Phiêu Miểu 2 - Quyển Mặt Quỷ

Chương 9

Hồi thứ nhất: Ngọc Diện Ly Miêu

Chương 9: Tha thứ

Một cơn gió thổi qua, cỏ thu vàng óng nhấp nhô như sóng.

Mèo Ngọc Diện nằm trong vũng máu, nhìn Tô Lượng đang khóc thương, đôi mắt xanh biếc tràn ra máu: “Ta sống hơn một nghìn năm, đã từng gặp rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ gặp ai kỳ lạ như ngươi. Họ đều rất tham lam, rất ích kỷ, rất tàn nhẫn, rất ác độc. Quá tin tưởng con người, yêu thích con người, kết cục luôn là rất đau lòng." Trước mắt mèo Ngọc Diện hiện lên từng cảnh quá khứ đau thương, màu máu lan rộng.

Bão tuyết phong núi, trời băng đất tuyết, người thợ săn vì không thể săn bắn mà đói khát, con mèo của hắn mỗi ngày vất vả đi trong gió tuyết, cắn chết hươu nai sâu trong núi tuyết, kéo về nhà cho người thợ săn ăn. Mùa đông năm ấy lạnh giá và kéo dài, con mèo mang về càng ngày càng ít con mồi, nó nhường mồi cho người thợ săn ăn, chỉ ăn một ít rễ cây, vỏ cây. Nó tin rằng, mùa xuân sẽ sớm đến, nó và người thợ săn có thể chịu đựng đến lúc xuân về hoa nở. Nhưng mùa đông dường như không bao giờ kết thúc, bão tuyết cứ tiếp tục. Khi con mèo không thể tìm thấy thức ăn, người thợ săn dựng một cái nồi, hắn ta bắt con mèo, muốn nấu nó thành nồi súp để chống đói. Trong đôi mắt đỏ ngầu của hắn ta lấp lánh sự đói khát, tham lam, tàn nhẫn và ác độc.

Cuối cùng, người thợ săn chết. Mèo yêu nấu hắn thành một nồi súp, qua được mùa đông lạnh giá, kéo dài.

Trong một thị trấn nhỏ cảnh sắc như tranh ở Giang Nam, con mèo sống trong một gia đình giàu có. Con mèo là thú cưng của tiểu thư nhà này, nó đã ở bên tiểu thư từ khi ngươi còn là một bé gái nhỏ cho đến khi trở thành một thiếu nữ thông thạo sách vở, lễ nghĩa. Họ là những người bạn tốt nhất của nhau. Tiểu thư gả cho một công tử phong lưu, con mèo cũng được tiểu thư mang đến nhà chồng. Công tử phong lưu lăng nhăng, có nhiều thê thiếp, hắn ta thường lạnh nhạt với tiểu thư, làm tiểu thư rất đau lòng. Các thê thiếp tranh giành nhau, cũng thường làm tiểu thư khóc đẫm nước mắt. Tiểu thư nói với con mèo: "Nếu như, tất cả bọn họ đều chết thì tốt biết mấy." Để tiểu thư không còn đau lòng nữa, con mèo hóa thành mèo yêu, giết chết các thê thiếp của công tử. Từ đó, mỗi khi công tử nạp thê thiếp, thê thiếp đều chết một cách kỳ lạ. Các nô bộc thầm bàn tán, chắc chắn là đại phu nhân – tiểu thư đang dùng tà thuật nguyền rủa các thê thiếp. Công tử cũng nghĩ tiểu thư là yêu ma, hơi sợ hãi nàng, bắt đầu xa lánh, lạnh nhạt với nàng, thậm chí còn muốn bỏ nàng. Tiểu thư sợ bị chồng lạnh nhạt, bỏ rơi, bèn âm thầm mời pháp sư đến, nhân lúc con mèo không đề phòng, bắt lấy nó. Con mèo hiện nguyên hình là mèo yêu bị trói bằng dây xích sắt giữa sân, tiểu thư nói rõ với công tử và mọi người, là mèo yêu giết các thê thiếp, không liên quan gì đến nàng. Để chứng minh sự trong sạch của mình, nàng tự tay chặt đứt đuôi của mèo yêu. Bởi vì người ta nói, pháp lực của mèo yêu nằm ở đuôi. Mèo yêu bị chặt đứt đuôi đau đớn mà thét lên thê lương, xé lòng xé ruột. Váy của tiểu thư bị vấy đầy máu mèo, trên mặt lộ ra nụ cười ích kỷ, tàn nhẫn, độc ác.

Cuối cùng, tiểu thư chết. Mèo yêu móc tim nàng ra, nuốt vào bụng, để lấp đầy vết thương trong lòng mình.

Mất đuôi rồi, con mèo vẫn lang thang trong nhân gian, nó đi qua nhiều nơi, gặp nhiều người. Những đứa trẻ ngây thơ mà tàn nhẫn bắt nó về đánh đập, tra tấn, coi như trò chơi. Pháp sư có tâm thuật bất chính thuần phục nó, sai khiến nó trộm cắp, hại người, coi như mưu lợi. Con mèo chạy từ nơi này đến nơi khác, từ chủ nhân này đổi sang chủ nhân khác, nó từng ở trong cung đình đầy mưu mô, đấu đá, cũng từng ở trong phố phường đầy tình người ấm lạnh, nó từng theo hầu các nịnh thần gian ác, cũng từng theo bọn cướp giết người không gớm tay, mỗi con người đều rất giống nhau, ích kỷ, ác độc, vô tình, tàn nhẫn, lạnh lùng.

Dần dần, mèo Ngọc Diện cũng học được sự ích kỷ, ác độc, vô tình, tàn nhẫn, lạnh lùng, nó coi những con người nuôi dưỡng nó là "chủ nhân" để ký sinh, chứ không phải bạn bè. Khi "chủ nhân" muốn hại nó, nó sẽ giết họ; khi "chủ nhân" không còn giá trị ký sinh, nó sẽ rời bỏ họ. Nó không còn coi con người là bạn bè, không quan tâm đến sống chết của họ, không quan tâm đến tâm trạng của họ. Nó sẽ không bao giờ coi con người là bạn bè nữa.

Tuy nhiên trong biển người mênh mông, Mèo Ngọc Diện lại gặp Tô Lượng, nó chưa bao giờ gặp ai giống như hắn. Nó coi hắn là "chủ nhân" để ký sinh, nhưng hắn lại coi nó là bạn. Hắn chân thành, thân thiện đối xử với nó, coi nó là bạn tốt nhất. Khi hắn bệnh nặng, không vì sống sót mà lấy nó làm vật hy sinh. Còn nó lại vì nghi ngờ mà tổn thương hắn. Sau khi nó tổn thương hắn, hắn vẫn còn rơi nước mắt vì nó bị thương.

Mèo Ngọc Diện nằm trong vũng máu, buồn bã nhìn Tô Lượng: “Ngươi có thể tha thứ cho ta không?"

Tô Lượng đưa tay, vuốt ve đầu mèo Ngọc Diện: “Nếu ngươi sống tiếp, ta sẽ tha thứ cho ngươi."

Mèo Ngọc Diện yếu ớt nhắm mắt lại: “Ngươi quả nhiên không tha thứ cho ta."

Tô Lượng thấy mèo Ngọc Diện sắp không qua khỏi, thì khóc nức nở: "Ta tha thứ cho ngươi... tha thứ cho ngươi..."

Trong mắt mèo Ngọc Diện lóe lên ánh sáng dịu dàng, hạnh phúc, nhắm mắt lại.

Ly Nô thấy mèo Ngọc Diện nhắm mắt, vội vàng vỗ vào nó: “Này này, A Thử, ngươi đừng chết mà!"

Mèo Ngọc Diện bỗng nhiên mở mắt, trừng mắt nhìn Ly Nô: “Than đen, ngươi nhẹ tay chút, ta vẫn chưa chết! Nhưng dường như càng ngày càng không có sức, mệt quá, mệt mỏi quá..."

Ly Nô lắc lắc mèo Ngọc Diện: “A Thử, ngươi không thể chết. Khó khăn lắm mới gặp lại ngươi, ngươi chết rồi thì mũ của ta phải làm sao đây?"

Mèo Ngọc Diện dựng tai lên: “Mũ gì?"

Ly Nô lau nước mắt: “A Thử, năm đó ngươi vội vàng trốn nạn, ta còn chưa kịp tặng ngươi quà sinh nhật. Ngươi thích mũ nhất nên những năm qua, ta đã tích lũy rất nhiều mũ đẹp, định khi gặp lại ngươi sẽ tặng cho ngươi."

Mèo Ngọc Diện nhìn Ly Nô: “Than đen, ngươi còn nhớ ta thích mũ à? Ta rất vui. Nói thật, tính cách ngươi quá tệ, từ nhỏ ngoài ta ra thì không có bạn bè gì. E rằng, đến nay vẫn không có ai muốn làm bạn với ngươi, phải không?"

Nghe vậy, Ly Nô không vui, chạy vội đến, cắn vào Nguyên Diệu kéo tới: “Ai nói ta tính cách tệ không có bạn chứ? Mọt sách là bạn của ta. Chúng ta sớm tối ở bên nhau, nói chuyện không hết, là tri âm tri kỷ." Ly Nô trừng mắt nhìn Nguyên Diệu, lộ ra nanh vuốt: “Có phải không mọt sách?”

Nguyên Diệu không dám phản bác, run rẩy nói: "Có thể làm tri âm tri kỷ với Ly Nô lão đệ, tiểu sinh rất vinh hạnh…”

Mèo Ngọc Diện nhìn Nguyên Diệu, vẻ mặt hơi áy náy: “Lần trước, ta ác ý đánh ngươi, hôm nay cũng suýt giết ngươi... xin lỗi..."

Nguyên Diệu thấy mèo Ngọc Diện hấp hối, trong lòng cũng hơi buồn, không còn cảm giác ghét nó nữa. Hắn mỉm cười, nói: "Những chuyện nhỏ nhặt đó, tiểu sinh không để trong lòng. Ngươi phải khỏe lại, nếu không Tô huynh sẽ rất buồn, Ly Nô lão đệ cũng sẽ rất buồn..."

"Ừ." Mèo Ngọc Diện đồng ý như vậy, nhưng lại mệt mỏi nhắm mắt.

"Số mũ kia, đến tết Thanh Minh thì đốt cho ta đi." Mèo Ngọc Diện yếu ớt nói, giọng gần như không nghe thấy. Cuối cùng nó mở mắt nhìn Tô Lượng, ánh mắt dịu dàng mà buồn bã.

Bạch Cơ đứng từ xa, cỏ thu vàng óng nổi lên bên chân nàng. Nàng nhìn mèo Ngọc Diện nằm trong vũng máu, khuôn mặt không có biểu cảm. Sinh tử vô thường, yêu hận như mơ, người và phi nhân đều trong thế gian chịu kiếp nạn, không bao giờ kết thúc. Cuộc sống từ hư vô mà đến, rồi đi về hư vô, vết chân trong tuyết, không để lại dấu vết, chỉ còn lại “nhân quả” rải rác trong lục đạo luân hồi.

Tô Lượng vuốt ve thân thể ngày càng lạnh ngắt của mèo Ngọc Diện, nước mắt không ngừng rơi xuống. Hắn đứng dậy, đi về phía Bạch Cơ, đứng trước mặt nàng và nói: “Phiêu Miểu Các, có thể thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào, phải không?”

Bạch Cơ gật đầu: “Đúng vậy.”

Tô Lượng nói: “Vậy, ta mong Tiểu Tô sống lại.”

Đôi mắt vàng của Bạch Cơ lấp lánh: “Có thể. Nhưng ngươi phải gieo ‘nhân’.”

“Gieo ‘nhân’?”

“Có ‘nhân’ mới có ‘quả’. Nó đã bước vào địa ngục suối vàng, nếu ngươi muốn nó trở về nhân gian thì phải gieo ‘nhân’.”

“Gieo ‘nhân’ thế nào?”

Bạch Cơ nhìn những đám mây trôi trên bầu trời: “Nó đã mất đi sinh mạng. Nếu ngươi sẵn lòng chia sẻ sinh mạng của mình với nó, nó sẽ có thể sống lại. Tuy nhiên, trong những năm tháng sau này, nếu nó bị thương ngươi cũng sẽ bị thương; nếu nó chết, ngươi cũng sẽ chết. Ngược lại cũng vậy. Vài chục năm sau, khi ngươi già yếu và chết đi, nó cũng sẽ chết.”

Gắn sinh mạng của mình với một con mèo yêu là một việc điên rồ và ngu ngốc. Dù Tô Lượng có thích mèo Ngọc Diện thế nào thì e rằng cũng sẽ không đồng ý. Chỉ có kẻ ngốc mới đồng ý gieo “nhân” này.

Tuy nhiên, Tô Lượng lại chính là kẻ ngốc đó, hắn đồng ý: “Được. Ta sẵn lòng gieo ‘nhân’, hãy để cho Tiểu Tô sống lại.”

Bạch Cơ cười, nụ cười hư vô và phiêu diêu. Nàng giơ tay, tay áo tuyết phủ qua mặt đất. Trên cỏ thu đang lung lay trong gió lập tức bay lên vô số con bướm vàng, chúng giang cánh xoay vòng, hình dáng uyển chuyển, một nửa che phủ thi thể của mèo Ngọc Diện, một nửa bao bọc lấy Tô Lượng.

Hàng ngàn hàng vạn con bướm tụ tập lại, hình thành hai kén lớn màu vàng. Kén lớn dừng lại giữa cánh đồng cỏ, ánh sáng vàng lấp lánh. Trên cánh bướm phát ra quầng sáng dịu dàng, rắc xuống những bột phấn vàng đẹp đẽ và huyền bí.

Gió ngừng thổi, cây cối lặng im, thời gian như ngưng đọng.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Nguyên Diệu chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Ly Nô đứng bên cạnh Nguyên Diệu, vẻ mặt đau buồn.

Bạch Cơ đứng trên cánh đồng cỏ, những con bướm bay lượn quanh nàng, nàng giơ tay lên, một con bướm đậu lên đầu ngón tay.

Bạch Cơ đưa con bướm lên môi, thổi nhẹ một hơi.

Đôi cánh bướm lập tức phát sáng như đom đóm.

Bạch Cơ vung tay, con bướm giang cánh bay đi.

Con bướm bay qua, tất cả các con bướm khác cũng phát sáng. Ánh sáng lung linh trên kén lớn do những con bướm tạo nên, chớp sáng rực rỡ chói mắt.

Một cơn gió thổi qua, ánh sáng trên hai chiếc kén biến mất trong khoảnh khắc rực rỡ nhất.

Hàng ngàn hàng vạn con bướm giang cánh bay khắp bốn phương tám hướng, bóng bướm như ảo ảnh.

Nguyên Diệu theo bản năng dùng tay áo che đầu mặt, để tránh bị bướm làm đau. Những con bướm vốn là ảo ảnh, chúng xuyên qua cơ thể Nguyên Diệu rồi biến mất không dấu vết.

Trên cánh đồng cỏ, chỉ còn lại Tô Lượng và mèo Ngọc Diện đều đang hôn mê.

Bạch Cơ bước tới, đưa tay chạm vào cổ mèo Ngọc Diện, đầu ngón tay cảm nhận được sự ấm áp của sự sống. Ly Nô lè lưỡi liếm vết thương trên cổ, ngực, và bụng của mèo Ngọc Diện, những vết thương nứt nẻ từ từ lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ly Nô rũ tai xuống, nom có vẻ rất buồn.

Bạch Cơ vỗ đầu Ly Nô, ra hiệu cho nó đừng buồn.

Ly Nô nói: “Chủ nhân, Ly Nô có một bí mật muốn thú nhận với người.”

Bạch Cơ cười: “Ai cũng có bí mật.”

Ly Nô nói: “Thật ra, Ly Nô quen biết mèo Ngọc Diện, nó là bạn chơi từ nhỏ của Ly Nô. Vừa rồi, trong lúc đánh nhau, Ly Nô nhận ra nó nên không nỡ làm hại nó. Nó cũng nhận ra Ly Nô.”

Ly Nô không ngờ rằng nó và A Thử sẽ tái ngộ hôm nay theo cách này. Một khi tái ngộ, chúng đã trở thành kẻ thù. Một khi tái ngộ, suýt nữa là sinh ly tử biệt.

Bạch Cơ nói: “Ra là vậy.”

Thảo nào trong lúc đánh nhau Ly Nô không dùng hết sức, toàn nhường nhịn mèo Ngọc Diện.

Ly Nô lại nói: “Chủ nhân, người có thể tha thứ cho A Thử không? Có thể là nó nghịch ngợm quá, làm người rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Nhưng thực ra nó không xấu.”

Bạch Cơ cười nói: “Khoan dung là một đức tính tốt.”

Ly Nô và Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm.

Nguyên Diệu nghĩ rằng, có lẽ hôm nay con rồng yêu hẹp hòi này đã cảm động bởi Tô Lượng nên mới không chấp lỗi lầm của mèo Ngọc Diện. Tuy nhiên, dù thế nào, sự tha thứ là một đức tính tốt. Bạch Cơ khoan dung như vậy là một điều đáng trân trọng.

Khi Nguyên Diệu cảm thấy an tâm, nụ cười của Bạch Cơ dần trở nên u ám: “Đáng tiếc, ta không có đức tính tốt ‘khoan dung’ đí. Ta không tha thứ, cũng không bỏ qua. Nếu mèo Ngọc Diện chết, thì không nói làm gì. Nhưng bây giờ nó còn sống, từ biến thành ta để lừa gạt khắp nơi gây thù chuốc oán, cho đến biến Phiêu Miểu các thành nơi chứa đầy gỗ và dầu hỏa, khói bụi mịt mù, suýt nữa đốt cháy nơi này, những món nợ này, ta phải từ từ tính hết cả vốn lẫn lời với nó.”

Một cơn gió thổi qua, cỏ thu lay động như sóng. Có lẽ vì gió thu lạnh lẽo, Nguyên Diệu và Ly Nô rùng mình.

Nguyên Diệu liếc nhìn mèo Ngọc Diện đang ngủ mê man, thở dài. hắn biết mà, hắn biết rằng con rồng yêu hẹp hòi này không thể nào có đức tính ‘khoan dung’ được. Có lẽ mèo Ngọc Diện mãi mãi không tỉnh lại mới là một điều may mắn. Khi nó tỉnh lại, thứ chờ đợi nó sẽ là một số phận thê thảm.

***

Sáng sớm mùa thu, sương lạnh đọng lại.

Nguyên Diệu mở cửa Phiêu Miểu các, bất ngờ phát hiện một gói giấy nằm trước cửa. Nguyên Diệu nhìn về phía cây liễu lớn không xa, chỉ thấy một đoạn đuôi mèo vằn.

Nguyên Diệu lớn tiếng gọi: “Là Công Chúa Ngọc Quỷ phải không?”

Đuôi mèo lập tức rút lại sau cây liễu, một con mèo vằn bay nhanh chạy đi.

Nguyên Diệu biết mình không thể đuổi kịp nên cũng không đuổi. Từ lần Công Chúa Ngọc Quỷ chạy đi, đã hơn nửa tháng hắn không gặp lại nó, cũng không nhận được quà của nó vào mỗi buổi sáng. Hắn hơi lo lắng cho sự an nguy của nó, nhưng Bạch Cơ nói rằng ngay cả khi các yêu quỷ ở Đông Đô và Tây Kinh hợp lại, cũng không thể gây hại cho Ngọc Quỷ, nên hắn cảm thấy yên tâm hơn. Nhưng hôm nay, nó lại xuất hiện.

Nguyên Diệu nhặt gói giấy lên, bước vào Phiêu Miểu Các. Hắn mở gói giấy, bên trong có một bông hoa linh tiêu, một ít lông mèo và một viên Phật châu. Nguyên Diệu thầm thắc mắc, không biết Công Chúa Ngọc Quỷ gửi ba món này có ý nghĩa gì.

Nguyên Diệu suy nghĩ mãi không ra, sau khi ăn sáng xong, hắn đưa ba món này cho Bạch Cơ xem.

“Bạch Cơ, đây là quà Công Chúa Ngọc Quỷ gửi sáng nay, ta không hiểu ý nghĩa của nó.”

Bạch Cơ cầm lấy lông mèo, Phật châu và hoa linh tiêu lên xem xét, ánh mắt dừng lại trên tờ giấy gói ba món đồ. Bạch Cơ mở tờ giấy ra, phát hiện trên đó có một hàng chữ nhỏ, đọc: “Vì người mà ta bị khinh khi, vạn niệm tan biến. Thanh đăng cổ Phật, kết thúc cuộc đời.”

Cuối dòng chữ có một dấu bàn chân mèo.

Nguyên Diệu mở to miệng, không nói nên lời.

Bạch Cơ vuốt trán, nói: “Hiên Chi, Công Chúa Ngọc Quỷ vì ngươi mà xuất gia làm ni cô rồi.”

Nguyên Diệu kinh ngạc: “Xuất gia?!”

Bạch Cơ đáp: “Phải, xuất gia. Viên Phật châu đại diện cho Phật môn, lông mèo đại diện cho tóc xanh, có lẽ nàng đã cạo đầu rồi.”

“Lông mèo đại diện cho tóc xanh?! Ta không nhớ Công Chúa Ngọc Quỷ có tóc xanh.”

“Có hay không không quan trọng, quan trọng là nàng đã cạo đầu rồi.”

“Một con mèo làm sao cạo đầu?!”

“Ừ thì, dù sao Công Chúa Ngọc Quỷ xuất gia là do ngươi.”

“Ta hoàn toàn không hiểu chuyện này là sao! Đúng rồi, hoa linh tiêu có ý nghĩa gì?”

Bạch Cơ suy nghĩ một chút, rồi nói: “Có lẽ, nó đại diện cho am Linh Tiêu ở ngoại ô phía tây Trường An? Công Chúa Ngọc Quỷ muốn nói với ngươi rằng nàng đã xuất gia tại am Linh Tiêu?”

“Tại sao nàng lại muốn nói cho ta biết nàng xuất gia ở am Linh Tiêu?”

“Có lẽ nàng muốn ngươi có thời gian thì đến thăm nàng.”

“...” Nguyên Diệu cảm thấy bất lực. Hắn dự định, sẽ tìm thời gian đến am Linh Tiêu giải thích với Công Chúa Ngọc Quỷ. Dù rằng có thể nàng sẽ bỏ chạy giữa chừng.

Nguyên Diệu cất viên Phật châu, lông mèo và hoa linh tiêu, bắt đầu dùng chổi gà để phủi bụi trên kệ hàng.

Bạch Cơ ngồi sau quầy chơi với mặt nạ mèo vằn.

Một nam nhân tóc xoăn, mắt xanh bước nhanh vào Phiêu Miểu Các, tay cầm vài gói đồ lớn.

Nguyên Diệu quay lại nhìn, thì ra là Tô Lượng.

Hôm đó sau khi tỉnh lại, mèo Ngọc Diện ôm đầu khóc với Tô Lượng, giải tỏa mọi hận thù và hòa thuận trở lại. Vận mệnh của họ từ đó gắn kết với nhau. Tô Lượng muốn đưa mèo Ngọc Diện về Tô phủ, nhưng Bạch Cơ không cho Mèo Ngọc Diện rời đi, buộc nó phải sửa chữa mọi lỗi lầm trước khi rời khỏi Phiêu Miểu Các. Mèo Ngọc Diện không còn cách nào khác, đành phải từng bước khắc phục lỗi lầm của mình.

Mèo Ngọc Diện từng lấy một miếng da của Vương Tam ở cửa hàng da chợ Tây, nó đã đi xin lỗi Vương Tam và đưa thuốc chữa thương. Vương Tam vốn rộng lượng, thấy nó thành tâm xin lỗi cũng đã tha thứ cho nó.

Mèo Ngọc Diện tìm thấy Trương Ma Tử trong rừng ngoài thành, nó xin lỗi vì đã lôi kéo Trương Ma Tử và đồng bọn tấn công Nguyên Diệu và tiếp tục cho họ mượn từ đường lớn để ở. Trương Ma Tử và mèo Ngọc Diện hòa giải, trở lại hòa thuận. Trương Ma Tử không nhắc đến việc lấy trộm mũ của mèo Ngọc Diện, Mèo Ngọc Diện cũng không dám đòi lại, chỉ có thể nén giận trong lòng. Trương Ma Tử và đồng bọn sống ở Trường An qua mùa đông, đến mùa xuân năm sau họ lại trở về Thanh Châu. Trước khi đi Trương Ma Tử để lại tất cả những chiếc mũ trộm được của mèo Ngọc Diện trong đại từ đường.

Mèo Ngọc Diện đi xin lỗi từng người mà nó đã giả làm Bạch Cơ để lừa cưới, giải tỏa mọi hiểu lầm. Phần lớn những kẻ bị hại đều rộng lượng tha thứ cho nó. Một số kẻ thô bạo, giận dữ, đã đánh đập nó để xả giận, như trường hợp Lật, người bị bắt về núi Thúy Hoa và bị lão hồ vương đánh hai mươi roi, đã đánh mèo Ngọc Diện hai mươi roi để giải tỏa. Mèo Ngọc Diện biết mình sai nên cắn răng chịu đựng. Chỉ có Tô Lượng là đáng thương, khi mèo Ngọc Diện bị đánh, hắn cũng phải chịu đau đớn.

Trong số những kẻ mà mèo Ngọc Diện phải xin lỗi, quỷ vương của Quỷ Đạo là khó đối phó nhất. Quỷ vương nhất quyết muốn chiếm Phiêu Miểu Các, không chỉ không nghe lời xin lỗi của Mèo Ngọc Diện, mà còn thách thức Bạch Cơ đấu tay đôi với mình để giành Phiêu Miểu Các. Bạch Cơ rất tức giận, vào sáng ngày thách đấu, nàng mang Ly Nô đến Quỷ Đạo. Khi trở về vào buổi tối, Bạch Cơ và Ly Nô rất vui vẻ, Bạch Cơ mang về một tấm da kỳ lạ, còn Ly Nô mang về một cây đinh ba kỳ dị. Từ đó, quỷ vương không còn đề cập đến việc muốn chiếm Phiêu Miểu Các nữa.

Mèo Ngọc Diện còn phải làm việc nặng nhọc trong Phiêu Miểu Các để bù đắp cho tổn thương tinh thần mà nó gây ra cho Bạch Cơ. Bạch Cơ mỗi ngày đều sai khiến mèo Ngọc Diện, bắt nó làm đủ thứ việc vặt, từ quét dọn đến chạy việc vặt, từ bổ củi đến giặt quần áo, không có lúc nào được nghỉ ngơi.

Nguyên Diệu cảm thấy không thể nhìn nổi, bèn khuyên Bạch Cơ: "Người ta thường nói, nên tha thứ khi có thể. Mèo Ngọc Diện đã biết lỗi và xin lỗi rồi, nàng sai khiến nó như vậy, chẳng phải quá đáng lắm sao."

Bạch Cơ nói: "Mèo Ngọc Diện vốn dĩ phải làm việc nặng nhọc ba năm mới có thể bù đắp cho tổn thương tinh thần mà nó gây ra cho ta. Nhưng ta vốn rộng lượng, từ bi, cũng xem như vì Hiên Chi xin tha, nó làm đến mùa xuân năm sau là có thể rời khỏi Phiêu Miểu Các rồi."

Tô Lượng nghe vậy, thì xin Bạch Cơ: "Dù sao đi nữa, xin cho Tiểu Tô cùng ta trở về Tô phủ ăn Tết."

Bạch Cơ liếc nhìn Tô Lượng, nói: "Nếu ngươi thường xuyên đến làm việc thay nó, thì mùa đại hàn năm nay nó có thể rời khỏi Phiêu Miểu Các rồi."

Vì vậy, Tô Lượng cũng thường xuyên đến Phiêu Miểu Các giúp mèo Ngọc Diện làm việc, cho Bạch Cơ sai khiến.

Hôm nay, Bạch Cơ sai Tô Lượng đến Phù Vũ Cư lấy y phục mùa đông nàng đã đặt làm.

Bạch Cơ hỏi Tô Lượng: "Y phục mùa đông lấy về rồi chứ?"

Tô Lượng đặt gói hành lý xuống, nói: "Lấy về rồi. Chủ tiệm Phù Vũ Cư nói, nàng hãy mặc thủ xem, chỗ nào không vừa thì mang đi sửa lại." Bạch Cơ mở gói hành lý, lấy ra vài bộ y phục mùa đông, mở ra xem xét.

"Trông cũng không tệ." Bạch Cơ cười nói, cầm y phục lên lầu mặc thử.

Tô Lượng đưa hai gói hành lý cho Nguyên Diệu: “Hiên Chi, đây là áo choàng của ngươi."

Nguyên Diệu ngạc nhiên: "Ta đâu có đặt làm áo choàng."

Nguyên Diệu vẫn mặc áo choàng cũ từ năm ngoái, áo choàng mới mà hắn mua trước đây đã đưa cho Tô Lượng khi hắn còn là kẻ ăn xin.

Tô Lượng cười nói: "Hai bộ áo choàng này một là ta tặng ngươi, một là Tiểu Tô tặng ngươi." Nguyên Diệu nhận gói hành lý, mở ra xem, thấy một bộ áo choàng mới giống hệt bộ hắn đã đưa cho Tô Lượng, và một bộ áo choàng mới giống hệt bộ hắn từng thử mặc ở Phù Vũ Cư.

Nguyên Diệu cười nói: "Tô huynh và mèo Ngọc Diện khách sáo quá."

Tô Lượng cũng cười: “Đó là điều nên làm. Ta tặng ngươi áo choàng để cảm ơn, Tiểu Tô tặng ngươi áo choàng để xin lỗi. Đúng rồi, Tiểu Tô đâu rồi?"

Nguyên Diệu đáp: "Ở sân sau bổ củi."

Trong sân sau, bên cạnh một đống củi chưa bổ, một con mèo đen và một con mèo không đuôi ngồi sát bên nhau.

Mèo đen nói: "A Thử, sao ngươi không nhận cái mũ ta tặng?"

Mèo Ngọc Diện ngập ngừng một chút, rồi nói: “Than đen, ngươi thật sự muốn nghe lý do sao?"

"Tất nhiên là muốn nghe."

"Ờ thì, những cái mũ đó quá xấu. Than đen, mắt thẩm mỹ của ngươi tệ quá."

Ly Nô tức giận, biến thành mèo yêu, một vuốt đẩy ngã mèo Ngọc Diện, đôi mắt xanh biếc rực sáng, miệng phun lửa: “A Thư, ngươi nói lại lần nữa xem."

Mèo Ngọc Diện bất đắc dĩ nói: "Than đen, tính tình ngươi vẫn tệ như vậy, không có bạn bè cũng phải thôi."

Ly Nô ngẩn người, mèo Ngọc Diện thừa cơ chạy thoát. Ly Nô đuổi theo mèo Ngọc Diện, mèo Ngọc Diện chạy vào đại sảnh. Mèo Ngọc Diện thấy Nguyên Diệu và Tô Lượng đang nói chuyện, nhưng không thấy Bạch Cơ nên, nó lập tức biến thành hình dạng Bạch Cơ, đứng bên quầy.

Ly Nô đuổi vào đại sảnh, thấy "Bạch Cơ", Nguyên Diệu và Tô Lượng đều ở đó, nhưng không thấy mèo Ngọc Diện, nó hỏi: "Chủ nhân, thư sinh, Tô công tử, các ngươi có thấy A Thư qua đây không?" Tô Lượng cười nhìn Ly Nô.

Nguyên Diệu hắng giọng, liếc nhìn "Bạch Cơ".

"Bạch Cơ" xị mặt, nói: "Ly Nô, trong Phiêu Miểu Các có bao nhiêu việc cần làm, ngươi còn tâm trí rảnh rỗi mà đi dạo lười biếng?! Hãy đi bổ củi trong sân sau, sau đó lau dọn phòng trong, nhà bếp, hành lang, rồi đi gửi ngọc như ý mà ông Từ đặt ở phường Trường Nghĩa, sau đó gửi hương bồ đề mà Trần công tử đặt ở phường An Nhân. Khi về, cũng không được nhàn rỗi, hãy đi lấy sương lạnh và sương thu ở nhà bà Mã ngoài thành. Đừng suốt ngày ngoài lười biếng p ăn cá khô."

Ly Nô nghe vậy, nói: "Chủ nhân, những việc này không phải đều do A Thử làm sao?" "Bạch Cơ" giơ tay, chỉ vào Ly Nô: “Hôm nay, ngươi làm!"

"Được thôi." Ly Nô dù không muốn, nhưng không dám trái lời Bạch Cơ, đành đồng ý.

Ly Nô ngoan ngoãn đi bổ củi trong sân sau.

Sau khi Ly Nô đi, “Bạch Cơ" cười lớn, Nguyên Diệu và Tô Lượng cũng cười.

Tô Lượng cười nói: "Tiểu Tô, ngươi thật nghịch ngợm."

Nguyên Diệu cười nói: "Chỉ có hình dạng của Bạch Cơ mới có thể lừa được Ly Nô lão đệ."

"Bạch Cơ" che mặt bằng tay áo, tiến gần Nguyên Diệu: “Hiên Chi, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Nguyên Diệu cười nói: "Chuyện gì?"

"Bạch Cơ" cười quyến rũ, nói: "Ta thích Hiên Chi đấy. Chúng ta đã đính hôn từ trước rồi mà."

Dù biết "Bạch Cơ" là giả, mèo Ngọc Diện chỉ đang đùa giỡn, nhưng mặt Nguyên Diệu vẫn đỏ bừng.

Mèo Ngọc Diện thấy vậy thì nắm lấy tay Nguyên Diệu, nhìn hắn sâu lắng, bắt chước giọng Bạch Cơ nói: "Hiên Chi, dù ta gian trá tham lam, thô bạo, không có chút lòng từ bi nào, lười biếng đến vô dụng, độc ác đến mức người thần đều phẫn nộ, nhưng ta thật lòng thích Hiên Chi mà." Không biết từ khi nào mà Bạch Cơ đã xuống lầu, nàng mặc bộ y phục mùa đông mới, lặng lẽ đi đến sau lưng mèo Ngọc Diện.

Mèo Ngọc Diện hoàn toàn không nhận ra, nó vẫn trong trạng thái và giọng điệu của Bạch Cơ, tự hạ thấp mình: “Hiên Chi chắc chắn thường xuyên âm thầm mắng chửi ta. Ta cũng biết mình tội lỗi nặng nề, không thể kể hết, ta luôn bắt nạt kẻ yếu, nô dịch người khác, một rồng yêu như ta đáng bị sét đánh chết, đáng bị lột da rồng, rút gân rồng, ném vào biển lửa thiêu, ném vào chảo dầu chiên...” Đằng sau mèo Ngọc Diện, mặt Bạch Cơ dần dần xanh lại.

Nguyên Diệu thấy sắc mặt Bạch Cơ không tốt, vội vàng nói: “Ngọc Diện lão đệ, xin đừng suy đoán bừa bãi, ta chưa bao giờ âm thầm mắng chửi Bạch Cơ, trời đất chứng giám, ngày tháng làm chứng.”

“Khụ khụ...” Tô Lượng ho khan, muốn nhắc nhở mèo Ngọc Diện nhìn phía sau.

Mèo Ngọc Diện hoàn toàn không để ý, đắm chìm vào vai diễn của Bạch Cơ: “Hiên Chi, dù ta độc ác cay nghiệt, gian trá vô lương tâm, nhưng xin hãy kết hôn với ta.”

Nguyên Diệu mồ hôi lạnh chảy như mưa.

Tô Lượng ra sức nháy mắt, ra hiệu cho mèo Ngọc Diện nhìn phía sau.

Mèo Ngọc Diện ngẩn ra, quay đầu nhìn lại.

Bạch Cơ đứng lặng lẽ sau lưng hắn, trong đôi mắt vàng lóe lên ánh sáng lạnh lùng như lưỡi dao.

Mèo Ngọc Diện lập tức biến từ hình dạng “Bạch Cơ” trở lại thành một con mèo không đuôi. Nó cười ha ha, định chạy trốn: “Sân sau còn một đống củi chưa bổ.”

Bạch Cơ vươn tay, túm lấy mèo Ngọc Diện, cười mỉm nói: “Bổ củi là chuyện nhỏ, không gấp, trước tiên hãy định chuyện kết hôn lớn này đã.”

Mèo Ngọc Diện lắp bắp: “Chuyện kết hôn gì?”

Bạch Cơ cười nói: “Ngươi và Hiên Chi kết hôn ấy. Ngươi vừa nói muốn kết hôn với Hiên Chi mà?”

Nguyên Diệu nghe vậy, vội vàng phân bua: “Bạch Cơ, chuyện này không liên quan gì đến ta.”

Mèo Ngọc Diện cười hì hì nói: “Vừa rồi, ta chỉ đùa thôi, đừng coi là thật. Dù là làm người, hay làm yêu, cũng phải có một chút khiếu hài hước mà.”

Bạch Cơ nhìn chằm chằm Mèo Ngọc Diện, mặt lạnh như băng: “Quả nhiên rất hài hước, quá hài hước rồi.” Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống trán Mèo Ngọc Diện.

Bạch Cơ nói với Mèo Ngọc Diện: “Từ hôm nay, mỗi ngày ngươi chỉ được ngủ một giờ. Làm xong việc vặt ở Phiêu Miểu Các, thì đi quét dọn phố Chu Tước, phải quét sạch không còn một chiếc lá rơi. Các bệ Phật trong những ngôi chùa lớn ở Trường An ngươi cũng phải lau chùi, phải lau sạch không còn một hạt bụi.”

Mèo Ngọc Diện than vãn: “Làm sao ta có thể làm xong nhiều việc như vậy trong một ngày?!”

Bạch Cơ cười, chỉ vào một cây hòe lớn ở phía đông nam của Phiêu Miểu Các, nói: “Thấy cây hoè kia không?”

“Thấy rồi.” Mèo Ngọc Diện nói.

Bạch Cơ giọng lạnh lùng: “Không làm xong những việc này, thì ngươi hãy lấy một dải lụa trắng và treo mình lên cây đó đi.” Mèo Ngọc Diện nghe vậy thì nuốt nước bọt, cầm chổi ra phố Chu Tước quét dọn.

Tô Lượng thấy vậy cũng cầm một cái chổi đi theo: “Tiểu Tô, đợi đã, ta sẽ quét với ngươi.”

Bạch Cơ tựa vào quầy, nhìn theo mèo Ngọc Diện và Tô Lượng đi xa, bĩu môi, nói: “Ta chỉ đùa thôi, nó lại thật sự đi quét, thật là không có khiếu hài hước.”

Nguyên Diệu rùng mình: “Đúng là một trò đùa lạnh lẽo.”

Bạch Cơ không vui nói: “Hiên Chi cũng không có khiếu hài hước.”

Nguyên Diệu nói: “Lạnh quá.”

“Bịch!” “Bịch bịch” Ly Nô vừa bổ củi vừa khóc ở sân sau: “A Thử dám chê mắt thẩm mỹ của ta tệ, nó thật chê mắt thẩm mỹ của ta tệ sao?!! Bổ chết A Thử, bổ chết A Thử”

Trên phố Chu Tước, Tô Lượng và Mèo Ngọc Diện đang quét lá rơi, người qua đường kinh ngạc nhìn họ như nhìn hai kẻ điên.

Tô Lượng nhăn nhó nhìn mèo Ngọc Diện, nói: “Tiểu Tô, ngươi biến thành ai không được, sao lại biến thành Bạch Cơ?”

“Bạch Cơ” cười hì hì, vung chổi, nói: “Nhìn thế này, chẳng phải là yêu quái rồng đang quét đường sao?! Tự làm tự chịu, mệt chết nó!”

Tô Lượng mặt tối sầm lại: “Tiểu Tô, dù ngươi biến thành Bạch Cơ, nhưng thực tế là chúng ta đang chịu khổ mà. Bạch Cơ có lẽ đang ngồi dưới hành lang sân sau thoải mái uống trà ăn điểm tâm đấy.”

Mèo Ngọc Diện thở dài, nói: “Ít nhất nhìn vào là yêu quái rồng đáng ghét kia đang chịu khổ chứ?”

“Thực tế là chúng ta đang chịu khổ.”

Mèo Ngọc Diện nghĩ ngợi, cười nói: “Này, con người, đột nhiên ta cảm thấy chúng ta cùng chịu khổ thế này, dường như cũng không mệt mỏi lắm.”

Tô Lượng nghe vậy, cũng cười nói: “Ừ, vậy thì cùng nhau quét lá rơi đi.”

Mèo Ngọc Diện và Tô Lượng cùng nhau quét lá rơi, ánh nắng tháng mười ấm áp và rực rỡ, như tâm trạng của họ.

“Con người, đến mùa đại hàn ta sẽ được tự do.”

“Chúng ta có thể cùng nhau đón Tết rồi.”

“Ừ. Sau này, chúng ta sẽ luôn cùng nhau đón Tết chứ?”

“Quãng đời sau này, chúng ta sẽ luôn cùng nhau đón Tết.”

“Ha ha, tuyệt quá.”

“Tiểu Tô, ngươi có thể biến thành hình dạng khác không? Nghe những lời này từ miệng Bạch Cơ, ta cứ cảm thấy rùng mình.”

“Không. Ta sẽ cứ dùng hình dạng của nàng để quét sạch phố Chu Tước, cho ả mệt chết.”

“Tiểu Tô thật nghịch ngợm.”

“Ha ha ha ha”

Một cơn gió thổi qua, lá rơi tung bay, mùa đông sắp đến.

***Mèo Ngọc Diện hết***

(chương này hay tóa) 
Bình Luận (0)
Comment