngựa này ngoan ngoãn lại oai nghiêm, làm người ta thích nên gật đầu.

- Vậy người có muốn cưỡi thử không?

Ta sững sờ, ta chưa cưỡi ngựa bao giờ, có hơi sợ hãi nhưng rất muốn thử một lần.

Hoàng thượng chắp tay đứng gần đó, cũng đồng ý.

Ngựa hồng nhỏ này rất ngoan ngoãn, ta ngồi lên nó cũng không khó chịu, Đại công chúa dẫn nó từ từ tiến lên, ta ngồi không vững lảo đảo ngửa ra sau.

Công chúa đưa dây cương cho ta, dạy ta tay nắm chặt dây cương, chân kẹp chặt bụng ngựa, tay chân ta luống cuống, cả người cũng vì hồi hộp mà cứng đờ.

Đột nhiên Đại công chúa vỗ nhẹ lên mông ngựa, Khiếu Phong chạy xộc ra ngoài, nói nhanh cũng không nhanh nhưng ta nghe thấy tiếng gió vụt qua tai, cả người lắc lư. Ta nghe thấy con bé hét lên ở phía sau là “mau nắm chặt lấy dây cương, nằm rạp người xuống”. Cả người ta mất không chế ngửa ra ra sau, ta ngẩng đầu thấy bầu trời đã ở rất gần.

Ta sắp ngã xuống, tay ta quơ loạn nhưng chỉ bắt được không khí, trong lúc hoảng hốt hình như ta đã túm phải lông bờm ngựa.

Chạy đến cuối sân, nó đổi hướng, cả người ta bị hất sang bên trái, cây cối tường rào dường như đã nghiêng hẳn đi. Ta mơ hồ nhìn thấy rất nhiều gương mặt hoảng hốt và mặt đất càng ngày càng gần. Ta thậm chí nhìn rõ rễ cỏ và sỏi đá, ta biết ta sắp đập người xuống rồi.

Công chúa gào thét, xung quanh nhao nhao, không biết đang gọi gì đó.

Ta nhắm mắt, thôi vậy.

Đột nhiên một nguồn sức mạnh rất lớn nhấc bổng ta lên, có ai đó đã đỡ được ta, ta hoảng hốt vươn tay ôm chặt lấy cổ người đó. Đúng lúc này ta nghe thấy tiếng hí dài của Khiếu Phong, quả nhiên rất vang. Ta cứ ngỡ mình đã được thả trên đất bằng, bên tai vang vọng tiếng ngựa hí và tiếng hơi thở nóng ấm.

Trước khi ngất đi, ta mở mắt.

Đây là lần thứ hai ta được nhìn thẳng vào mắt bệ hạ, đen láy, thẳm sâu. 
Bình Luận (0)
Comment