Phiêu Diêu - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 44

Rút kinh nghiệm từ bữa trưa, tối họ quyết định ra khỏi khu du lịch, tìm một quán ăn bình dân địa phương. Đây là một trong những nhà hàng khiến họ hài lòng nhất trong chuyến đi, hải sản vừa rẻ vừa tươi, lại còn được tự tay chọn lựa tại chợ.

Đào Tẩm nhìn Trần Phiêu Phiêu thong thả mặc cả với chủ quán, miễn luôn cả 5 tệ phí chế biến mỗi món.

"Em gái giỏi quá!" Thang Tử ngồi trước đĩa ngao xào cay, nhìn Trần Phiêu Phiêu với ánh mắt ngưỡng mộ.

Đào Tẩm nắm tay Trần Phiêu Phiêu, mỉm cười, lật bàn tay em lại rồi nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay.

"Tôi không hiểu sao cậu ta lại đắc ý vậy." Tiểu Mã uống một ngụm nước dừa, nói với Lão Hải.

"Neither do I." Lão Hải nhún vai.

"Do i? Do gì cơ?" Tiểu Mã cười gian.

Trần Phiêu Phiêu đỏ mặt, Đào Tẩm khịt mũi, buông tay chị ra, gắp một con tôm hùm đất.

"Hai người "do" chưa?" Tiểu Mã nghiêng người về phía mép bàn, hỏi nhỏ.

Đào Tẩm lắc đầu.

Tiểu Mã nheo mắt: "Không thể nào. Phiêu Phiêu?"

"Chưa." Trần Phiêu Phiêu cũng lắc đầu yếu ớt. Đào Tẩm đeo găng tay, bóc vỏ tôm hùm đất, đặt vào bát của Trần Phiêu Phiêu.

Tiểu Mã thở dài: "Hầy."

Ở ngoài nhiều lần như vậy mà vẫn chưa "làm" gì nhau. Cô nghĩ, có lẽ đồng tính nữ thiếu chút kích thích.

Ăn uống no nê, Tiểu Mã và những người khác hơi buồn ngủ, về phòng nghỉ sớm. Trần Phiêu Phiêu và Đào Tẩm thì chọn đi xem kịch. Sân khấu ngoài trời, ánh đèn mờ ảo, vở kịch lại nói về một đêm mưa, kết hợp với sóng biển rì rào, tạo nên không gian đặc biệt. Vở kịch này không thu phí, khán giả cũng không đông, lác đác vài người ngồi trên bãi biển, xa xa có ánh lửa trại bập bùng từ quán bar.

Còn có tiếng guitar êm ái, du dương, như một bản nhạc nền hoàn hảo.

Đào Tẩm và Trần Phiêu Phiêu ngồi xuống đất, mở hai lon bia. Trần Phiêu Phiêu dựa vào Đào Tẩm, tóc hai người dính vào nhau, làn da cũng vậy. Hơi nước biển cả ngày phả vào khiến lỗ chân lông như được lấp đầy, nhưng họ vẫn khao khát nhau.

"Em nghe không rõ họ nói gì." Trần Phiêu Phiêu nói.

"Ừ, bên này ồn quá." Đào Tẩm nhẹ nhàng dụi đầu vào em.

Trần Phiêu Phiêu nghịch ngón tay Đào Tẩm, gập ngón áp út xuống rồi lại duỗi ra: "Khi nào mình về, vở kịch của chị có phải sắp vào vòng sơ khảo rồi không?"

"Ừm, sắp xong rồi."

Trần Phiêu Phiêu áp lòng bàn tay vào cổ tay chị: "Khi nào em mới được làm nữ chính của chị?"

Lúc đó, Đào Tẩm đang hướng về phía sân khấu, khẽ cười, cúi đầu nhìn Trần Phiêu Phiêu, mắt còn lưu lại ánh đèn: "Em mới vào câu lạc bộ, chưa từng lên sân khấu."

"Thì đã sao," Trần Phiêu Phiêu dụi đầu vào cổ Đào Tẩm, "Chị là đạo diễn, không thể chọn nữ chính của mình sao?"

Em như một con cá trơn trượt, giọng nói mang theo những chiếc móc câu, nhưng không phải để câu em, mà là để câu tai Đào Tẩm.

Cáo nhỏ như vậy, thật hư hỏng, như đang dụ dỗ cá voi lên bờ. Đặc biệt là ở vùng biển tự do, họ có thể buông thả. Lông tơ trên cổ Đào Tẩm dựng đứng, trái tim như bị bàn chân lông xù cào nhẹ, đập thình thịch.

"Hình như cái này gọi là "quy tắc ngầm"." Đào Tẩm thì thầm vào tai Trần Phiêu Phiêu.

"Thế à?" Trần Phiêu Phiêu suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc hỏi lại bên tai Đào Tẩm, từng chữ từng chữ rõ ràng: "Vậy chị nợ em bao nhiêu "tài nguyên" rồi?"

Câu nói này...

Tai Đào Tẩm như nếm được hơi men trong lời nói của Trần Phiêu Phiêu, lòng cũng lâng lâng theo.

Họ không nói gì thêm, Trần Phiêu Phiêu tựa đầu lên vai Đào Tẩm, im lặng xem hết vở kịch mà chẳng nghe rõ lời thoại.

Thỉnh thoảng, cô lại cầm lon bia bên cạnh lên, nhấp một ngụm.

Nhiều khi, người ta uống rượu để giải tỏa, dù là nỗi buồn, niềm vui, hay cả dục vọng. Quá trình uống rượu giống như bơm hơi vào cơ thể, chứng kiến cảm xúc dần dần phình to, rồi cái vỏ bọc chứa đầy hydro bay lên, lý trí muốn rời xa Trái Đất, đến một nơi cao, thiếu oxy hơn. "Bùm", nó nổ tung, như pháo hoa bất ngờ nở rộ.

Cặp đôi lần đầu đi du lịch cùng nhau không bỏ lỡ màn pháo hoa này, họ ôm hôn nhau trên bãi biển, ánh sáng lấp lánh rơi trên khuôn mặt họ, như những tia hy vọng le lói.

Vừa tráng lệ vừa trống rỗng.

Trần Phiêu Phiêu ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên biển, mắt đỏ hoe, như bị khói hun. Lần sau cô muốn đưa bà ngoại đến đây hoặc đi đến một nơi khác cũng được.

Đào Tẩm nghiêng đầu nhìn Trần Phiêu Phiêu, biểu cảm trên khuôn mặt rõ ràng rất xúc động, nhưng em không reo hò, không la hét, cũng không thì thầm"đẹp quá" như những người khác.

Em chỉ đỏ mắt, khịt mũi rồi hỏi nhỏ: "Nhiều pháo hoa thế này, bắn mỗi ngày, ai trả tiền chứ?"

Đào Tẩm chưa từng gặp cô gái nào như vậy, hỏi một câu hỏi thực tế đến mức phá hỏng cả không khí lãng mạn, nhưng giọng điệu của em lại như đang nói về một câu chuyện cổ tích.

Ai sẽ trả tiền cho câu chuyện cổ tích này đây?

Pháo tàn, vừa đúng 12 giờ, họ trở về khách sạn chìm vào ngủ say, nhẹ nhàng lên lầu tắm rửa, rồi nằm trên giường uống nốt mấy lon "rượu" còn lại.

Hương tuyết tùng thoang thoảng trên gối, Trần Phiêu Phiêu được bao bọc trong đó, tay cô lần mò lên đỉnh núi tuyết tùng.

Đào Tẩm ngăn lại, ánh mắt phản chiếu ánh trăng mờ ảo bên bờ biển, yếu ớt như vừa được vớt lên từ dưới nước.

Đôi mắt ướt át như sắp chìm xuống, dưới cổ tay mềm mại, mạch máu cũng đập thình thịch.

Trong cuộc đấu tranh với lý trí, sự kìm nén càng trở nên nguy hiểm. Cô đẩy những lời nói ra từ hơi thở: "Mọi người ở dưới lầu."

Thì đã sao?

Chú cáo nhỏ say khẽ đặt nụ hôn lên khóe mắt chị: "Trên lầu dưới lầu thì không được sao? Em còn muốn thử ở ký túc xá..."

Cô bịt miệng Đào Tẩm, đầu ngón tay hơi dùng sức, như một lời cảnh báo.

Báo hiệu cho chị biết hành động tiếp theo của mình.

Mọi người dưới nhà tất nhiên sẽ tin rằng giữa họ chẳng có chuyện gì xảy ra, như lúc ăn trưa.

Giấc ngủ này thật sâu, mãi đến hơn 10 giờ Trần Phiêu Phiêu mới tỉnh, người ê ẩm. Cô mặc quần áo, vứt mấy cục giấy ăn trên sàn vào thùng rác, rồi kéo rèm cửa lên.

Tiếng ray rèm kéo vang lên khe khẽ, ánh nắng ấm áp tràn vào, cả chiếc chăn cũng nhuốm màu vàng óng.

Đào Tẩm nhíu mày, mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy, thấy Trần Phiêu Phiêu đã mở cửa kính bước ra ban công, tay vịn vào lan can: "Hôm nay trời đẹp, nước biển xanh hơn nhiều."

Trông thật vui vẻ, đến cả những sợi tóc cũng như đang nhảy múa.

Trần Phiêu Phiêu chụp vài tấm ảnh gửi cho bà ngoại, rồi nghe thấy tiếng Tiểu Mã gọi từ dưới lầu: "Hai người dậy chưa?"

"Dậy rồi dậy rồi," Trần Phiêu Phiêu chạy ra cầu thang nhìn xuống, "Mọi người vệ sinh cá nhân xong hết chưa?"

"Xong rồi, thấy hai người im ắng quá nên cũng không gọi, tụi này ăn sáng hết cả," Thang Tử tiếp lời, "Hai người ăn gì không? Bọn này mua ít bánh bao nè."

Trần Phiêu Phiêu định trả lời thì nghe thấy giọng Đào Tẩm từ trong phòng vọng ra: "Chị không ăn bánh bao đâu, Phiêu Phiêu, em gọi cho chị bát cháo."

"Vâng, được ạ." Trần Phiêu Phiêu lấy điện thoại đặt đồ ăn.

"Không ~ ăn ~ bánh ~ bao" Tiểu Mã bắt chước giọng Đào Tẩm, châm chọc, rồi vươn cổ lên nhìn: "Này Phiêu Phiêu, em chiều cậu ấy quá đấy! Mấy giờ rồi, em dậy mà cậu ấy còn chưa dậy."

"Hôm qua chị ấy..." Trần Phiêu Phiêu mím môi, "hơi mệt."

"Vì lái xe." Cô nghĩ một lúc, bổ sung thêm.

"Ai chẳng mệt? Lão Hải cũng lái xe đấy thôi," Tiểu Mã bĩu môi, "Tẩm, dậy mau đi, lát nữa còn đi tham quan nữa đấy."

"Dậy ngay đây." Giọng Đào Tẩm khàn khàn vọng ra.

Trần Phiêu Phiêu hít mũi, đặt đồ ăn xong, đi rót nước cho Đào Tẩm.

Suốt cả ngày hôm đó, Đào Tẩm khá im lặng, nhưng cô không hề làm mất hứng mọi người, thỉnh thoảng vẫn nói đùa một vài câu bằng giọng khàn khàn và giúp Trần Phiêu Phiêu chụp ảnh. Ai cũng đồng ý rằng lịch trình hôm nay thú vị hơn hôm qua nhiều, vì thế vẫn nên lên kế hoạch trước.

Trần Phiêu Phiêu im lặng chụp ảnh phong cảnh, dùng ghi chú ghi lại những điểm chính. Buổi chiều, nhân lúc mọi người đi chơi các trò chơi trên biển, cô và Đào Tẩm ngồi trong một quán cà phê, dùng điện thoại viết bài đánh giá du lịch, cập nhật lại mạng xã hội.

Mở tài khoản ra, chấm đỏ thông báo có hơn 500 lượt thích và bình luận, có vẻ như bài đăng hôm qua được nhiều người xem, có thêm không ít người theo dõi mới.

Trần Phiêu Phiêu rất ngạc nhiên, cô xem từng bình luận một, có người khen cô xinh, có người tag bạn bè nói cũng muốn đến Nam Ly, có người hỏi cô thời tiết thế này đi có ổn không, biển có đẹp không, có đông người không và cũng có người hỏi về giá cả chỗ ở.

Nhiều nhất là hỏi cô mua quần áo ở đâu, Trần Phiêu Phiêu định gửi thẳng link nhưng lại suy nghĩ một chút, rồi trả lời từng người một: "Quần áo của mình không phải hàng quảng cáo, không tiện gửi link trực tiếp, mình nhắn tin riêng cho bạn nhé."

Cô nghĩ, nếu sau này có nhãn hàng nào nhìn thấy bài viết của mình, với cách trả lời như vậy, họ sẽ hiểu rằng cô có thể nhận quảng cáo sản phẩm.

Trần Phiêu Phiêu cập nhật xong nội dung, bật thông báo tin nhắn riêng.

Nhìn lại số người theo dõi, mới hơn 600, còn lâu mới đủ để nhận quảng cáo.

Ngày thứ ba, cô phát hiện ra một trong những tuýp kem chống nắng cô mang theo là sản phẩm đang rất hot trên mạng, giá cả phải chăng, nhiều người đang tìm kiếm đánh giá về nó. Cô tìm trong album một bức ảnh chụp chính diện trên ban công vào ngày đầu tiên đến Nam Ly, mặc lại bộ đồ đó, nhờ Đào Tẩm chụp cho cô một bức ảnh ở cùng vị trí, tạo thành một hình so sánh trước và sau khi sử dụng sản phẩm, kèm theo hashtag của thương hiệu, đăng bài đánh giá sản phẩm.

Cô không biết mình có thể bán được hàng hay không, chỉ là thử chút, cũng chẳng mất mác gì.

Đặt điện thoại xuống, đang định đi dọn hành lý về thì có điện thoại gọi đến.

Lạc Sơ gọi.

Trần Phiêu Phiêu rất ngạc nhiên, đi ra ban công nghe máy: "Sếp, có chuyện gì vậy ạ?"

"Gần đây em còn đi làm thêm không?" Lạc Sơ hỏi thẳng vào vấn đề bằng giọng nói khàn khàn như ngâm rượu lâu năm.

"Chưa chắc ạ, hiện tại em đang ở Nam Ly, phải về rồi mới biết."

"Nếu có thời gian thì ghé qua một chuyến, chị gặp rắc rối rồi." Lạc Sơ nói.
Bình Luận (0)
Comment