Nghe xong tin nhắn thoại, Đào Tẩm chỉnh lại quần áo rồi ngồi dậy. Cô nghĩ Trần Phiêu Phiêu sẽ sang một bên để liên lạc với công ty quản lý, nhưng không ngờ Trần Phiêu Phiêu lại quay sang, nói với cô: "Phải làm sao đây?"
Giọt sương đêm rơi vào lòng, để lại vệt ẩm ướt lạnh lẽo.
Chú cáo nhỏ rất thông minh, em có khả năng xử lý những việc này, nhưng em hiểu rõ hơn Đào Tẩm hiện tại muốn nghe gì.
Đào Tẩm trầm ngâm: "Có chỗ ở khác không em? Cho bà ngoại chuyển đến đó trước. Hoặc, em có muốn bà ngoại đến thăm đoàn không?"
Trần Phiêu Phiêu dựa vào chị, suy nghĩ, nói: "Hay là em bán căn nhà ở Bắc Thành đi."
Nằm ngoài dự đoán, nhưng lại không có gì lạ khi lời này được nói ra từ Trần Phiêu Phiêu.
"Chỗ đó quá dễ bị chụp ảnh, không chỉ phiền bà ngoại, mà sau này chị đến đó cũng không tiện." Cô nói bằng giọng nhẹ nhàng.
Cô đã nghĩ kỹ khi nhận được tin nhắn thoại, Trần Phiêu Phiêu luôn luôn luôn vậy, một khi quyết định, cô sẽ không tính toán hậu quả.
Lúc trước, cô nói muốn dành những gì đẹp nhất cho Đào Tẩm, nên cố gắng kiếm tiền. Giờ đây, cô muốn ở bên Đào Tẩm cả đời, nên sẵn sàng dốc hết tiền tiết kiệm của mình ra, lên kế hoạch.
"Nghĩ kỹ rồi chứ?" Đào Tẩm mỉm cười dịu dàng, ôm lấy Trần Phiêu Phiêu.
"Chưa," Trần Phiêu Phiêu vỗ nhẹ điện thoại vào lòng bàn tay, "Sau này chúng ta sẽ sống ở Giang Thành hay Bắc Thành? Bán nhà rồi, em mua nhà ở đâu?"
Trái tim Đào Tẩm như được ngâm trong nước ấm, thật dễ chịu. Vài ngày sau khi tái hợp, đây là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được việc bắt đầu lại với Trần Phiêu Phiêu. Không chỉ là sự đan xen về thể xác, không chỉ là bản năng, cũng không chỉ là sự nhận được.
"Thật sự muốn sống cùng chị sao?" Cô hôn nhẹ lên vành tai Trần Phiêu Phiêu, giọng hơi khàn.
Ngực cô căng tràn, như thể chưa sẵn sàng đã rơi vào lưới tình, vừa mong đợi, vừa lo lắng.
"Ừm," Trần Phiêu Phiêu cọ vào cổ chị, giọng như mèo con, "Chúng ta đừng xa nhau nữa."
Cô không còn nói một đằng làm một nẻo như vài năm trước nữa. Cô thừa nhận, cô khó thể chống lại sự dày vò của khoảng cách xa xôi ấy.
Một lần nữa được tận hưởng sự dịu dàng của Đào Tẩm, càng khó chống lại hơn.
Con người vốn là những sinh vật đa cảm. Trước đây, khi vượt qua những thử thách khó khăn, tưởng mình mạnh mẽ và kiên cường, song chỉ đến khi thực sự được nép vào vòng tay yêu thương, mới nhận ra rằng đó chỉ là vì chưa có ai nâng đỡ mình.
Nếu có người nâng niu trong lòng bàn tay, ta cũng muốn cuộn tròn, thu mình lại, vươn vai, nhắm một mắt mở một mắt, làm những điều trẻ con mà người khác không thể hiểu.
Có lẽ tình yêu đôi khi đồng nghĩa với sự thoái hóa, vì nó khiến những cá thể đã trưởng thành dần dần tận hưởng sự ngây thơ, nhàm chán, yếu đuối và không biết mỏi mệt.
Đào Tẩm dùng đầu ngón tay nâng cằm cô ấy lên: "Vậy sau khi vở kịch kết thúc thì sao? Nếu em vào đoàn phim thì sao?"
"Chị đi cùng em được không?" Trần Phiêu Phiêu hỏi.
"Chúng mình thay phiên nhau nghỉ phép, bên nhau khi làm việc." Trần Phiêu Phiêu nhìn Đào Tẩm bằng đôi mắt hồ ly.
Một trạng thái rất lý tưởng, nhưng khả năng thực hiện rất thấp. Hơn nữa, nếu họ cứ dính nhau, số lần xuất hiện chung sẽ khó tránh khỏi bị phát hiện.
Vì vậy, Đào Tẩm không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói: "Chị sẽ nghĩ cách."
Cô hôn lên tóc Trần Phiêu Phiêu, cần phải nghĩ cách thật, hai người không chịu nổi giày vò như thế.
Hai người ôm nhau ngủ trên sô pha, sau đó dậy tắm rửa, đi ngủ. Sáng hôm sau, Trần Phiêu Phiêu ra ban công gọi điện cho Trang Hà. Hai việc, thứ nhất là bàn bạc với Khương Quan Dã sắp xếp chỗ ở mới cho bà ngoại, thứ hai là rao bán căn hộ. Cô muốn bán nhanh để có thêm tiền, mua nhà khác riêng tư hơn, ít tiếp xúc với giới giải trí.
"Thị trường hiện nay không tốt, căn hộ của em lại có tổng giá cao, cần nhiều thời gian rao bán đấy." Trang Hà nhanh chóng kiểm tra tình hình giao dịch trên ứng dụng bất động sản, nhắc nhở, "Trong khu chung cư có hai căn cùng loại đang rao bán, một căn có lẽ là do thuế cao, căn còn lại rao mười tháng rồi mà vẫn chưa bán được."
Trần Phiêu Phiêu cắn môi: "Em muốn bán nhanh, chị giúp em giảm giá chút được không?"
"Được, cho chị mức giá thấp nhất và thời hạn cuối cùng, chị liên hệ với môi giới."
Việc bán nhà thường không giao cho nhân viên khác, vì nó liên quan đến quyền riêng tư, tài sản và giấy tờ cá nhân của nghệ sĩ. Trần Phiêu Phiêu không ở Bắc Thành, đồ đạc trong nhà cũng cần Trang Hà và Lý Du giúp đỡ dọn dẹp.
May là cuộc sống của Trần Phiêu Phiêu ở Tây Lâu rất đơn giản, không nhiều thứ cần xử lý, còn có Đào Tẩm chăm, thế nên thỏa thuận xong, Lý Du đặt vé máy bay đến Bắc Thành vào hôm sau.
Bữa sáng, Trần Phiêu Phiêu gọi điện cho bà ngoại, nói với bà về việc chuyển nhà, dặn dò bà chú ý sức khỏe, rồi ra hiệu bằng ánh mắt hỏi Đào Tẩm có muốn nói chuyện với bà không, Đào Tẩm lắc đầu.
Cô và bà ngoại không liên lạc đã lâu, đột nhiên xuất hiện trong điện thoại, lại vào buổi sáng bận rộn, cô sợ ngại. Cô nghĩ, nên tìm cơ hội về Bắc Thành gặp bà thì tốt hơn.
Ăn sáng xong, hai người cùng đến nhà hát, bắt đầu buổi tập luyện căng thẳng và nghiêm túc.
Nghỉ ngơi mấy hôm, trạng thái của Trần Phiêu Phiêu tốt hơn. Cô để tóc thẳng tự nhiên, không trang điểm, mặc áo phông trắng đơn giản và quần jean ôm sát, vóc dáng vẫn quyến rũ, nhưng thần thái trong trẻo, đứng dưới ánh đèn sân khấu dịu nhẹ, toát lên vẻ thánh thiện thuần khiết.
Cuối cùng, cô đã được tôi luyện tinh thần nghệ nhân, gạt bỏ phù phiếm và kiêu ngạo mà danh tiếng mang lại. Cô ngày càng có lòng kính trọng và biết xấu hổ đối với diễn xuất. Cô bắt đầu trầm lắng, thảo luận đi thảo luận lại với mọi người trong nhóm về cả chi tiết nhỏ. Cô thực sự công nhận mình là một diễn viên.
Họ là một tập thể sáng tạo và trình diễn. Cô đứng trên sân khấu, đảm nhận chức năng biểu đạt quan trọng nhất. Song những gì cô biểu đạt, là sự thể hiện của hàng chục nhóm hậu trường, cô là ánh đèn sân khấu, chiếu sáng tác phẩm của mọi người.
Người biểu diễn là cầu nối nổi bật giữa những người sáng tạo tập thể và khán giả. Cô phải được nâng đỡ vững chắc để hai bên có thể gặp nhau mà không có bất kỳ trở ngại nào.
Nhìn thấy Trần Phiêu Phiêu, cũng như nhìn thấy Đào Tẩm, thấy đạo diễn Tôn, cũng như nhìn thấy Arick, Fay, Thính Thính... những cô gái chưa từng lộ diện nhưng khao khát được lắng nghe.
"Nếu tôi là một bông hoa, tôi muốn nở trong giấc mơ, nơi đó có chất dinh dưỡng được lấy ra từ tận đáy lòng, không có ô nhiễm của sự tầm thường, không có sự nịnh nọt và né tránh, không có ánh mắt soi mói."
"Tôi ngắm nhìn chính mình trong giấc mơ."
Trần Phiêu Phiêu nhìn về phía khán đài trống không, dùng giọng trầm lắng đọc hai câu thoại cuối cùng.
Trong ánh sáng và bóng tối, cô cúi chào kết thúc màn trình diễn.
Cả nhà hát im lặng, tất cả chìm đắm trong diễn xuất của cô. Ngay cả nước mắt long lanh và hơi thở nhẹ nhàng cuối cùng cũng thật chính xác và cảm động. Năm giây sau, Trần Phiêu Phiêu cúi đầu chào mọi người, đạo diễn Tôn đứng dưới sân khấu, nhẹ nhàng vỗ tay.
"Rất tốt, rất tốt." Ông ấy nhìn với vẻ cảm khái, liên tục gật đầu.
Sau đó quay sang nhìn Đào Tẩm: "Thế nào?"
Đào Tẩm ngồi trên chiếc bàn nhỏ đạo cụ dưới sân khấu, mặc áo phông trắng bó sát mang phong cách văn nghệ và chiếc váy dài bất quy tắc có phần ngạo nghễ. Tư thếngồi rất thoải mái, hai tay chống trên bàn, ánh mắt mang ý cười, nhưng không nói gì.
"Thế nào?" Fay ở bên sân khấu nhướng mày về phía Đào Tẩm.
Thính Thính bám vào bàn, háo hức: "Thế nào hả nhà sản xuất?"
Trần Phiêu Phiêu đứng trên sân khấu chờ đợi, hai tay đan sau lưng, đầu nghiêng sang phải, nhìn Đào Tẩm.
Các đồng nghiệp khác cảm thấy lạ, đạo diễn Tôn hỏi Đào Tẩm, Thính Thính và Fay cũng hỏi theo, Trần Phiêu Phiêu vẫn im lặng chờ đợi, ánh mắt của cả nhà hát đổ dồn vào Đào Tẩm. Cô có vẻ hơi ngại, nhún vai trước rồi mới mỉm cười gật đầu: "Rất tốt."
Nói xong, cô nghiêng đầu, mỉm cười với Trần Phiêu Phiêu.
"Tốt tốt tốt tốt tốt." Fay cười toe toét.
Thính Thính bắt gặp ánh mắt, khoanh tay trước ngực, không nhịn được mà lắc lư người.
Niki nhìn Trần Phiêu Phiêu, rồi lại nhìn Đào Tẩm, hiểu, mỉm cười, vặn nắp chai nước khoáng, cụp mắt uống.
Sân khấu đang dọn dẹp đạo cụ, Trần Phiêu Phiêu bước xuống, đứng trước mặt Đào Tẩm, nhìn vào mắt chị, hỏi nhỏ: "Thế nào?"
Đào Tẩm vẫn ngồi, nhẹ đáp: "Mọi người hỏi rồi mà?"
Không giống, cô cảm thấy Trần Phiêu Phiêu đang dùng ánh mắt chiếm hữu cô.
Lần này đến lần khác, giống như giường.
Trần Phiêu Phiêu đặc biệt thích những khoảnh khắc Đào Tẩm dành cho cô sự khẳng định. Dù là tiếng rên rỉ vô thức vì sự tiến lùi của bản thân, hay ánh mắt tự hào vì màn trình diễn xuất sắc của cô trên sân khấu kịch.
Trần Phiêu Phiêu cảm thấy có sự thỏa mãn chưa từng có.
"Cái đó là nói với mọi người, chưa nói với em." Trần Phiêu Phiêu liếc nhìn khóe miệng Đào Tẩm, mắt lướt qua má, cuối cùng chìm sâu vào đôi đồng tử.
Ý tứ rõ ràng, nếu Đào Tẩm nói tốt, thì tối nay nữ diễn viên nên được nhận kẹo từ nhà sản xuất.
Nếu Đào Tẩm nói không tốt, thì bạn gái nên nhận phạt từ Trần Phiêu Phiêu.
Cô rất rộng lượng, để Đào Tẩm tự chọn.
Vành tai Đào Tẩm ửng hồng, cô chớp mắt, nhẹ nhàng hỏi lại: "Em nghĩ sao?"
"Chị nghĩ sao?"
Cá voi ranh mãnh thong thả nhìn cáo.
Không đợi cáo trả lời, Đào Tẩm mỉm cười, bước xuống khỏi bàn: "Ăn cơm thôi."