Tòa nhà phía tây yên tĩnh như mặt nước mùa xuân chưa từng trải qua mưa gió.
Ánh nắng mặt trời không còn bị tán lá rậm rạp che khuất, chiếu thẳng xuống, thể như dùng ánh sáng để rửa sạch sân, mọi thứ đều trở nên rõ nét. Đào Tẩm bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, tối qua cô thức khuya làm việc, nhưng ngủ không sâu, tiếng chuông điện thoại vừa vang lên đã cau mày mở mắt.
Có dự cảm, từ khi nhìn thấy hai chữ "Trang Hà" xuất hiện trên màn hình, dự cảm càng trở nên mạnh mẽ.
Cô ngồi dậy, giọng nói của Trang Hà ở đầu dây bên kia luôn bình tĩnh: "Phiêu Phiêu nhập viện, viêm tụy cấp do rượu, tình hình ổn định, có Lý Du chăm sóc, nếu em muốn đến, chị sẽ gửi địa chỉ."
...
Lượng thông tin trong một cuộc điện thoại, từ Mặc Trấn đến sân bay quốc tế Giang Thành, rồi đến sân bay Bắc Thành, cho đến khi vào Bệnh viện Đệ tam Bắc Thành, Đào Tẩm vẫn còn đang tiêu hóa.
Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện luôn xa cách, bàn ghế lạnh lùng đến mức bình tĩnh, vì chứng kiến sinh tử. Bác sĩ, y tá vội vã lướt trên hành lang khoa nội trú, người giúp việc đang trò chuyện ở cửa nhà vệ sinh, có bệnh nhân đang vịn tường đi lại, Đào Tẩm cẩn thận ngang qua, nhìn từng số phòng bệnh, tìm thấy phòng của Trần Phiêu Phiêu, đẩy cửa bước vào.
Phòng đôi, do giường bệnh không quá căng thẳng, chỉ mình Trần Phiêu Phiêu ở.
Trần Phiêu Phiêu đang truyền dịch, dựa vào giường bệnh, nói chuyện với Trang Hà. Trang Hà nói: "Đợi lát nữa bác sĩ đến thì chị hỏi tình hình, khi nào có thể xuất viện, nếu cần nằm viện điều dưỡng thì sẽ tìm cách chuyển cho em sang phòng VIP, hoặc chuyển sang viện tư."
Sự cố bất ngờ hôm qua thật đáng sợ. Lo rằng các phòng khám khác không đủ điều kiện, họ đưa cô đến bệnh viện lớn. Trang Hà ân cần đeo khẩu trang che cho Trần Phiêu Phiêu, nhưng bệnh viện vẫn quá đông, không thích hợp để tĩnh dưỡng.
Trần Phiêu Phiêu khẽ "ừ", nghe thấy tiếng động ở cửa, ngẩng đầu lên, Đào Tẩm.
Đào Tẩm trông mệt mỏi, gương mặt phảng phất bụi đường, chiếc áo khoác đen thoảng hương tuyết tùng. Cô tiến đến bên giường: "Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói nhẹ nhàng, nhìn tên trên đầu giường Trần Phiêu Phiêu, rồi nhìn chai truyền dịch, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bàn tay hơi sưng của Trần Phiêu Phiêu.
Cô không tiến đến ôm, giữ khoảng cách, dùng ánh mắt cẩn thận kiểm tra xem Trần Phiêu Phiêu có ổn không.
Từ tóc đến chân, ánh mắt lại lướt qua, chạm vào mắt Trần Phiêu Phiêu.
"Sổ khám bệnh đâu, giấy tờ đâu, có không? Để em xem." Cô nghiêng đầu nói với Trang Hà, giọng như bị không khí đè nén, khàn khàn, căng thẳng.
Sổ khám bệnh ở chỗ bác sĩ điều trị, nhưng Trang Hà in thêm một bản kết quả xét nghiệm, đưa cho Đào Tẩm. Đào Tẩm mím môi xem xét, kiểm tra các chỉ số bất thường.
Cô đứng thẳng vai, xem từng tờ một, ghi lại các chỉ số vượt quá giới hạn, nhân cơ hội này để bình ổn cảm xúc. Sau đó, cô đưa lại cho Trang Hà, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Đây là lần đầu tiên Trang Hà gặp Đào Tẩm, khác hẳn với tưởng tượng. Xinh đẹp và dịu dàng như vậy, tựa như một đóa ngọc lan dưới ánh trăng, nở rộ, vừa kiêu hãnh vừa cô độc.
Lúc này, khóe mắt hơi đỏ, chiếc mũi thanh tú cũng khẽ động đậy, nhìn Trang Hà với vẻ bất lực và mong manh.
Bất lực vì không biết chuyện gì đã xảy ra với Trần Phiêu Phiêu. Hôm qua gọi điện còn ổn, hôm nay báo đang nằm viện.
Cô rất muốn thở dài, nhưng hiểu rõ không trách được ai, vì vậy cố gắng kiềm chế cảm xúc, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời.
Trần Phiêu Phiêu bỗng nhỏ giọng nói: "Em muốn đi vệ sinh."
Cô gái nhỏ nhắn yếu ớt mặc bộ đồ bệnh nhân sọc, mái tóc đen dài che khuất gương mặt càng nhỏ càng nhọn. Cô gái ấy vốn trông xanh xao, giờ càng thêm nhợt nhạt, may mà đôi mắt còn long lanh, nếu không trông như một tờ giấy phai màu.
Trang Hà đeo khẩu trang cho Trần Phiêu Phiêu, Đào Tẩm cúi xuống bế. Trần Phiêu Phiêu nhẹ nhàng vòng tay qua chị, cử động đôi chân muốn xuống giường, nhưng ôm một lúc vẫn không nhúc nhích, tựa vào Đào Tẩm nói: "Tê chân mất rồi."
Đào Tẩm buông ra, cúi xuống xoa bóp, nhẹ nhàng hỏi: "Chân trái? Chân phải?"
"Ừm, chỗ này này." Trần Phiêu Phiêu vén tóc ra sau tai, nhìn chằm chằm Đào Tẩm đang ở gần trong gang tấc, nghiêm túc xoa bóp cho mình.
Rất muốn hôn.
Cả hai không nói gì, xoa bóp khoảng nửa phút, Trần Phiêu Phiêu vịn Đào Tẩm đứng dậy. Trang Hà hướng dẫn Đào Tẩm cách cầm chai truyền dịch, rồi chỉ về phía nhà vệ sinh bên ngoài.
Trần Phiêu Phiêu được Đào Tẩm dìu đi vào nhà vệ sinh, lúc sau, cả hai quay lại. Đào Tẩm đỡ Trần Phiêu Phiêu lên giường, treo chai truyền dịch lên.
Trang Hà nhận điện thoại rồi đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Lúc này Trần Phiêu Phiêu mới hỏi: "Chị có biết Tần Siêu không?"
"Ai cơ?" Đào Tẩm ngồi bên giường dùng khăn giấy lau tay vừa rửa cho Trần Phiêu Phiêu.
Không quen à? Trần Phiêu Phiêu thầm nhướng mày, biết ngay là khoác lác.
Trần Phiêu Phiêu giải thích hết sự việt, bỏ qua phần Tần Siêu có thể biết bố mẹ Đào Tẩm, cũng bỏ qua phần mình quỳ bên bàn rượu.
Sắc mặt Đào Tẩm càng lúc càng lạnh như băng, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ vứt khăn giấy, nhẹ nhàng lật cổ áo bệnh nhân cho Trần Phiêu Phiêu.
Vừa cẩn thận chỉnh, cô khẽ hỏi: "Sao em không nói cho chị biết sớm?"
"Em cứ nghĩ không có gì nghiêm trọng," Trần Phiêu Phiêu nói bằng giọng yếu ớt.
Tối hôm đó, Tần Siêu không làm khó cô, sau bữa tối còn gọi xe cho cô. Nhưng trên xe, Trần Phiêu Phiêu cảm thấy không ổn, uống quá nhiều rượu trắng, bị viêm tụy cấp do rượu. May mà có Trang Hà bên cạnh, đưa đến bệnh viện kịp.
Đào Tẩm cẩn thận đắp chăn, ân cần hỏi: "Còn đau chỗ nào không em?"
"Không đau nữa," Trần Phiêu Phiêu đáp, "Nhưng phải nhịn ăn nhịn uống, còn phải cai rượu cơ."
"Đáng lẽ em không nên đi uống rượu." Đào Tẩm ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói.
Giọng điệu này hiếm khi dùng với Trần Phiêu Phiêu, nghiêm túc, chân thành, xen lẫn nỗi buồn và xót xa.
Trần Phiêu Phiêu im lặng, nhìn chằm chằm vào tấm chăn: "Em xin lỗi."
Cô không muốn xin lỗi nữa, chẳng có ích gì, nhưng cô cũng không muốn thấy Đào Tẩm phải vội vàng bay đến đây. Cô có thể tưởng tượng được Đào Tẩm lo, Đào Tẩm sợ như nào trên đường đi, đặc biệt là trong hơn hai tiếng đồng hồ cô tắt máy.
"Chị không tha cho em," Đào Tẩm nói.
Trần Phiêu Phiêu hứa sẽ trả lại cho cô một Trần Phiêu Phiêu khỏe mạnh, vui vẻ. Nhưng chỉ "mượn" vài ngày, đã ra nông nỗi này.
"Trừ khi sau này em nói cho chị biết trước."
"Chuyện gì cũng được, chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết."
Ánh mắt Đào Tẩm dịu dàng nhìn Trần Phiêu Phiêu, như cầu xin. Đừng im lặng nữa, đừng tự mình chịu đựng mọi chuyện, đừng để cô không biết gì, chỉ có thể thấp thỏm lo âu trên đường đến với em.
Trần Phiêu Phiêu chớp mắt, hàng mi ướt đẫm.
Cô nuốt ngược chua xót vào trong, ngón tay buông thõng trên giường khẽ câu lấy ngón tay Đào Tẩm: "Vậy chị giúp em nghĩ cách đi."
Đào Tẩm hít mũi, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười phức tạp. Chú cáo nhỏ luôn ngoan cường giờ đây biết tỏ ra yếu đuối, khiến lòng cô càng thêm nghẹn ngào.
Cô hỏi: "Ngoài việc không được uống rượu, uống nước và ăn uống, bác sĩ còn dặn gì nữa không em?"
"Không," Trần Phiêu Phiêu nhìn chị với ánh mắt mệt mỏi.
"Ừm." Đào Tẩm nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên môi Trần Phiêu Phiêu, rồi lưu luyến đến vành tai, cuối cùng kìm nén cảm xúc, khẽ buông ra.
Trần Phiêu Phiêu thoải mái thở dài, một tay ôm lấy chị, má kề má âu yếm.
Cô cảm thấy mình như một chương trình được lập trình sẵn, toàn thân khao khát Đào Tẩm. Nó phi lý, nhưng cũng quá đỗi hợp lý, vì Đào Tẩm thậm chí còn cẩn thận hỏi liệu việc hôn mình có ảnh hưởng đến bệnh tình không, ngay cả khi muốn yêu cô cũng lo lắng có làm tổn thương cô hay không.
Sẽ không còn ai trân trọng cô hơn Đào Tẩm, ngay cả chính Trần Phiêu Phiêu cũng không thể so sánh được.
Tâm hồn như tan ra trong hạnh phúc và cảm động, khóe mắt cay cay.
Đào Tẩm dịu dàng xoa đầu Trần Phiêu Phiêu, buông ra, nói: "Đừng lo, chúng ta thuê một đội ngũ tài chính chuyên nghiệp giúp em giải quyết vấn đề sổ sách trước đây."
"Em nộp thuế theo đúng quy định mà," Trần Phiêu Phiêu nghiêm túc nói.
Đào Tẩm mỉm cười: "Chị biết."
"Sao chị biết?"
"Lúc đó Arick hỏi em có trốn thuế hay không, em nói em tuân thủ pháp luật."
Trần Phiêu Phiêu nhỏ giọng: "Chị tin em đến vậy sao?"
Cô tưởng Đào Tẩm sẽ nói những lời như "Chị tin em chứ", nhưng Đào Tẩm dừng lại một chút, rồi bình thản hỏi ngược lại: "Chị còn lựa chọn nào khác sao?"
Sau khi gặp Trần Phiêu Phiêu, cô còn có lựa chọn nào khác sao?
Đôi khi cô cũng tự hỏi, làm thế nào để xác định một người là duy nhất? Phải mất vài năm cô mới nhận ra, có những người xuất hiện trong cuộc đời ta, mang theo mấy chữ "chỉ có thể". Cô chỉ có thể yêu em, chỉ có thể tin tưởng em.
Không còn lựa chọn nào khác.
Trần Phiêu Phiêu đỏ mũi.
Không muốn khóc, cô chớp mắt, chuyển chủ đề: "Nhưng tên đó nói, thu nhập từ livestream của em không khớp với số thuế đã nộp."
Bữa ăn này không phải là không có thu hoạch. Người như Tần Siêu, thực sự chả có thù oán gì với cô, chỉ là vì mất chút lợi ích, lại không thể lấy lòng "chị họ" nên bực bội, thấy Trần Phiêu Phiêu không có chỗ dựa, trút giận lên cô.
Rất có thể quen biết một đối tác nào đó của Thịnh Ảnh Thiên Hạ, hoặc một người nào đó bên trong Minh Trùng, mượn việc kiểm tra thuế của các streamer để báo cáo Trần Phiêu Phiêu lên nền tảng.
Vốn dĩ Trần Phiêu Phiêu không phải là streamer hàng đầu, lại chuyển nghề, nền tảng sẽ liệt kê danh sách theo thu nhập từ cao xuống thấp, đáng lẽ không đến lượt cô. Nhưng nếu Tần Siêu muốn nhờ Minh Trùng thêm cô vào, không khó.
Nhìn thái độ của anh ta, chuyện này chỉ muốn trút giận, không cần phải làm quá, nên khi anh ta nói chuyện này đã qua ở chỗ anh ta, có lẽ là thật.
Thông tin cuối cùng anh ta tiết lộ, có thể là do người của Minh Trùng nói cho anh ta biết.
"Cũng có thể anh ta chỉ dọa em thôi," Trần Phiêu Phiêu phân tích.
Dù sao nộp thuế đầy đủ rồi.
Đào Tẩm an ủi: "Như nào thì chúng ta vẫn kiểm tra lại một lần. Hơn nữa, bây giờ em đang nằm viện, nếu cần cung cấp tài liệu thì đội ngũ tài chính hỗ trợ em."
"Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe, chị và Trang Hà xử lý."
Đào Tẩm vuốt tóc em, rồi nhẹ nhàng chọc vào ngực em.
Cuối cùng, cô nhìn Trần Phiêu Phiêu bằng ánh mắt dịu dàng, như muốn nói, không có gì là vấn đề cả, chỉ cần Trần Phiêu Phiêu đừng làm cô sợ bằng tình trạng sức khỏe của mình.
"Dạ." Trần Phiêu Phiêu gật đầu, gối đầu lên ánh mắt của Đào Tẩm, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.