Phiêu Diêu - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 30

Trần Phiêu Phiêu và Đào Tẩm không chọn thang máy mà vào lối thoát hiểm, men theo từng bậc thang xuống dưới.

Càng gần giờ tắt đèn, tiếng nước chảy ào ào trong phòng vệ sinh càng rộn rã, mấy người gọi điện thoại trong cầu thang nói chuyện ồn ào. Họ bước vào một không gian nhỏ hẹp, kín đáo, tựa như lạc trong sa mạc vắng lặng giữa lòng thành phố náo nhiệt.

Người trước người sau, Trần Phiêu Phiêu bước thấp hơn Đào Tẩm một bậc, ngón tay khẽ chạm vào tay vịn nhưng không nắm chặt, ngại bụi bẩn.

Khi đến tầng 10, Đào Tẩm đặt hai tay lên vai Trần Phiêu Phiêu, nhẹ nhàng vuốt ve má.

Đến tầng 9, Trần Phiêu Phiêu định đẩy cửa bước ra, nhưng cổ tay đã bị Đào Tẩm nắm lấy, kéo người đi xuống.

Tầng 8, đèn tự động bị hỏng, tối thui, hai người dừng lại, đứng đó hôn nhau.

Đào Tẩm say sưa nâng mặt Trần Phiêu Phiêu, tay Trần Phiêu Phiêu đặt trên eo Đào Tẩm, rồi lại vô thức vuốt ve dọc sống lưng lên trên, cuối cùng vòng qua cổ chị.

Trong bóng tối chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng quấn quýt của những cô gái, ngay cả dục vọng cũng dịu dàng.

Trần Phiêu Phiêu bị hôn đến mức tim đập loạn xạ, khi tách ra, Đào Tẩm nhẹ nhàng mím môi lên khóe miệng Trần Phiêu Phiêu, rồi vuốt ve khuôn mặt em, sau đó mím môi mình lại, cử động xương quai xanh.

Dưới chân Đào Tẩm có ánh đèn le lói từ tầng trên rọi xuống, Trần Phiêu Phiêu khẽ mở mí mắt nhìn Đào Tẩm, giọng càng thêm khàn.

Cô không biết nói gì, im lặng một lúc, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Chị đi tắm chưa?"

"Chưa." Giọng Đào Tẩm nhẹ như hơi thở, phát ra từ bờ môi.

Trần Phiêu Phiêu vuốt ve eo Đào Tẩm: "Sau này đi tắm cùng em, được không?"

Cô không biết làm thế nào để thể hiện sự chiếm hữu của mình mà không quá đáng, suy nghĩ một lúc rồi thêm mấy chữ "được không".

Cô nghe thấy Đào Tẩm cười khẽ, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mũi chạm vào mũi mình, lành lạnh: "Vậy, nếu bạn cùng phòng rủ chị đi cùng thì sao?"

"Chị nói, chị muốn đi cùng Phiêu Phiêu."

"Nếu họ hỏi chị, tại sao ngày nào cũng đi cùng Phiêu Phiêu thì sao?"

...

Ừm... "Không biết, chị nói đại đi."

Lại muốn hôn chị, Trần Phiêu Phiêu ôm Đào Tẩm, hôn lên cổ.

"Vậy chị nói đại." Giọng Đào Tẩm cũng khàn đi, nhưng không rõ, nghe vào tai Trần Phiêu Phiêu, rất gợi cảm.

Không nán lại ở cầu thang quá lâu, họ nắm tay nhau đi lên lầu, bước chân thong thả, cả hai cúi đầu nhìn bóng dáng mờ ảo, hai má ửng hồng.

Dừng lại trước cửa lối thoát hiểm, tiếng chuông tắt đèn vang lên, Đào Tẩm vén tóc Trần Phiêu Phiêu ra sau, định nói lời tạm biệt, nhưng lại dừng lại, rồi lên tiếng: "Chị đi cùng em qua đó."

Đưa đến cửa thôi.

Trần Phiêu Phiêu để mặc chị nghịch tóc mình, cổ ướt đẫm mồ hôi: "Sắp tắt đèn rồi, để em đưa chị lên."

Đào Tẩm cười rạng rỡ, còn chưa kịp lên tiếng, Trần Phiêu Phiêu đã móc lấy ngón tay đang buông thõng của chị, nói lần thứ hai: "Chị sợ tối, để em đưa."

"Em không mang điện thoại, làm sao đưa được?" Lại không thể bật đèn pin.

"Chị nói em trắng, rất trắng, trắng sáng như đèn mà?" Trần Phiêu Phiêu ngẩng đầu nhìn Đào Tẩm.

Cô có thể làm đèn pin cho Đào Tẩm, làm những việc khác cũng được.

Tay phải đang chỉnh tóc cho Trần Phiêu Phiêu của Đào Tẩm dừng lại, véo nhẹ vành tai, tiến lại gần, in lên môi một nụ hôn: "Về đi, em ngủ ngon."

Chị gái khóa trên quả nhiên là chị gái khóa trên, biết cách nhẹ nhàng dập tắt sự "không nỡ" đang tiêu hao lẫn nhau.

"Ồ," Trần Phiêu Phiêu nói khẽ, "Chị ngủ ngon."

Đào Tẩm nhìn Trần Phiêu Phiêu đẩy cửa ra, bước vào hành lang, rồi mới bước lên tầng 11 theo tiếng chuông tắt đèn, cô mím môi cười, nhưng nụ cười không vâng lời lắm, cho đến khi mở cửa ký túc xá, nhìn xuống đất, ánh mắt vẫn vui vẻ và dịu dàng.

Tiểu Mã nhìn chằm chằm bạn từ lúc bước vào, nhìn rất chằm chằm, còn ra hiệu cho Lão Hải cùng nhìn chằm chằm.

Đào Tẩm ngồi xuống ghế, lắc lắc chuột, đánh thức chiếc máy tính đang ngủ đông.

Tiểu Mã cuộn cuốn sách chuyên ngành thành hình loa, la om sòm vào Đào Tẩm có gì đó không ổn: "Cậu đã bị tổ chức bao vây, tự thú hay để bọn tôi dùng vũ lực và dụ dỗ?"

"Dụ dỗ." Đào Tẩm không quay đầu lại.

Tiểu Mã nhảy tới, ôm cổ Đào Tẩm: "Nếu cậu nói Trần Phiêu Phiêu là bạn gái cậu thì tôi sẽ nhảy từ tầng 11 xuống."

Màn kịch này Đào Tẩm thích xem, là kiểu "dụ dỗ" cô yêu.

Quả nhiên, Đào Tẩm cười rất vui, nhẹ nhàng nói: "Nhảy đi."

Chết tiệt...

"A a a a a a a a a a a a a a a!" Tiểu Mã hét chói tai.

Đào Tẩm giơ tay vỗ nhẹ mu bàn tay cô bạn: "Khép nhẹ cái loa lại, tắt đèn rồi."

A a a a a

Tiếng hét của Tiểu Mã bị kìm nén trong cổ họng, méo mó, buông Đào Tẩm ra, đánh mạnh vào cánh tay cô, chan chát.

"Đau..." Đào Tẩm nhíu mày, ôm lấy cánh tay, nhưng khóe miệng vẫn còn vương chút ngọt ngào, khiến tiếng kêu đau của cô nghe rất mềm mại.

Ghế kêu cót két, Lão Hải phi đến, đẩy đẩy kính mắt để kiểm soát Tiểu Mã: "Cậu nhẹ tay thôi, lát nữa đánh hỏng mất."

"Tôi sẽ chặt tay cậu ấy ngay bây giờ," Tiểu Mã lại đánh, "Giả vờ trước mặt chúng ta, giả vờ trước mặt chúng ta! Đào Tẩm, Đào Tẩm Tẩm!"

Đào Tẩm ôm con cá voi nhồi bông của mình, cười.

"Thấy chưa, tôi bảo rồi, lúc đó hai người họ không ổn," lông mày của Tiểu Mã nhíu lại như con giun đất, đứng sau Đào Tẩm, vừa xoa mặt bạn vừa ôn lại với Lão Hải, "Lúc đánh mạt chược tôi đã cảm thấy không ổn, ây, hình như tôi còn nói, Tẩm Bảo sao nỡ mắng."

Cô bắt chước một cách kỳ quặc, Lão Hải phụ họa theo: "Cậu có nhớ không, trước khi đi tắm, cậu ấy nghe chúng ta nói muốn đánh mạt chược Tân Đô, lại nói một câu khó hiểu, Trần Phiêu Phiêu cũng là người Tân Đô."

Sau đó xách giỏ đi ra ngoài, rồi Tiểu Mã xuống lầu.

Mời vợ cho Đào Tẩm.

Cứu với... Lão Hải cũng muốn đập đầu vào tường.

Đào Tẩm vẫn cười, tai đỏ bừng, vùi môi vào con cá voi bông, lại nghiêng đầu, tựa má vào nó.

"Tôi còn thắc mắc, sao hôm nay cứ một lúc lại nhìn ra cửa, một lúc lại nhìn ra cửa." Tiểu Mã bất lực. Chắc chắn cậu ấy đang nghĩ, có nên xuống tìm người không.

"Tốt lắm," Lão Hải liếc nhìn Đào Tẩm đang rạng rỡ, "Chậc" một tiếng, "Ít nhất cũng chứng minh không phải AI rồi."

"Nhưng sao lại là Trần Phiêu Phiêu chứ?" Tiểu Mã kéo ghế lại gần, buôn chuyện.

"Đẹp," Lão Hải gật đầu, "Rất đẹp."

"Dáng cũng chuẩn nữa, ôi, mặc cái váy ngủ kia."

"Chúng ta nói thế này có phải hơi thô thiển không?"

"Thô thiển thì cậu ấy thô thiển, đâu phải bạn gái tôi."

"Vậy chúng ta bình phẩm về ngoại hình, dáng người của bạn gái người ta, có phải hơi đê tiện không?"

"Đê tiện gì? Hai đứa mình thẳng, ngắm chút không được à? Đẹp thì là đẹp, dáng đẹp thì là dáng đẹp, tôi rất thưởng thức."

Hai người cứ cậu một câu tôi một câu, nói chuyện ngay trước mặt Đào Tẩm, Đào Tẩm còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, đã nghe thấy từ chiếc giường trong cùng truyền đến giọng nói yếu ớt của Thang: "Có còn chút nhân tính nào không..."

Hai người sững sờ, lúc này mới nhớ ra còn bệnh nhân đang nằm đó, họ ồn ào như vậy, đúng là hơi quá đáng.

Tiểu Mã vừa định xin lỗi, đã nghe thấy tiếng người ngồi dậy trên gác, vịn lan can nói với Đào Tẩm: "Em ấy mới vào trường thôi mà, cậu có còn chút nhân tính nào không?"

Nhanh vậy đã thành đôi, chắc là vừa vào trường đã theo đuổi, không cho người ta tận hưởng chút nào cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ. Em gái khoá dưới trông còn hiền lành thế, chẳng mấy khi nói chuyện. Để người ta học hành tử tế chút được không?

Lần này Đào Tẩm cũng sững người.

Dù náo nhiệt và ồn ào, có hung hăng đến đâu, cuối cùng cũng phải khuất phục trước màn đêm. Tiếng trò chuyện đêm khuya trong ký túc xá dần tan biến, phòng tắm chỉ còn lại tiếng máy móc chạy, phòng 0908 yên tĩnh hơn nhiều, chỉ có Tề Miên đeo tai nghe gọi video với Vương Tinh, La Nguyệt mang bàn nhỏ ra hành lang ôn bài, An Nhiên nhắn tin trong nhóm ba người: "Cậu ấy định nói chuyện đến bao giờ vậy?"

Trần Phiêu Phiêu nằm trên giường, kéo rèm che kín, trả lời ngắn gọn: "Không biết."

Cô thoát khỏi WeChat, vừa nghe nhạc qua tai nghe vừa lướt điện thoại. Điều đáng ngạc nhiên là cô đang nghe một bài hát pop ngọt ngào mà trước đây cô không hề thích.

Cô truy cập diễn đàn trường học, tìm kiếm "Đào Tẩm", mở từng bài đăng một, xem ảnh của Đào Tẩm và những bình luận về chị.

Cô vẫn thấy cứ ảo ảo như nào.

Có lẽ Trần Phiêu Phiêu vẫn chưa thể tin vào sự thật này. Không chỉ vì người yêu của cô lại là Đào Tẩm, một chị gái nổi tiếng trong trường, mà ngay cả khi đó là một người bình thường, ít được chú ý hơn, có lẽ vẫn sẽ cảm thấy thật kỳ diệu. Tìm được người mình thích, người đó lại cũng thích mình, cả hai đồng tính - xác suất này, chẳng phải còn thấp hơn cả trúng số độc đắc hay sao?

Nếu là Đào Tẩm, thì chẳng khác nào trúng số độc đắc. Trần Phiêu Phiêu như đang cố gắng kéo lại một tấm lưới, níu giữ lấy trạng thái lâng lâng, hạnh phúc đang dần tuột khỏi tầm tay. Cô chưa từng nhận được điều gì tốt đẹp và khi đối mặt với món quà mà số phận ban tặng, cô vừa mừng, vừa lo.

Tin nhắn từ Đào Tẩm "Em ngủ chưa?" bất ngờ hiện lên. Đúng lúc này, tai nghe của Trần Phiêu Phiêu lại vang lên đoạn điệp khúc ngọt ngào nhất của bài hát, khiến trái tim cô rung lên một nhịp.

Hóa ra khi ở bên người mình thương, ta lại tin vào mọi sự trùng hợp ngẫu nhiên trên đời. Như Trần Phiêu Phiêu từng có giây phút tin rằng, điệp khúc bài hát được bắt đầu bởi tin nhắn của Đào Tẩm.

Tin được không vậy?

Cô nằm nghiêng, ôm chăn, trả lời: "Không ngủ được."

Cô rất nhớ Đào Tẩm, nhớ hai ngày trước, gối đầu lên cổ chị, tay đặt trên eo chị. Eo Đào Tẩm rất thon và mịn.

Cô khẽ động vai, vòng eo của chính cô cũng đang nhớ Đào Tẩm.

Trần Phiêu Phiêu nhìn vào lịch sử trò chuyện trống trơn với Đào Tẩm, không kìm được, bỗng dưng muốn "làm bẩn" nó.

"Nhớ lắm."

Trái tim bỗng đập loạn nhịp, trong đêm bình thường ở ký túc xá. An Nhiên dọn dẹp đồ đạc, Tề Miên vừa gọi video xong đang mò mẫm rửa mặt, La Nguyệt vẫn đang học bên ngoài, còn Trần Phiêu Phiêu, đang nắm giữ một bí mật nổi loạn chỉ vỏn vẹn hai chữ.

Màn hình im lặng một lúc, rồi một tin nhắn thoại được gửi đến.

Bài hát ngọt ngào trong tai nghe bị gián đoạn, Trần Phiêu Phiêu nhấn vào nghe tin nhắn thoại.

"Chị cũng vậy."

Giọng Đào Tẩm rất nhẹ, như đang thì thầm trong chăn.

Chị cũng có một bí mật.
Bình Luận (0)
Comment