Phiêu Miểu 2 - Quyển Mặt Quỷ

Chương 2

Hồi thứ nhất: Ngọc Diện Ly Miêu

Chương 2: Kẻ ăn mày

Sáng hôm sau, sau khi Nguyên Diệu rửa mặt xong thì đi mở cửa Phiêu Miểu các. Hôm nay, trước cửa không có bánh hoa quế, mà có một cuộn vải. Nguyên Diệu nhặt lên, màu sắc và hoa văn rất quen thuộc, cảm giác trong tay cũng rất quen thuộc, là vải may áo của Tô Lượng.

Nguyên Diệu kinh ngạc, sao vải của Tô Lượng lại ở cửa Phiêu Miểu các? Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, ánh mắt đụng phải con mèo rừng hoa đang lấp ló sau cây liễu.

Con mèo Li Hoa rất ngượng ngùng, quay đầu chạy mất.

Chẳng lẽ là nó mang tới?

Nguyên Diệu cầm cuộn vải, không biết phải làm gì.

Ăn sáng xong, Nguyên Diệu hỏi Bạch Cơ: “Con mèo Li Hoa này sao lại có vải của Tô công tử?"

Bạch Cơ chưa kịp trả lời, Ly Nô đã chen vào: "Chắc chắn là trộm rồi."

"Trộm?" Nguyên Diệu ngạc nhiên.

Bạch Cơ nói: "Dù có là trộm, cũng là để báo ơn với Hiên Chi."

"Chuyện này... chuyện này..." Nguyên Diệu không biết nói gì. Mặc dù con mèo Li Hoa có ý tốt, nhưng trộm cắp vẫn là sai.

Sau bữa sáng, Nguyên Diệu suy nghĩ mãi, quyết định đem trả vải lại cho Tô Lượng.

Ly Nô bĩu môi: “Mọt sách đúng là toàn làm chuyện thừa thải.”

Nguyên Diệu nói: "Cổ ngữ nói, tài vật không chính đáng không lấy. Tiểu sinh không thể lấy miếng vải này."

Bạch Cơ nói: "Nếu Hiên Chi muốn trả lại, vậy cứ trả lại đi."

Nguyên Diệu xuất phát đi trả vải.

Địa chỉ của Tô Lượng rất dễ tìm, hắn sống ở gần chợ Tây trong phường Sùng Hóa.

Nguyên Diệu đi về phía phường Sùng Hóa, trên đường hắn không tình cờ quay lại, luôn thấy một con mèo Li Hoa nấp sau cây, lén lút đi theo hắn.

Con mèo Li Hoa lại đi theo hắn sao?! Nguyên Diệu nghĩ một lát, quyết định nói rõ với con mèo Li Hoa.

Đến một chỗ hẻo lánh, Nguyên Diệu đột ngột quay lại, con mèo Li Hoa vội vã trốn vào sau cây đại thụ.

Nguyên Diệu biết con mèo Li Hoa đang nấp sau cây, thấy không có ai xung quanh, bèn lớn tiếng nói: "Này mèo Li Hoa, tiểu sinh có một lời muốn nói. Tiểu sinh rất cảm kích tấm lòng của ngươi, tiểu sinh cũng nhận biết món quà của ngươi, xin đừng tặng thêm quà nữa, nếu không tiểu sinh không biết phải làm sao. Nếu không chê, ngươi có thể đến tìm tiểu sinh uống trà trò chuyện, có thể đến dưới hình người, cũng có thể đến dưới hình mèo, chúng ta sẽ kết bạn với nhau."

Sau cây đại thụ không có tiếng đáp lại.

Khi Nguyên Diệu nói câu đầu tiên, con mèo Li Hoa đã xấu hổ chạy mất, hoàn toàn không nghe hết lời của Nguyên Diệu.

Nguyên Diệu tưởng con mèo Li Hoa đã nghe, cũng vui vẻ rời đi. Biết đâu, hắn có thể kết bạn với con mèo Li Hoa. Sau này, mọi người thân quen rồi, con mèo Li Hoa có lẽ còn trở thành bạn của Ly Nô. Có bạn, Ly Nô sẽ không cô đơn nữa.

Khi Nguyên Diệu đến Tô phủ, Tô Lượng đang dẫn một số đầy tớ chuẩn bị ra ngoài, nhìn cảnh kéo chim dắt chó, có lẽ là đi săn.

Nguyên Diệu tiến lên, nói với Tô Lượng: "Tô công tử xin dừng bước, tiểu sinh có chuyện muốn nói."

Tô Lượng nghiêng đầu nhìn Nguyên Diệu với ánh mắt kiêu ngạo, nói: "Ồ, là ngươi à. Sao, con yêu long kia vẫn không từ bỏ, ả phái ngươi đến mua vải sao?"

Nguyên Diệu nói: "Không phải, tiểu sinh đến để trả vải. Không biết đây có phải là vải của Tô công tử không?"

Nguyên Diệu mở bọc, đưa vải cho Tô Lượng.

Tô Lượng nhìn thấy thì hơi ngạc nhiên, hắn gọi một tên đầy tớ đến, thì thầm vài câu. Tên đầy tớ chạy nhanh vào Tô phủ, khoảng nửa nén nhang sau trở ra, sắc mặt kinh hãi, thì thầm vài câu với Tô Lượng.

Tô Lượng nhướng mày, nhìn Nguyên Diệu với ánh mắt giận dữ: “Một tên trộm lớn gan, dám vào nhà ta trộm cắp vải?"

Nguyên Diệu vội vàng phân bua: “Tiểu sinh không trộm vải..."

Tô Lượng ném vải xuống đất, giận dữ nói: "Ngươi không trộm? Vậy sao vải của ta lại nằm trong tay ngươi?"

Nguyên Diệu giải thích: "Đây là một người bạn tặng tiểu sinh..."

"Ra là ngươi còn có đồng bọn?" Tô Lượng tức giận nói với đầy tớ: "Còn đứng đực ra đó làm gì? Đánh hắn! Đánh thật mạnh cho ta!"

"Vâng!" Một nhóm đầy tớ nhận lệnh, vây đánh Nguyên Diệu.

Nguyên Diệu bị đánh vài cú, chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, toàn thân đau đớn. Hắn ôm đầu, cố gắng lý lẽ: “Tiểu sinh không trộm vải, sao các người có thể đánh người vô lý thế?"

Tô Lượng cười khẩy: “Quyền đấm chính là lý lẽ! Đánh ngươi thì sao! Đánh thật mạnh cho ta! Hahaha"

Nguyên Diệu tức giận, cố gắng lý lẽ với Tô Lượng: “Giữa ban ngày ban mặt, sao ngươi có thể vô lý mà hành hung người khác?"

Tô Lượng chống hông cười lớn: "Ta không ưa ngươi, muốn đánh ngươi, ngươi có thể làm gì được? Hahaha"

Những cú đấm đá của đầy tớ rơi như mưa trút xuống người Nguyên Diệu, đánh cho hắn mặt mày bầm tím, tức giận đến run rẩy cả người, nhưng hắn cũng không làm gì được, chỉ có thể ôm đầu chịu đánh.

Một lát sau, Tô Lượng nhìn thấy chán cảnh đánh Nguyên Diệu: “Ồ, tiếc là không phải đánh con rông yêu đó... Nhưng, đánh ngươi một trận cũng coi như tát một cái vào mặt ả, ta cũng hả dạ rồi."

Tô Lượng quay ngựa, nói với nhóm đầy tớ: "Đi thôi, còn phải đi săn nữa."

"Vâng." Nhóm đầy tớ dừng tay, leo lên ngựa, đi theo chủ nhân.

Nguyên Diệu nằm bò trên đất, thoi thóp. Miếng vải cũng bị vứt trên đất, bị giẫm đạp đầy bụi. Tô Lượng thực ra không quan tâm đến miếng vải này, hắn ta đánh Nguyên Diệu chỉ để giải trí và trả thù việc hôm qua bị Bạch Cơ chọc tức ở "Phủ Vũ Cư" thôi.

Trong lòng Nguyên Diệu rất giận dữ. Hắn cố gắng bò dậy, nhưng toàn thân đau nhức như tan rã, không thể đứng dậy. Đột nhiên, từ sau một cây đại thụ chạy ra một tên ăn mày rách rưới, tóc tai bù xù chạy nhanh đến bên Nguyên Diệu, đỡ hắn dậy.

"Cảm ơn, cảm ơn." Nguyên Diệu cảm thấy ấm lòng, cảm kích nói.

Tên ăn mày không nói gì.

Nguyên Diệu ngước lên nhìn tên ăn mày, lập tức sợ hãi. Dưới mái tóc rối, khuôn mặt đầy lông lá như một con mèo.

Người này sao lại có khuôn mặt mèo? Nguyên Diệu tự hỏi, chẳng lẽ, hắn là con mèo Li Hoa vẫn theo mình? Đúng rồi, chắc chắn là nó, chắc chắn là con mèo Li Hoa nghe lời hắn nói nên đã biến thành hình người gặp hắn.

"Ngươi là... mèo li hoa?" Nguyên Diệu hỏi tên ăn mày.

Tên ăn mày có đôi mắt xanh biếc sâu thẳm yên lặng nhìn Nguyên Diệu, không nói gì.

Nguyên Diệu coi sự im lặng là sự thừa nhận, dựa vào sự giúp đỡ của tên ăn mày mà đứng dậy, cười nói: "Tốt quá, cuối cùng ngươi cũng hiện thân gặp tiểu sinh rồi." Tên ăn mày mở miệng, lẩm bẩm một câu gì đó, nhưng nói không thành lời.

À, thì ra, nó là một con mèo câm? trong lòng Nguyên Diệu hơi buồn, hèn gì nó nhút nhát xấu hổ như vậy. Nguyên Diệu vươn tay muốn xoa đầu tên ăn mày để an ủi, nhưng tên ăn mày cao hơn Nguyên Diệu nửa cái đầu, hắn đành kiễng chân để xoa. "Tiểu sinh không quan tâm mèo Li Hoa huynh là mèo câm."

Tên ăn mày tức giận, lườm Nguyên Diệu một cái.

Nguyên Diệu đi vài bước, chân rất đau, mồ hôi chảy đầy đầu.

Tên ăn mày thấy Nguyên Diệu đi không nổi thì cúi xuống, ra hiệu muốn cõng hắn.

Nguyên Diệu cười nói:

“Làm sao ta có thể để ly hoa huynh cõng ta được?”

Tên ăn mày không nói một lời cõng Nguyên Diệu lên lưng.

Nguyên Diệu đành nói: “Nếu đã vậy, cảm ơn Li Hoa huynh. Làm ơn đưa ta về Phiêu Miểu các.” Tên ăn mày cúi xuống nhặt mảnh vải đầy bụi, đưa cho Nguyên Diệu.

Nguyên Diệu do dự một chút, rồi cũng nhận lấy. Dù sao đi nữa, đây cũng là tấm lòng của mèo Li Hoa.

Tên ăn mày không biết đường, Nguyên Diệu phải chỉ đường cho hắn, hai người cùng đi đến Phiêu Miểu các.

Trong Phiêu Miểu các, Ly Nô đang dựa vào quầy ăn cá khô, thấy một tên ăn mày cõng Nguyên Diệu trở về, kỳ quái hỏi: “Mọt sách sao lại thành ra thế này? Ra ngoài thì bình thường, sao trở về lại đầu rách máu chảy?”

Nguyên Diệu đáp: “Than ôi, đừng nhắc nữa. Tên Tô Lượng ngang ngược, ta đến trả lại vải, lại bị hắn đánh một trận.”

“Hê hê!” Ly Nô cười: “Nếu mọt sách mua cho ta ba cân cá hương ta sẽ đi đánh Tô Lượng một trận cho ngươi.”

“Cút!” Nguyên Diệu tức giận nói, rồi hỏi: “Bạch Cơ đâu? Ta muốn xin phép nghỉ nửa ngày để đi khám đại phu.”

Ly Nô bĩu môi: “Thư sinh lại muốn lười biếng. Chủ nhân rảnh rỗi không có việc gì làm, giờ đang đánh đàn tỳ bà ở sân sau.”

Nguyên Diệu xuống khỏi lưng tên ăn mày, nói một câu: “Phiền Li Hoa huynh đệ giúp ta đi đến sân sau.” Tên ăn mày gật đầu.

Ly Nô liếc nhìn tên ăn mày, vẫn tiếp tục ăn cá khô của mình.

Cỏ xanh nhuốm vàng, bướm vờn bay. Bạch Cơ ngồi trên bãi cỏ ở sân sau đánh đàn tỳ bà, những nốt nhạc chảy ra từ cây đàn tròn trịa và trong trẻo, vô cùng êm tai.

Bạch Cơ ngẩng đầu, thấy Nguyên Diệu và tên ăn mày, bèn ngừng đánh đàn tỳ bà. Nàng nhìn Nguyên Diệu đầy vết thương, cười nói: “Ồ, để ta đoán xem, có phải là Hiên Chi bị Tô Lượng đánh không?”

Nguyên Diệu đáp: “Đúng vậy. Tô Lượng không biết lý lẽ, sai gia nhân đánh ta.”

“Hi hi.” Bạch Cơ cười: “Nếu Hiên Chi kết ‘nhân quả’ với ta, ta sẽ khiến Tô Lượng sống không được, chết không xong.”

“Cút!” Nguyên Diệu tức giận nói: “Những người kết ‘nhân quả’ với ngươi vì thù hận và báo thù, đều không có kết cục tốt! Đừng có dụ dỗ ta lầm đường lạc lối! Dù muốn báo thù Tô Lượng ta cũng sẽ đến nha môn mà lý lẽ với hắn!”

“Hi hi!” Bạch Cơ cười quái dị.

Bạch Cơ ngẩng đầu nhìn tên ăn mày: “Người này là ai?”

“I a i a” Tên ăn mày muốn nói chuyện nhưng không thể nói ra lời.

Nguyên Diệu trả lời thay tên ăn mày: “Đây là mèo Li Hoa. Chính là con mèo Li Hoa hàng ngày tặng ta bánh hoa quế.”

“Hi hi.” Bạch Cơ cười, dùng ngón tay gảy một chuỗi âm thanh trong trẻo từ cây tỳ bà: “Có thể bước vào Phiêu Miểu các, đều là người có duyên. Chỉ cần tâm mong muốn, dù không thể nói ra lời, cũng có thể thực hiện mọi ước nguyện.”

Tên ăn mày nghe vậy, thân hình run lên, đôi mắt xanh biếc đầy cảm xúc. Hắn muốn bước tới chỗ Bạch Cơ, nhưng lại hơi do dự. Cuối cùng, hắn vẫn không bước tới chỗ Bạch Cơ.

Bạch Cơ nhìn tên ăn mày hắn Hoa Mèo đầy hứng thú, rồi tiếp tục đánh đàn tỳ bà.

Nguyên Diệu xin phép Bạch Cơ nghỉ, định đi khám đại phu, Bạch Cơ thấy Nguyên Diệu bị thương khá nặng, đi lại khó khăn, bèn bảo Ly Nô đi mời đại phu đến Phiêu Miểu các.

Nguyên Diệu nằm trên lầu hai trong phòng của Bạch Cơ chờ đại phu đến chữa trị.

Không lâu sau, một vị lão đại phu đến Phiêu Miểu các, kiểm tra một lượt, nói là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại, còn kê vài thang thuốc trị ngoại thương.

Lão đại phu kê xong thuốc, ngồi chờ uống trà, nhắc đến một bệnh nhân ông ta đi khám vào sáng nay: “Sáng nay lão phu được mời đến khám cho Vương Tam ở cửa hàng da thuộc Vương Ký ở chợ Tây, hắn cũng là vết thương ngoài da, nhưng vết thương của hắn còn đáng sợ hơn vết thương của Nguyên công tử. Không biết hắn đắc tội ai, một mảng da lớn trên lưng bị lột ra, máu tươi đầm đìa, cơ bắp hiện rõ, đến lão phu đã thấy nhiều bệnh nhân bị thương cũng rợn cả tóc gáy.”

Nguyên Diệu giật mình: “Ai mà tàn nhẫn đối xử với Vương Tam như thế?”

Lão đại phu vuốt râu nói: “Vương Tam đau đến sống dở chết dở, thần trí mơ hồ, không hỏi được điều gì. Thê tử hắn sợ chết khiếp, khóc nói là do mèo yêu gây ra, vì đêm qua ngươi ta ngủ mơ màng, nghe thấy vài tiếng mèo kêu rợn người, dường như ngay bên gối.”

“Vương Tam thật đáng thương…” Bạch Cơ thở dài.

Ly Nô bưng trà thơm lên, dâng cho lão đại phu.

Lão đại phu nhận trà, nói: “Đúng vậy, rất đáng thương. Dù Vương Tam thân thể cường tráng, có thể dưỡng lành, cũng phải chịu khổ một thời gian. Theo ý lão phu, trong những yêu ma quỷ quái, mèo yêu là đáng ghét nhất, chúng có tính cách âm tà, vừa ghi hận vừa nhỏ mọn, lại thích gây rối…” Lão đại phu chuẩn bị uống trà, Ly Nô hừ một tiếng, giật lấy tách trà đặt lại trên khay, tức giận bỏ đi.

“Phì.” Bạch Cơ và Nguyên Diệu cười trộm.

Lão đại phu ngơ ngác: “Sao tiểu đồng này lại không cho lão phu uống trà thế?”

Bạch Cơ cười giải thích: “Chắc là pha nhầm trà nên hắn ta đi đổi thôi. Phải dùng trà thượng hạng đãi ngài mới đúng lễ.”

Lão đại phu cười nói: “Thật ra, không cần quá phiền phức, lão phu từ trước đến giờ chỉ uống trà thô.”

“Không phiền đâu, ngài ngồi một lát.” Đoán chắc Ly Nô sẽ không mang trà cho lão đại phu, Bạch Cơ tự mình xuống lấy trà.

Lão đại phu nhìn theo bóng dáng Bạch Cơ rời đi, vuốt râu cười.

Nguyên Diệu cảm thấy dưới gối có vật gì đó, khiến cổ hắn rất khó chịu, mò ra nhìn thì thấy đó là một bàn tay nhỏ khô héo của trẻ con. Nguyên Diệu rợn tóc gáy, lòng đầy kinh sợ, nhưng lại sợ lão đại phu nhìn thấy, làm to chuyện đến quan phủ, lặng lẽ lấy khăn tay trong tay áo gói lại, nhân lúc lão đại phu còn quay đầu nhìn ra cửa, hắn nhịn đau rướn người ném bàn tay cụt xuống dưới giường.

Lão đại phu quay lại, vuốt râu cười nói: “Hậu sinh thật là có phúc, cưới được một thê tử xinh đẹp hiền thục như vậy.”

Nguyên Diệu nghe vậy, chợt không giữ vững thân hình, lăn xuống giường.

Nguyên Diệu đỏ mặt, bối rối giải thích: “Không, không, Bạch Cơ không phải là thê tử ta!! Ta còn chưa thành thân mà!”

Lão đại phu ngạc nhiên nói: “Hậu sinh, ngươi không đau sao?”

Nguyên Diệu toàn thân đầy thương tích, lại ngã xuống đất, nhưng vì tâm trạng kích động, nóng lòng giải thích nên hoàn toàn không thấy đau. Được lão đại phu nhắc nhở, cơn đau khó chịu như giun đất bò lên thần kinh của Nguyên Diệu: “Ui da, đau chết ta rồi, đau chết ta rồi.”

Lão đại phu toát mồ hôi lạnh, cảm thán rằng những người ở Phiêu Miểu các này sao mà kỳ quái như vậy?!

Sau khi uống hết trà, lão đại phu ra về. Tên ăn mày không muốn rời đi, nấn ná ở lại Phiêu Miểu các không chịu đi. Bạch Cơ không đuổi hắn, Ly Nô cũng không quan tâm, tiểu thư sinh Nguyên Diệu cũng thấy mèo Li Hoa ở lại Phiêu Miểu các vài ngày cũng không sao.

Tên ăn mày ở sân sau tắm rửa, quần áo hắn mặc vừa bẩn vừa cũ, đành phải vứt đi. Nguyên Diệu thấy lạ, Ly Nô chưa bao giờ thay quần áo, sao mèo Li Hoa lại muốn thay? Nguyên Diệu lấy bộ áo choàng mới của mình đưa cho tên ăn mày mặc.

Tên ăn mày mặc chỉnh tề bước ra, từ xa nhìn lại, trông cũng là một nam tử cường tráng, khỏe mạnh. Chỉ là chỉ có thể nhìn từ xa, không thể nhìn gần, dung mạo nửa người nửa mèo của hắn thật quá quái dị. Nguyên Diệu cảm thấy kỳ lạ, Ly Nô biến thành mèo thì là mèo, biến thành người thì là người, chẳng lẽ pháp thuật của Mèo Li Hoa không đủ tinh thông, nên mới biến ra hình dạng nửa người nửa mèo như vậy?

Tối nay khi ăn cơm, Phiêu Miểu các thêm một bộ bát đũa mới. Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô và tên ăn mày ngồi ăn dưới mái hiên, Bạch Cơ phàn nàn Nguyên Diệu ném cánh tay khỉ mà hắn mới có được xuống dưới gầm giường, Nguyên Diệu giải thích rằng thứ đó quá đáng sợ, để dưới gầm giường thì tốt hơn. Bạch Cơ không vui, quyết định sau này dù Nguyên Diệu bệnh đến sắp chết cũng không cho hắn mượn giường dưỡng bệnh nữa.

Tên ăn mày không biết là đói quá hay vốn dĩ ăn rất khỏe, hắn ăn như hổ đói, dọn sạch tất cả các món ăn.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô nhìn tên ăn mày ăn uống, đũa cầm trong tay mà không hạ xuống được.

Bạch Cơ liếc nhìn cây đào kết đầy quả, bay tới đó: “Ừm, ta đi ăn đào đây.”

Ly Nô đứng dậy, chạy vào bếp: “Ta đi ăn cá khô thơm.”

Nguyên Diệu không có gì để ăn, đành ở lại cười nói: “Li Hoa huynh đệ khẩu vị thật tốt…”

“I a” Tên ăn mày nói lầm bầm câu gì đó, tiếp tục ăn uống như vũ bão.

Buổi tối, Nguyên Diệu và tên ăn mày ngủ trong sảnh lớn. Nguyên Diệu ngủ rất say, phát ra tiếng ngáy nhẹ, nhưng tên ăn mày không thể ngủ được, hắn đứng dậy đi đến kệ hàng, đứng trước một tấm gương đồng. Dưới ánh trăng, tên ăn mày nhìn dung nhan mình trong gương, không kìm được mà ôm mặt mà khóc.

Ngày hôm sau khi Nguyên Diệu dậy sớm, tên ăn mày vẫn còn ngủ. Nguyên Diệu không đánh thức hắn, tự đi mở cửa Phiêu Miểu các. Khoảnh khắc cửa mở ra, Nguyên Diệu giật mình, ngoài cửa có bảy tám nam nhân to khỏe nằm la liệt, không biết bị ai đánh cho bầm dập mặt mũi, ngất xỉu không tỉnh lại. Họ mặc trang phục rất quen thuộc, là thuộc hạ của Tô Lượng. Sáng hôm qua là họ đã đánh tiểu thư sinh.

Nguyên Diệu ngước nhìn cây liễu lớn, một con mèo Li Hoa đang thập thò nhìn quanh. Vừa chạm mắt với Nguyên Diệu, nó lập tức ngại ngùng chạy mất.

“Ơ?!” Nguyên Diệu kinh ngạc, tên ăn mày cõng hắn hôm qua không phải là mèo Li Hoa sao? Những người này là do mèo Li Hoa ném tới đây sao? Nguyên Diệu âm thầm than thở.

Ngay lúc đó, một người trong đám đàn ông tỉnh lại, dụi mắt ngồi dậy.

“Rầm!” Nguyên Diệu vội vàng đóng cửa, không dám thở mạnh.

Nguyên Diệu lờ mờ nghe thấy nam nhân sau khi tỉnh lại, thì đang đánh thức đồng bọn: “Tỉnh dậy đi, sao chúng ta lại ở đây?”

“Ơ? Đây là đâu? Ui da, mũi của ta đau quá!”

“Mẹ kiếp, eo của ta hình như gãy rồi, đêm qua là thằng nhãi nào đánh lén từ sau lưng, làm ta ngất xỉu?!”

“Ta cũng bị tập kích đêm qua!”

“Đáng ghét, nếu để ta biết là ai, ta sẽ cho hắn đẹp mặt!”

Nguyên Diệu lo lắng, sợ đám đàn ông xông vào Phiêu Miểu các, nhưng có vẻ như họ không nhìn thấy Phiêu Miểu các, chỉ phàn nàn vài câu rồi dìu nhau rời đi.

“Phù” Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm.

Nguyên Diệu đi đến chỗ tên ăn mày đang ngủ, nhìn hắn. Nếu hắn không phải là mèo Li Hoa, thì hắn là ai? Tại sao lại có khuôn mặt mèo?

Khuôn mặt lông lá của tên ăn mày trông giống như một chiếc mặt nạ, Nguyên Diệu không kìm được đưa tay kéo râu hắn, xem có phải mặt nạ không.

“I a” Tên ăn mày đau, giật mình ngồi dậy. Hắn thấy tiểu thư sinh kéo râu mình thì hơi tức giận, trừng mắt nhìn tiểu thư sinh.

Nguyên Diệu lúng túng nói: “Tiểu sinh… tiểu sinh chỉ muốn biết huynh có đeo mặt nạ không…”

“I a a” Tên ăn mày tức giận vung tay, dường như muốn nói ngươi mới đeo mặt nạ!

Nguyên Diệu nói: “Tiểu sinh biết hỏi vậy là thất lễ, nhưng tiểu sinh thực sự rất tò mò, tại sao huynh lại có khuôn mặt mèo?”

Tên ăn mày nghe vậy, ánh mắt ảm đạm, kéo chăn che đầu quay lưng lại với Nguyên Diệu.

“Hu hu hu” Tên ăn mày run rẩy khóc trong đau khổ.

“Huynh đừng khóc nữa, tiểu sinh không hỏi nữa.” Nguyên Diệu mềm lòng, không thể nhìn người khóc.

“Hu hu hu” Tên ăn mày khóc càng thảm hơn.

Sau khi ăn sáng, lúc tên ăn mày đang ngồi thẫn thờ ở sân sau, Nguyên Diệu lén hỏi Bạch Cơ: “Ngươi đã biết tên ăn mày đó không phải là mèo Li Hoa rồi đúng không?”

Bạch Cơ gật đầu: “Đúng vậy. Hắn rõ ràng là người mà.”

“Sao ngươi không nói sớm cho ta biết?”

“Ngươi không hỏi mà.”

“Tại sao hắn lại có khuôn mặt mèo?”

“Sao ta biết được?” Bạch Cơ nhún vai, rồi cười quái gở: “So với việc hắn tại sao có khuôn mặt mèo, ta lại tò mò hơn vì sao hắn có thể bước vào Phiêu Miểu các.”

Đúng lúc đó, tên ăn mày đến trước mặt Bạch Cơ và Nguyên Diệu. Đôi mắt tên ăn mày đầy tia máu, hắn nhìn Bạch Cơ bằng đôi mắt xanh biếc sâu thẳm, dùng giọng khàn khàn khó nhọc nói: “Nguyện… vọng…”

Khi hắn nói ra hai chữ này, dường như đã xé rách cổ họng, vô cùng khó khăn, thậm chí khóe miệng cũng trào ra máu tươi.

Bạch Cơ cười: “Nguyện vọng gì?”

Tên ăn mày rút ra một con dao găm, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên. Hắn dùng dao găm cắt một vòng từ trán, má, đến cằm, máu tươi nhỏ giọt. Hắn ném dao găm xuống, dùng tay móc vào vết cắt trên trán, theo đường cắt mà dao găm tạo ra, xé toạc khuôn mặt mèo. Dưới lớp da mèo là thịt đỏ hỏn.

“I a i a a” Tên ăn mày đau đớn kêu gào, xé nát ruột gan.

“Cạch cạch” Nguyên Diệu sợ đến mức răng va lập cập, suýt ngất đi. Tuy nhiên, chưa đến nửa tuần trà vết thương trên mặt tên ăn mày lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy, da dẻ hồng hào lông tơ mọc ra, lại biến thành khuôn mặt mèo.

Tên ăn mày vẫn cầm trên tay một chiếc mặt nạ mèo đẫm máu.

Nguyên Diệu kinh ngạc há hốc miệng, không biết đây là chuyện gì.

Tên ăn mày đau khổ nhìn Bạch Cơ.

Bạch Cơ cười quỷ dị: “Hóa ra là trúng chú thuật. Nguyện vọng của ngươi là muốn ta khôi phục lại khuôn mặt của ngươi sao?”

Tên ăn mày gật đầu.

Bạch Cơ bước đến bên cạnh tên ăn mày, gần sát mặt hắn, cánh mũi phập phồng: “Là chú thuật của mèo rừng, đầy căm hận.”

Tên ăn mày nhìn Bạch Cơ, phát ra âm thanh rên rỉ từ cổ họng.

Bạch Cơ cười: “Đừng lo lắng. Trong Phiêu Miểu các, bất kỳ nguyện vọng nào cũng có thể thực hiện được.”

Hai dòng nước mắt nóng hổi trượt xuống khuôn mặt tên ăn mày, chiếc mặt nạ mèo trong tay rơi xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment