Tại một sạp báo hết sức bình thường nằm trên con phố tấp nập người qua lại ở thành phố Chicago.
"Có tin tức gì mới không?" Một gã đàn ông khoảng bốn mươi tuổi cất giọng, câu hỏi này không dành cho ông chủ sạp báo mà dành cho gã mập lùn đứng bên cạnh ông ta.
Gã mập lùn không trả lời, chỉ quay đầu lại rồi nháy mắt một cái, sau đó cất bước.
Năm phút sau, Frankie – nhân vật thứ hai của gia đình Janno Vessey và viên sĩ quan cảnh sát Arthur ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế tựa ở quảng trường, cả hai đều cúi đầu và chăm chú cho bồ câu ăn.
"Ngươi muốn hỏi về vụ nổ xảy ra vào chiều tối ngày hôm qua ở công viên Northenly Island phải không?" Arthur mở miệng trước. Tuy hắn đang nói chuyện với Frankie nhưng ánh mắt lại không hề nhìn đối phương, đầu cũng quay sang một bên như rất chuyên tâm vung vãi hạt ngô cho bồ câu.
Là một cảnh sát lão luyện với số năm công tác đã hơn hai mươi, Arthur đã nhìn thấy rất nhiều đồng liêu và cấp trên phải ngồi tù vì cầm tiền bẩn. Hắn cũng biết chỉ cần vì lợi ích trước mặt mà dao động một lần thì bản thân vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể sạch sẽ nữa, thế nên thận trọng và tỉ mỉ đã trở thành thói quen của Arthur. Ví dụ như trường hợp này, cho dù có bị chụp ảnh thì hắn cũng có thể nói: "Trong lúc cho bồ câu ăn, ta chẳng may ngồi cùng một ghế với một gã mafia. Dù gì quảng trường là nơi công cộng, ghế cũng là của chung. Nếu hắn muốn ngồi thì ta cấm được chắc?"
Một khi còn muốn sống để lãnh lương hưu sau mười năm nữa, chắc chắn hắn phải làm diễn viên chuyên nghiệp mỗi phút mỗi giây và tự coi như khắp nơi đều có camera, mỗi bước đều nhập vai diễn xuất. Xem ra chỉ có đến lúc nằm mơ hắn mới có thể thoát khỏi sự giày vò của hai chữ “tỉnh táo”.
Rõ ràng kỹ thuật biểu diễn của Frankie thua xa Arthur, chẳng qua nhờ có một thầy giáo tốt ở bên cạnh nên hắn cũng biết học tập. Sau khi xoa bóp cái cổ, hắn nhìn sang hướng khác một cách cứng nhắc rồi trả lời: "Đúng vậy, sếp Arthur."
Arthur đáp: "Thật ra tình hình ta nắm được cũng không nhiều hơn thông tin trên báo bao nhiêu. Chiều tối ngày hôm qua, cũng chính trong ít phút trước khi công viên đóng cửa, tại một khu vực hẻo lánh gần bờ hồ xảy ra một vụ nổ lớn. Vì khoảng thời gian ngắn vang lên hai tiếng nổ nên nhân viên quản lý công viên liền gọi điện báo cảnh sát. Lúc đó, hắn ta vô cùng hoảng sợ và cho rằng là có khủng bố tấn công, bởi ngoài tiếng nổ hắn còn nghe thấy tiếng đấu súng không rõ ràng, thế mà trong điện thoại hắn miêu tả như là đại chiến thế giới vậy.
Mà khoảng chừng nửa giờ trước, tại khu vực thuộc đường 41 xảy ra một vụ gây tai nạn rồi bỏ chạy khiến giao thông hỗn loạn, sở cảnh sát phải phái rất nhiều xe tuần tra để duy trì trật tự. Đến khi vừa giải quyết xong thì nghe báo động từ công viên nên hơn trăm cảnh sát đều cùng tiến tới đường E, thậm chí chúng ta đã chuẩn bị tâm lý rằng đối phương là người của Frontline of Freedom, suýt nữa đã gọi HL tới hỗ trợ. Kết quả là lúc đến công viên, ta chỉ thấy hai chiếc xe bị thiêu hủy cùng một ít vết chân. Sau khi tìm kiếm trong phạm vi nửa dặm, bọn ta không phát hiện thi thể và cũng chẳng có người bị thương, càng không có bất cứ biểu tượng do tổ chức hoặc cá nhân nào để lại.
Vụ việc này đã được cấp trên hạ lệnh tiếp tục điều tra, giờ thì không ít cảnh sát đang liên lạc với những kẻ nằm vùng của bọn họ nhằm hy vọng có thể mò ra được án lớn từ vụ nổ này. Ngươi cần biết thêm gì nữa không?"
Frankie không tỏ vẻ lạ lẫm gì, tiếp tục hỏi: "Sếp Arthur, ngươi hãy thử phân tích từ góc độ của ngươi xem chân tướng của chuyện này có thể là gì?"
Arthur vung vãi hạt ngô trong tay, nghĩ một lúc, rồi nói: "Nếu ngươi không đến hỏi thăm, ta sẽ đề nghị gã phụ trách vụ án viết báo cáo như sau: Một đám dặt dẹo chơi thuốc trong công viên, không cẩn thận làm xảy ra hoả hoạn dẫn tới việc hai chiếc xe phát nổ, trong đó một chiếc được xác nhận là bị ăn cắp và gây tai nạn và bỏ trốn nên tạm thời không rõ số lượng và đặc điểm nghi phạm. Sau đó đem nộp, ký duyệt rồi đóng hồ sơ."
Frankie cười nói: "Nói thật là bây giờ ta rất muốn biết liệu mình có thể thay đổi cách nhìn của ngươi không?"
Arthur đạo: "Vậy ngươi phải cung cấp tin tức mới mẻ thì ta mới đưa ra kết luận khác."
Frankie đáp: "Giả thiết trong hai chiếc xe ngày hôm qua, có một chiếc là xe vận tải của nhân viên công ty bọn ta; nhưng chiếc xe còn lại thì không thuộc về bên nhận hàng, mà lai lịch lại bất minh."
Arthur khựng lại chừng hai giây, sau đó lẩm bẩm trong miệng: "Gặp quỷ rồi..."
Frankie chỉ mỉm cười chờ đợi đối phương trả lời.
Lần này, Arthur im lặng rất lâu, đắn đo vài lần, rồi mới trả lời: "Căn cứ giám định hiện trường, ta cho ngươi hai khả năng có tính hợp lý cao nhất. Đó là đàn em của ngươi nuốt hàng hoặc tiền, sau đó bỏ trốn.
Trước đó họ trộm một chiếc xe, cố ý dùng nó để gây tai nạn giao thông, sau đó đỗ lại bên cạnh xe tải rồi kích nổ trước khi đi nhằm tạo hiện trường như có một thế lực hoặc người nào đó tập kích. Hai chiếc xe tìm được đã chứng minh giả thiết này, nhưng thật ra phương án này có lẽ chỉ là hỏa mù tung ra cho gia đình Janno Vessey nhằm tránh khỏi việc bị họ truy sát."
Frankie nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta cần phải nói cho ngươi một ít tin tức, bởi có lẽ sẽ giúp được chút ít. Sự thật là bọn ta đã liên hệ với bên nhận hàng, họ nói giao dịch tối hôm qua rất thuận lợi lúc bắt đầu nhưng khi kết thúc thì bỗng xuất hiện một gã thanh niên tới quấy rối. Kẻ này đi bộ đến chứ không có xe, có lẽ hắn còn có đồng bọn.
Căn cứ theo kết luận thứ nhất của ngươi, ta cũng không loại trừ khả năng gã thanh niên đó do người của ta thuê tới đóng kịch. Có lẽ xung đột giữa bọn họ chỉ là để cho phía nhận hàng nhìn nhưng ta cảm thấy nếu thật muốn diễn kịch, hẳn hắn thuê luôn một đám sát thủ vác súng trên vai, đạn đã lên nòng, cưỡi Suv rồi lao vào nổ súng thì sẽ có sức thuyết phục lớn hơn."
Arthur nhìn đối phương: "Cái tật chỉ nói rõ ba phần của ngươi sao mãi vẫn không sửa được vậy? Còn gì cần nói thì nói nốt ra đi, ta toàn phải dựa vào tin tức thiếu sót để đưa ra nhận xét sai lầm, sau đó ngươi cứ phủ định. Đây rõ ràng là một việc rất lãng phí thời gian."
"Xin tha lỗi, sếp Arthur. Ta có thể sống cho tới hôm nay là nhờ vào sự đa nghi và tính cẩn thận, mà lúc này ta lại không thể biết được liệu trong túi áo ngươi có giấu thiết bị ghi âm để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào trong tương lai hay không?"
Arthur không tiếp tục đề tài này nữa, bởi vì trong lòng hắn có quỷ. Dù gì hắn và gia đình Janno Vessey đã hợp tác rất lâu rồi, băng ghi âm trong nhà hắn cũng đã có không ít.
"Được rồi, ta sẽ nói nói khả năng thứ hai. Đó chính là cái ‘gã thanh niên’ mà ngươi vừa nói cùng với đồng bọn bí mật của hắn đã giết sạch người của ngươi, cướp đi tiền hàng và kích nổ xe. Rất có thể bọn họ còn có xe khác hoặc không có, nói chung bọn họ có cách để chạy thoát."
Frankie lại nói: "Cảnh sát không lập chốt kiểm tra sao?"
"Đương nhiên có lập. Sau khi nhận được thông báo về vụ nổ, bọn ta đã nhanh chóng lập chốt chặn ở đường E, tất cả các xe rời khỏi công viên Northenly Island đều bị kiểm tra. Thật ra số lượng không nhiều, những kẻ khả nghi đều bị tiến hành lục soát tại chỗ và ghi lại thông tin. Tiếc rằng gã phạm tội nặng nhất trong số đó cũng chỉ là mấy tên tài xế chưa nộp phạt mà thôi. Tóm lại không hề có tiền hàng của ngươi, cũng chẳng có thiết bị kích nổ mà bọn ta tìm kiếm mà chỉ có mấy gam ma túy."
Arthur dừng lại một chút rồi nói: "Căn cứ theo thông tin mà ngươi mới nói cho ta biết, ta đoán nhóm người kia đã dùng một phương pháp khéo léo tránh thoát đợt kiểm tra, có lẽ bọn họ giấu tiền trong công viên và dự định đến khi êm chuyện mới đi lấy."
Frankie nói: "Thế... không biết có thể làm phiền ngươi tìm kiếm số tiền và thi thể đàn em của ta không?"
Arthur vãi nốt số hạt ngô, xoa tay đứng lên: "Ta cũng chỉ đoán vậy mà thôi, không chừng tối hôm qua bọn họ đã mang ra khỏi công viên rồi, chẳng qua ta vẫn sẽ tìm thử. Còn về phần đám tay chân của ngươi, ta nói thẳng nhé... Frankie à, nếu thi thể bị vứt xuống hồ Michigan thì có lẽ giờ đã trôi đến Milwaukee rồi. Chẳng phải ngươi luôn biết nhiều phương pháp khiến một người biến mất khỏi thế giới này hơn ta sao?"
Frankie rút một phong bì dày cộp ra khỏi ngực, đặt xuống ghế: "Thật ra ta không hy vọng gì nhiều nhưng bọn ta có quy tắc của riêng mình. Dù sao việc thành viên trong gia đình bị mất tích hoặc là bị giết không phải là việc nhỏ. Kiểu như cảnh sát các ngươi làm việc theo luật ấy, còn ta thì tuân thủ theo truyền thống ăn miếng trả miếng. Sau khi điều tra rõ chân tướng và xử lý đối phương, gia đình Janno Vessey sẽ đích thân lo liệu." Nói xong, hắn liền cất bước.
Arthur nhìn xung quanh một lượt, rồi mới cầm lấy phong bì, nhét vào túi bên trong áo và bỏ đi theo một hướng khác.