Phiêu Diêu - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 61

"Điều đáng sợ nhất, cũng là điều chí mạng nhất trong tình cảm, chính là sự thờ ơ của đối phương."

Kịch bản đang mở trên bàn của Đào Tẩm, đúng lúc là câu thoại này.

Cô đã từng có một bạn gái, toàn tâm toàn ý, mọi thứ là cô. Em có chút hư hỏng, nhưng hầu hết thời gian em rất ngoan; bề ngoài em mềm yếu, nhưng thực ra rất cứng đầu; em là một cô cáo, thích giả làm thỏ.

Em từng tự tin nói: "Chỉ hai năm thôi, chị không thể kiên trì được sao?"

Lúc đó Đào Tẩm có chút không vui, bởi giọng điệu của Trần Phiêu Phiêu quá thờ ơ, khiến cho sự thôi thúc muốn từ chối tiền bối bên Giang Thành, ở lại Bắc Thành của cô trở nên thừa thãi.

Cô thực sự nộp hồ sơ vào tòa nhà đối diện Đại học An, đó là một công ty tài chính cỡ vừa, chuyên ngành khá phù hợp.

Khi đó, đối với Đào Tẩm, một bên là ước mơ, một bên là tan làm có thể đến ăn cơm cùng Phiêu Phiêu.

Trần Phiêu Phiêu dùng ánh mắt "chị ngốc à, cơ hội như vậy mà không nắm lấy", dập tắt lựa chọn trẻ con thứ hai.

Điều mà Đào Tẩm không ngờ tới là, sự "thờ ơ" này của Trần Phiêu Phiêu chỉ mới là bắt đầu.

Không biết từ lúc nào, Phiêu Phiêu không còn quan tâm đến việc hai người có nói chuyện tử tế với nhau trong ngày hôm đó hay không. Khi rảnh rỗi em thích lên mạng đăng những video thịnh hành, như vũ đạo hay thay đồ. Đào Tẩm cũng bận, tranh thủ lúc ăn cơm để xem, vừa xem vừa thích, cảm thấy chú cáo nhỏ hoạt bát thật đáng yêu.

Rồi lại không biết từ lúc nào, thời gian rảnh buổi tối của Phiêu Phiêu được dùng để livestream, kể với những người trên mạng những câu chuyện cười còn nhiều hơn cả với Đào Tẩm, nói những câu nói đùa mà Đào Tẩm không hiểu. Có một lần Đào Tẩm đăng ký tài khoản, tặng quà hiệu ứng đặc biệt để véo má Trần Phiêu Phiêu, Trần Phiêu Phiêu nói với một ID toàn mã lung tung: "Cảm ơn cục cưng."

Em thậm chí chưa từng gọi cô là "cục cưng".

Em không quan tâm đến thời gian giao tiếp khó khăn lắm mới có được với Đào Tẩm, cũng không quan tâm đến những lời hứa và ước mơ của họ.

Trần Phiêu Phiêu đã từng nói nhiều lần rằng em muốn làm nữ chính của Đào Tẩm. Đào Tẩm nghĩ rằng đó là ước mơ của em, vì vậy trong lớp học ngày hôm đó, em gieo một hạt giống, cô muốn trở thành đạo diễn hoặc nhà sản xuất xuất sắc, mang đến cho Trần Phiêu Phiêu một sân khấu tuyệt vời.

Trần Phiêu Phiêu có một khuôn mặt giàu biểu cảm nhất, ngay cả Đào Tẩm cũng lo lắng rằng kinh nghiệm còn non nớt của mình không xứng.

Vì vậy, cô cho mình hai năm, để dàn dựng một vở kịch cho Trần Phiêu Phiêu.

Đào Tẩm nghĩ, có lẽ khi Trần Phiêu Phiêu tốt nghiệp, cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng Trần Phiêu Phiêu lại trở thành nữ chính của người khác trước.

Giữa những kịch bản và đạo cụ sơ sài, Trần Phiêu Phiêu đọc những lời thoại mà trước đây em thậm chí còn không thèm đọc trên diễn đàn, diễn những tình tiết mà em từng chỉ trích nhiều lần.

Ăn thịt thỏ không nhả lông thỏ: Cái kiểu tình tiết nam nữ chính vô tình ngã, xoay ba vòng trên không trung rồi cuối cùng hôn nhau một cách chính xác thì chỉ có kẻ ngốc mới thích xem thôi?

Ăn thịt thỏ không nhả lông thỏ: Đừng làm tôi cười được không? Trang điểm đậm vậy mà nói là giả trai, mũ vừa rơi xuống đã thấy là một mỹ nhân tuyệt sắc rồi? "

Ăn thịt thỏ không nhả lông thỏ: "A... Lâu lắm rồi không thấy cậu chủ cười như vậy", câu này vừa ra, tôi sẽ không bao giờ cười nữa.

Đào Tẩm nhẹ nhàng khuyên Trần Phiêu Phiêu, có thể hay không học hành cho tốt trước, nếu thực sự có hứng thú với lĩnh vực này, đợi tốt nghiệp rồi phát triển cũng không muộn. Đồng thời, từ góc độ chuyên môn, cô đưa ra lời khuyên rằng Phiêu Phiêu chưa trải qua quá trình đào tạo bài bản, nếu bắt đầu từ một nền tảng như vậy, rất dễ rơi vào lối mòn diễn xuất theo khuôn mẫu, đến lúc đó khó nâng cao.

Trần Phiêu Phiêu không nghe theo, Đào Tẩm cũng không nói thêm gì.

Cô vẫn giữ gìn số tiền tiết kiệm chung của hai người, mặc dù Trần Phiêu Phiêu không muốn dùng, nói rằng em có tiền.

Một ngày nọ, cô phát hiện ra Trần Phiêu Phiêu cũng không còn quan tâm đến những kẻ biến thái đó.

Trước đây, Trần Phiêu Phiêu ghét nhất là những kẻ biến thái, thậm chí sau khi ăn xong thịt xông khói cuộn, em còn phải véo họ vài cái. Nhưng giờ đây, Trần Phiêu Phiêu dường như đã quen với sự tồn tại của họ, không còn thấy khó chịu.

Khoảng cách địa lý khiến Đào Tẩm bất an. Cô từng cố gắng đoán suy nghĩ của Trần Phiêu Phiêu, cũng từng lo được lo mất.

Chỉ khi Phiêu Phiêu chủ động tìm đến cô, cô mới cảm thấy yên lòng hơn đôi chút, nhưng vẫn không hoàn toàn yên tâm. Có lần, tại một quán lẩu, họ tình cờ gặp một người bạn làm trong lĩnh vực đào tạo người nổi tiếng trên mạng. Sau khi giới thiệu, Trần Phiêu Phiêu định nói gì đó, nhưng Đào Tẩm lo em sẽ tiết lộ công việc của mình trên mạng và người bạn này muốn làm quen nên cô nhanh chóng nói rằng Phiêu Phiêu đang học tại Đại học An.

Đào Tẩm chỉ mới thêm WeChat của người bạn đó, không muốn giao thiệp sâu hơn, vì người này có tiếng xấu trong giới, nghe nói từng quấy rối một người nổi tiếng cùng công ty.

Lúc đó, Đào Tẩm rất lo và cũng vì sự lo lắng và căng thẳng của mình mà cảm thấy sợ hãi.

Sau đó, Trần Phiêu Phiêu thậm chí còn không quan tâm đến việc học.

Em đến tìm cô vào đúng lúc đáng lẽ phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, trong khi Đào Tẩm bận rộn dàn dựng vở kịch cuối năm. Đào Tẩm rất ngạc nhiên, hỏi em định ở lại bao lâu, em nói không biết, có lẽ sẽ ở lại đây luôn, không về.

Ở lại đây là có ý gì? Chẳng lẽ định bỏ học sao?

Lúc đó Đào Tẩm thực sự có chút tức giận, càng lo hơn, cô nghiêm túc nói với Trần Phiêu Phiêu: "Phiêu Phiêu, giờ em nên về đi, học hành cho tốt, hơn nữa chị rất bận, không có thời gian chơi với em."

Ánh mắt Trần Phiêu Phiêu lúc đó hơi tối sầm lại, song em chỉ nói: "Ừ."

Rồi mua vé về.

Sau khi trở về, Đào Tẩm nhận được tin nhắn chia tay từ Trần Phiêu Phiêu.

Kết thúc câu chuyện, cuối cùng Trần Phiêu Phiêu cũng không còn quan tâm đến Đào Tẩm.

Trong cuộc đối đầu với Trần Phiêu Phiêu, Đào Tẩm đã nghĩ lại toàn bộ quá khứ, trừ đi phần không muốn nhớ.

Vào ngày thứ mười sáu sau khi gặp lại, Đào Tẩm vẫn chưa học được cách hòa hợp với Trần Phiêu Phiêu của ba năm sau, nhưng cũng bất ngờ phát hiện ra nhiều điều mà Trần Phiêu Phiêu "không quan tâm" hơn.

Tưởng rằng sau cuộc xung đột buổi sáng, em sẽ cảm thấy khó chịu, muốn đến xin lỗi, muốn làm hòa, nhưng sau khi đẩy cửa vào vì lo lắng, lại là một cuộc vui chơi phóng túng.

Trần Phiêu Phiêu không quan tâm đến việc Đào Tẩm rời đi, không quan tâm đến kết quả của cuộc tranh chấp, không quan tâm đến việc có ai ở bên ngoài khi em đang thỏa mãn bản thân hay không.

Cuối cùng, Trần Phiêu Phiêu thể hiện trước mặt cô rằng em không quan tâm đến bản thân mình.

Khi lấy thứ đó ra, Đào Tẩm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, Trần Phiêu Phiêu đã dùng tay mình thay thế trước mặt người yêu cũ.

Lần đầu tiên Đào Tẩm cảm thấy ngón tay mình tê dại. Một hành động thiếu tôn trọng bản thân, em lại làm thế.

Rất nhiều lần trước đây, họ cùng nhau khám phá, lần nào cũng trân trọng lẫn nhau, đối với hai người trong ký ức, dục vọng là sự giao thoa và đối thoại của tâm hồn, không thể thiếu cô.

Không thể thiếu cô.

Vì vậy, Đào Tẩm càng chế giễu chính mình hơn.

Tại sao lại trở nên như thế này? Có thể nói cho chị biết không? Chị còn có tư cách hỏi không?

Ai đã dạy em? Công ty của em, người quản lý của em, quá khứ của em, những trải nghiệm của em, những ngày chỉ có thể nhìn từ xa, những ngày hoàn toàn vắng mặt chị, dạy em những gì.

Trần Phiêu Phiêu không trả lời.

Đúng vậy, cáo nhỏ ríu rít ngày nào giờ đây đã không còn nói nhiều như trước. Em dường như dành nhiều lời hơn cho người khác, thay vì Đào Tẩm.

Đào Tẩm nhẹ nhàng khép cửa lại cho Trần Phiêu Phiêu, vẫn với sự dịu dàng như mọi khi.

Sáng hôm sau, buổi diễn tập tạm dừng, Đào Tẩm rời khỏi tòa nhà phía Tây, bay về Giang Thành.

Ba ngày sau, Đào Tẩm trở lại, Trần Phiêu Phiêu đã thu dọn hành lý xong xuôi.

Buổi tối, Đào Tẩm gửi tin nhắn vào nhóm chat của đoàn.

Cô gửi lời xin lỗi vì lý do cá nhân đã khiến đoàn phim phải tạm dừng công việc và mời mọi người đi ăn tối để bù đắp.

Địa điểm vẫn là Le Pavi, vẫn là khoảng sân quen thuộc ấy, nhưng lần này Đào Tẩm ngồi đối diện với Trần Phiêu Phiêu.

Cô vẫn mặc chiếc áo phông trắng và quần jean sạch sẽ, ân cần hỏi ý kiến mọi người và gọi món. Khi thực đơn được đưa đến, thoang thoảng hương tuyết tùng dịu nhẹ.

Sau khi gọi món, Trần Phiêu Phiêu chống hai tay lên ghế, lặng lẽ nghe mọi người trò chuyện.

Rượu được mang lên, tiếng cụng ly lanh canh vui tai. Fay nhiệt tình đưa từng ly bia trái cây đến cho mọi người.

"Cảm ơn." Trần Phiêu Phiêu khẽ nói.

"Khách sáo gì chứ." Fay vỗ nhẹ vai Trần Phiêu Phiêu.

Uống được hai ngụm, Đào Tẩm đột nhiên chớp mắt, ngẩng đầu lên khỏi bàn, nói: "Tôi đến Giang Thành để trao đổi lịch trình với đạo diễn Tôn, cuối tuần sau ông ấy sẽ đến đây, trước đó, chúng ta cần phải chốt lại kịch bản bản thảo thứ ba."

Trần Phiêu Phiêu nhìn chằm chằm vào chiếc cổ thanh mảnh và đôi môi xinh đẹp khi nói của Đào Tẩm, chờ đợi thông báo về việc thay đổi diễn viên.

Đào Tẩm quả nhiên nhìn sang, nói: "Tôi muốn gửi lời xin lỗi đến Phiêu Phiêu, hôm đó tôi để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc, thật xin lỗi. Sau đó tôi đã suy nghĩ lại, những đề xuất của em rất tốt, có lẽ, chúng ta có thể thử."

Đào Tẩm gật đầu với Trần Phiêu Phiêu, hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ nhàng.

Trước mặt mọi người, Đào Tẩm đã cho Trần Phiêu Phiêu một bậc thang để bước xuống.

Trần Phiêu Phiêu đã nghĩ sai.

Hóa ra đây mới là cách Đào Tẩm giải quyết công việc, hóa ra đây mới là dáng vẻ khi Đào Tẩm không còn yêu một người.

________

Hoá ra đây là cách tác giả ngược toai, Lộ Tây Tây ơi:))
Bình Luận (0)
Comment