Phiêu Miểu 3 - Quyển Thiên Chỉ

Chương 13

Chợ Tây, Phiêu Miểu các.

Ly Nô nghe tin có lô vải tươi từ Lĩnh Nam vận đến bán, Bạch Cơ bèn sai Nguyên Diệu ra chợ mua. Nguyên Diệu xách giỏ tre, mang theo túi tiền chạy đến chợ, nhưng vải đã bán hết rồi. Dù vải có giá rất đắt nhưng vừa vận chuyển đến Trường An đã được phân phát đến các gia đình vương công quý tộc, nên không còn lại gì.

Thương nhân Lĩnh Nam thấy Nguyên Diệu thất vọng bèn bảo hắn đợi lô vải tiếp theo đến, lúc đó sẽ bán cho hắn một ít, nhưng phải thêm mười lượng bạc.

Nguyên Diệu xách túi tiền nặng nề quay về, hắn nghĩ nếu xách giỏ không về thì Bạch Cơ chắc chắn sẽ không vui nên định mua ít trái cây khác để bù vào.

Nguyên Diệu đang đi quanh chợ thì bỗng có người vỗ vai hắn, cười nói: "Quả nhiên là Nguyên lão đệ!"

Nguyên Diệu quay lại, thấy người đó to lớn vạm vỡ, mặt đen râu ria xồm xoàm, không phải là Nhậm Mãnh thì còn ai vào đây nữa?

"Nhậm đại ca, lâu quá không gặp!" Nguyên Diệu vui vẻ nói.

Nhậm Mãnh thân thiết nắm tay Nguyên Diệu, cười nói: "Hôm nay đã gặp nhau, đúng lúc ta có vài hũ rượu ngon, đi đến chỗ ta uống vài chén nào!"

"Được." Nguyên Diệu vui vẻ đồng ý.

Nhậm Mãnh và Nguyên Diệu vừa đi vừa cười nói đến phường Thường An. Trên đường đi, Nguyên Diệu cảm thấy có hơi kỳ lạ. Bình thường, dù là ban ngày thì bên đường, dưới mái hiên, trong bóng cây, góc tường đều có ít nhiều những thứ không phải con người đứng nhìn người qua lại nhưng không làm hại ai. Nhưng hôm nay, khi bước vào phường Thường An thì lại không thấy bóng dáng của một thứ không phải con người nào, dường như sạch sẽ một cách kỳ quái.

Nhậm Mãnh cười nói: "Ta luôn chờ Nguyên lão đệ đến tìm ta uống rượu nhưng lão đệ mãi không đến."

Nguyên Diệu cười nói: "Sau lần chia tay, tiểu sinh có đến tìm Nhậm đại ca, nhưng không thấy chùa Phật Ẩn, cũng không thấy huynh, chỉ thấy một ngôi chùa hoang phế đã nhiều năm."

Nhậm Mãnh cười lớn: "Chắc chắn đệ chưa đi vào bên trong rồi. Ta chỉ tá túc ở căn phòng sau chùa hoang đó."

"À, thì ra là vậy."

Nhậm Mãnh và Nguyên Diệu đến chùa hoang, băng qua cỏ dại, bước qua tường đổ nát đi vào bên trong. Trong đám cỏ dại cao đến eo, quả nhiên có vài căn phòng tăng cũ kỹ ẩn hiện, đây là nơi Nhậm Mãnh tạm trú.

Nguyên Diệu bước vào tăng xá, thấy bày biện rất đơn sơ, chỉ có một tấm chiếu và một cái chăn. Các góc tường đều có mạng nhện, dưới đất rải rác nhiều hũ rượu rỗng, trên tường treo một thanh đại đao.

Nguyên Diệu và Nhậm Mãnh ngồi xuống đất, Nhậm Mãnh lấy ra một hũ rượu ngon, đặt hai cái bát lớn, mở nắp rót rượu vào bát.

"Rượu này ta tìm thấy bên cạnh tượng Phật ở sân trước, không biết là vật cúng của ai. Phật tổ không uống rượu, để đó cũng lãng phí nên ta lấy uống luôn."

Nguyên Diệu nhận ra đây là rượu hắn để trước tượng Phật, cười nói: "Có lẽ, rượu này vốn là dành cho Nhậm đại ca."

"Hahaha..." Nhậm Mãnh cười lớn, cùng tiểu thư sinh cạn một bát rượu.

"Nhậm đại ca là người ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Nguyên Diệu vừa uống rượu vừa hỏi.

Nhậm Mãnh nói: "Ta là người Ứng Châu, từ nhỏ phụ mẫu đều mất, theo sư phụ học võ trong núi. Mười sáu tuổi lang bạt giang hồ hành hiệp khắp nơi. Giờ đã ba mươi tuổi rồi."

Nguyên Diệu cười nói: "Nhậm đại ca chắc đã đi qua không ít nơi."

Nhậm Mãnh cười nói: "Giang hồ lãng tử, bốn biển là nhà, từ Nam chí Bắc không có nơi nào ta chưa từng đến."

Nguyên Diệu rất ngưỡng mộ, nói: "Tiểu sinh cũng muốn như Nhậm đại ca, lang bạt khắp nơi, hành hiệp trượng nghĩa."

Nhậm Mãnh cười lớn, nói: "Nam nhi chí ở bốn phương. Nếu lão đệ chịu cùng ta kết bạn đồng hành thì sẽ tuyệt biết bao."

Nguyên Diệu tưởng tượng cảnh cùng Nhậm Mãnh hành hiệp khắp nơi, đúng là đẹp đẽ. Nhưng nghĩ lại bây giờ ngoài kia loạn lạc, hắn là thư sinh tay yếu chân mềm, e rằng khó mà bước đi. Hơn nữa thân thể hắn cũng không tốt, không chịu nổi khổ cực. Còn nữa, nếu hắn đề nghị đi hành hiệp thì dù Bạch Cơ đồng ý, Ly Nô cũng sẽ mắng hắn té tát.

Giấc mơ hành hiệp của Nguyên Diệu chưa kịp bắt đầu đã tan biến: "Nghĩ kỹ lại, tiểu sinh không hợp để hành hiệp."

Nhậm Mãnh cười nói: "Không nhất thiết phải hành hiệp mới là hiệp khách. Lão đệ dũng cảm không sợ hãi, dám đứng ra bảo vệ kẻ yếu đã có một tấm lòng hiệp nghĩa rồi."

Vì trời nóng bức, Nhậm Mãnh cởi áo ngoài, để trần cánh tay uống rượu thoải mái.

Nguyên Diệu thấy trên cánh tay trái của Nhậm Mãnh có hình xăm một con rắn hai đầu đen thì không khỏi giật mình.

Nhậm Mãnh vừa uống rượu vừa kể về những chuyện hành hiệp của mình.

Nguyên Diệu nghe có phần mơ hồ, những chuyện Nhậm Mãnh kể có mâu thuẫn về thời gian, chẳng hạn như hắn nói năm nào đó ở Từ Châu giết một tên tham quan ác độc, mà Nguyên Diệu tính nhẩm, năm đó theo tuổi của Nhậm Mãnh thì hắn chỉ mới bảy tuổi. Hắn luôn kể về những chuyện xảy ra hai mươi năm trước, mà giờ hắn mới ba mươi tuổi.

Nhậm Mãnh không có vẻ gì là đang nói dối, mọi nguyên nhân và chi tiết của sự việc được hắn nói rõ ràng. Nguyên Diệu cảm thấy rất kỳ lạ nhưng không chỉ ra, chỉ coi như Nhậm Mãnh đã uống say và nhớ nhầm thời gian.

"Nhậm đại ca lần này đến Trường An làm gì thế? Cũng là vì du hiệp sao?" Nguyên Diệu hỏi.

Nhậm Mãnh có hơi bối rối, nghĩ một lát rồi nói: "Lần này ta đến Trường An có một việc rất quan trọng cần làm. Kỳ lạ là ta không nhớ ra việc đó là gì?" Nhậm Mãnh đau khổ ôm đầu suy nghĩ, vẫn không nghĩ ra. Dần dần, mồ hôi bắt đầu chảy ròng ròng trên đầu hắn, hình xăm rắn hai đầu trên cánh tay trái bắt đầu bò trên da, chỉ trong chốc lát đã bò lên vai.

Nguyên Diệu kinh ngạc, thốt lên: "Hình xăm của Nhậm đại ca thật đặc biệt..."

Nhậm Mãnh cúi đầu nhìn vào hình xăm rắn hai đầu. Khi nhìn thấy hình xăm, trong mắt hắn đầy sợ hãi. Đột nhiên, hắn ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không, như bị ma nhập, lẩm bẩm: "Kẻ bất trung bất nghĩa, giết. Kẻ bất nhân bất hiếu, giết. Kẻ làm chuyện xấu, giết. Kẻ tham ô, giết. Kẻ tà ma hại người, giết. Giết giết giết..."

Tiểu thư sinh rất sợ hãi, run rẩy hỏi: "Nhậm đại ca sao vậy..."

Nhậm Mãnh đột ngột đứng dậy, nhanh chóng bước về phía tường, rút đại đao trên tường ra, chém về phía tiểu thư sinh, lẩm bẩm như bị ma nhập: "Bất trung bất nghĩa, bất nhân bất hiếu, làm chuyện xấu, tham ô, giết giết giết..."

"A..." Tiểu thư sinh hoảng hốt, vội ôm đầu tránh né, may mắn thoát được cú chém của đại đao.

"Giết, giết, giết..." Nhậm Mãnh giơ đao chém tiểu thư sinh lần nữa, tiểu thư sinh nhanh chóng chạy ra ngoài, Nhậm Mãnh cũng không đuổi theo.

Nguyên Diệu đứng giữa cỏ hoang, thở hổn hển. Vừa rồi thật quá đáng sợ, chẳng lẽ Nhậm Mãnh đã bị tà ma nhập?!

"Aaa..." Trong tăng xá vang lên tiếng gào thét đau đớn xé lòng của Nhậm Mãnh, rồi âm thanh vật nặng rơi xuống đất.

Nguyên Diệu rất lo lắng, nhưng cũng rất sợ, do dự một lát bèn lấy hết can đảm quay lại xem tình hình.

"Nhậm đại ca?" Tiểu thư sinh cẩn thận bước vào tăng xá, nhìn thấy toàn cảnh tăng xá trống rỗng, Nhậm Mãnh biến mất không dấu vết, chỉ còn lại một đại đao và nhiều bình rượu trống.

Tăng xá chỉ có một cửa, vừa rồi Nguyên Diệu luôn đứng ngoài, không thấy Nhậm Mãnh đi ra.

Nhậm Mãnh đi đâu rồi? Sao lại biến mất không dấu vết như thế?!

Nguyên Diệu đứng trong căn nhà trống, nghĩ mãi không ra.

Đứng một lát, thấy trời đã tối, Nguyên Diệu đành mặt mày ủ rũ trở về Phiêu Miểu các.

Phiêu Miểu các.

Ly Nô tựa vào quầy, vừa bóc vải vừa nghêu ngao hát.

Ly Nô hôm nay tâm trạng rất tốt, nên dù tiểu thư sinh về muộn lại mang theo giỏ trống, hắn cũng không mắng.

Ly Nô cười nói: "Mọt sách ngốc, mau lại đây giúp ta bóc vải, lát nữa ta làm một đĩa cá vải."

Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: "Vải ở đâu ra thế?"

Ly Nô cười nói: "Vi công tử tặng. Hắn làm mất tháp Phật của chủ nhân, chủ nhân rất giận nên hắn tặng vải tươi để tạ lỗi. Dĩ nhiên, chủ nhân ăn vải rồi vẫn không tha thứ cho hắn."

Nguyên Diệu đặt giỏ trống và túi tiền xuống, nói: "Bạch Cơ có ở đây không? Ta có chuyện kỳ lạ muốn nói với nàng."

"Chủ nhân ở bên trong. Mọt sách ngốc, ngươi không được lười biếng, nói xong thì mau ra bóc vải giúp ta!"

"Được." Nguyên Diệu đáp, mặt mày ủ rũ bước vào trong.

Sau bình phong hoa sen, Bạch Cơ đang chống cằm ngồi bên bàn ngọc bích, vừa ăn vải trong đĩa pha lê, vừa suy nghĩ điều gì đó.

Bạch Cơ ngẩng đầu, nhìn thấy Nguyên Diệu thì cười nói: "Sao giờ ngươi mới về? Trên người còn mùi rượu?"

Nguyên Diệu ngồi xuống đất, nói: "Ta gặp Nhậm đại ca rồi cùng hắn uống rượu."

Bạch Cơ đẩy đĩa pha lê đến trước mặt Nguyên Diệu, bên trong là những quả vải đã bóc vỏ trong suốt, cười nói: "Vi công tử tặng ít vải tươi, Ly Nô ngâm qua nước giếng rồi, rất mát ngọt, ngươi ăn một ít giải rượu đi."

"Cảm ơn Bạch Cơ." Nguyên Diệu lấy một quả vải, bỏ vào miệng. Tựa như một dòng suối ngọt mát trôi qua cổ họng, khiến tâm trạng nóng bức của hắn dịu đi không ít.

"Ngươi có tâm sự sao?" Bạch Cơ cười hỏi.

Nguyên Diệu mặt mày khổ sở nói: "Bạch Cơ, Nhậm đại ca rất kỳ lạ."

"Đại hiệp đa phần đều có hành vi khó hiểu." Bạch Cơ cười không để ý.

"Nhậm đại ca biến mất rồi."

"Đại hiệp đa phần hành tung lẩn khuất, thần long thấy đầu không thấy đuôi." Bạch Cơ cười không để ý.

"Nhậm đại ca có hình xăm rắn hai đầu biết động đậy..."

"Đại hiệp đa phần... Hình xăm rắn hai đầu biết động đậy? Ngươi không nhìn nhầm chứ?" Nụ cười của Bạch Cơ biến mất, mặt trở nên nghiêm túc.

Nguyên Diệu gật đầu, khẳng định: "Tuyệt đối không nhìn nhầm."

Nguyên Diệu hít sâu một hơi, kể lại những chuyện xảy ra ở chùa Phật Ẩn hôm nay cho Bạch Cơ nghe.

Nghe xong lời kể của Nguyên Diệu, Bạch Cơ rơi vào trầm tư. Một lát sau, Bạch Cơ mới nói: "Tôi này chúng ta đến Chùa Phật Ẩn xem."

Nguyên Diệu gật đầu: "Được."

Thấy Bạch Cơ đang thất thần, Nguyên Diệu vừa ăn vải vừa hỏi: "Nghe Ly Nô nói, Đan Dương làm mất tháp Phật mượn của nàng?"

Bạch Cơ thở dài một hơi, nói: "Mất thật thì còn đỡ, chỉ sợ bị một kẻ khó đối phó nhất lấy đi."

"Hả?" Nguyên Diệu không hiểu.

Bạch Cơ cũng không giải thích, lại thở dài một hơi rồi bay ra ngoài.

Vâng trăng cô đơn trên cao lạnh lùng nhìn xuống nhân gian.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi trên con đường vắng lặng, Bạch Cơ cầm một chiếc đèn xanh đi phía trước, Nguyên Diệu theo sau.

Nguyên Diệu có hơi sợ hãi, nói: "Bạch Cơ, nếu trên đường gặp phải quái vật rắn hai đầu ăn thịt người thì phải làm sao?"

"Chạy trốn."

"Chúng ta có chạy nhanh hơn nó không?"

"Không biết. Nhưng ta chỉ cần chạy nhanh hơn Hiên Chi là được."

"Ngươi... nói gì vậy!" Nguyên Diệu tức giận.

"Đùa thôi, Hiên Chi đừng giận. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ lại Hiên Chi, để Hiên Chi bị quái vật rắn ăn đâu." Bạch Cơ cười nói.

Nguyên Diệu cảm thấy trong lòng ấm áp.

“Nếu như Hiên Chi bị ăn thịt, sau này ta sẽ không có ai để sai bảo và trêu đùa nữa.” Bạch Cơ nói nghiêm túc.

“Ngươi... thật quá đáng!” Nguyên Diệu càng giận hơn.

“Hi hi.” Bạch Cơ che miệng cười.

Trong khi nói chuyện, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đã đến phường Thường An. Càng đi đến gần phường Thường An thì quỷ du hồn đêm càng ít, trong phường Thường An hầu như không có sinh vật phi nhân nào.

Bạch Cơ nhận ra điều bất thường, nhíu mày nói: “Nơi này rất nguy hiểm.”

“Tại sao lại nói vậy?” Nguyên Diệu không hiểu.

“Một khu rừng nếu rất yên tĩnh, không có sinh vật sống nào thì một thợ săn có kinh nghiệm sẽ lập tức rời khỏi. Bởi vì trong rừng chắc chắn có một thứ đáng sợ khiến mọi sinh vật không thể tồn tại. Nguyên lý này cũng áp dụng ở đây. Không có phi nhân chứng tỏ ở đây có một yêu ma đáng sợ hơn, rất nguy hiểm.”

“Bạch Cơ, ta sợ...” Nguyên Diệu dừng bước.

“Hiên Chi phải dũng cảm, không thể tham sống sợ chết.” Bạch Cơ đẩy tiểu thư sinh.

Tiểu thư sinh không tự chủ được bước về phía trước, hắn mặt mày khổ sở nói: “Ngươi đứng nói chuyện mà không đau lưng...”

“Ai nói ta đứng? Ta cũng cùng Hiên Chi bước về phía trước đấy chứ.” Bạch Cơ cười tủm tỉm nói.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu vừa cãi nhau vừa đi tới trước cổng chùa Phật Ẩn.

Dưới ánh trăng, ngôi chùa hoang phế trông rất tiêu điều.

Bạch Cơ nhìn vào đám cỏ hoang, nói: “Có yêu khí.”

Nguyên Diệu quay người muốn chạy, Bạch Cơ kéo hắn lại, cười nói: “Hiên Chi đừng sợ, yêu quái bây giờ không ở nhà.”

Nguyên Diệu còn muốn nói gì đó, Bạch Cơ không cho hắn nói, kéo hắn vào chùa hoang. Hai người đi qua những bức tường đổ nát, bước qua cỏ hoang, đến trước phòng tăng cũ kỹ.

Bạch Cơ bước vào phòng tăng, Nguyên Diệu cũng theo vào.

Trong phòng tăng tối đen như mực, Bạch Cơ giơ đèn lồng soi khắp nơi, chỉ thấy đầy rượu và một đại đao. Bạch Cơ đưa đèn lồng cho Nguyên Diệu để hắn cầm, còn nàng cúi xuống nhặt một thanh đại đao.

Lưỡi đao dưới ánh đèn sáng loáng, lạnh lẽo như nước.

Nguyên Diệu nói: “Đây là đao của Nhậm đại ca.”

Bạch Cơ cười nói: “Đao này vẫn sắc bén như xưa.”

“Bạch Cơ quen Nhậm đại ca ư?”

“Nếu hắn là chủ nhân của đao này thì hai mươi năm trước, chúng ta đã gặp nhau một lần, hắn là khách của Phiêu Miểu các.”

“Ơ? Hai mươi năm trước? Lúc đó Nhậm đại ca mới mười tuổi thôi!”

“Không, lúc đó hắn ba mươi tuổi. Hắn là đại hiệp ghét bỏ cái ác, không ai biết tên thật của hắn, vì đã giết rất nhiều người nên râu của hắn nhuốm đỏ, nên được gọi là ‘Xích Nhiêm Khách’. Hắn bị triều đình truy nã nên phải trốn chạy khắp nơi.”

“Nhưng, lúc đó Nhậm đại ca mới mười tuổi thôi!”

“Ngươi là gặp Nhậm Mãnh, không phải Xích Nhiêm Khách.”

“Ta bối rối quá. Nhậm đại ca và Xích Nhiêm Khách là một người? Hay là người khác nhau?”

“Nếu Nhậm đại hiệp có hình xăm rắn hai đầu biết động đậy như Hiên Chi nói thì họ là một người.” Bạch Cơ cười bí ẩn: “Nhậm đại hiệp là ánh sáng, Xích Nhiêm Khách là bóng tối, khi bóng tối xâm chiếm ánh sáng thì Nhậm đại hiệp sẽ trở thành Xích Nhiêm Khách, cũng bước vào Phiêu Miểu các.”

Nguyên Diệu không hiểu lời của Bạch Cơ, chỉ hỏi điều mà hắn lo lắng nhất: “Bây giờ, Nhậm đại ca đang ở đâu?”

Bạch Cơ cười bí ẩn, nói: “Rắn hai đầu ở đâu, hắn ở đó.”

Bạch Cơ tuần tra một vòng trong ngôi chùa hoang, đến chỗ tượng Phật không đầu. Nguyên Diệu theo sát Bạch Cơ, không dám rời nửa bước.

Đài ngồi của tượng Phật cao hơn xung quanh một đoạn, đứng trên đó có thể nhìn thấy một vùng cỏ hoang rộng lớn.

Bạch Cơ đứng lên đài, Nguyên Diệu cũng đứng lên, cỏ hoang xanh um dưới ánh trăng dập dờn như sóng.

Bạch Cơ nhìn vào đám cỏ, đôi mắt vàng lấp lánh, nói: “Hiên Chi muốn nhìn thấy bản chất của hiệp nghĩa không?”

“Hả?” Nguyên Diệu ngơ ngác.

Bạch Cơ vẫy tay áo, một cơn gió thổi qua, cỏ cúi rạp về một phía, tất cả đều dính chặt vào mặt đất.

Dưới ánh trăng, sự thật ẩn giấu trong đám cỏ hiện ra trước mắt tiểu thư sinh.

Hàng chục xác chết mục nát nằm trên mặt đất, mỗi xác chết đều chết rất thảm, chúng méo mó, miệng há to, khoang bụng và ngực trống rỗng như bị ai đó móc hết nội tạng ra.

Có lẽ do ánh trăng, thoáng nhìn qua giống những xác chết này như vẫn đang đau khổ cựa quậy, không khí như vẫn còn vang vọng tiếng thét trước khi chết của họ. Những người này đều là những người mất tích trong thành Trường An, bị rắn hai đầu ăn mất gan.

Nguyên Diệu run rẩy nói: “Bạch Cơ, những... những người này...”

“Họ phần lớn là người vô tội, nhưng vô tình trở thành vật hi sinh cho hiệp nghĩa.” Bạch Cơ thở dài nói.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu đứng một lát, tâm trạng phức tạp, quyết định rời đi.

Nguyên Diệu rơi nước mắt nói: “Bạch Cơ, những người này chết thảm quá, xác không ai chôn cất, thật đáng thương.”

“Vậy, chúng ta hãy chôn cất họ, siêu độ cho họ đi.”

Bạch Cơ biến thành một con rồng trắng, bay lên không trung quanh chùa Phật Ẩn. Rồng trắng phun ra lửa nghiệp có thể đốt cháy vạn vật, ngọn lửa bao trùm chùa Phật Ẩn, lửa nuốt chửng những bức tường đổ nát, cỏ hoang và xương trắng.

Rồng trắng bay đến bên tượng Phật, nhấc tiểu thư sinh lên, ném hắn lên lưng, một rồng một người cưỡi mây bay đi.

Nguyên Diệu quay lại, thấy Chùa Phật Ẩn đang cháy dữ dội, lửa bốc cao. Đêm nay gió lớn, hắn lo lửa sẽ lan ra cả phường Thường An, nhưng lửa giống như có sự sống, chỉ cháy trong phạm vi Chùa Phật Ẩn không lan ra xung quanh nên hắn cũng yên tâm.

“A Di Đà Phật! Mong những người chết oan này có thể thoát khỏi bể khổ, thuận lợi vãng sinh.” Tiểu thư sinh thầm cầu nguyện trong lòng.

Về lại Phiêu Miểu các, Bạch Cơ ngồi dưới đèn chơi với mai rùa, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.

Nguyên Diệu tâm trạng nặng nề, lại lo lắng cho Nhậm Mãnh, không ngủ được.

Nguyên Diệu cầm một cây sáo ra vườn sau thổi để giải tỏa lo lắng. Tiếng sáo làm Ly Nô tỉnh giấc, con mèo đen rất tức giận chạy nhanh ra vườn sau, cào mạnh vào tiểu thư sinh đang gây ồn, tiểu thư sinh đành đặt sáo xuống nằm xuống ngủ.
Bình Luận (0)
Comment