Phiêu Miểu 3 - Quyển Thiên Chỉ

Chương 40

Ngoại truyện 1: Quỷ Thai

Trường An, Phiêu Miểu các.

Gió mùa hạ mát mẻ, Phiêu Miểu các không có khách. Bạch Cơ ra ngoài từ hôm qua, đến hôm nay vẫn chưa về, không biết đi đâu.

Ly Nô ăn no cá khô thơm phức, cuộn mình dưới bóng hoa ở sân sau ngủ. Dù không có khách, Nguyên Diệu cũng không dám lười biếng như Ly Nô, hắn dọn dẹp kệ hàng, lau chùi sàn nhà sạch sẽ rồi mới ngồi xuống, cầm một tách trà lạnh, vừa ôn lại “Luận Ngữ” vừa tự kiểm điểm xem gần đây mình có hành vi nào trái với lời dạy của thánh nhân không.

Bạch Cơ xảo trá, Ly Nô lố bịch, Phiêu Miểu các là nơi thực hư khó phân, thư sinh ở giữa khó tránh khỏi làm một số việc trái với lời dạy của thánh nhân. Hắn tự kiểm điểm sâu sắc, quyết tâm sửa đổi hành vi, không để bị ảnh hưởng xấu, không bị Bạch Cơ và Ly Nô dụ dỗ vào con đường sai trái.

Khi Nguyên Diệu đang lắc lư đầu đọc “Luận Ngữ”, thì có một người bước vào Phiêu Miểu các. Nguyên Diệu ngẩng đầu nhìn, đó là một ông lão mặc áo nâu.

Ông lão khoảng sáu mươi tuổi, dáng người rất thấp, mặc áo ngắn màu nâu, mang một chiếc bọc không lớn không nhỏ. Ông lão ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy trong Phiêu Miểu các chỉ có Nguyên Diệu, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở một nụ cười, hỏi: “Không biết Bạch Cơ có ở đây không?”

Nguyên Diệu vội đứng dậy, lễ phép nói: “Bạch Cơ ra ngoài chưa về, không biết ông tìm nàng có việc gì?”

Ánh mắt ông lão thoáng qua một tia khó nhận thấy, cười nói: “Cũng không có việc gì, lão phu được nhờ mang một ít quả dại đến cho Phiêu Miểu các.”

Nói xong, ông lão tháo bọc xuống, mở ra trước mặt Nguyên Diệu, bên trong là năm quả dại to bằng nắm tay, màu tím đen. Quả dại trong suốt trông như mận nhưng không phải mận, tỏa hương thơm ngọt ngào đặc trưng của trái chín, rất hấp dẫn.

Nguyên Diệu hỏi: “Ai gửi quả này đến Phiêu Miểu các thế? Xin ông cho biết để khi Bạch Cơ về, tiểu sinh còn biết mà báo lại.”

Ông lão cười cười không đáp, rồi bỗng nhiên biến mất.

Nguyên Diệu thấy lạ nhưng không nghĩ nhiều, đặt quả dại lên quầy, tiếp tục chìm đắm trong “Luận Ngữ”.

Một lát sau, Nguyên Diệu cảm thấy hơi khát, ngẩng lên thấy tách trà đã uống hết, đĩa điểm tâm cũng ăn hết rồi.

Thư sinh vốn rất chăm chỉ, nhưng lúc này bỗng dưng lười biếng, không muốn vào bếp đun nước pha trà, cũng không muốn lấy điểm tâm. Hắn tiện tay cầm một quả dại mà ông lão để lại, cắn một miếng.

Quả dại vừa vào miệng ngọt mát, hương thơm dịu dàng khiến Nguyên Diệu rất vui vẻ.

Ăn xong một quả, Nguyên Diệu định ăn thêm một quả nữa, nhưng nghĩ đến đây là quả người khác gửi cho Bạch Cơ, Bạch Cơ còn chưa ăn mình đã ăn một quả là không đúng, nếu ăn thêm nữa thì càng không phải. Hơn nữa quả ngon như vậy, chắc chắn phải để Bạch Cơ và Ly Nô và nếm thử.

Nghĩ vậy, Nguyên Diệu bỏ ý định ăn thêm, mang quả dại ra sân sau, múc nước giếng mát rửa sạch, bày trên đĩa lá sen bằng sứ xanh.

Nguyên Diệu vừa đặt quả dại vào trong nhà, bỗng có người ở ngoài gọi lớn: “Hiên Chi! Hiên Chi có ở đây không?”

Nguyên Diệu nghe thấy là giọng của Vi Ngạn, hắn đáp ngay: “Đan Dương, tiểu sinh ở trong nhà.”

Vi Ngạn vội vã vào nhà, thấy Nguyên Diệu đang đặt một đĩa quả dại lên bàn ngọc bích, hắn đến vội nên hơi khát bèn tiện tay cầm một quả, cắn một miếng.

Chỉ trong chớp mắt, Vi Ngạn ăn xong quả dại, khen: “Quả gì ngon vậy? Cho ta thêm quả nữa!”

Thư sinh nghe vậy, vội vàng dời đĩa quả khỏi tay Vi Ngạn, nói: “Đây là quả người khác gửi cho Phiêu Miểu các, không biết là quả gì, chỉ có năm quả, Bạch Cơ còn chưa ăn.”

Vi Ngạn không lấy được quả, không vui: “Hiên Chi trọng sắc khinh bạn.”

Thư sinh giải thích: “Không phải vậy! Tiểu sinh chỉ nghĩ nên để lại cho Bạch Cơ một quả.”

Vi Ngạn đứng dậy, phủi áo đi ra: “Hiên Chi thích thơ ca, hôm nay ta định mời ngươi dự yến thơ của Thượng Quan Chiêu Dung, gặp gỡ văn nhân nhã sĩ, nhưng ngươi trọng sắc khinh bạn, không dẫn ngươi đi nữa.”

“Tiểu sinh không trọng sắc khinh bạn, Đan Dương đừng hiểu lầm.” Thư sinh vội vàng chạy theo giải thích, nhưng Vi Ngạn đã giận dữ rời khỏi Phiêu Miểu các.

Nguyên Diệu trở lại Phiêu Miểu các, có hơi tiếc nuối. Dù sao yến thơ của Thượng Quan Chiêu Dung tụ hội tài tử thiên hạ, rất hấp dẫn với hắn.

Nguyên Diệu vừa ngồi xuống đại sảnh, bỗng lại có khách, không là hồ ly đến.

Một con hồ ly nhỏ màu đỏ thản nhiên bước vào Phiêu Miểu các, miệng ngậm một cái giỏ tre. Hồ ly nhỏ đến trước mặt Nguyên Diệu, đặt giỏ xuống, lễ phép nói: “Chào Nguyên công tử.”

Nguyên Diệu đứng dậy, cười nói: “Thập Tam Lang sao lại có thời gian đến Phiêu Miểu các chơi thế?”

Hồ ly nhỏ cũng cười: “Năm nay cây thanh mai trên núi Thúy Hoa kết trái nhiều, mỗ làm một ít mứt thanh mai. Bình thường được Bạch Cơ và Nguyên công tử chăm sóc nhiều, đặc biệt mang đến để Bạch Cơ và Nguyên công tử thưởng thức.”

Nguyên Diệu cười nói: “Tiểu sinh thay mặt Bạch Cơ cảm ơn Thập Tam Lang.”

Hồ ly nhỏ cười: “Nguyên công tử không cần khách sáo. Nếu không ngon xin đừng chê.”

Nguyên Diệu cười nói: “Thập Tam Lang khiêm tốn quá, Bạch Cơ thường khen món mứt của ngươi rất ngon, thậm chí còn muốn Ly Nô đến núi Thúy Hoa để học hỏi cách làm mứt từ ngươi nữa đó.”

Tiểu hồ ly xoa mặt, hừ một tiếng, nói: “Mỗ sẽ không bao giờ dạy bí quyết làm mứt cho con mèo đen kiêu ngạo kia đâu!”

“Ai kiêu ngạo hả? Con hồ ly chết tiệt! Không lo ở yên trên núi hoang của ngươi đi mà lại chạy đến đây gây rối hả!” Tiếng của Ly Nô đột nhiên vang lên.

Mèo đen vừa thức giấc sau giấc ngủ trưa, đi vào bên trong để ăn điểm tâm. Ai ngờ chưa kịp ăn đã gặp phải kẻ thù không đội trời chung.

Hồ Thập Tam Lang nghe Ly Nô chửi mình thì vô cùng tức giận, nói: “Mèo đen thối, mỗ đến đây đưa mứt thanh mai cho Bạch Cơ và Nguyên Công Tử, liên quan gì đến ngươi?!”

Mèo đen không chịu thua, nói: “Chỉ cần móng hồ ly của ngươi bước vào Phiêu Miểu các là có liên quan đến ta!”

Mèo đen và hồ ly đỏ cãi nhau ầm ĩ, chuẩn bị đánh nhau, Nguyên Diệu bèn nghĩ ra kế, vội lấy hai quả dại từ đĩa sứ xanh, một đưa cho Ly Nô, một nhét vào tay Hồ Thập Tam Lang: “Trời nóng thế này, đừng đánh nhau, ăn quả dại này cho mát!”

Ly Nô vừa ngủ dậy, cảm thấy mệt mỏi, vốn cũng không muốn đánh nhau, thấy Nguyên Diệu đưa quả bèn mở miệng ăn.

Hồ Thập Tam Lang tính tình lương thiện, nếu không bị Ly Nô ép thì thường sẽ không ra tay trước. Thấy Nguyên Diệu đưa quả, lịch sự nhận lấy, nói “Cảm ơn Nguyên Công Tử,” rồi cắn một miếng.

Tiểu hồ ly vừa ăn quả, vừa nói: “Quả này thật ngọt, mỗ chưa từng ăn, cũng chưa từng thấy bao giờ.”

Mèo đen cười nhạo: “Quả này mà không nhận ra, đúng là đồ nhà quê không có kiến thức.”

Tiểu hồ ly tức giận nói: “Vậy ngươi nói xem đây là quả gì?”

Mèo đen ngượng ngùng một lúc, rồi mới nói: “Quả này Phiêu Miểu các ăn mấy cân mỗi ngày, ta chưa bao giờ để ý. Mọt sách nói cho hắn biết đây là quả gì đi.”

Nguyên Diệu làm sao biết được, sợ Ly Nô tức giận cào mình, ấp úng một lúc lâu mới nói: “Tiểu sinh cũng không biết.”

Ly Nô tức giận mắng: “Đồ mọt sách vô dụng.”

Hồ Thập Tam Lang không chịu nổi bèn nói đỡ cho Nguyên Diệu: “Chính ngươi cũng không biết quả này là gì lại đi mắng Nguyên Công Tử làm gì? Đừng tưởng Nguyên Công Tử tốt bụng, dễ tính thì ngươi lúc nào cũng bắt nạt.”

Mèo đen hung hăng nói: “Ta mắng mọt sách thì liên quan gì đến ngươi! Đây là Phiêu Miểu các, không phải núi Thúy Hoa, không đến lượt hồ ly nói!”

Hồ Thập Tam Lang giận đến phát run, nói: “Phiêu Miểu các có Bạch Cơ làm chủ, không đến lượt ngươi ngang ngược!”

Mèo đen và hồ ly đỏ đang cãi nhau ầm ĩ, Bạch Cơ lặng lẽ bước vào.

Nguyên Diệu thấy Bạch Cơ thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không phải lo mèo đen và hồ ly đỏ đánh nhau.

Bạch Cơ mặc một bộ váy dài màu tuyết có họa tiết thạch lan, khoác một chiếc áo choàng nửa trong suốt, tóc búi cao, cài một bông hoa dâm bụt trắng còn đọng sương. Trên mặt không biểu lộ cảm xúc, dường như có tâm sự, nốt ruồi lệ ở khóe mắt đỏ như máu.

Thấy Bạch Cơ bước vào, Ly Nô và Hồ Thập Tam Lang ngừng cãi nhau, nhưng Bạch Cơ dường như không chú ý đến họ. Nàng bước đến ngồi đối diện Nguyên Diệu, một tay chống lên bàn ngọc, tay kia tiện tay lấy quả dại từ đĩa sứ xanh, ăn một cách tự nhiên.

Nguyên Diệu lo lắng hỏi: “Bạch Cơ không sao chứ?”

Nghe thấy tiếng Nguyên Diệu Bạch Cơ mới tỉnh lại, nàng ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, cười nói: “Á! Ta đã về Phiêu Miểu các rồi sao? Thập Tam Lang sao lại có thời gian đến đây chơi thế?”

Hồ Thập Tam Lang nói lý do đến đây, Bạch Cơ cảm ơn và mời hắn ở lại ăn tối. Có Ly Nô ở đó, Hồ Thập Tam Lang không thể nuốt nổi bèn lịch sự từ chối rồi cáo từ.

Nguyên Diệu tiễn Hồ Thập Tam Lang xong thì quay lại bên trong.

Bạch Cơ vẫn ngồi bên bàn ngọc đờ đẫn, quả dại đã ăn hết. Ly Nô ngồi xổm bên cạnh Bạch Cơ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nguyên Diệu ngồi đối diện Bạch Cơ, lo lắng hỏi: “Bạch Cơ không sao chứ? Sao trông như mất hồn vậy?”

Bạch Cơ mở miệng hỏi: “Trong mắt Hiên Chi ta là người tốt hay người xấu?”

Nguyên Diệu đáp: “Tất nhiên là người tốt rồi.”

Mặc dù đôi khi thích làm chuyện xấu. Tiểu thư sinh thầm bổ sung trong lòng.

Bạch Cơ thở dài nói: “Nhưng trong mắt ngàn yêu vạn quỷ ta lại là kẻ xấu!”

Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Tại sao lại nói vậy?”

Bạch Cơ nói: “Đêm qua là đêm trăng tròn, ở Nam Sơn có tiệc của yêu tinh cây cối. Tiệc này để mừng sinh nhật Sơn Thần Nam Sơn, vốn mọi thứ đều tốt đẹp, ai nấy đều vui vẻ, nhưng sau đó Quỷ Vương đến. Ngươi còn nhớ bánh trung thu Ly Nô mang từ cung trăng về không? Ta đưa bánh đó cho Quỷ Vương ăn khiến hắn bị tiêu chảy, hắn vẫn còn ghi hận, cố ý kiếm chuyện với ta trong tiệc khiến ta rất không vui. Rượu của yêu tinh ngon quá, ta uống vài chén, không biết sao càng nhìn Quỷ Vương càng khó chịu, rồi đánh nhau với hắn. Chúng ta đánh suốt nửa đêm, cây động núi rung, cát bay đá chạy, cuối cùng ta đánh hắn ngất và ném xuống vực. Vì say rượu mệt mỏi, nên ta ngủ quên trong rừng. Sáng nay tỉnh dậy nhìn thấy Nam Sơn bị tàn phá một nửa, thảm không nỡ nhìn. Ta nghĩ Sơn Thần chắc chắn rất giận, không dám gặp hắn nên quay về. Trên đường về còn nghe dân chúng Trường An nói, đêm qua Nam Sơn đột nhiên sụp đổ, có lẽ yêu ma làm loạn, phải đi cúng bái Sơn Thần để trấn yêu khiến ta càng thêm hổ thẹn.”

Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh: “Nam Sơn sụp đổ không làm ai bị thương chứ?”

Bạch Cơ nói: “Yêu tinh cây cối luôn tránh xa con người, nơi tổ chức tiệc là rừng sâu không có người ở, núi sụp không gây thương vong. Nhưng một số yêu tinh cây cối thì gặp nạn. Sơn Thần chắc chắn rất giận.”

Ly Nô liếm móng vuốt nói: “Chủ nhân không cần tự trách, theo Ly Nô thấy tất cả là lỗi của Quỷ Vương.”

Nguyên Diệu nói: “Bạch Cơ, chuyện này nàng phải xin lỗi Sơn Thần.”

“Sơn Thần đang giận, bây giờ không nên gặp, đợi vài ngày nữa rồi tính.” Bạch Cơ nhìn Nguyên Diệu, tội nghiệp nói: “Hiên Chi thấy ta có thể trở thành người tốt không?”

Nguyên Diệu đành đáp: “Người xưa có câu, biết sai mà sửa là việc tốt nhất. Bạch Cơ, chỉ cần nàng biết sai mà sửa, giữ tâm lòng thiện lương, vẫn có thể làm người tốt.”

Bạch Cơ nói: “Vậy đợi vài ngày nữa ta sẽ xin lỗi Sơn Thần! Ly Nô đi xem Quỷ Vương có chết chưa, nếu chết rồi, chúng ta cũng phải đến Đạo Ngạ Quỷ để viếng hắn. Hắn không nhân, chúng ta không thể vô nghĩa.”

“Dạ, chủ nhân.” Ly Nô nhận lệnh đi.

Nguyên Diệu co giật khóe miệng, nếu Quỷ Vương thật sự chết, con rồng yêu đánh chết Quỷ Vương sao lại có thể mặt dày đi phúng viếng hắn chứ?!

Bạch Cơ duỗi người một cái, bay lên lầu hai đi ngủ.

Nguyên Diệu cảm thấy như có việc gì đó quên nói với Bạch Cơ, nghĩ mãi mà không nhớ ra. Sau một canh giờ, khi thấy đĩa sứ xanh không còn gì mới nhớ đến những quả dại do ông lão vô danh tặng. Tuy nhiên, năm quả dại đã ăn hết, biết báo cáo với Bạch Cơ thế nào đây?

Trong bữa tối, Ly Nô nói không biết Quỷ Vương sống chết ra sao, tung tích không rõ, Ngạ Quỷ Đạo thì loạn như một nồi cháo, Bạch Cơ không để tâm. Nguyên Diệu cũng nói với Bạch Cơ về chuyện quả dại, Bạch Cơ tâm trạng nặng nề cũng không để tâm. Nàng thậm chí còn quên mình đã ăn một quả.

Nguyên Diệu tưởng chuyện này thế là qua, ai ngờ không phải.

Ngày hôm sau, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô đều cảm thấy cơ thể không thoải mái, vô cớ mệt mỏi, rất buồn ngủ, thỉnh thoảng buồn nôn và nôn mửa, còn cực kỳ thèm ăn đồ chua.

Ban đầu họ không để ý nhiều, nghĩ là do hè nóng mà cơ thể mệt mỏi, nhưng sau đó triệu chứng này kéo dài, ngày càng nghiêm trọng, Ly Nô suýt nữa ói ra mật đắng.

Bạch Cơ vừa ăn mứt thanh mai do Hồ Thập Tam Lang tặng, vừa nói: “Hiên Chi, đi mời Trương đại phu ở phường Quang Đức đến Phiêu Miểu các xem chúng ta có phải bị dịch bệnh không?!”

Nguyên Diệu vừa ăn mứt vừa nói: “Yêu quái cũng mắc dịch bệnh được sao?!”

Bạch Cơ nói: “Chỉ sợ ngộ nhỡ thôi.”

Nguyên Diệu đứng dậy nói: “Được rồi, vậy ta đi một chuyến. Ta cảm thấy thanh mai này chưa đủ chua, không biết mùa này ở chợ Tây có bán quả lựu chua không, ta tiện đường mua một ít về.”

Bạch Cơ nghe đến lựu chua, nước miếng tràn ra, nói: “Không có lựu chua, mua ít nhót chua cũng được.”

Ly Nô vừa nôn vừa nói: “Mọt sách, gia muốn ăn mận chua.”

Nguyên Diệu cầm ba đồng tiền đi đến phường Quang Đức mời Trương đại phu, vừa khéo Trương đại phu không có việc gì, bèn cùng Nguyên Diệu đến Phiêu Miểu các khám bệnh.

Nguyên Diệu mua ba cân lựu chua, ba cân nhót chua, ba cân mận chua ở chợ Tây, một mình không mang nổi, nhờ Trương đại phu cầm giúp. Trương đại phu già nhìn đống quả chua này, mới nghĩ thôi mà răng cũng mềm nhũn.

Hè nóng bức, Phiêu Miểu các không có khách, Bạch Cơ nằm nghiêng ngủ gật bên bình phong chuồn chuồn điểm sen, Ly Nô cũng nằm bò trên bàn ngọc bích ngủ.

Thấy Trương đại phu đến, Bạch Cơ uể oải dậy đón rồi bảo Ly Nô đi pha trà. Ly Nô uể oải đi pha trà, Nguyên Diệu rửa một đĩa nhót chua bên giếng, mang vào trong.

Sau khi chào hỏi Bạch Cơ xong, Trương đại phu vừa uống trà vừa cười hỏi: “Không biết ai là người bị bệnh cần lão phu khám thế?”

Bạch Cơ cười nói: “Ba người chúng ta đều bệnh, phiền Trương đại phu xem giúp.”

Trương đại phu ngẩn người, nhìn quanh một lượt Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô, cười nói: “Lần lượt từng người một. Xin hỏi ai khám trước?”

Bạch Cơ đưa tay ra, cười nói: “Khám cho ta trước đi.”

Trương đại phu lấy gối mạch từ hộp dụng cụ ra, Bạch Cơ đặt tay lên gối mạch, Trương đại phu bắt đầu bắt mạch.

Trương đại phu vừa bắt mạch vừa hỏi triệu chứng, Bạch Cơ đều trả lời.

Một lát sau, Trương đại phu buông tay, cười nói: “Chúc mừng! Chúc mừng! Bạch Cơ cô nương, nàng có thai rồi!”

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô cùng há hốc miệng.

Nguyên Diệu chua xót nói: “Bạch Cơ, hành vi của nàng không đứng đắn, trái với lời dạy của Thánh nhân. Tranh thủ đi tìm cha đứa trẻ mà thành thân trước khi đứa trẻ ra đời đi, đừng để láng giềng xì xào.”

Ly Nô gào lên: “Chủ nhân không thể đột ngột sinh một tiểu chủ nhân như vậy! Ly Nô chưa sẵn sàng để hầu hạ tiểu chủ nhân!”

Bạch Cơ cười hỏi Trương đại phu: “Ngươi có nhìn nhầm không? Đây là chuyện không thể nào.”

Trương đại phu vuốt râu trắng, cười nói: “Không nhầm đâu. Mạch như hạt châu lăn trên mâm, lại thêm triệu chứng buồn nôn thèm chua, chắc chắn là có thai! Lão phu hành nghề nửa đời, tuyệt đối không nhìn nhầm mạch thai.”

Bạch Cơ xoa trán, đau đầu và bối rối.

Trương đại phu cười nói: “Tiếp theo là ai?”

Nguyên Diệu cảm thấy cuộc đời vô vọng, mặt mày khổ sở nói: “Ta.”

Trương đại phu bắt mạch cho Nguyên Diệu, bắt một lúc, sắc mặt ông bắt đầu khác lạ, ông trợn to mắt nhìn Nguyên Diệu, vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi.

Nguyên Diệu lòng đã như tro tàn, lúc này dù Trương đại phu chẩn đoán bệnh hiểm nghèo hắn cũng không sợ, chết rồi thì không còn chua xót nữa.

Nguyên Diệu nói: “Ta mắc bệnh gì? Xin Trương đại phu cứ nói thẳng.”

Trương đại phu ngồi không yên, ấp úng: “Nguyên... Nguyên công tử, ngươi... ngươi cũng có thai rồi!”

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô lần nữa há hốc miệng.

Nguyên Diệu gào lên: “Trương đại phu, ta là nam nhi, sao có thể có thai được?! Chắc chắn ngươi nhầm rồi!”

Trương đại phu nói: “Lão phu hành nghề hơn nửa đời người, tuyệt đối không nhầm, là mạch thai!”

Nguyên Diệu gào lên: “Ngươi chắc chắn là nhầm rồi! Chuyện này trái với lẽ thường, trái với lời dạy của Thánh nhân, tiểu sinh không thể chấp nhận được!”

Chẩn đoán ra mạch thai thà rằng chẩn đoán ra bệnh nan y, chết còn hơn. Tiểu thư sinh khóc thầm trong lòng.

Bạch Cơ khuyên Nguyên Diệu: “Hiên Chi phải chấp nhận thực tế. Ngươi xem, ta đã chấp nhận thực tế là mình có thai rồi.”

“Thôi đi! Ngươi là nữ nhân! Tiểu sinh là nam nhân! Tiểu sinh không thể chấp nhận!” Nguyên Diệu tức giận nói.

Trương đại phu nói: “Thế gian không phải không có chuyện nam nhân mang thai sinh con, trong sách cổ có không ít. Nguyên công tử không thể vì không chấp nhận mà trốn tránh thực tế.”

Ly Nô vội đặt tay lên gối mạch, nói: “Chủ nhân và mọt sách đều có thai rồi, Trương đại phu mau xem giúp Ly Nô có thai không!”

Trương đại phu bắt mạch cho Ly Nô một lát, không thể tin nổi mở to miệng, khó khăn nói: “Ngươi... ngươi cũng... có thai rồi!”

Ly Nô không chỉ chấp nhận thực tế, còn rất vui mừng: “Tốt quá! Con của Ly Nô sinh ra có thể hầu hạ con của chủ nhân, Ly Nô không cần lo lắng hầu hạ cùng lúc hai chủ nhân nữa!”

Nguyên Diệu khổ sở nhắc nhở: “Ly Nô lão đệ, ngươi là nam nhân, sao sinh con được?!”

Ly Nô không vui nói: “Nam nhân sao không sinh con được?! Sinh con không phải việc khó, Ly Nô cũng có thể!”

Nguyên Diệu không hiểu chuyện sinh con, không thể dùng lời phản bác Ly Nô, đành im lặng.

Trương đại phu vừa kê thuốc an thai vừa nói với ba người có thai ở Phiêu Miểu các: “Theo mạch của các ngươi thì đã ba tháng rồi, sau này phải dưỡng thai tốt, chú ý ăn uống, nghỉ ngơi, không có gì đáng ngại.”

Bạch Cơ cảm ơn Trương đại phu, bảo Nguyên Diệu đưa Trương đại phu về, tiện đường lấy thuốc.

Nguyên Diệu đưa Trương đại phu về xong, đến Đường An Phúc theo toa lấy vài thang thuốc an thai. Trên đường đi hắn cứ mơ màng, đầu óc trống rỗng.

Khi Nguyên Diệu về đến Phiêu Miểu các, Bạch Cơ và Ly Nô ngồi thong dong bên trong, điên cuồng ăn nhót chua và mận chua. Nguyên Diệu thấy vậy, đặt thuốc an thai xuống, cũng lấy một quả lựu chua, ngồi xuống bóc ăn.

Nguyên Diệu khổ sở hỏi: “Bạch Cơ, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Bạch Cơ mơ hồ nói: “Không biết.”

Nguyên Diệu khổ sở hỏi: “Vậy phải làm sao?”

Bạch Cơ mơ hồ nói: “Hiện giờ chúng ta chỉ có thể sinh con ra rồi tính tiếp.”

Nguyên Diệu khổ sở nói: “Vì ngươi đã nói vậy, đành phải thế thôi.”

“Không biết sẽ sinh ra cái gì.” Câu này, Bạch Cơ nói mơ hồ như gió, chỉ mình nàng nghe thấy.

Trong bữa tối, kỳ lạ thay, ngoài cá vược hấp, Ly Nô còn hầm canh gà đen nhân sâm, để bồi bổ cơ thể mọi người. Dù tay nghề hầm canh của Ly Nô không bằng làm cá, canh gà rất khó uống, nhưng vì con trong bụng Nguyên Diệu vẫn cố gắng uống hai bát.

Vì có thai nên phải ngủ sớm, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô không uống rượu ngắm trăng nữa, họ cùng nhau đứng ở sân sau, ngửa cổ uống một bát lớn thuốc an thai, rồi mỗi người đi ngủ.

Hai ngày sau, bụng Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô dần to ra, trông như đã mang thai năm tháng vậy.

*

Đầu hạ thanh thoát, cỏ thơm chưa tàn.

Nguyên Diệu lấy vài thang thuốc an thai ở Đường An Phúc, đi trên đường về Phiêu Miểu các. Hắn mặc áo choàng rộng, đội một cái trùm, che mặt và toàn thân, để tránh bị người qua đường phát hiện có thai, sẽ bị cười nhạo.

Mấy ngày nay nghĩ đi nghĩ lại, Nguyên Diệu cảm thấy không bình thường, hắn cho rằng Bạch Cơ, hắn, Ly Nô có thai chắc chắn là yêu quái tác quái. Nhưng Bạch Cơ và Ly Nô vốn là yêu quái, sao lại bị yêu quái tác quái? Giờ đây tâm trạng hắn rối bời, không biết phải làm sao, chỉ đành phó mặc cho số phận.

Đi qua chợ Tây, Nguyên Diệu lại mua sáu cân nho chua, vì có ba người có thai, ở Phiêu Miểu các tiêu thụ quả chua rất nhanh.

Nguyên Diệu vừa đi vừa lo lắng. Sau này đến lúc sinh, không tránh được phải mời bà đỡ, hắn sinh là người, Ly Nô sinh là mèo, cũng không sao, Bạch Cơ sinh một quả trứng, vậy phải làm sao để không bị người đời bàn tán đây?

Nguyên Diệu đi đến đầu hẻm, thấy xe ngựa của Vi Ngạn dừng dưới gốc cây hoè, phu xe đang ung dung hóng mát. Vì Nguyên Diệu đội màn trùm, phu xe không nhận ra hắn.

Đan Dương đến Phiêu Miểu các mua bảo bối sao? Nguyên Diệu cúi đầu, ngại ngùng không chào phu xe mà đi vào hẻm.

Đến cửa Phiêu Miểu các, Nguyên Diệu do dự hồi lâu không dám vào. Nếu bị Vi Ngạn biết hắn mang thai, chắc chắn Vi Ngạn sẽ cười đến rụng răng, rồi sẽ trêu chọc hắn, hắn không còn mặt mũi nào làm người nữa.

Nguyên Diệu đứng trước cửa Phiêu Miểu các hồi lâu, cuối cùng quyết định không vào, quay người muốn đi. Ai ngờ chưa kịp bước, Ly Nô đã phát hiện hắn, lớn tiếng mắng: “Đồ mọt sách chết tiệt! Về rồi sao không vào, lại muốn đi đâu lười biếng hả?”

“Suỵt!” Nguyên Diệu vội vào trong, kéo Ly Nô lại, nói: “Ly Nô lão đệ nói nhỏ chút!”

Ly Nô hét lên: “Tại sao phải nói nhỏ?”

Nguyên Diệu bịt miệng Ly Nô, nói: “Đan Dương chắc ở đây? Tiểu sinh giờ mang thai, không muốn gặp hắn, sợ bị hắn chê cười.”

Ly Nô nói: “Có gì đâu?! Vi công tử cũng có thai rồi mà! Mọi người đều có thai, có gì mà không gặp nhau?”

Nguyên Diệu há hốc miệng.

Đặt đồ xuống, tháo màn trùm ra, Nguyên Diệu lao vào bên trong.

Bên trong, cạnh bình phong có vẽ chuồn chuồn điểm lá sen, Bạch Cơ và Vi Ngạn ngồi đối diện nhau. Bạch Cơ vừa ăn lựu chua vừa nghe Vi Ngạn nói chuyện. Vi Ngạn vừa khóc vừa lau nước mắt, Nam Phong quỳ bên cạnh an ủi.

Vi Ngạn khóc: “Từ khi bị Trương đại phu ở phường Quang Đức chẩn đoán có thai, ta ở trọ trong khách điếm, không dám về nhà. Bây giờ bụng ngày càng to, e rằng không giấu nổi người trong khách điếm, thật sự là khổ sợ vô cùng. Bạch Cơ nhanh giúp ta nghĩ cách, thế này thực sự không còn mặt mũi gặp ai nữa.”

Bạch Cơ nói: “Vi công tử, không phải ta không giúp ngươi, ta cũng không có cách nào. Ngươi xem ta cũng không hiểu sao mình lại có thai này.”

Vi Ngạn nói: “Ngươi là nữ nhân có thai cũng bình thường, cưới Hiên Chi là có thể che mắt người đời. Ta là nam nhân, nếu có thai sẽ bị mọi người nói và cười nhạo.”

Bạch Cơ chỉ vào tiểu thư sinh đang lặng lẽ bước vào, nói: “Haiz, đừng nhắc tới Hiên Chi nữa, hắn cũng có thai rồi.”

Vi Ngạn quay đầu nhìn, thấy Nguyên Diệu mặt mày ỉu xìu bước vào, bụng hơi phình ra, thì không khỏi há hốc miệng.

Nguyên Diệu ngồi xuống cạnh bàn ngọc bích, nhìn Vi Ngạn cũng có bụng hơi phình ra, trong lòng khổ sở không nói nên lời.

Bạch Cơ nói: “Không chỉ Hiên Chi, Ly Nô cũng có thai rồi.”

Vi Ngạn ngừng khóc, ngạc nhiên nói: “Không ngờ không phải chỉ mình ta! Chẳng lẽ bây giờ thịnh hành nam nhân sinh con sao?!”

Nguyên Diệu trong lòng khổ sở, không trả lời nổi.

Bạch Cơ cúi đầu suy nghĩ gì đó, không nói.

Vi Ngạn nói: “Bây giờ ta thế này, thực sự không dám ở lại khách điếm, sợ bị người ta bàn tán, càng không dám về nhà, sợ phụ thân nổi giận. Bạch Cơ thu nhận ta một thời gian, đợi sinh con xong ta sẽ rời đi. Dù sao các ngươi đều phải sinh con, thêm ta cũng không nhiều, tiện thể chăm sóc lẫn nhau.”

Bạch Cơ lười biếng nói: “Vốn dĩ Phiêu Miểu các chỉ bán bảo vật không cung cấp ăn ở, nhưng vì Vi công tử là khách quen ta sẽ phá lệ một lần. Mười lượng bạc một ngày là giá thấp nhất rồi.”

Vi Ngạn hét lên: “Mười lượng bạc một ngày, ngươi sao không đi cướp?!”

Bạch Cơ cười nói: “Ta đây không phải đang thừa nước đục thả câu sao? Khụ khụ, Vi công tử nói đùa rồi, ta là dân lành không phải cướp. Mười lượng bạc một ngày đã rất rẻ rồi, còn bao gồm cả ăn uống của ngươi, người có thai ăn nhiều, phí ăn uống không phải là số nhỏ.”

Vi Ngạn nghiến răng, nhưng tình cảnh này cũng không có cách nào, đành chịu bị Bạch Cơ chặt chém.

Vi Ngạn nói: “Được rồi, mười lượng bạc thì mười lượng bạc! Nam Phong đi khách điếm lấy đồ của ta đi.”

Bạch Cơ cười nói: “Nam Phong công tử không thể ở lại, chỉ có Vi công tử thôi.”

Nam Phong lo lắng nói: “Công tử nhà ta có thai, đi lại bất tiện, ta không ở bên cạnh thì ai chăm sóc?”

Bạch Cơ cười nói: “Theo quy định, Phiêu Miểu các không giữ người lạ, giữ lại Vi công tử đã là phá lệ rồi.”

Nam Phong định nói thêm, Vi Ngạn đã không kiên nhẫn khoát tay nói: “Nam Phong, ngươi lấy đồ của ta về xong thì về phủ, phụ thân hỏi đến ta, ngươi cứ nói ta ở Phiêu Miểu các cùng Hiên Chi học tứ thư ngũ kinh, trau dồi kiến thức, tạm thời không về nhà.”

“Vâng thưa công tử.” Nam Phong nhận lệnh đi.

Nam Phong đi rồi, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Vi Ngạn ngồi quanh bàn ngọc bích, im lặng ăn nho chua để giải tỏa nỗi lo lắng và uất ức trong lòng.

Thời gian yên bình trôi qua, chớp mắt đã ba ngày, bụng của Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô, Vi Ngạn đã to như mang thai tám tháng, cuộc sống gặp nhiều bất tiện, đành phải đối phó.

Sáng hôm đó, ăn sáng xong, bốn người theo lệ đứng xếp hàng ở sân sau, uống một bát thuốc an thai khó uống đến chết. Ly Nô thay một bộ nữ trang, búi tóc đuôi ngựa, vác cái bụng to đi chợ mua rau. Gần đây, Ly Nô ra ngoài đều giả dạng nữ nhân để tránh bị người qua đường dòm ngó và chế giễu.

Vi Ngạn bụng to ngồi ở sân sau nhóm lò, chuẩn bị nấu thuốc an thai cho bốn người uống trưa, dù sao cũng không có việc gì làm, bèn dùng việc này để giết thời gian.

Bạch Cơ bụng to ngồi cạnh bàn ngọc bích tính toán sổ sách gần đây.

Nguyên Diệu bụng to ngồi sau quầy trong sảnh, vừa trông cửa hàng, vừa đọc “Luận Ngữ”.

Nguyên Diệu trong lòng lo lắng, đọc “Luận Ngữ” không vào, hắn cảm thấy chuyện mình sắp sinh con thật kỳ lạ, trái với lời dạy của thánh nhân.

Nguyên Diệu đang khổ sở, bỗng thấy một bóng đỏ bước vào Phiêu Miểu các. Nguyên Diệu nhìn xuống, là một con hồ ly đỏ nhỏ rụt rè. Hồ ly đỏ nhỏ đeo một cái khăn che mặt, hai mắt liếc quanh, ánh mắt có hơi e thẹn.

Hồ ly đỏ nhỏ đi đến trước mặt Nguyên Diệu, ngồi xuống: “Chào Nguyên công tử.”

Nguyên Diệu có thai, không tiện đứng dậy chào hỏi, ngồi cười nói: “Thập Tam Lang đến Phiêu Miểu các chơi sao?”

Hồ ly đỏ nhỏ giơ chân tháo khăn che mặt, buồn rầu nói: “Ta không phải đến chơi. Ta có khổ não, mong Bạch Cơ giúp đỡ.”

“Chuyện gì vậy?” Nguyên Diệu quan tâm hỏi.

Hồ ly đỏ nhỏ do dự một lúc, mới nói: “Nguyên công tử không nhận ra ta có gì khác với thường ngày sao?”

Nguyên Diệu nhìn kỹ, thấy hồ ly đỏ nhỏ lông màu lửa, bóng bẩy như mọi ngày. Tuy nhiên, quan sát kỹ, phát hiện bụng nó phình lên cao như mang thai.

Nguyên Diệu há hốc miệng, kinh ngạc nói: “Thập Tam Lang cũng có thai rồi sao?!”

Hồ ly đỏ nhỏ cuống cuồng xoa mặt, nói: “Đại phu cũng nói vậy. Chuyện này quá kỳ lạ, ta không dám kinh động phụ thân nên đã trốn khỏi Thúy Hoa Sơn mấy ngày rồi. Sợ gặp người quen bị nói xấu, ta ra ngoài cũng phải che mặt, khổ không tả xiết.”

Nguyên Diệu an ủi hồ ly đỏ: “Thập Tam Lang đừng lo, mọi người đều chung số phận, sống thế này khổ không tả xiết.”

“Ý Nguyên công tử là gì?” Hồ ly đỏ nhỏ không hiểu lời Nguyên Diệu.

Nguyên Diệu nói: “Bạch Cơ, tiểu sinh, Ly Nô, Đan Dương đều có thai rồi, mọi người đều ở Phiêu Miểu các chờ sinh.”

Tiểu hồ ly nhảy dựng lên kinh ngạc, nói: "Hóa ra không phải chỉ mình ta không bình thường sao? Hóa ra nam nhân cũng có thể sinh con sao?!"

Nguyên Diệu đau khổ và bối rối, nói: "Tiểu sinh cũng không biết, dù sao từ khi vào Phiêu Miểu các, chẳng có chuyện gì bình thường xảy ra cả."

Thế là, Phiêu Miểu các lại thêm một hồ ly mang thai chờ sinh. Vì Thập Tam Lang thật sự không có nơi nào để đi, Bạch Cơ đã thu nhận nó, dù sao cũng chỉ thêm một cái bát và đôi đũa.

Nguyên Diệu hơi lo lắng vì Ly Nô luôn không hợp với Hồ Thập Tam Lang, lát nữa khi nó trở về mà biết Hồ Thập Tam Lang ở lại đây chắc chắn sẽ rất tức giận. Hai người có thể sẽ đánh nhau, mà mọi người đều có thai e rằng sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.

Tuy nhiên, khi Ly Nô trở về thì mang theo vẻ mặt kinh hoàng, thấy Hồ Thập Tam Lang cũng không kịp nổi giận. Nó vội chạy đến trước mặt Bạch Cơ, báo cáo: "Chủ nhân! Không ổn rồi!"

"Có chuyện gì xảy ra?" Bạch Cơ bình tĩnh hỏi.

Ly Nô lớn tiếng: "Ly Nô nghe nói Quỷ Vương đã trở lại! Hắn vẫn còn sống!"

Bạch Cơ cười: "Quỷ Vương không dễ chết như vậy."

Ly Nô lo lắng nói: "Trước đây chủ nhân đã đánh hắn rơi xuống vách núi, hắn chắc chắn ghi hận trong lòng, sẽ đến Phiêu Miểu các báo thù. Bây giờ chủ nhân đang mang thai, Ly Nô cũng bụng to, e rằng không đánh lại hắn và bọn ác quỷ, thế này phải làm sao?"

Bạch Cơ nghe vậy, cũng bắt đầu lo lắng: "Quỷ Vương xảo quyệt, nếu biết tình hình hiện tại của chúng ta chắc chắn sẽ chọn lúc chúng ta sinh con để ra tay, đến lúc đó chúng ta không thể chống đỡ chắc chắn sẽ bị hắn giết sạch."

Ly Nô sốt ruột nói: "Vậy phải làm sao đây? Với tính cách của Quỷ Vương, đến lúc đó Phiêu Miểu các chắc chắn bị hắn tiêu diệt! A a! Chủ nhân, Ly Nô không muốn chết!"

Bạch Cơ hỏi Nguyên Diệu: "Theo ý Hiên Chi thì nên làm thế nào?"

Nguyên Diệu khổ sở nói: "Đây là ân oán giữa các ngươi, tiểu sinh làm sao biết phải làm thế nào?"

Ly Nô mắt sáng lên, có ý tưởng: "Chủ nhân, theo ý Ly Nô thì nên ra tay trước, nhân lúc chúng ta còn có thể động, còn có thể đánh, đến Đạo Quỷ để xử lý Quỷ Vương, diệt trừ hậu họa trước."

Nguyên Diệu khổ sở nói: "Ly Nô lão đệ chắc chắn với tình trạng hiện tại có thể đấu pháp với Quỷ Vương sao? Nếu động thai khí, có thể một xác hai mạng, không phải chuyện đùa đâu."

Bạch Cơ nói: "Hiên Chi nói đúng, không thể hành động mạo hiểm, hiện giờ ta cũng không chắc có thể tiêu diệt Quỷ Vương."

Ly Nô thất vọng nói: "Vậy chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết."

Bạch Cơ thở dài: "Đừng hành động hấp tấp, lấy bất biến ứng vạn biến."

Hoàng hôn buông xuống, đèn đuốc le lói.
Bình Luận (0)
Comment