Phiến Tội

Chương 56

John suy sụp tinh thần. Hắn tựa vào thân cây, hai tay nắm chặt lấy tóc mình.

“Là lời nguyền! Nơi này bị nguyền rủa! Khu rừng khốn khiếp này! Nhất định là vậy rồi! Thế nên toàn bộ dụng cụ và la bàn đều mất tác dụng. Chúng ta xong rồi! Ha ha, chúng ta xong rồi!”

Hắn bật cười, lại lần nữa biến thành người đàn ông chờ chết trong tuyệt vọng khi bị nhốt trong lồng của bộ tộc ăn thịt người. Trải qua những biến cố quái đản và đáng sợ, đây cũng là phản ứng bình thường của con người.

Gunsmith vẫn điềm tĩnh nói: “Quy kết điều này vào hiện tượng ma quái, không bằng thực hiện vài suy đoán hợp lý thì hơn. Riêng ta lại thấy chuyện này rất có thể do con người làm ra.”

John trừng mắt, bước tới nắm cổ áo của Gunsmith, rồi hỏi với vẻ kích động: “Ngươi biết nơi này đã xảy ra chuyện gì không?”

Lúc này, vẻ mặt hắn như của một gã điên.

Gunsmith nói: “Đầu tiên, có lẽ do người nào đó có siêu năng lực đang giở trò. Ngươi đã từng thấy năng lực của ta rồi đấy. Trên thế giới có đủ các loại người có siêu năng lực, cụ thể có bao nhiêu loại siêu năng lực hoàn toàn không thể thống kê được. Muốn thực hiện chuyện vừa rồi cũng không khó lắm. Có lẽ chúng ta chỉ bị một thuật che mắt nào đó mê hoặc, hay bộ não bị quấy nhiễu.”

John buông tay, có vẻ đã bình tĩnh lại chút ít. Lời của Gunsmith rất hợp lý, so với những lời nguyền ghê rợn xuất phát từ trí tưởng tượng, do người có siêu năng lực quấy nhiều không phải hợp lý hơn sao?

Gunsmith nói tiếp: “Ngoài ra, liên quan đến việc không gian gấp khúc, cũng có thể thực hiện bằng máy móc. Tầng lớp cao cấp của đế quốc không phải không có kỹ thuật loại này…”

Nói đến đây, hắn bỗng nghĩ đến tiệm sách của Thiên Nhất. Năm ấy, khi làm thiết bị di chuyển cho tiệm sách, Gunsmith đã tiếp xúc đến khoa học cao thâm liên quan đến không gian. Cho đến lúc hoàn thành, hắn cũng không hiểu thông tin kỹ thuật mà Thiên Nhất đưa cho hắn từ đâu mà có. Kỹ thuật như thế vượt xa trình độ hiện tại của nhân loại.

Về sau, Gunsmith làm cố vấn vũ khí cho đế quốc. Hắn vốn tưởng rằng kỹ thuật bí mật không tiết lộ với bên ngoài của đế quốc chính là nguồn gốc của những thứ khác người trong tiệm sách kỳ lạ ấy. Song sau khi tìm hiểu sâu, hắn phát hiện hai thứ này khác nhau rất xa và hoàn toàn thuộc về hai hệ thống khác nhau.

Thấy Gunsmith bỗng ngẩn ra, John không biết nên chen vào thế nào. Một lúc sau, hắn búng ngón tay hai cái, rồi huơ tay trước mặt Gunsmith và nói: “Này Charles! Ngươi không sao chứ?”

Gunsmith tỉnh táo lại: “Ồ, không sao, nghĩ đến vài chuyện mà thôi.” Hắn tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Tóm lại, ngươi cũng không cần quá hoảng sợ. Chỉ là không qua được sông. Buông xuôi hay lúng túng vì việc này không bằng suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.”

Bấy giờ, John đại khái đã khôi phục lại từ cơn hoảng sợ ban đầu. Hắn tập trung tinh thần, dùng nước mưa lau mặt: “Tiếp tục lên đường e rằng không được. Mưa thực sự quá to, vừa rồi qua sông lại tiêu tốn quá nhiều thể lực. Tệ nhất là tầm nhìn ngày càng thấp, e rằng sau mấy tiếng nữa chỉ còn lại một mảng đen kịt.”

“Ừ, vậy trước tiên tìm một nơi trú mưa đã.” Gunsmith trả lời rồi lập tức hành động.

Tất nhiên John cũng không thể mặc quần áo dính đầy bùn đất đứng trong mưa nên nhanh chóng đi theo.

Địa hình của khu rừng mưa nhiệt đới nơi cao nơi thấp xen kẽ, nhấp nhô trùng điệp. Họ tốn mười mấy phút mới tìm được một nơi thích hợp, lưng tựa vào vách núi. Trên đỉnh đầu là mỏm đá nghiêng nghiêng lồi ra từ vách núi, vừa vặn ngăn cản nước mưa ở bên ngoài vài mét. Tuy ngồi xổm tại nơi chật hẹp thế này để tránh mưa rất không thoải mái nhưng tóm lại vẫn tốt hơn đứng bên ngoài.

Lần qua sông thất bại vừa rồi thật sự đã khiến họ mệt mỏi từ thể xác đến cả tinh thần. Hai trăm mét lội nước và thêm hai trăm mét bơi tự do, sau khi lên bờ phát hiện mình vẫn ở chỗ cũ, trên đầu lại là mưa to như trút nước... Đáng sợ nhất là bên ngoài phạm vi mắt người có thể nhìn thấy còn có một loại sức mạnh chưa biết tên, dường như lúc nào cũng nhìn chằm chằm và muốn ngăn cản hai người rời khỏi khu rừng này.

Tuy bầu trời bị mây đen che kín nhưng bốn bề còn chưa đến mức giơ tay lên không nhìn thấy năm ngón. Điều này chứng minh mặt trời vẫn chưa xuống núi. Nơi này không thể ở lại lâu. Đợi mưa dịu bớt, hai người phải tìm một nơi ẩn náu an toàn mới dám đốt lửa nghỉ ngơi.

Họ không phải đợi lâu. Khoảng một giờ sau, mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống rừng cây rậm rạp. Hai người không ngăn được niềm vui vì sự ngắn ngủi của cơn mưa này.

Trải qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi, thêm vào trời trong xanh sau cơn mưa, tâm trạng của John đã tốt hơn không ít. Sau năm lần bảy lượt gặp phải bất hạnh, độ chai lỳ của thần kinh hắn có thể nói là một ngày đi ngàn dặm, tốc độ hồi phục cũng nhanh hơn rất nhiều. Tất nhiên còn kém một chút so với sự bình tĩnh khi gặp chuyện của Gunsmith.

Không lâu sau, hai người lại trở về bờ sông. Lúc này, mực nước rất cao nhưng dòng nước khá êm dịu, thoạt nhìn có vẻ sóng yên gió lặng. Gunsmith đề xuất ý kiến thử qua sông thêm lần nữa, chỉ có điều lần này toàn bộ quá trình đều phải bơi.

John đề nghị kết một chiếc bè, như vậy có thể giảm độ mạo hiểm đi nhiều. Phải biết rằng ở dưới sông rất dễ gặp đàn cá Piranha bơi qua, hơn nữa, ngồi bè không chỉ tiết kiệm thể lực mà còn có thể nhìn rõ cảnh vật hai bờ trong khi qua sống. Nếu thật sự có người nấp trong bóng tối giở trò, họ có thể nắm được nhiều chi tiết hơn.

Gunsmith đồng ý với ý kiến này. Bấy giờ, hắn đã vô cùng mệt mỏi, thầm nghĩ: "Nếu thật sự bị không gian gấp khúc trói buộc, dùng thể lực để chế tạo bè còn lợi so với bơi tự do qua lại n lần ấy chứ."

Bấy giờ, John muốn Gunsmith dùng siêu năng lực để tạo ra hai thanh đao để vừa chặt cây, vừa phòng thân. Ngoài ra, với một thanh đao trên tay, hắn còn có thể giúp đỡ trong việc mở đường khi băng rừng.

Gunsmith vui vẻ đồng ý nhưng nửa ngày sau vẫn không tìm được vật liệu tương tự. Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể lấy một nắm bùn và bắt đầu dồn lực, tốn hai mươi phút mới hoàn thành một thanh.

“Ngươi đi chặt cây trước, ta làm thanh của mình xong sẽ đến giúp ngươi.” Gunsmith đưa đao cho John.

John trả lời: “Sao ngươi không tiện tay làm luôn vỏ đao?”

Gunsmith: “Xéo đi, tự đi giết cá sấu rồi lấy da mà làm.”

John bật cười rồi đi chặt cây một mình.

Năng lực “Thuật luyện kim” rất phiền phức, may mà đao cũng không phải là thứ cơ giới tinh vi có cấu tạo phức tạp, bằng không với trạng thái bây giờ của Gunsmith chưa chắc có thể làm ra thứ có thể tích như thế.

Hai mươi phút nữa lại trôi qua, khi thanh đao thứ hai ra lò, Gunsmith chuẩn bị đi giúp John thì không ngờ hắn đã giải quyết xong số gỗ cần thiết, đúng là tay chân linh hoạt.

“Lực nổi của vài khúc gỗ này chắc hẳn đủ sức chở hai người. Mái chèo cũng đã làm xong, chúng ta làm thêm một vài sợi dây chắc chắn, dùng đao sửa chữa một chút rồi buộc chặt bè là được.” Khi John nói lời này, thực ra việc phải làm đã xong hơn nửa.

Hắn lựa chọn cây gỗ có kích thước vừa phải. Khi chặt cây đã tính toán độ dài, cành cây dư ra cũng được chặt hết nên việc dành cho Gunsmith không nhiều. Nghĩ lại John cũng nhận thấy siêu năng lực của Gunsmith rất tiêu tốn tinh thần nên lặng lẽ ôm hết toàn bộ việc mà thanh đao có thể làm được.

Mắt thấy mặt trời đang lặn dần về phía Tây, bè cũng đã hoàn thành. Trong khoảng thời gian này, hai người không hề buông lỏng sự đề phòng. Tuy vậy, bộ tộc ăn thịt người và sinh vật màu đen vẫn không hề xuất hiện. Nguy hiểm lớn nhất chỉ là mấy con rắn mà thôi.

Kéo bè xuống nước, thấy không chìm. Hai người cầm mái chèo ngồi lên, vẫn không chìm. Xem ra không có vấn đề gì nữa rồi.

John dùng mái chèo rẽ nước: “Trời sắp tối rồi. Nếu thật sự không qua được thì chúng ta có thể suy xét đến việc xuôi dòng rời xa khỏi nơi này.”

Ở một phía khác, Gunsmith cũng lặng lẽ vung mái chèo. Quay đầu nhìn bờ sông xa dần, dự cảm xấu trong lòng hắn vẫn không hề giảm sút.
Bình Luận (0)
Comment