Phiêu Diêu - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 76

"Không phải."

Không hoàn toàn là vậy.

Trần Phiêu Phiêu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Có con chim, không biết là quạ hay chim khách, nó có thể bay cao đến vậy sao? Đây là tầng hai mươi mấy.

"Chỉ, hỏi vu vơ thôi."

Trần Phiêu Phiêu dùng tay trái gãi gãi cổ bên phải, rồi quay sang hỏi Đào Tẩm: "Trái cây đến chưa? Ra xem thử."

Đào Tẩm, người luôn dễ tính, lại không nghe theo. Cô nhìn chằm chằm vào Trần Phiêu Phiêu với ánh mắt đầy ẩn ý, khẽ gật đầu.

Trần Phiêu Phiêu cảm thấy tim đập thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Cô hy vọng Đào Tẩm đừng chớp mắt.

Cô như đang đứng trên bờ vực của sân khấu lung lay và mí mắt Đào Tẩm đóng mở như tiếng chiêng khai màn. Chỉ cần chị chớp mắt một cái, cô sẽ bị buộc phải bước lên những tấm ván gỗ ọp ẹp, diễn một vở kịch đầy lỗ hổng.

Đào Tẩm hít một hơi, nói: "Nếu chỉ hỏi vu vơ, em sẽ nói "Không có cũng không sao"."

"Nhưng em lại nói, "Không có thì thôi"."

""Không có cũng không sao" nghĩa là "Đào Tẩm xem thường em" là xấu; còn "Không có thì thôi" có nghĩa là "Đào Tẩm xem thường em" có thể là tốt."

Khi nào một người mới không thể phán đoán một sự việc có bản chất rõ ràng?

"Em nói không rõ, suy nghĩ của em đang mâu thuẫn với chính em." Đào Tẩm nhẹ nhàng nói, mím môi.

Thật thông minh, Trần Phiêu Phiêu nheo mắt nhìn chị. Chị thông minh, tinh tế như vậy, sao lúc đó lại không nhìn thấu sự cố chấp vụng về của cô, nghĩ rằng cô thực sự muốn bỏ rơi chị?

Trần Phiêu Phiêu nhận ra, cô nói rằng lý do chia tay không phải vậy, là đúng.

Sự chia tay năm đó không đơn giản chỉ là hiểu lầm nhau. Mà là, hiểu lầm chính bản thân mình.

Khoảng cách, giàu nghèo, giai cấp, sự tự nhận thức, những nguyên nhân sâu xa chồng chất lên nhau, dẫn đến kết quả tất yếu.

Tự ti và lòng tự trọng đấu tranh, thiếu sót và lệch lạc trong giao tiếp, tạo ra hậu quả xấu. Ba năm trước, nếu không nổ ra ở đó, nó cũng sẽ nổ ra ở một nơi khác.

Họ nhất định phải trải qua một quá trình trưởng thành, mới có thể yêu nhau một lần nữa với tư cách là những người lớn. Dù rất đau, nhưng cơn đau không chỉ cho thấy có bệnh, mà còn cho thấy có dấu hiệu của sự sống.

Trần Phiêu Phiêu mím môi dưới, nhẹ nhàng liếc nhìn Đào Tẩm.

Đôi mắt hồ ly mở to, không còn quyến rũ như trước, nhưng long lanh như một quả nho nước.

Đào Tẩm chớp mắt ba lần, trước nhìn vào mắt em, sau đó nhìn vào môi em, cuối cùng nhìn sâu vào đồng tử của em. Tiếp đó, Đào Tẩm từ từ mở miệng: "Bây giờ em gặp chuyện rồi, có một lần miễn trừ im lặng."

Nói xong, thả lỏng vai, nghiêng đầu, thoải mái nhìn Trần Phiêu Phiêu.

Mặc dù vẫn muốn biết rõ ràng nguyên nhân và hậu quả, nhưng cô từ bỏ việc suy luận và truy hỏi, vì đối với cô, vấn đề này có thể nhường chỗ cho cảm xúc của Trần Phiêu Phiêu.

Lần này, Trần Phiêu Phiêu có thể không trả lời, Đào Tẩm sẽ tha thứ vô điều kiện.

Sự lý trí và dịu dàng của Đào Tẩm quyến rũ chết người.

Trần Phiêu Phiêu đã sử dụng cơ hội "giữ im lặng" này, nhưng cô muốn được xúi giục làm một việc khác.

Sức hấp dẫn tình dục của Đào Tẩm đối với cô không chỉ nằm ở vẻ ngoài và thể xác, mỗi khi gặp ánh mắt sâu thẳm như biển cả của Đào Tẩm, tiếng vang trong lòng cô chỉ có thể tồn tại dưới dạng dục vọng.

Những phần chưa tiến hóa hoàn toàn của con người nằm trong bản năng. Trần Phiêu Phiêu cảm thấy, yêu Đào Tẩm là một quá trình thoái hóa, cô đang yêu chị bằng "bản năng".

"Chị biết em làm ở quán bar, tại sao chị không ngạc nhiên?" Trần Phiêu Phiêu hỏi.

"Không nói cho em biết." Đào Tẩm thản nhiên nói.

Được rồi, chị cũng có thể giữ im lặng.

Trần Phiêu Phiêu không thành công trong việc chuyển chủ đề, những suy nghĩ bồn chồn trong cô càng trở nên điên cuồng.

Giọng điệu mềm mại: "Chị cũng không muốn biết Trang Hà nói gì với em sao?"

"Nói gì?"

Trần Phiêu Phiêu mở điện thoại của mình, mở lịch sử trò chuyện, đặt nó lên bàn cà phê trước mặt Đào Tẩm. Sau đó, cô giơ tay lên, chống lên lưng sô pha, nghiêng người đối diện với Đào Tẩm, nằm nghiêng nửa người chờ đợi phản ứng.

Xương quai xanh Đào Tẩm hơi nhô lên, cổ mịn màng không tì vết, cao hơn nữa là đường quai hàm hơi góc cạnh, vành tai tinh xảo, sau tai có những sợi tóc cùng lông tơ nhỏ, đây là phần tinh nghịch nhất trên khuôn mặt, thường phản bội ánh mắt điềm tĩnh của Đào Tẩm.

Vẻ ngoài kiềm chế nhất khi hàng mi rũ xuống, vào những thời điểm không thể diễn tả bằng lời, sẽ dùng hàng mi dày để kìm nén ham muốn ập đến,n dùng hàng mi nói với ánh mắt: "Ngoan."

Và lúc này, bóng của hàng mi Đào Tẩm run lên, ngẩng đầu, cũng dựa người vào sô pha, cánh tay đặt trên lưng ghế, đối diện với Trần Phiêu Phiêu: "Ý gì?"

Có lẽ không phải hỏi Trang Hà nói gì, mà là hỏi Trần Phiêu Phiêu cho mình xem cái này là có ý gì.

"Không biết chị ấy có ý gì," Trần Phiêu Phiêu trả lời không đúng trọng tâm, giả vờ suy nghĩ nghiêm túc, "Có lẽ lo tâm trạng em không tốt, lo em quá áp lực."

Đào Tẩm hỏi ngược lại: "Trong giới của các em dùng chuyện này để giải tỏa áp lực?"

Có chút tức giận trong người, hóa ra Trang Hà dạy. Việc tự thỏa mãn của không có gì đáng trách, nhưng trong mắt hai người họ, Đào Tẩm chẳng khác gì một món đồ chơi sao?

"Người khác sao em không biết. Nhưng em chưa từng làm với ai hết," Trần Phiêu Phiêu từ tốn giải thích sự hiểu lầm trước đó của Đào Tẩm, "Có lẽ chị ấy chỉ nghĩ rằng, nếu quan hệ với chị, em sẽ hạnh phúc hơn."

Câu này giống một lời tỏ tình, nhưng nói ra quá dễ dàng, khiến Đào Tẩm không muốn nghĩ thêm bước nào nữa.

"Vậy em nghĩ sao?" Đào Tẩm chống trán nhìn Trần Phiêu Phiêu.

Trần Phiêu Phiêu nhìn thấy những sợi lông tơ sau tai Đào Tẩm lại dựng đứng lên, cũng chống tay lên trán, nhỏ giọng nói: "Em muốn tặng chị thêm một tin đồn xấu về em."

"Gì?"

"Ngủ với nhà sản xuất."

Cổ chân Trần Phiêu Phiêu khẽ đung đưa.

Ánh mắt của Đào Tẩm cũng dao động.

"Sau khi ngủ với nhà sản xuất," giọng nói của Đào Tẩm không còn trong trẻo, có chút nghẹn ngào, "em sẽ vui hơn chút chứ?"

Cô lặp lại lời Trần Phiêu Phiêu, kèm theo ánh mắt trong sáng và thẳng thắn nhất, khiến Trần Phiêu Phiêu sướng muốn chết.

Trần Phiêu Phiêu liếm môi dưới: "Có thể là không đủ."

"Hửm?"

"Vẫn còn muốn ngủ với nhà sản xuất."

Những lời tục tĩu này mắng cô đủ rồi, Trần Phiêu Phiêu nghĩ, mình phải được Đào Tẩm yêu thương đủ, phải được Đào Tẩm yêu thương đủ, mới coi như đòi lại công bằng cho bản thân.

Cô thấy Đào Tẩm cười, nháy mắt nhìn sang chỗ khác, khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Nhà sản xuất không có thời gian, cũng không muốn." Đào Tẩm nói.

Đặt hai chân xuống, ra cửa lấy đồ ăn.

Cô đã nói với Trần Phiêu Phiêu rằng cô chỉ có nhu cầu vì bạn gái của mình, nhưng con cáo nhỏ dường như nghe không vào.

Trước đây, Trần Phiêu Phiêu thiếu thận trọng, không hợt, ít nghiêm túc, cô nín thở, đáp trả bằng thái độ tương tự. Song, dần dần cô nhận ra rằng mình ngày càng trân trọng Trần Phiêu Phiêu trên giường, ngày càng thường xuyên liên tưởng đến quá khứ, ngày càng muốn ôm em, ngày càng không muốn rút lui.

Sau đó, cô thôi làm tình với Trần Phiêu Phiêu. Nếu họ còn có thể, có lẽ nên biến chuyện lên giường thành chuyện liên quan đến tình yêu một lần nữa.

Mang trái cây vào, đặt lên bàn trà, Trần Phiêu Phiêu nhìn Đào Tẩm mở ra.

Không có hứng thú, hơi thất vọng.

Đào Tẩm mở quả dưa hấu ra, hương thơm ngào ngạt, khẽ "chậc" một tiếng.

"Sao vậy?" Trần Phiêu Phiêu cầm cái nĩa, hỏi.

Đào Tẩm lần lượt bày ra dưa vàng, nho, vải còn lại, khẽ nói: "Có lẽ nên mua một ít đồ giải nhiệt, phải không?"

...

Trần Phiêu Phiêu im lặng.

Không khí giữa họ lại thay đổi, ăn dưa hấu, uống trà sữa giữa những lời đồn tràn ngập, tìm một chương trình tạp kỹ để xem, thỉnh thoảng nói đùa theo nội dung chương trình.

Đào Tẩm trêu Trần Phiêu Phiêu, giống như khi họ còn ở bên nhau.

Giữa chừng, Đào Tẩm nhận được điện thoại của Trang Hà, nói rằng đối phương không có động thái tiếp theo, theo tình hình thì gần như đã lắng xuống, Trang Hà cần Đào Tẩm cung cấp một số thông tin quảng bá và dự án liên quan đến "Người Trong Mộng", kéo thông tin tác phẩm lên ở phần cuối của lưu lượng truy cập.

Ân huệ mà đối thủ gửi đến, cô và Trần Phiêu Phiêu nhất định phải nhận.

Đào Tẩm lấy laptop, chuẩn bị tài liệu gửi vào hộp thư của Trang Hà. Trong lúc đó, Lý Du gọi đến, nói mình gần như đã hoàn thành việc ở đài truyền hình, thời gian diễn tập ngày mai, phòng thu, kích thước trang phục, thương hiệu, phòng trang điểm và stylist đã được xác nhận từng cái một, giấy phép làm việc các thứ khác cũng đã nhận được, đài đặc biệt sắp xếp một chiếc xe không có logo, ngày mai Lý Du sẽ đi theo xe đến đón Trần Phiêu Phiêu.

Trần Phiêu Phiêu nói cảm ơn với Lý Du, rồi lại nhìn sang khuôn mặt đang làm việc của Đào Tẩm.

Có lẽ bài toán nào cũng có một cách giải, đề bài chưa bao giờ quy định phải chiến đấu một mình.

Nửa đêm, họ mở chai rượu. Trần Phiêu Phiêu kể cho Đào Tẩm nghe về những người và những việc mình gặp trong ba năm qua, khi họ chia tay, Trần Phiêu Phiêu vẫn chưa chính thức bước chân vào làng giải trí, vì vậy giai đoạn này ít giao thoa nhất với tình yêu của họ.

Trần Phiêu Phiêu nói, quen Thịnh Lăng Nhân khi đang ngồi xổm ở phim trường, lúc đó họ tưởng đối phương là diễn viên quần chúng.

Thịnh Lăng Nhân không biết cô là người nổi tiếng trên mạng, cô cũng không biết Thịnh Lăng Nhân là bà chủ.

Họ cùng nhau nhận cơm hộp, Thịnh Lăng Nhân nói: "Chúng ta giờ hệt như trong "Vua hài kịch" ấy, em còn tên  Phiêu Phiêu."

Trần Phiêu Phiêu dùng lời thoại trong phim để nói đùa: "Chị nuôi em à?"

Thịnh Lăng Nhân nghĩ một lúc, nói: "Được."

Sau đó ký hợp đồng với cô.

Trần Phiêu Phiêu lại nói về Khương Quan Dã.

Cô nói Khương Quan Dã ban đầu là chủ một nhà nghỉ, vì cô có khoảng thời gian tâm trạng không tốt nên ở đó nửa tháng, hai người làm quen.

Lúc đó, cô muốn thuyết phục Thịnh Lăng Nhân chuyển sang làm phim truyền hình dài tập trên mạng. Vì đường đua phim ngắn quá thiếu lề lối, cũng không có ý thức về bản quyền, câu chuyện cười được quay tám trăm lần, khó để tạo ra cá tính và quá dễ bị thay thế.

Cô xem hết IP của phim truyền hình mạng, một cuốn tiểu thuyết hài không quá nổi nhưng có tiếng tốt, phục trang có thể sử dụng đội ngũ phim ngắn, đồng thời mời thêm đội ngũ đạo diễn hình ảnh có thẩm mỹ, cắt nhanh nhịp điệu, đàm phán chia sẻ doanh thu với nền tảng hàng đầu, chắc có thể đột phá.

Thịnh Lăng Nhân do dự, xét cho cùng thì thời gian từ khi lập dự án phim truyền hình dài tập trên mạng đến khi xuất bản rất lâu, đầu tư lại lớn, họ quen kiếm tiền nhanh nên khó thay đổi mô hình doanh thu.

Cô nói với Khương Quan Dã. Khương Quan Dã vốn luôn thờ ơ cũng phản đối cô bước chân vào làng giải trí.

Sau đó mới biết, có liên quan đến người cô thích.

Câu chuyện khá bi thảm, Trần Phiêu Phiêu không kể cho Đào Tẩm nghe, tóm lại sau đó Khương Quan Dã giúp cô, giờ cũng thỉnh thoảng phụ cô chăm sóc bà ngoại.

Trần Phiêu Phiêu cứ trò chuyện mãi, giọng khàn cả đi, nhưng không muốn dừng.

Đào Tẩm biết em dùng cách này để bù đắp gì đó, nói cho Đào Tẩm nghe, nói cho chính mình nghe, cũng nói cho thời gian nghe.

Có lẽ nếu nói nhanh hơn chút, hai năm mười tháng đã trôi qua sẽ không còn tồn tại.

Trần Phiêu Phiêu từng diễn những đoạn "bừng tỉnh ngộ" và "xoa dịu hiểu lầm", lúc đó đạo diễn yêu cầu cô thở mạnh, vẻ mặt khó tin, che miệng lẩm bẩm: "Sao lại thế này, ra là thế này."

Hoặc là khóc lóc thảm thiết, hoặc ngồi ngẩn ngơ cả đêm, chuyển sang cảnh trống.

Rồi làm hòa với nhau, ôm nhau khóc lớn.

Nhưng khi cô thực sự nhận ra mình đã có ba năm bị hiểu lầm, cô không thể tìm thấy nút thắt nào đặc biệt gây sốc, chỉ cảm giác cái kén trong lòng bị rút ra từng chút, hơi đau, bị sợi tơ siết chặt, nhưng cái kén đó càng quay nhanh, khiến cô thoải mái.

Cô có thể cảm nhận được rằng con bướm sắp ra đời, bị bao vây ba năm, Trần Phiêu Phiêu là người mong chờ hơn bất cứ ai, đôi cánh của nó sẽ có màu gì.

Nói chuyện đến 12 giờ, chuẩn bị đi ngủ, tắm xong thì hơi nóng, Trần Phiêu Phiêu muốn gọi thêm cốc trà sữa, nhưng lại sợ ngày mai sẽ bị mặt bị sưng khi diễn tập.

Trần Phiêu Phiêu bèn hỏi Đào Tẩm: "Giảm điều hoà chút không?"

Đào Tẩm trả lời: "Mức thấp nhất rồi, cái điều hòa này của chủ đầu tư lắp, hiệu quả làm mát không tốt lắm. Mấy năm trước chị muốn thay nhưng điều hòa trung tâm hơi khó."

Cô dẫn Trần Phiêu Phiêu vào bếp, mở ngăn đá tủ lạnh đưa cho Trần Phiêu Phiêu một cốc nước đá: "Cầm lấy hạ nhiệt, đừng uống, lạnh."

Hơn nữa là mua từ lần về Giang Thành trước, chẳng biết còn uống được không.

Trần Phiêu Phiêu vẫn đang suy nghĩ về căn nhà. Thực ra cô luôn muốn hỏi, căn nhà này được mua khi nào, Đào Tẩm quyết định định cư ở Giang Thành khi nào và tại sao không nói với cô.

Cô mơ hồ cảm thấy phải có lý do.

Nếu Đào Tẩm có thể nói cho cô một lý do, chẳng hạn như lúc đó công việc quá bận, gia đình tự quyết định, thì cô cũng có thể nhổ cái gai này ra.

Vì vậy, Trần Phiêu Phiêu cầm cốc nước đá hỏi: "Chị mua nhà này bao lâu rồi?"

Đào Tẩm ngồi xổm xuống sắp xếp bên trong tủ lạnh, suy nghĩ: "Chắc cũng tám năm?"

Tám năm? Trần Phiêu Phiêu chậm chạp tính toán: "Tám năm?"

"Ừm," Đào Tẩm nói, "Năm chị mười tám tuổi, mẹ mua, vì chủ đầu tư là bạn của cậu chị, có chiết khấu."

Cô đóng tủ lạnh lại, nhưng không đợi được câu nói tiếp theo của Trần Phiêu Phiêu.

Quay đầu lại, Trần Phiêu Phiêu đang cầm cốc nước đá, nhìn chằm chằm vào cửa tủ lạnh, vẻ mặt rất kỳ lạ.

Không lạnh sao? Nước từ cốc đá đã ngưng tụ trên các ngón tay của Trần Phiêu Phiêu.

Đào Tẩm nhìn cốc nước đá đang tan, lại nhìn biểu cảm của Trần Phiêu Phiêu, rồi dùng suy nghĩ để kết nối hai thứ lại với nhau.

Cô dựa vào tủ bên cạnh tủ lạnh, khoanh tay, im lặng đối diện với Trần Phiêu Phiêu một lúc.

Sau đó, đôi môi mím chặt được thả lỏng, Đào Tẩm khẽ hỏi: "Đây cũng là lý do em chia tay?"

"Cạch", một viên đá trong cốc nước đá bị tan chảy, nó rơi xuống, chồng lên thành cốc, hơi lạnh xuyên qua cốc nhựa chạm vào lòng bàn tay Trần Phiêu Phiêu.

Cô chú ý rằng Đào Tẩm đã dùng từ "cũng".

Không ngạc nhiên nhưng bất ngờ, Đào Tẩm đoán được, nhưng không giận, thậm chí còn bình tĩnh hơn lần đầu tiên hỏi, tựa đang trải qua quá trình chai sạn cảm xúc.

"Đặt xuống đi, lạnh tay", Đào Tẩm nói.

Nhìn Trần Phiêu Phiêu đặt cốc nước đá sang một bên, Đào Tẩm đưa khăn giấy, nhìn đối phương lau tay.

Trong lòng tê dại, thở dài, rồi hồi sinh.

Giống như đang chơi trò chơi ghép hình, chân dung thật sự chưa được hiểu rõ dần dần hiện ra trước mắt. Cô không ngừng tự nhủ, phải kiên nhẫn, phải cẩn thận, thời gian ghép hình dài thế, nếu làm mất một hoặc hai mảnh, sẽ là sự tiếc nuối không thể bù đắp mãi.

Sẽ tiếc hơn nhiều so với việc đi đường vòng thêm hai ngày trong quá trình ghép hình.

Kể từ khi gặp lại, Đào Tẩm càng nhận ra rằng ai cũng có lúc "mù quáng" trong mối tình này, không cho rằng đó là lỗi của ai, do đó, nếu đổ lỗi cho một bên là không công bằng và quá tàn nhẫn.

Vì vậy, có lẽ việc moi móc từng chút như thế này là cách tốt nhất cho cả hai, có thể bảo vệ lâu đài cát trong lòng không đột ngột sụp đổ.

Trần Phiêu Phiêu vẫn im lặng.

Đào Tẩm tiến lên, hôn Trần Phiêu Phiêu, trong căn bếp không bật đèn, coi tiếng thở gấp của Trần Phiêu Phiêu là sự đồng ý ngầm.

Nửa phút sau, Đào Tẩm buông người ra, cắn nhẹ môi Trần Phiêu Phiêu một cái, nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ bị kìm nén trong cổ họng.

"Quyền im lặng của em chỉ có một lần", Đào Tẩm nói, "Lần sau nếu hiểu lầm chị nữa, phải nói xin lỗi".

"Nếu em hiểu lầm chị cũng xin chị cho em cơ hội để nói xin lỗi với chị".

Giữa hơi thở của mình, với giọng điệu gần như cầu xin nhưng lại giống như một yêu cầu.
Bình Luận (0)
Comment