Tối thứ Bảy thế mà lại có tuyết đầu mùa. Trần Phiêu Phiêu, một cô gái miền Nam chính gốc, lần đầu tiên được chứng kiến tuyết thật. Dù tuyết rơi nhẹ như những hạt mưa bụi chưa kịp lớn, nhưng cô vẫn rất phấn khích, tựa vào cửa ngắm hồi lâu.
Cô không kìm được lòng, vội lấy điện thoại trong tủ ra nhắn tin cho Đào Tẩm: "Tuyết rơi rồi."
Đào Tẩm gọi đến, Trần Phiêu Phiêu sợ chị nghe thấy tiếng ồn trong quán bar nên chạy ra đầu hẻm nghe máy.
"Năm nay tuyết rơi sớm nhỉ, chị có thấy không?" Giọng Trần Phiêu Phiêu hơi run.
Đào Tẩm đứng trên tầng hai, nhìn xuống sân: "Tuyết nhỏ quá, không nhìn rõ lắm."
"Sao giọng em lạnh thế?" Đào Tẩm lắng nghe tiếng gió một lúc, "Em không ở trong nhà à?"
"Em xuống lầu mua đồ, đang lên đây," Trần Phiêu Phiêu cào nhẹ vào khe gạch trên tường, "Vừa hay thấy tuyết rơi."
"Lát về nhà nhớ bật điều hòa nhé," Đào Tẩm dặn dò bằng giọng ấm áp, "Mai mặc thêm áo ấm vào, trong tủ có quần áo dày của chị đấy."
"Dạ," Trần Phiêu Phiêu lạnh đến mức chân hơi tê, vẫn đang đi giày bệt, đế giày cọ vào nền đất ẩm ướt, cô che mic nói nhỏ, "Em nhớ chị quá."
Đào Tẩm cười nhẹ, tiếng thở khe khẽ truyền qua điện thoại: "Chị cũng vậy."
Cúp máy, Trần Phiêu Phiêu rụt cổ, mỉm cười đi vào trong, thấy Lạc Sơ đang đứng tựa vào tường, tay đút túi, nói với bóng người trong góc tối: "Tuyết rơi rồi, không về à?"
Lý Du ngẩng đầu nhìn, lấy từ trong túi ra một chiếc ô. Cô đã xem dự báo thời tiết, nhưng dù không xem thì cô cũng có thói quen mang theo ô bên mình.
"Bà nội ơi." Lạc Sơ lẩm bẩm chửi thề, liếc nhìn Trần Phiêu Phiêu đang hít mũi, rồi xoay người bước đi.
Đến chân cầu thang, Lạc Sơ chậm bước, đợi Trần Phiêu Phiêu đến gần, lắc lắc bàn tay trong túi áo, hỏi: "Đi đâu đấy?"
"Gọi điện thoại."
"Lười biếng."
"... Chỉ ba phút thôi mà."
"Chị bảo nhóc lười biếng," Lạc Sơ nhướng mày, liếc mắt, "Kia có khách, em không thấy à?"
Hả? Trần Phiêu Phiêu nhìn theo hướng Lạc Sơ chỉ, hiểu ra.
Cô mời Lý Du vào trong, áo khoác xám của đối phương phủ đầy tuyết. Trần Phiêu Phiêu đưa ly đồ uống nóng, rồi nghĩ một chút, nói với bartender Mộc Tinh: "Tính cho bà chủ ấy."
Đây có lẽ là cô bạn gái thứ ba mươi sáu mà Lạc Sơ mời trong tuần này và có lẽ sẽ không có người thứ ba mươi bảy.
Khách không còn nhiều, Trần Phiêu Phiêu chống cằm ngồi bên cửa sổ ngắm tuyết, thỉnh thoảng trò chuyện với Lý Du.
Hóa ra Lý Du là nhân viên nhân sự của một công ty xuất nhập khẩu, sắp nghỉ việc vì cấp trên của công ty đó là chị gái của bạn gái cũ, còn ông chủ là chồng của chị gái bạn gái cũ.
Thực ra Lý Du cũng chẳng muốn say bí tỉ, nhưng đây mà là cuộc sống à? Nó khác gì cái bánh mì kẹp thịt bị người ta dồn ép!
Trần Phiêu Phiêu và Mộc Tinh hỏi tại sao lại phải lòng Lạc Sơ, Lý Du nói một cách đầy chất thơ, nếu mình là một con cá chép, bị nhốt trong bể cá suốt đời, bây giờ bể cá vỡ tan, muốn nếm thử hương vị của biển cả.
Lạc Sơ ngồi trên ghế cao, cười khẩy: "Muốn ăn rong biển thì cứ nói thẳng ra."
Mộc Tinh và Trần Phiêu Phiêu cũng cười, nhưng Lý Du thì không, cô nhìn Lạc Sơ, vừa nghiêm túc vừa không nghiêm túc, rồi uống ngụm đồ nóng.
Lạc Sơ xoay ghế lại, nói với Trần Phiêu Phiêu đang đứng dậy dọn dẹp: "Đầu óc có vấn đề, cá chép là cá nước ngọt."
Tuy nhiên, tối hôm đó, con cá nước ngọt lại leo lên xe máy của Lạc Sơ, nói vì tuyết rơi nên không bắt được taxi.
Trần Phiêu Phiêu nhìn họ phóng đi, lấy điện thoại ra, gọi ngay lập tức.
Tối đó về đến nhà, tắm rửa xong, cô không kéo rèm, đặt lọ nước hoa lên bàn đầu giường, khoác áo khoác của Đào Tẩm lên chăn, ôm lấy nó, nằm nghiêng ngắm tuyết rơi ngoài cửa sổ, trong mùi hương tuyết tùng thoang thoảng.
Hóa ra miền Bắc không có mùa thu là thật, lúc về cô còn mặc áo cộc tay, một đêm tuyết rơi đã kéo mùa đông đến.
Cô nhìn những bông tuyết nhỏ dần lớn hơn, trở thành tuyết lông ngỗng, bay lả tả qua khung cửa sổ. Trời sắp sáng, ngày mai sẽ là một Bắc Thành mùa đông mà cô chưa từng thấy.
Trần Phiêu Phiêu chợt nghĩ, liệu sau này cô có thực sự muốn định cư ở Bắc Thành không? Cô không có cảm giác thân thuộc ở đây, nhưng cũng không sao, dù gì cô cũng chẳng có cảm giác thân thuộc ở đâu cả, ít nhất ở đây còn có Đào Tẩm.
Tuy chỉ mới ở vài tháng, nhưng cô đã yêu thích không khí của Bắc Thành. Mọi người lướt qua nhau trong thành phố rộng lớn, bận rộn, đông đúc, như những linh hồn vô định, họ chẳng thấy gì lạ lẫm, bởi trong thâm tâm họ không còn sức lực để quan tâm đến ai khác. Không giống như ở Tân Đô, có người biết bố mẹ, bố dượng mẹ kế cô là ai, cô em gái cùng cha khác mẹ của cô học lớp mấy, còn biết nó nói nó không thân với cô, không coi cô là chị. Mặc dù Trần Phiêu Phiêu chưa bao giờ nói mấy chuyện này với ai.
Bắc Thành là thành phố rộng lớn đến mức dù có la lên cũng chưa chắc đã có người nghe thấy. Nó quá lớn, lớn đến mức an toàn.
Mơ màng chìm vào giấc ngủ, 8 giờ sáng cô bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh, vì Đào Tẩm nói rằng tuần này chị sẽ về sớm hơn, có thể đến vào buổi sáng.
Trần Phiêu Phiêu thức dậy rửa mặt, hỏi Đào Tẩm về lịch trình dự kiến rồi hẹn gặp nhau ở trường. Sau khi giết thời gian tại McDonald"s một lúc, cô đi đến con đường rợp bóng cây bạch quả hai bên để đợi Đào Tẩm.
Cô mặc chiếc áo khoác dạ dáng dài cài cúc gỗ của Đào Tẩm, mang phong cách Anh Quốc, hơi dài, vừa đủ che kín cổ tay và đầu ngón tay cô, như thể đang được Đào Tẩm nắm. Chưa kịp mua giày mùa đông, cô vẫn đang đi đôi giày thể thao, dưới ống quần jean bó sát là mắt cá chân trắng hơn cả tuyết, phảng phất chút ửng hồng.
Cô dậm chân, mái tóc dày có thể làm mũ, che đi đôi tai sợ lạnh.
Từ xa, cô nhìn thấy Đào Tẩm đang tới, áo khoác ngắn màu đen phối với quần jean ống rộng, giày thể thao cao cổ, bên trong chiếc áo khoác oversize là áo len cổ thấp màu đen, để lộ chiếc cổ thon dài, trắng nõn.
Chị mỉm cười tiến lại gần, trông càng xinh đẹp hơn trong tuyết, hàng mi ửng đỏ, xương quai xanh phơn phớt hồng.
"Sao em lại ở đây?"
"Tuyết đầu mùa, em hẹn chị ra ngắm tuyết."
Đào Tẩm nhìn thấy em mặc áo khoác của mình, đưa tay kéo túi áo, lắc lắc, cười rạng rỡ như sao trời.
Trần Phiêu Phiêu liếm môi: "Phim truyền hình hay nói, tuyết đầu mùa có thể cầu nguyện."
Cô hơi sốt ruột, liếc nhìn lớp tuyết dưới gốc cây, không biết có ổn không, đừng bị đóng băng đi?
Đào Tẩm chớp mắt, cũng nhìn xuống gốc cây: "Thế thì sao?"
Trần Phiêu Phiêu bỗng dưng muốn bật cười, cô hắng giọng, đá vào lớp tuyết mềm: "Chị đào thử xem, có thể có gì đó đấy."
Hả?
Đào Tẩm hơi há miệng, nhướng mày xác nhận: "Chị, đào?"
"Tìm một cái que đi, dù sao cũng phải đào lên."
Trần Phiêu Phiêu nói nhỏ.
Rồi đỏ mặt trước ánh mắt của Đào Tẩm. Có lẽ là do não bị lạnh cóng nên nói năng lung tung, hoặc cũng có thể là do chưa bao giờ làm điều gì lãng mạn, tóm lại là khác xa với những gì cô tưởng tượng.
Đào gì mà đào, cứ như đi trộm mộ ấy.
Đào Tẩm trầm ngâm giây lát, bất chợt mỉm cười rạng rỡ. Cô ngồi xổm xuống, nhặt cành cây gần đó, tỉ mỉ gạt tuyết sang một bên. Sẽ là gì nhỉ?
Trần Phiêu Phiêu hồi hộp nhìn theo bóng lưng chị, lại nhìn bàn tay chị, cúi đầu đi qua đi lại phía sau, thầm nghĩ không biết lọ nước hoa chôn trong tuyết có bị đóng băng không, chắc không đâu nhỉ? Cô đã bọc nó cẩn thận mấy lớp.
Tim đập thình thịch, đợi nửa phút, nhưng không nghe thấy tiếng reo vui như mong đợi, Trần Phiêu Phiêu ngó đầu lên, Đào Tẩm vừa quay lại, nhíu mày: "Không có gì cả."
Không có gì?
Sao được... Trần Phiêu Phiêu ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn đống tuyết đã bị xới tung, ngơ ngác, không thể tin được, định đưa tay bới tìm thì bị Đào Tẩm nắm lại. Cô đặt tay Trần Phiêu Phiêu vào lòng mình để sưởi ấm, tay kia cầm cành cây khua vài cái, cho cô bé xem: "Thật sự không có gì."
"Là gì vậy?" Đào Tẩm nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi. Có phải đồ quý giá không?
Trần Phiêu Phiêu sững sờ một lúc, lòng lạnh toát, rồi mới hoàn hồn: "Là nước hoa, em mua tặng chị, mùi tuyết tùng, em chôn nó trong tuyết, tại em chưa từng thấy tuyết, em thấy vậy lãng mạn lắm, em... em cũng đâu có đi đâu xa."
Trần Phiêu Phiêu lí nhí nói, hàng mi chớp chớp, môi cũng tái nhợt.
Cuối cùng cô mím môi, nhớ ra mình đã chôn xong rồi còn chạy ra cổng trường ngóng xem Đào Tẩm có đến chưa. Lúc đó đường này vắng tanh, cô nghĩ sẽ không ai phát hiện ra.
Má nó chứ...
"Sao lại bị lấy mất nhanh thế?" Trần Phiêu Phiêu thất vọng nhìn đống tuyết trống không, cảm xúc cũng tan biến, vỡ vụn.
Cày đêm làm thêm lâu vậy, haiz.
Cô cúi đầu, xoa xoa tay, khẽ hít mũi, định nói gì đó, cuối cùng chỉ thì thầm: "Xin lỗi chị."
Tai hơi ngứa, cô đưa tay gãi gãi: "Mất rồi, nó..."
Không biết tại sao lại phải xin lỗi, có lẽ là thấy có lỗi với chính mình vì lúng túng.
Đào Tẩm nhìn cô nàng chăm chú, cáo nhỏ vẫn không khóc, thất vọng cũng không rõ, nhưng vẻ mặt vô cảm đó lại khiến trái tim Đào Tẩm rối bời, mềm nhũn như rong biển trôi nổi trong nước.
Đào Tẩm đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve dái tai Trần Phiêu Phiêu, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên má em: "Sao em lại mua quà cho chị?"
"Vì em thích chị." Trần Phiêu Phiêu liếc nhìn.
Đào Tẩm mỉm cười, hơi ngại, suy nghĩ một lúc rồi dùng chính câu nói của Trần Phiêu Phiêu bên bờ biển để đáp lại: "Vậy chị nợ em bao nhiêu món quà rồi?"
Trái tim Trần Phiêu Phiêu rung lên, cô hiểu ý của Đào Tẩm.
Chị đang nói, chị rất rất thích Trần Phiêu Phiêu, nếu thích thì phải tặng quà, vậy thì chị đã nợ cô rất nhiều rồi.
Trần Phiêu Phiêu im lặng ngồi xổm trước tuyết, lắng nghe tiếng tim mình đập rộn ràng.
Đào Tẩm vén tóc Trần Phiêu Phiêu sang một bên, cúi xuống hôn nhẹ lên má em, rồi giữ khuôn mặt mình ở khoảng cách đủ gần để thì thầm: "Em ăn gì chưa?"
"Ăn rồi, McDonald"s."
"Chị chưa ăn, em ăn cùng chị thêm chút nữa được không?"
"Dạ."
Cành cây ướt đẫm bị vứt đi, hai người nắm tay nhau đi về phía căn tin, Đào Tẩm nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay chị, rồi đút cả bàn tay chị vào túi áo mình.
Giọng nói nhỏ nhẹ của cáo nhỏ như nhảy ra khỏi lớp tuyết, vang vọng trên con đường rợp bóng cây.
"Tên trộm đáng ghét, em sẽ đăng bài bóc phốt lên tường trường."
"Nhớ dùng nick phụ."
"Chị yên tâm, em làm việc đâu ra đấy."
"Ừm."