Phiêu Miểu 2 - Quyển Mặt Quỷ

Chương 25

Ba ngày sau, Bạch Cơ làm xong túi thơm Thù Du. Trong thành Trường An, không khí lễ Trùng Dương càng thêm rôm rả. Sáng hôm đó, nhìn thấy thời tiết khá tốt, Bạch Cơ bèn bảo Nguyên Diệu đi tặng túi thơm cho Vương Duy và công chúa Ngọc Quỷ. Am Lăng Tiêu, nơi công chúa Ngọc Quỷ ở nhờ cũng nằm dưới chân núi Lam Điền gần biệt viện của Vương Duy nên Nguyên Diệu dự định đi cùng lúc.

Khi ăn sáng, Bạch Cơ có hơi không yên lòng: “Hiên Chi, mấy ngày nay ta luôn mơ thấy có thứ gì đó không tốt đang tiến đến Trường An."

"Thứ gì vậy?" Nguyên Diệu tò mò.

Bạch Cơ lo lắng: “Không rõ. Ta mơ hồ cảm thấy đó là thứ rất hung ác, làm người ta rùng mình."

Nguyên Diệu thờ ơ nói: "Trong thành Trường An đã có rất nhiều yêu quỷ kinh khủng khiến người ta lạnh sống lưng rồi, thêm vài kẻ hung ác khiến người ta rùng mình nữa cũng không sao."

Bạch Cơ không vui nói: "Hóa ra trong lòng Hiên Chi ta là yêu quỷ kinh khủng, khiến người ta lạnh sống lưng ư."

Nói xong, Bạch Cơ phất tay áo bỏ đi.

"Ơ, tiểu sinh đâu có nói ngươi." Nguyên Diệu vội vàng giải thích.

Ly Nô ngồi đối diện Nguyên Diệu nghe vậy thì không vui: “Không nói chủ nhân, vậy là nói Ly Nô rồi. Hóa ra trong lòng mọt sách, ta là yêu quỷ kinh khủng khiến người ta lạnh sống lưng."

Nói xong, Ly Nô cũng tức giận bỏ đi.

"Tiểu sinh đâu có nói các ngươi, đúng là... cái gì vậy trời!" Nguyên Diệu ngồi ở bàn trống không, một mình húp cháo, buồn bã không nói gì.

Buổi sáng, Nguyên Diệu chuẩn bị đi đến chân núi Lam Điền, mang theo một giỏ tre, trong giỏ có hai túi thơm, hai phần bánh Trùng Dương, một phần cho Vương Duy, một phần cho công chúa Ngọc Quỷ.

Bạch Cơ nói: "Hiên Chi cho ta gửi lời hỏi thăm đến Vương công tử và công chúa Ngọc Quỷ nhé."

"Được." Nguyên Diệu đáp.

Bạch Cơ nghĩ ngợi rồi nói thêm: "Trên đường đi cẩn thận, về sớm nhé."

Nguyên Diệu gật đầu: “Ừ."

Nguyên Diệu rời thành, thuận đường đi nhờ xe lừa của một nông phu đến chân núi Lam Điền. Nơi chia tay với nông phu gần am Lăng Tiêu hơn, nên hắn dự định đến đó trước để tặng túi thơm cho công chúa Ngọc Quỷ.

Am Lăng Tiêu nằm ở lưng chừng núi, quy mô không lớn, chỉ có hơn mười ni cô tu hành. Trong Am Lăng Tiêu ngoài thờ Phật Di Lặc, Quan Âm Bồ Tát, còn thờ Tây Vương Mẫu. Nghe nói, Bồ Tát ở Am Lăng Tiêu rất linh thiêng nên hương khói khá nhiều.

Khi Nguyên Diệu bước lên bậc đá, thỉnh thoảng gặp các thiện nam tín nữ, có người đến dâng hương bái Phật, có người đến du ngoạn mùa thu.

Trước đây công chúa Ngọc Quỷ vì một hiểu lầm, tưởng rằng Nguyên Diệu ghét mình nên đã xuất gia tu hành tại am Lăng Tiêu. Nguyên Diệu chưa từng đến am Lăng Tiêu, không biết phải làm thế nào để tìm được công chúa Ngọc Quỷ.

Nguyên Diệu bước vào am Lăng Tiêu, thấy một ni cô mập đang quét lá rụng dưới tháp Phật, bèn đi tới chào: “Xin hỏi đại sư, trong quý am có ni cô nào tên là "Ngọc Quỷ" không? Nàng mới xuất gia tu hành năm nay."

Ni cô mập ngẩn người nhìn Nguyên Diệu đầy nghi ngờ và cảnh giác.

Nguyên Diệu cảm thấy mình đường đột, vội vàng giải thích: “Xin đừng hiểu lầm, ni cô Ngọc Quỷ là muội muội của tiểu sinh, nhân dịp lễ Trùng Dương nên tiểu sinh đến thăm nàng."

Ni cô mập lúc này mới lắc đầu nói: “Không có người này. Ni cô trẻ trong am này đều thuộc thế hệ "Thanh" không có ai tên "Ngọc" cả."

"Ơ?" Nguyên Diệu nghi hoặc, công chúa Ngọc Quỷ không ở am Lăng Tiêu? Hay là, sau khi xuất gia nàng đã đổi tên rồi?

Nguyên Diệu định hỏi kỹ thêm thì một ni cô gầy chạy ra, ôm trong lòng một con mèo li hoa.

Ni cô gầy nói với ni cô mập: “Thanh Huệ, mau giấu Tiểu Ngọc đi! Nó lại chạy vào thiền phòng của sư phụ lục lọi kinh sách, sư phụ rất tức giận, muốn phạt nó đấy."

Nguyên Diệu thấy con mèo li hoa trong lòng ni cô gầy thì há hốc mồm: “Ngọc... công chúa Ngọc Quỷ?!"

Con mèo li hoa thấy Nguyên Diệu thì đột nhiên nhảy lên, từ lòng ni cô gầy nhảy xuống đất, phóng vèo ra khỏi am Lăng Tiêu.

Nguyên Diệu vội vàng đuổi theo: “Công chúa Ngọc Quỷ! Đợi tiểu sinh!"

Ni cô mập và ni cô gầy đứng tại chỗ nhìn nhau ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Con mèo li hoa chạy ra khỏi am Lăng Tiêu đến khu rừng, Nguyên Diệu đuổi theo đến khu rừng. Con mèo li hoa trốn sau một cây đa lớn, lộ ra đôi mắt nhìn xa xa về phía Nguyên Diệu: “Nguyên... Nguyên công tử?"

Nguyên Diệu dừng lại trước cây đa, vì chạy mà thở không ra hơi: “Chính là... tiểu... tiểu sinh..."

Con mèo li hoa thụt đầu lại, một lát sau mới thò đầu ra, lông xù ban đầu đã trở nên mượt mà hơn nhiều, đôi mắt rất sáng, nó e thẹn nói: “Nguyên công tử đến am Lăng Tiêu làm gì?"

Nguyên Diệu đáp: “Sắp đến lễ Trùng Dương nên tiểu sinh đến thăm công chúa Ngọc Quỷ, tiện thể tặng công chúa túi thơm Thù Du và bánh Trùng Dương. Chuyện trước đây là một hiểu lầm, tiểu sinh chưa từng ghét công chúa Ngọc Quỷ, còn phải cảm ơn công chúa đã cứu tiểu sinh thoát khỏi móng vuốt của mèo Ngọc Diện."

Con mèo li hoa ngây người.

Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: “Công chúa Ngọc Quỷ làm sao vậy?"

Con mèo li hoa đột nhiên nhảy lên, hóa thành một con mèo li hoa lớn bằng con hổ, thân hình uyển chuyển, uy phong lẫm liệt. Mèo li hoa ngẩng đầu hú vang một tiếng, hưng phấn chạy như bay: “Ha ha, thật vui quá! Thật vui quá! Nguyên công tử không ghét Ngọc Quỷ, còn tặng túi thơm Thù Du và bánh Trùng Dương cho Ngọc Quỷ! Ha ha ha ha..."

Tiếng hú của mèo li hoa vang vọng, chim muông trong rừng kinh hãi, Nguyên Diệu càng sợ đến mức run chân, răng đánh cầm cập.

Mèo li hoa chạy xa, dùng việc chạy nhanh để biểu đạt niềm vui và phấn khích trong lòng, nơi nó chạy qua không ngừng làm cho một đàn chim bay lên, khiến vài con thú hoang chạy trốn.

Nguyên Diệu đứng tại chỗ, nhìn đàn chim thú bay trốn ở xa, trong lòng cảm thấy đắng: “Công chúa Ngọc Quỷ, ngươi còn chưa lấy túi thơm và bánh Trùng Dương còn chưa lấy mà..."

Nguyên Diệu thở dài một hơi, hắn biết công chúa Ngọc Quỷ sẽ không nghe hết lời hắn nói. Hắn đợi một lát không thấy mèo li hoa quay lại, bèn đặt bánh Trùng Dương và túi thơm bên cạnh cây đa lớn rồi xuống núi đến nhà Vương Duy.

Nhà tranh ẩn trong núi, hoa vàng nở đầy lối. Khi Nguyên Diệu đến biệt viện của Vương Duy đã là buổi chiều, Vương Duy đang ngồi trong sân uống rượu làm thơ, thần sắc vui vẻ. Thấy Nguyên Diệu đến thăm, hắn rất vui mừng đứng dậy nghênh đón: “Hiên Chi, ta vừa nghĩ đến ngươi thì ngươi đã đến rồi."

Nguyên Diệu theo Vương Duy ngồi xuống bên bàn đá: “Tiểu sinh cũng luôn nhớ đến Ma Cật. Sắp đến lễ Trùng Dương nên tiểu sinh đến tặng Ma Cật một ít bánh Trùng Dương."

Vương Duy nói: “Sao Hiên Chi lại đi một mình? Bạch Cơ cô nương không đến cùng sao?"

Nguyên Diệu nói: “Gần đây Bạch Cơ bán được một bức tranh cổ, có nhiều việc bận rộn, không tiện rời Phiêu Miểu các. Tuy nhiên nàng nói rằng sẽ tranh thủ đến ngoại ô leo núi chơi vào dịp lễ Trùng Dương, đến lúc đó sẽ đến quấy rầy Ma Cật. Đúng rồi, Bạch Cơ làm một chiếc túi thơm Thù Du bảo tiểu sinh mang đến cho Ma Cật, nói là vật trừ tà bảo bình an, mong Ma Cật đeo bên mình."

Vương Duy nhận túi thơm Thù Du, cười nói: “Làm phiền Bạch Cơ cô nương rồi. Xin Hiên Chi thay ta bày tỏ lòng cảm ơn."

Nguyên Diệu thấy Vương Duy đang làm thơ bèn cầm tờ giấy trước mặt hắn, viết vài câu lẻ tẻ lên đó: "Xa trông một chỗ tụ mây cây, gần vào ngàn nhà rải hoa tre." "Trăng sáng dưới tùng cửa phòng yên tĩnh, mặt trời mọc trong mây gà chó xôn xao."

Nguyên Diệu cười nói: “Vẫn là thơ Đào Hoa Nguyên à?"

Vương Duy gật đầu: “Phải, gần đây thường đàm đạo với Ngũ Liễu tiên sinh, có rất nhiều tâm đắc.”

Nguyên Diệu hỏi: “Đào tiên sinh còn thường đến không?"

"Ông ấy đêm nào cũng đến." Vương Duy nói, hắn thở dài: “Nếu ông ấy có thể mãi mãi ở đây thì tốt rồi."

"Ý huynh là gì?"

Vương Duy có hơi buồn bã: “Ta rất ngưỡng mộ tiên sinh, mong rằng có thể mãi mãi kết giao với ông ấy. Ta hỏi ông ấy liệu có thể luôn ở đây, ông ấy nói ông ấy không thể mãi tồn tại, khi nghiên mực hạt đào dùng hết thì ông ấy sẽ biến mất."

Nguyên Diệu nói: “Nghiên mực hạt đào dùng hết thì Đào tiên sinh sẽ không còn nơi nương tựa linh hồn nữa."

Vương Duy nói: “Đúng vậy. Vì thế bây giờ ta rất quý trọng việc sử dụng nghiên mực hạt đào, mỗi khi nghĩ đến tiên sinh sớm muộn gì cũng sẽ rời đi thì ta lại thấy buồn. Dù sao đi nữa, ta hy vọng trước khi ông ấy rời đi mình có thể tìm được Đào Hoa Nguyên để ông ấy có thể đến đó xem một lần."

Nguyên Diệu nói: “Tâm ý của Ma Cật thật tốt. Nhưng biết tìm Đào Hoa Nguyên ở đâu đây?"

Vương Duy thở dài, im lặng không nói.

Vì trời đã tối, Nguyên Diệu không thể trở về Phiêu Miểu các bèn ở lại biệt viện của Vương Duy.

Trăng nhạt lúc hoàng hôn, gió lạnh bắt đầu thổi. Trong thư phòng thắp lên một ngọn đèn, Vương Duy và Nguyên Diệu ngồi cạnh chiếc bàn gỗ, dưới đất có một lò lửa và vài hũ rượu cúc. Vương Duy mài nghiên mực hạt đào, Đào Uyên Minh lại xuất hiện, vẫn là bộ y phục tay rộng thùng thình, thanh tao, trang nhã. Nguyên Diệu và Đào Uyên Minh chào hỏi, ba người ngồi quanh lò lửa trò chuyện.

Vương Duy cất cẩn thận dùng phần nghiên mực hạt đào còn lại, dùng khăn lụa bọc kỹ rồi đặt vào trong một chiếc hộp gỗ.

Đào Uyên Minh thấy vậy, cười nói: “Ma Cật không cần quá trân quý như vậy, ta đã không còn là người, sớm muộn gì cũng phải chia tay với ngươi thôi.”

Vương Duy nói: “Ta hy vọng ngày chia tay có thể kéo dài thêm chút nữa.”

Đào Uyên Minh đập bàn cười lớn: “Sống có gì vui, chết có gì sợ, đến gấp đi cũng vội. Biết sớm Ma Cật buồn thương sợ chia ly như vậy thì ta đã không nói với ngươi rằng ta sẽ ra đi khi mực đào dùng hết rồi.”

Vương Duy nói: “Tiên sinh hào phóng, ta lại khó buông bỏ. Ta hy vọng tiên sinh có thể ở lại với ta lâu thêm chút nữa, đợi ta tìm thấy Thôn Đào Nguyên cho tiên sinh xem.”

Đào Uyên Minh cười khổ: “Thực ra ta đã không còn mong đợi gì ở Thôn Đào Nguyên nữa rồi.”

Nguyên Diệu khuyên: “Đào tiên sinh không cần quá bi quan, có lẽ trời xanh thương xót, để Ma Cật tìm thấy Thôn Đào Nguyên thì sao.”

Vương Duy cười nói: “Nếu tìm thấy thì ba ngươi chúng ta sẽ cùng nhau vào Thôn Đào Nguyên uống rượu.”

Đào Uyên Minh vỗ vào hũ rượu cúc, cười nói: “Giờ đây có rượu ngon, tạm coi nơi đây là Thôn Đào Nguyên, say một trận thôi.”

“Haha, được!” Nguyên Diệu và Vương Duy vui vẻ đồng ý.

Nguyên Diệu, Vương Duy và Đào Uyên Minh uống rượu cúc dưới ánh đèn, cười nói vui vẻ, không nhận ra đã đến nửa đêm. Rượu uống nhiều, Nguyên Diệu có hơi buồn đi vệ sinh bèn đứng dậy ra ngoài. Hắn đi ra sân, gió đêm thổi làm hắn tỉnh táo hơn.

Trăng lưỡi liềm như chiếc lược mỹ nhân treo trên núi xa, mang theo ánh sáng xanh kỳ lạ.

Nguyên Diệu từ nhà vệ sinh đi ra, cảm thấy gió đêm có hơi lạnh, hắn quấn chặt áo lại muốn nhanh chóng trở về bên lò lửa tiếp tục uống rượu. Nguyên Diệu vô tình quay đầu thì đột nhiên thấy trên tảng đá lồi ra ở sườn núi phía nam có một con thú lớn, sau lưng con thú là một vầng trăng lưỡi liềm xanh. Dưới ánh trăng nhìn xa xa, con thú lớn bằng con hổ, bờm bay trong gió, đuôi dài khoảng một trượng.

Nguyên Diệu cảm thấy tim đập mạnh, vừa nghi ngờ vừa sợ hãi. Chẳng lẽ núi này có hổ báo sao? Nhưng từ hình dáng của con thú, nó lớn hơn hổ báo nhiều, đầu của nó cũng không giống hổ báo, mà giống… đầu người?!

Nguyên Diệu dụi mắt nhìn lại con thú. Dưới ánh trăng lưỡi liềm xanh, trên tảng đá lồi ra ở sườn núi phía nam trống rỗng chẳng có gì cả.

Chuyện gì thế này? Là hắn hoa mắt hay con thú đã chạy rồi? Nguyên Diệu hoang mang, suy nghĩ một lúc, để cẩn thận hắn bèn đi đến bên hàng rào, cài chặt then cửa. Thực ra, nếu con thú muốn vào biệt viện thì cài chặt cửa cũng chẳng ích gì, vì hàng rào xung quanh biệt viện không cao, cũng không vững chắc lắm.

Nguyên Diệu cài chặt then cửa rồi quay vào nhà. Bất thình lình, một bóng đen từ trong bóng tối của hàng rào lao ra chặn đường hắn. Nguyên Diệu giật mình, định hét lên, nhưng người đó lên tiếng, thì ra là Vương Quý: “Nguyên thiếu lang quân, là lão đây.”

Nguyên Diệu thở phào, vỗ ngực trấn tĩnh: “Quý bá, chẳng phải bá đã nghỉ sớm rồi sao? Đêm khuya không tiếng động lao ra làm tiểu sinh sợ chết khiếp.”

Vương Quý thở dài, mặt mày u sầu: “Nghĩ đến thiếu lang quân uống rượu với ma bên cạnh, lão ngủ không được, ngủ không được.”

Nguyên Diệu nói: “Quý bá yên tâm, Đào tiên sinh dù là hồn ma nhưng không hại người.”

Vương Quý buồn bã nói: “Nếu ông ta là hồn ma hung ác thì gọi một đạo sĩ đến trừ là xong. Cái hại là ông ta không phải là ma hại người, nhưng lại hại thiếu lang quân.”

Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: “Đào tiên sinh hại Ma Cật chỗ nào?”

Vương Quý rơi hai hàng nước mắt, nói: “Từ khi thiếu lang quân kết giao với ma thì như lạc vào mê cung, ban ngày thần trí mơ hồ, hàng ngày chỉ mong đợi đêm đến cùng ma uống rượu làm thơ suốt đêm, bỏ bê kinh tế văn chương đi tìm Thôn Đào Nguyên. Thiếu lang quân đến Trường An là để cầu danh vọng, trước đây khó khăn lắm mới kết giao được với mấy vị đại quan hiển quý, họ rất tán thưởng tài học của thiếu lang quân, định giới thiệu vào quan trường. Nay thiếu lang quân chỉ quanh quẩn ở biệt viện với ma, không đi giao du với quý nhân trong thành, còn từ chối lời mời tụ tập của quý nhân, viện cớ là bị bệnh. Lão tuy không hiểu học vấn thánh hiền, nhưng hiểu nhân tình thế thái, thiếu lang quân làm vậy sẽ làm mọi cố gắng để ra làm quan trước đây đổ vỡ. Nhìn thiếu lang quân như vậy, lão cảm thấy hổ thẹn với lão phu nhân, càng hổ thẹn với lão gia dưới suối vàng.”

Thấy Vương Quý buồn, Nguyên Diệu bèn khuyên: “Quý bá không cần lo lắng quá, tiểu sinh sẽ khuyên Ma Cật, để huynh ấy giao du với Đào tiên sinh mà không bỏ bê chính sự. Có lẽ vì thời gian ở bên Đào tiên sinh không còn nhiều nên Ma Cật quý trọng tình bạn này, dốc lòng nhiều quá nên không để ý đến việc khác.”

Vương Quý lo lắng nói: “Nhưng thiếu lang quân đã đắc tội với quý nhân, chỉ sợ không còn đường vào quan trường.”

Nguyên Diệu nói: “Ma Cật có tài văn chương, lại có tài trị quốc, ánh sáng của huynh rất khó che lấp, chắc chắn sẽ không thiếu người thưởng thức.”

Vương Quý lau nước mắt, cười nói: “Nghe thiếu lang quân nói vậy thì lão yên tâm nhiều rồi.”

Nguyên Diệu cười nói: “Quý bá không nên tự làm phiền mình. Đã muộn rồi, hãy vào nghỉ ngơi đi.”

“Được. Lão sẽ đi nhà vệ sinh một chuyến rồi đi ngủ.” Vương Quý nói.

Nguyên Diệu hỏi: “Quý bá, trong núi này có hổ báo hay thú dữ không?”

Vương Quý lắc đầu: “Trước đây không có. Nhưng mấy ngày gần đây lão lại thấy bóng một con hổ. Nhưng chưa nghe nông dân quanh đây nói có hổ báo tấn công người.”

“Tiểu sinh vừa mới nhìn thấy một con thú đứng trên núi.”

Vương Quý nói: “Không sao đâu, nó chắc không dám xuống núi tấn công người đâu.”

“Ừ.” Nguyên Diệu đáp.

Nguyên Diệu và Vương Quý tách ra, Vương Quý đi vệ sinh, Nguyên Diệu quay lại thư phòng.

Nguyên Diệu, Vương Duy và Đào Uyên Minh uống rượu đến hai giờ sáng, cả ba đều say, nằm lộn xộn trên giường ngủ.

Nguyên Diệu ngủ mơ màng, đột nhiên nghe thấy tiếng gầm thét của mãnh thú vang dội, hắn bừng tỉnh. Thư phòng tối om, Đào Uyên Minh đã biến mất, Vương Duy nằm ngủ say dưới chân Nguyên Diệu.

“Gào...”“Hú hú...” Trong núi xa, mãnh thú gầm rú ghê rợn, tiếng sau đáng sợ hơn tiếng trước, dường như hai con thú đang xé xác, đấu đá nhau.

Nguyên Diệu vô cùng sợ hãi, bèn bò đến cửa sổ nhìn ra ngoài. Dưới ánh trăng xanh kỳ lạ, núi xa như được vẽ bằng mực, một lớp đậm, một lớp nhạt, gió thổi qua lá cây, xào xạc.

Nguyên Diệu không nhìn thấy gì, nhưng tiếng gầm rú đáng sợ của mãnh thú vẫn vang lên liên tiếp.

Nguyên Diệu vô cùng sợ hãi, mò đến bên giường đẩy gọi Vương Duy: “Ma Cật, tỉnh dậy...”

Vương Duy uống say, ngủ rất sâu, hoàn toàn không phản ứng.

Nguyên Diệu đành chịu. Hắn định ra ngoài gọi Vương Quý và Chu Mặc nhưng lại không dám mở cửa. Tiếng gầm rú của mãnh thú trong núi kéo dài khoảng nửa giờ rồi im lặng.

Nguyên Diệu dần buồn ngủ, trong nỗi sợ hãi mà ngủ thiếp đi.
Bình Luận (0)
Comment