Phiêu Miểu 3 - Quyển Thiên Chỉ

Chương 8

Buổi chiều, Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang ngồi nhàn rỗi uống trà trong Phiêu Miểu các. Gần đây, không có khách đến nên quán rất yên tĩnh.

Tiểu hồ ly cúi đầu nhìn móng vuốt của mình, rất buồn bã: “Gần đây ngày nào cũng giúp Nguyệt Nô giặt đồ, móng vuốt của mỗ rụng lông hết rồi.”

Nguyên Diệu nói: “Cố chịu đựng một chút đi. Nguyệt Nô cô nương sắp phải quay về Nguyệt Cung rồi, thực ra nàng cũng rất đáng thương, nghìn năm giã thuốc không ngày nào nghỉ ngơi.”

“Giúp nàng làm việc, mỗ cũng không có gì phàn nàn, bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau mà.”

“Thập Tam Lang thật tốt bụng.”

Nghe Nguyên Diệu khen mình, tiểu hồ ly ngượng ngùng cười.

“Không biết con mèo đen ở Nguyệt Cung có ổn không? Nghe nói Hằng Nga tiên tử không ăn khói lửa trần gian, Nguyệt Cung không có chỗ ăn cơm, nó có bị đói không?” tiểu hồ ly lo lắng nói.

“Nghe Bạch Cơ nói ở Nguyệt Cung vẫn có bánh trung thu để ăn, không đến mức bị đói. Nhưng Ly Nô lão đệ thích ăn cá khô, không thích bánh trung thu, chắc sẽ khó khăn một chút trong ăn uống. Thập Tam Lang, ngươi cũng quan tâm Ly Nô lão đệ sao?”

Tiểu hồ ly xoa mặt: “Con mèo đen đó tuy đáng ghét, nhưng không có nó để cãi nhau mỗ cũng thấy cô đơn.”

“Thực ra các ngươi là bạn phải không?” Nguyên Diệu cười nói.

“Bạn bè? Không thể nào! Chúng ta là kẻ thù!” tiểu hồ ly xoa mặt nói.

Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang đang trò chuyện, ba con thỏ nhỏ hoảng hốt nhảy vào Phiêu Miểu các, kêu lên: “Không xong rồi! Không xong rồi!!”

Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang giật mình.

Nguyên Diệu nói: “Có chuyện gì thế? Các ngươi là ai?”

Ba con thỏ nhỏ nói líu ríu:

“Chúng ta là thỏ.”

“Là Thỏ ngọc đại nhân bảo chúng ta đến.”

“Thỏ ngọc đại nhân sắp bị chặt móng vuốt rồi!”

Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang kinh hãi: “Thỏ ngọc đại nhân? Là Nguyệt Nô cô nương sao?”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”

Ba con thỏ lại nói líu ríu:

“Thỏ ngọc đại nhân đi đánh bạc ở Hoàng Kim Đài.”

“Thỏ ngọc đại nhân thua nhiều tiền rồi còn gian lận, bị tay chân của Quỷ Vương bắt được, muốn chặt móng vuốt của nó.”

“Thỏ ngọc đại nhân bảo chúng ta đến Phiêu Miểu các gọi người đi cứu ngài.”

Nguyên Diệu dường như hiểu lại như không hiểu: “Nguyệt Nô cô nương đánh bạc ở Hoàng Kim Đài, sao lại dính dáng đến Quỷ Vương? Điều này có liên quan gì đến Quỷ Vương?”

Tiểu hồ ly xoa mặt nói: “Hoàng Kim Đài là sòng bạc của Quỷ Vương, đó là nơi ăn thịt người không nhả xương.”

Nguyên Diệu hiểu ra.

Dù thế nào đi nữa cũng phải cứu Nguyệt Nô. Vì sự việc cấp bách nên không kịp thông báo cho Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang bàn bạc một chút, sau đó quyết định cùng đến Hoàng Kim Đài xem tình hình. Ba con thỏ yêu pháp lực yếu ớt, không thể vào Đại Minh Cung, đành ở lại Phiêu Miểu các chờ Bạch Cơ.

Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang vội vã đến phường Bình Khang, đi tới Hoàng Kim Đài.

Bên trong Hoàng Kim Đài, người qua lại tấp nập, những con bạc quăng tiền như nước quanh các bàn cược, kẻ thắng thì vui mừng, kẻ thua thì buồn bã.

Trong gian phòng nhã ở tầng hai, một nữ tử yêu kiều mặc áo gấm màu đồi mồi ngồi trên giường La Hán, cúi đầu nhìn thỏ trắng nhỏ dưới bậc thang, đôi môi đỏ cong lên một nụ cười lạnh lùng.

Thỏ trắng nhỏ ngồi trên mặt đất, hai bên là một con quỷ mặt xanh nanh dài và một con quỷ mặt đỏ nanh dài. Quỷ mặt xanh cầm trên tay cây rìu mở núi, dường như muốn chặt thỏ trắng nhỏ, khiến nó run rẩy sợ hãi.

Đồi Mồi cười lạnh nói: “Thật to gan! Dám dùng pháp thuật gian lận ở Hoàng Kim Đài, ngươi không muốn giữ móng vuốt nữa sao?”

Thỏ trắng nhỏ run rẩy nói: “Ta là Thỏ ngọc trên trời, yêu quỷ các ngươi mau thả ta ra, nếu không... nếu không... Hằng Nga tỷ tỷ sẽ lo lắng...”

Đồi Mồi cười lạnh: “Trường An này là địa bàn của Ngạ Quỷ Đạo, đừng nói ngươi chỉ là Thỏ ngọc trên trời, cho dù Hằng Nga tỷ tỷ của ngươi đến gian lận ở Hoàng Kim Đài cũng phải để lại đôi tay.”

Thỏ trắng nhỏ đảo mắt nói: “Ta nghe nói Trường An là địa bàn của Long Vương ở hạ giới, từ khi nào trở thành địa bàn của Ngạ Quỷ Đạo rồi?”

Đồi Mồi biến sắc nói: “Con rồng đó... Thôi được, ít nhất thì phường Bình Khang là địa bàn của Ngạ Quỷ Đạo, ngươi chơi xấu ở Hoàng Kim Đài, theo quy tắc phải chặt bỏ móng vuốt. Số nợ ngươi thua, phải trả đủ cả gốc lẫn lãi.

Thỏ trắng nhỏ ngồi trên đất khóc lóc nói: “Số nợ ta thua, ngươi gọi Long Vương đến trả đi. Đừng chặt móng vuốt của ta, ta còn phải quay về Nguyệt Cung giã thuốc.”

Nó thật sự hối hận vì đến Hoàng Kim Đài đánh bạc, không ngờ khách ở đây phần lớn đều là yêu quỷ, lại là yêu quỷ Ngạ Quỷ Đạo và Tu La Đạo không sợ thần tiên! Bọn ác quỷ đánh bạc giỏi đến mức nó không có cơ hội thắng. Không ngờ rằng càng đánh càng thua, càng lún sâu, cuối cùng phải dùng ảo thuật gian lận, nhưng bị dạ xoa tuần tra bắt được, đưa đến trước mặt Đồi Mồi chịu hình phạt.

Đồi Mồi cười gằn: “Bạch Cơ có đến thì móng vuốt của ngươi cũng không giữ được.”

“Ta còn phải giã thuốc...” Thỏ trắng nhỏ khóc lóc không ngừng.

Bên ngoài có tiếng ồn ào, không lâu sau, Thiên Yết dẫn một thư sinh áo xanh và một con hồ ly đỏ bước vào.

Thiên Yết cười khúc khích nói: “Đồi Mồi, người của Phiêu Miểu các đến rồi, là tên mọt sách ngốc lần trước. Ta dẫn hắn vào rồi.”

“Còn ta nữa.” Bị bỏ qua nên Hồ Thập Tam Lang không vui nói.

Thỏ trắng nhỏ thấy Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang thì như thấy được cứu tinh, nhanh chóng lao tới khóc lóc nói: “Nguyên công tử, Thập Tam Lang, các ngươi phải cứu ta. Ta không thể bị chặt móng vuốt được...”

Nguyên Diệu nói: “Biết trước thế này sao ban đầu còn làm? Ta đã khuyên ngươi...”

Thỏ trắng nhỏ không muốn nghe Nguyên Diệu lải nhải, ngắt lời hắn, khóc lóc nói: “Ta biết sai rồi, ngươi nói ít đi hai câu, nhanh nghĩ cách cứu ta đi! Thập Tam Lang, chúng ta là bạn bè, ngươi cũng phải giúp ta, hu hu...”

Đồi Mồi cười nói: “Nguyên công tử đó à, lâu rồi không gặp.”

Nguyên Diệu chắp tay nói: “Tiểu sinh bái kiến Đồi Mồi cô nương. Vị Nguyệt Nô cô nương này là khách của Phiêu Miểu các, nàng là khách từ trên trời nên không hiểu rõ quy tắc của trần gian, có gì mạo phạm mong cô nương rộng lượng, đừng so đo với nàng.”

Đồi Mồi cười nói: “Nguyên công tử càng ngày càng biết nói chuyện, khẩu khí cũng càng ngày càng giống con rồng đó rồi.”

Nguyên Diệu đỏ mặt nói: “Tiểu sinh không dám so với Bạch Cơ.”

Đồi Mồi cười khúc khích nói: “Muốn thả con thỏ này đi cũng được, nó gian lận ở sòng bạc nên phải chặt bỏ đôi móng vuốt. Nể tình Nguyên công tử, chỉ chặt một cái thôi. Nó nợ ba ngàn lượng bạc, ngươi phải trả hết, nếu nó còn sống thì có thể rời đi.”

Tiểu hồ ly vui mừng nói: “Tốt quá! Nguyệt Nô, ngươi chỉ cần chặt một cái móng vuốt thôi.”

Thỏ trắng nhỏ khóc nói: “Chặt một cái và chặt hai cái có gì khác biệt? Đều không thể giã thuốc.”

Nguyên Diệu nói: “Nợ bạc không thành vấn đề, còn chuyện móng vuốt có thể thương lượng lại không?”

Đồi Mồi nghịch chiếc quạt xương trong tay, mắt híp lại thành một đường: “Đây là quy tắc của Hoàng Kim Đài. Không thể phá quy tắc.”

Nguyên Diệu gãi đầu.

Tiểu hồ ly xoa mặt.

Thỏ trắng nhỏ khóc lóc.

Đồi Mồi nhớ ra gì đó, hỏi: “Ly Nô vẫn khỏe chứ? Lâu rồi không thấy nó. Trước đây có người đưa cho ta hai gói thịt chuột núi khô, chắc nó sẽ thích ăn, ngươi mang cho nó một gói nhé.”

Nguyên Diệu mặt mày khổ sở nói: “Ly Nô đang giã thuốc ở Nguyệt Cung, chắc không ăn được thịt chuột núi của ngươi rồi.”

Đồi Mồi ngạc nhiên: “Đi giã thuốc ở Nguyệt Cung ư?!”

Nguyên Diệu mặt mày khổ sở nói: “Đúng vậy... Nếu ngươi chặt móng vuốt của Nguyệt Nô cô nương thì Ly Nô sẽ phải ở lại Nguyệt Cung giã thuốc mãi mãi...”

Nguyên Diệu kể lại chuyện Ly Nô thay thế Nguyệt Nô giã thuốc, Đồi Mồi nghe xong vô cùng tức giận: “Thỏ chạy rồi liên quan gì đến mèo?! Đúng là ca ca ngốc! Lại để con rồng gian xảo đó đẩy lên trời chịu khổ!”

Nguyên Diệu nói: “Nguyệt Nô cô nương không quay về, hoặc về rồi mà không thể giã thuốc thì Ly Nô phải tiếp tục giã thuốc. Ngươi chặt móng vuốt của Nguyệt Nô cô nương, thì sẽ hại ca ca của ngươi.”

Thỏ trắng nhỏ liên tục gật đầu nói: “Đúng! Đúng! Ta quay về giã thuốc, mới có thể đổi con mèo đen về lại.”

Đồi Mồi lâm vào trầm tư.

Một lúc sau, Đồi Mồi mới thở dài, nói: “Lúc cha ta lâm chung đã dặn dò ta phải chăm sóc tốt cho ca ca ngốc đó, ca ca ngốc đó luôn làm ta lo lắng! Ta thật không hiểu tại sao ta thông minh như vậy mà lại có một ca ca ngốc như vậy? Tại sao?”

Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh, nói: “Dù sao đi nữa, các người cũng là huynh muội, nên theo di nguyện của lệnh tôn mà chăm sóc lẫn nhau. Vì nể mặt lệnh tôn, xin hãy tha cho Nguyệt Nô cô nương.”

Thỏ trắng nhỏ cũng khóc nói: “Xin hãy tha cho ta.”

Đồi Mồi nói: “Thôi được rồi. Nể tình di nguyện của cha ta. Không chặt móng vuốt của thỏ cũng được, nhưng người bây giờ phải lập tức quay về Nguyệt Cung đổi Ly Nô ngốc nghếch đó trở về!”

Thỏ trắng nhỏ dựng tai lên nói: “Bây giờ quay về Nguyệt Cung ư? Nhưng còn mười tám ngày nữa mới tròn một năm mà.”

Đồi Mồi trợn mắt nhìn thỏ trắng nhỏ, nhe những chiếc răng sắc nhọn: “Quỷ mặt xanh, chặt móng vuốt của nó đi!”

“Hu hu... đừng chặt mà, ta sẽ về ngay...” thỏ trắng nhỏ khóc nói.

Thỏ trắng nhỏ kéo tai lau khô nước mắt, cúi đầu chào Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang rồi nói lời từ biệt: “Nguyệt Nô làm phiền Nguyên công tử và Thập Tam Lang rồi, cảm ơn các người. Tạm biệt, bảo trọng.”

“Bảo trọng.” Nguyên Diệu nói.

“Nguyệt Nô bảo trọng, mỗ sẽ ngắm trăng hàng ngày xem ngươi giã thuốc.” Hồ Thập Tam Lang nói.

“Ừ. Khi nào rảnh, ngươi có thể đến Nguyệt Cung tìm ta chơi.” thỏ trắng nhỏ nói.

Sau khi nhờ Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang chuyển lời từ biệt đến Bạch Cơ, thỏ trắng nhỏ nhảy lên bên cửa sổ, triệu một đám mây trắng rồi bay lên trời, trở về Nguyệt Cung.

Quỷ mặt xanh tỏ vẻ không hài lòng với việc Đồi Mồi thả Thỏ ngọc đi, nói: “Đồi Mồi, ngươi phá hỏng quy tắc.”

Đồi Mồi cười khẽ, thân hình bỗng chốc bay lên, nhanh như một chiếc bóng. Khi nàng lướt qua bên cạnh quỷ mặt xanh, một tiếng hét thảm vang lên, một dòng máu phun ra.

Đầu quỷ mặt xanh đứt lìa rơi xuống đất. Đầu lăn lông lốc kéo theo một vệt máu, dừng lại bên chân quỷ mặt đỏ.

Đồi Mồi thè lưỡi màu hồng liếm máu đang nhỏ xuống từ móng vuốt sắc như dao của mình, ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn.

Quỷ mặt đỏ mồ hôi lạnh toát như mưa, đôi chân run rẩy.

Đồi Mồi hỏi quỷ mặt đỏ: “Ai phá hỏng quy tắc?”

Quỷ mặt đỏ chỉ vào xác quỷ mặt xanh trên đất, nói: “Nó... nó phá hỏng quy tắc!”

Đồi Mồi cười nói: “Tốt lắm. Nhớ kỹ móng vuốt của thỏ đã bị chặt rồi.”

Quỷ mặt đỏ cúi đầu, nói: “Vâng, móng vuốt của thỏ đã bị chặt rồi.”

Nguyên Diệu vô cùng sợ hãi, tiểu hồ ly cũng sợ đến ngây cả người, họ cảm thấy quỷ mặt xanh chết rất oan nhưng không dám lên tiếng.

Nguyên Diệu sợ hãi trong lòng, vội vàng cáo từ.

“Nếu không còn chuyện gì thì tiểu sinh và Thập Tam Lang xin cáo từ trước.”

Đồi Mồi cười đi đến trước mặt Nguyên Diệu, đưa tay vuốt ve vai hắn, ánh mắt quyến rũ: “Còn một việc nữa, Nguyên công tử phải giải quyết xong mới có thể đi.”

Nguyên Diệu lạnh cả sống lưng: “Việc gì vậy?”

Đồi Mồi mỉm cười rúc vào tai Nguyên Diệu, nói nhẹ nhàng: “Ta nghe theo lời Nguyên công tử, thả thỏ đi rồi, nhưng Nguyên công tử phải trả món nợ của nó.”

Nguyên Diệu mặt mày ủ ê nói: “Tiểu sinh không mang theo tiền, tiểu sinh cũng không có nhiều tiền như vậy, xin cho phép tiểu sinh trở về bàn với Bạch Cơ.”

Đồi Mồi cười nói: “Bàn với Bạch Cơ ư? Con rồng già xảo quyệt đó chắc chắn không nhận nợ. Ngươi vừa đi thì ba ngàn lượng bạc của ta coi như mất trắng.”

Nguyên Diệu mặt mày khổ sở nói: “Ngươi có giết tiểu sinh thì tiểu sinh cũng không lấy ra được số tiền đó.”

Đồi Mồi đánh giá thư sinh, thấy hắn thực sự không có gì đáng giá, nàng chuyển ánh mắt sang tiểu hồ ly, cười nói: “Đây là thập tam công tử nhà Cửu Vĩ Hồ phải không? Nhà Cửu Vĩ Hồ giàu có, nghe nói trong nhà có rất nhiều bảo vật.”

Tiểu hồ ly tuy không sợ Ly Nô nhưng rất sợ Đồi Mồi, vì trên người Đồi Mồi có một luồng sát khí lạnh lẽo đặc trưng của yêu quái của Ngạ Quỷ Đạo.

Tiểu hồ ly run rẩy nói: “Ta... ta... là Thập Tam Lang...”

Đồi Mồi đang tính toán, Nguyên Diệu vội vàng đứng chắn trước tiểu hồ ly, nói: “Đừng đụng đến Thập Tam Lang, chuyện này không liên quan đến nó!”

Đồi Mồi cười khúc khích nói: “Vậy Nguyên công tử trả ba ngàn lượng bạc đi.”

Nguyên Diệu bất lực, vô cùng lo lắng, hắn bỗng nhớ ra điều gì đó, lấy trong ngực ra một chiếc khăn tay màu trắng.

Nguyên Diệu cẩn thận mở khăn tay ra, ngay lập tức có một ánh sáng vô hạn tỏa ra, dưới ánh mặt trời có thể thấy một quả cầu sáng như ngọc. Trong ánh sáng trắng là một sợi dây đen xâu một viên ngọc sáng.

Đây là tinh hoa thủy nguyệt Bạch Cơ tặng cho Nguyên Diệu, được xâu bằng sợi râu rồng. Nguyên Diệu rất quý trọng nó, vì lo sợ đeo trên cổ sẽ bị hỏng nên luôn gói trong khăn tay, giữ bên mình.

Đồi Mồi rất tinh tường, vừa nhìn thấy tinh hoa thủy nguyệt thì mắt đã sáng lên.

Nguyên Diệu đau lòng nói: “Tinh hoa thủy nguyệt này tặng ngươi, coi như trả nợ của Nguyệt Nô cô nương. Xin cho tiểu sinh và Thập Tam Lang rời đi.”

“Được.” Đồi Mồi cầm lấy tinh hoa thủy nguyệt, cười nói: “Ta biết mà, người từ Phiêu Miểu các ra chắc chắn có đồ tốt. Dâng cái này cho Quỷ Vương, ngài ấy chắc chắn sẽ rất vui.”

Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang cúi đầu thất vọng rời khỏi Hoàng Kim Đài.

Tiểu hồ ly áy náy nói: “Xin lỗi Nguyên công tử, mỗ làm ngươi mất đi thứ quý giá.”

Nguyên Diệu an ủi tiểu hồ ly, nói: “Nói gì vậy, không liên quan đến Thập Tam Lang. Chúng ta có thể bình an trở về đã là tốt lắm rồi.”

Trên đường trở về Phiêu Miểu các, Nguyên Diệu nghe thấy người đi đường bàn tán xôn xao.

Nghe nói hôm nay xảy ra một chuyện kỳ lạ.

Trên bầu trời Đại Giác Quan của Đại Minh Cung có sấm sét vang rền, gió lốc nổi lên, một tia sét trời đánh sập lầu Bát Quái. Tuy nhiên, các nơi khác trong Đại Minh Cung và toàn bộ thành Trường An vẫn yên bình, nắng ấm chan hòa.

Mọi người hoang mang, lo sợ đây là điềm báo của yêu quái xuất hiện, có thể mang lại tai họa.

Quốc sư Quang Tạng vội vàng sai đệ tử ra đính chính tin đồn: không cần lo lắng, không phải yêu quái xuất hiện mà là Long Vương đến thăm.

Mọi người lại lo lắng, tại sao Long Vương lại đánh sập lầu Bát Quái? Có phải ngài nổi giận không? Nếu Long Vương nổi giận thì, năm nay liệu có xảy ra hạn hán hoặc lũ lụt không?

Quốc sư Quang Tạng lại vội vàng sai đệ tử ra đính chính, trấn an lòng dân: Long Vương không nổi giận, mà vì sinh lực quá sung mãn. Đánh sập lầu Bát Quái chính vì ngài tràn đầy sinh lực, Long Vương tràn đầy sinh lực này chắc chắn sẽ phù hộ Đại Đường mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu.

Mọi người mới yên lòng lập bàn thờ cúng bái Long Thần.

Nguyên Diệu cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ Bạch Cơ gây rối ở Đại Giác Quan sao? Nàng đánh sập lầu Bát Quái của người ta làm gì?!

Khi Nguyên Diệu và Hồ Thập Tam Lang trở về Phiêu Miểu các, Bạch Cơ đã về rồi, nàng đang sai khiến ba con thỏ, một con pha trà, một con bày điểm tâm, một con đấm chân cho nàng.

“Hiên Chi, hôm nay ta rất tức giận!” Bạch Cơ dựng mày nói.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Nguyên Diệu ngồi xuống, hỏi.

Một con thỏ rót cho Nguyên Diệu một chén trà thơm.

Nguyên Diệu vội nói: “Cảm ơn.”

Bạch Cơ chỉ vào một cái hộp gỗ cũ trên bàn ngọc xanh, nói: “Ngươi tự xem đi.”

Nguyên Diệu mở hộp gỗ, một mùi mốc xông vào mũi. Hắn nín thở nhìn kỹ thì phát hiện trong hộp là một nùi tóc rối tung.

Nguyên Diệu ngạc nhiên nói: “Đây là gì thế?”

Bạch Cơ u sầu nói: “Đây là bảo vật quý giá nhất của Quang Tạng, hắn chôn dưới lầu Bát Quái, là tóc, lông mày và râu của hắn.”

Nguyên Diệu nhịn cười, nói: “Đối với Quốc sư Quang Tạng, thì quả thật đây là bảo vật quý giá.”

“Nhưng đối với ta chúng còn không bằng rác rưởi. Tiểu Hống đưa cái này cho ta, làm ta dồn hết cơn giận những ngày qua, đến khi tỉnh lại ta đã đánh sập lầu Bát Quái.”

“Nhưng ngươi nói bảo vật của hắn là rác rưởi, Quốc sư Quang Tạng chắc sẽ rất buồn.”

“Ta còn buồn hơn. Ta vất vả lên trời một chuyến, không chỉ mệt mỏi chạy khắp nơi, còn phải chịu đựng tiếng hát của Đông Hoàng Thái Nhất, lại mất Ly Nô, kết quả chỉ đổi được một đống tóc, buồn quá buồn.”

“Đó là do ngươi không hỏi kỹ phần thưởng trước.” Nguyên Diệu cười nói.

“Haiz!” Bạch Cơ rơi vào trầm tư.

“Hiên Chi, đã xảy ra chuyện gì với Nguyệt Nô ở Hoàng Kim Đài thế? Ta hỏi ba con thỏ này, chúng nói loạn cả lên, ta nghe không rõ.”

“À, đã không sao rồi, Nguyệt Nô cô nương đã về Nguyệt Cung rồi.” Nguyên Diệu kể lại chuyện xảy ra ở Hoàng Kim Đài cho Bạch Cơ, nhưng hắn không nói việc tinh hoa thủy nguyệt bị Đồi Mồi cướp để dâng cho Quỷ Vương, vì tính cách của con rồng yêu này chắc chắn sẽ đi cướp lại. Dù nàng giỏi thật nhưng Quỷ Vương cũng pháp lực cao thâm, hai hổ đánh nhau tất có một người bị thương. Nếu Bạch Cơ vì thế mà bị thương thì hắn thà không cần tinh hoa thủy nguyệt làm gì. Dù bảo vật quý giá đến đâu cũng chỉ là vật ngoài thân, con người bình an khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.

Bạch Cơ nghe xong, càng u sầu nói: “Vậy là Ly Nô sẽ trở lại.”

Nguyên Diệu cười nói: “Đúng vậy! Ly Nô lão đệ sẽ trở lại! Sao Bạch Cơ trông u sầu vậy?”

Bạch Cơ u sầu nói: “Ly Nô trở lại phải tăng lương cho nó. Gần đây không bán được gì, không có tiền để tăng lương cho nó.”

“Thật ra dù buôn bán phát đạt, ngươi cũng sẽ không tăng lương cho nó chứ?” Tiểu sinh nghĩ thầm.

Bạch Cơ bảo con thỏ nhỏ đi lấy hũ sành đựng tiền bạc sau quầy, nàng đếm số bạc lẻ trong hũ, cười nói: “Gần đây Nguyệt Nô tiêu xài không ít, hôm nay lại lấy ba mươi lượng, số tiền này có thể đi tìm Hằng Nga tiên tử bổ sung, tính lãi bốn phần.”

“Con rồng yêu này đến cả tiên tử không màng thế tục cũng bị nó vắt kiệt!” tiểu sinh thầm kêu lên trong lòng.

Nguyên Diệu chợt nhớ ra điều gì, hỏi: “Quốc sư Quang Tạng có cách loại bỏ hạt châu Hồng Anh không?”

Bạch Cơ u sầu nói: “Có.”

Nguyên Diệu ngạc nhiên nói: “Hắn có cách loại bỏ hạt châu Hồng Anh, sao ngươi còn u sầu?”

Bạch Cơ càng u sầu, nói: “Ban đầu đã nói là hắn sẽ làm phép loại bỏ hạt châu Hồng Anh cho ta, nhưng sau khi ta đánh sập lầu Bát Quái thì hắn đã trở mặt, nói trừ phi ta bồi thường chi phí xây lại lầu Bát Quái, nếu không hắn sẽ không giúp loại bỏ hạt châu Hồng Anh.”

“Vậy ngươi hãy bồi thường chi phí xây lại lầu Bát Quái, vì lầu Bát Quái vốn dĩ là do ngươi phá hủy mà.”

“Ngươi điên à? Thế phải tốn bao nhiêu bạc chứ.”

Nguyên Diệu bất lực nói: “Được thôi. Vậy ngươi cứ để hạt châu Hồng Anh tiếp tục lớn lên thì Phiêu Miểu các sẽ bị đóng cửa thôi.”

Bạch Cơ chống cằm, rơi vào trầm tư.
Bình Luận (0)
Comment