Gần như quên mất rằng chính mình mới là người đề nghị chia tay. Có lẽ bởi vì khung cảnh hai người ngồi đối diện nhau quá đỗi quen thuộc, khiến cơ thể cô vô thức tìm kiếm sự gần gũi và thân quen.
Cô nhớ lại năm Đào Tẩm mới đến Giang Thành, cô xin nghỉ phép để đến gặp Đào Tẩm. Đào Tẩm tranh thủ giờ nghỉ trưa để cùng cô uống cà phê dưới tòa nhà nhà hát. Cô rất muốn đến gần chị và cô biết Đào Tẩm cũng vậy, nhưng vì có đồng nghiệp của Đào Tẩm ở quán cà phê, nên chị chỉ nắm tay cô, nói: "Còn ba tiếng nữa mới tan làm."
Đào Tẩm gãi nhẹ lòng bàn tay Trần Phiêu Phiêu, chống trán nhìn em, thở dài: "Chà, thật khó chịu."
Đào Tẩm rõ không phải là người ngại làm việc nhiều, Trần Phiêu Phiêu hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của chị, chỉ mỉm cười và nâng mặt lên.
Cô cũng cảm thấy khó chịu.
Giống như lúc này đây.
Đào Tẩm nâng tách cà phê lên, im lặng nhấp một ngụm.
Trần Phiêu Phiêu nghĩ, thích và không thích thật sự rõ ràng đến vậy, Đào Tẩm không còn muốn cô nữa.
Lúc trước sau khi đề nghị chia tay, Đào Tẩm gọi điện níu kéo, nhưng khi đó Trần Phiêu Phiêu đang rất suy sụp, việc nói chuyện qua điện thoại không hiệu quả. Sau khi cúp máy, cô nghĩ, nếu Đào Tẩm còn quan tâm đến mình, chắc hẳn sẽ quay lại chứ? Chỉ cần Đào Tẩm quay lại tìm cô, có lẽ cô sẽ không kiên quyết như vậy.
Nhưng không, Tiểu Mã nói, sau đó Đào Tẩm đã quay về Bắc Thành một chuyến, họ ăn cơm cùng nhau.
Nhưng chị không tìm cô.
Kết thúc dứt khoát, cũng chẳng khác gì với cô bạn gái cũ kia của chị, thậm chí lần gặp lại này cũng là hẹn ở quán cà phê.
Giờ đây, ai sẽ là người đứng nhìn từ xa? Sau đó Đào Tẩm sẽ giải thích với ai? Tiểu Chu sao? Sẽ mỉm cười và nói "Cô ấy muốn quay lại với chị, chị bảo "nằm mơ đi"?
Rõ là đang suy nghĩ vẩn vơ, nhưng lòng tự trọng của Trần Phiêu Phiêu đã kích hoạt cơ chế phòng thủ bản năng, tấn công tất cả mọi người, kể cả chính cô.
Nếu cứ ngồi đây nữa, cảm xúc sẽ không ổn, Trần Phiêu Phiêu đứng dậy rời đi.
Đào Tẩm nhìn dòng sông chậm chạp ngoài cửa sổ, ánh mắt đờ đẫn, cổ họng nghẹn lại. Ngón tay cô lướt trên cạnh điện thoại, cảm nhận được rung động. Cô cầm lên, mở khóa, tin nhắn của Trần Phiêu Phiêu.
"Em sẽ diễn thật tốt."
"Hôm nay cảm ơn chỉ đạo, chị Đào."
Trần Phiêu Phiêu trong phòng đặt điện thoại xuống, trước khi đi tắm, cô ép mình mở to mắt xem lại kịch bản một lần nữa.
Cô sẽ không hỏi những câu không nên hỏi.
Người trưởng thành, cần giữ thể diện hơn cả thời còn đi học.
Ngày hôm sau, Lý Du đến, mang theo rất nhiều đồ đạc, bao gồm cả bộ chăn ga gối đệm mà Trần Phiêu Phiêu thường dùng, đến khu Tây để bàn giao công việc với trợ lý. Trần Phiêu Phiêu rất vui, đang diễn tập, nhìn thấy Lý Du là mỉm cười toe toét.
"Chị đến rồi." Đúng lúc nữ phụ đang tập diễn, Trần Phiêu Phiêu ngồi xổm xuống mép sân khấu, nắm lấy tay Lý Du.
"Gối của em mang đến rồi đây, mấy hôm nay ngủ ngon không?" Lý Du xoa đầu Trần Phiêu Phiêu, tóc tai khô xơ, vậy mà còn đang quảng cáo dầu gội.
Trần Phiêu Phiêu cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng không có thời gian trò chuyện thêm, cô đáp lại lời của đạo diễn rồi quay lại nhập vai.
Vì phải chuẩn bị cho buổi livestream, thời gian tập luyện buổi sáng bị rút ngắn lại, may là công việc hoàn thành suôn sẻ. Sau khi được đạo diễn góp ý, cô cũng có tiến bộ rõ rệt, đạo diễn Ngô khá hài lòng khen ngợi: "Có về nhà nghiền ngẫm kịch bản đúng không?"
Trần Phiêu Phiêu mỉm cười, thẳng thắn thừa nhận: "Tối qua em thức trắng."
"Thế không được, vẫn phải chú ý nghỉ ngơi, đúng không?"
Làm việc cùng nhau lâu, câu cửa miệng của đạo diễn Ngô cũng gần giống với đạo diễn Tôn.
Kết thúc buổi tập, Trần Phiêu Phiêu vỗ tay tượng trưng ở giữa sân khấu, cúi đầu chào các đồng nghiệp đã vất vả.
Ăn vội bữa trưa trong phòng, vừa nhai vừa kiểm tra lại quy trình. Thật tuyệt, bận rồi, cô không còn thời gian để ý đến Đào Tẩm, thậm chí còn không để ý xem hôm nay đối phương mặc gì.
Cửa phòng mở, nhóm trang điểm bước vào, trợ lý nhỏ đeo ba lô trên vai, lưu luyến đến chào tạm biệt. Trần Phiêu Phiêu vừa trang điểm vừa kéo dây đeo ba lô của cô nàng: "Về nhà cẩn thận nhé, đến nơi thì nhắn tin cho chị."
Mặt trợ lý buồn bã: "Chị Phiêu Phiêu, em vẫn muốn đi theo chị."
Trần Phiêu Phiêu cong mắt cười, an ủi: "Bây giờ chị vẫn chưa nổi tiếng, không thể có hai trợ lý, em cố gắng, chị cũng cố gắng, được không?"
Trợ lý gật đầu: "Được, chúng ta cùng cố gắng."
Trần Phiêu Phiêu ngửi thấy mùi mỹ phẩm, nhìn theo trợ lý đẩy vali rời đi. Mình cũng có một ngày trở thành hy vọng của người khác sao? Thật kỳ diệu.
Làn da cô mịn màng, mấy ngày không trang điểm, giờ trang điểm lại cảm thấy không quen, da mặt hơi căng. Chuyên viên trang điểm dùng tinh chất dưỡng da để pha với kem nền, tỉ mỉ như đang đắp mặt nạ.
Ánh đèn và thiết bị livestream được dựng lên, Trần Phiêu Phiêu nở nụ cười chuyên nghiệp, qua ống kính chào các thành viên đã lâu không gặp.
Khi thì lắng nghe chăm chú, khi thì cười lớn, khi thì pha trò vài câu, khi thì khéo léo quảng bá. Không ai nhận ra cô đang mệt, bởi cô rất có kinh nghiệm, khi ngồi đau lưng, cô sẽ thả hồn vào hư không, nếu có người hỏi, cô sẽ nói xin lỗi, vừa nãy mạng lag, không nghe rõ.
Con cáo nhỏ khi lớn lên, hình thái tiến hóa là không để ai nhìn ra bản chất cáo của nó.
Chịu đựng cả buổi chiều, không ăn nổi cơm, tẩy trang qua loa rồi tắm rửa, cảm thấy nhẹ nhõm, dang rộng hai tay muốn ra ngoài đi dạo, vô thức đi đến nhà hát phía Tây.
Vẫn còn người ở đó, vì có một ngọn đèn sân khấu mờ ảo đang sáng.
Cô lập tức nhận ra đó là Đào Tẩm.
Đứng giữa sân khấu, cầm kịch bản, quay lưng về phía cô viết vẽ gì đó.
Khung cảnh này như mơ như ảo, quyến rũ Trần Phiêu Phiêu bước tới như tiếng gọi của nàng tiên cá. Tiếng bước chân nhẹ nhàng, hòa vào giấc mơ, rồi lại nặng nề, tách khỏi giấc mơ.
"Chị vẫn chưa về sao?" Trần Phiêu Phiêu hỏi Đào Tẩm, lúc này đã gần 9 giờ tối.
Đào Tẩm dừng lại vài giây, mỉm cười: "Chị viết cue điểm."
Hả? Cue điểm là gì?
Đào Tẩm đưa kịch bản trong tay cho Trần Phiêu Phiêu, ngồi xuống mép sân khấu: "Chiều nay em không đến, chị gọi bộ phận sân khấu đến, ánh sáng, âm thanh, đạo cụ và cả trưởng nhóm thiết kế sân khấu, tất cả dựng lại theo đường di chuyển của em, vừa mới xong."
Giọng nói Đào Tẩm trong nhà hát trống trải nghe thật dễ chịu, đến cả ánh trăng cũng không nỡ làm phiền.
"Chị đã đánh dấu cue điểm trên kịch bản cho em, nói đơn giản là, lấy một hành động hoặc lời thoại nào đó của em làm tín hiệu, đến đoạn đó, ánh sáng, âm thanh, nhạc nền, vân vân, sẽ có sự thay đổi."
"Những điểm này để nhắc nhở em."
Thật buồn. Trần Phiêu Phiêu lật giở kịch bản, trong lòng chỉ có mấy chữ này.
Chính cô đã đề nghị giữ mối quan hệ công việc và Đào Tẩm cũng kiên nhẫn dạy cô. Nhưng có lẽ Đào Tẩm không nhận ra rằng, chị là đôi bàn tay mà Trần Phiêu Phiêu vừa khao khát vừa căm ghét. Trần Phiêu Phiêu thèm muốn những gì nhỏ bé lọt qua kẽ tay ấy, nhưng cũng ghét bỏ chính những thứ nhỏ bé ấy.
Đào Tẩm có lẽ không biết, việc ở lại và ghi chú cho Trần Phiêu Phiêu khiến cô đau lòng đến nhường nào.
Đau lòng hơn nữa là, tất cả những điều này chỉ là công việc của chị.
"Cảm ơn chị." Trần Phiêu Phiêu nói.
"Không có gì, có vấn đề gì cứ hỏi."
"Có một chuyện."
"Ừm?" Có vẻ như không ngờ Trần Phiêu Phiêu thực sự có câu hỏi.
Trần Phiêu Phiêu khẽ nhếch mép, lòng bật cười một tiếng không rõ lý do.
Cô thích vẻ mặt bất ngờ của Đào Tẩm, có chút giống như trước đây. Càng thích hơn nữa là được trò chuyện bình thản với Đào Tẩm, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Em định chuyển một món đồ lớn đến đây trong vài ngày tới. Chiều nay lúc trang điểm, em nghe trợ lý gọi điện, bảo vệ nói đồ lớn vào khu nhà ở phía Tây phải được phân biệt với đạo cụ, đoàn làm phim phải viết giấy phép mới được mang vào."
"Vừa hay gặp chị, em muốn hỏi chị có thể viết giấy phép không?"
Trần Phiêu Phiêu cuộn kịch bản lại, nhìn Đào Tẩm với gương mặt không trang điểm.
"Có thể, em bảo Lý Du tìm chị." Giọng Đào Tẩm nhẹ nhàng như hương tuyết tùng thoang thoảng trên người.
"Chị biết chị ấy là Lý Du?"
"Sáng nay có đến, em gọi." Đào Tẩm mỉm cười.
Ồ.
Trần Phiêu Phiêu không nói gì nữa, cúi đầu khẽ cắn môi.
Hình như nhận ra đây là hành động thường làm khi còn đi học, cô lập tức thôi. Sau khi ra mắt, cô không còn làm vậy nữa, vì nếu môi bị cắn rách thì trang điểm sẽ rất phiền, dù không rách cũng có thể dính son lên răng.
Công ty đã nhắc nhở cô vài.
Đào Tẩm cầm điện thoại lên xem giờ: "Tan làm rồi."
"Ừm, chị về trước đi, em ở lại lát."
"Được, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Ngày mai vẫn còn tập luyện, nhưng họ không còn nói "Mai gặp".