Phiêu Miểu 7 - Quyển Thần Đô

Chương 23

Nguyên Diệu rất đồng cảm với Nhược Thảo, quyết định cùng Hồ A Cẩm cứu nàng.

Hồ A Cẩm thấy Nguyên Diệu là người tốt bụng, chính nghĩa, cảm thấy rất hợp ý bèn đặt quyển kinh Phật xuống, cũng ra đại sảnh giúp lau sàn nhà.

Hồ A Cẩm và Nguyên Diệu vừa lau sàn vừa bàn cách đối phó với Ma Tôn Ba Tuần để giúp Nhược Thảo.

Hồ Thập Tam Lang vừa lau sàn vừa khuyên Hồ A Cẩm và Nguyên Diệu nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động, đừng liều lĩnh mà gặp nguy hiểm.

Ly Nô thấy vậy rất lo lắng, nhìn thấy trời đã muộn bèn ủ rũ đi chuẩn bị bữa tối.

Khi tiếng trống trên phố sắp vang lên, Bạch Cơ một mình trở về.

Bạch Cơ thấy Hồ Thập Tam Lang và Hồ A Cẩm đến thăm rất vui mừng, nhiệt tình trò chuyện với hai con hồ ly trong phòng.

Khi Bạch Cơ biết được mục đích của Hồ Thập Tam Lang và Hồ A Cẩm, con rồng yêu xảo quyệt này thoái thác rằng: "Ta chỉ là một nữ nhi yếu đuối, trói gà không chặt, mặc dù rất thông cảm cho Nhược Thảo cô nương nhưng cũng bất lực, không giúp được gì.”

“Ta chỉ là một con rồng yêu yếu đuối, đối phó với Quỷ Vương đã là cố gắng lắm rồi. Ma Tôn Ba Tuần vừa ác độc vừa đáng sợ, ta thật sự không dám chọc vào hắn, chỉ cần nghe đến tên hắn là ta đã tránh xa để giữ mạng sống. Năm xưa vì sợ hắn ta đã dọn Phiêu Miểu các khỏi chợ Quỷ trong đêm, từ đó không dám quay lại, giờ càng không dám chọc giận hắn. Các ngươi có thể cầu xin Quang Tạng Quốc Sư, ông ấy pháp lực cao cường, pháp lực thông thiên lại căm ghét yêu quái, còn có thù cũ với Ba Tuần, chắc chắn sẽ giúp các ngươi."

"Hả, cái gì? Hiên Chi cũng muốn đi chết à! Chuyện này đúng là rắc rối, sau này trong Phiêu Miểu các sẽ không có ai làm việc, cũng chẳng còn ai để trêu chọc. Ma Tôn Ba Tuần cưới thê tử là quy định của chợ Quỷ U Đô từ lâu rồi, sao năm nay các ngươi lại đột nhiên không chịu được quy định cũ này thế…"

Ánh mắt rực rỡ của Hồ A Cẩm bỗng chốc trở nên u ám, nàng buồn bã nói: "Nhược Thảo là bạn của ta, ta không thể nhìn nàng đi vào chỗ chết. Bạch Cơ đại nhân, chẳng lẽ thực sự không có cách nào sao?"

Nguyên Diệu cũng đau buồn nói: "Bạch Cơ, không chỉ riêng Nhược Thảo, các tân nương của Ma Tôn Ba Tuần thật quá đáng thương. Trước đây tiểu sinh không biết thì thôi, nhưng đã biết rồi về việc bất công này thì chắc chắn phải ngăn chặn."

Bạch Cơ ôm đầu, nói: “Hiên Chi, trên thế giới này có quá nhiều việc bất công, nhiều như cá qua sông, chúng ta không thể ngăn chặn hết được. Ngay cả thần Phật cũng không thể tiêu diệt hết mọi cái "ác" trên thế gian nên Ma Tôn Ba Tuần mới xuất hiện ở chợ Quỷ U Đô."

Nguyên Diệu nói: "Dù chúng ta không thể ngăn chặn hết mọi bất công trên thế gian nhưng chúng ta có thể ngăn chặn bất công ngay trước mắt. Khổng Tử đã dạy, đừng vì điều thiện nhỏ mà không làm. Ngăn chặn bất công bắt đầu từ việc giúp đỡ Nhược Thảo cô nương. Bạch Cơ, phải chống lại bất công, giúp người làm niềm vui chứ…"

Bạch Cơ lo lắng nói: “Hiên Chi, giúp người làm niềm vui không phải dùng theo cách này… đối đầu với Ma Tôn Ba Tuần thật sự không phải là một việc vui vẻ gì đâu…"

Hồ Thập Tam Lang vò mặt, nói: "Bạch Cơ, A Cẩm từ nhỏ đã đầy tinh thần chính nghĩa, vì niềm tin vào chính nghĩa mà không sợ nguy hiểm, lần này e rằng muội ấy chắc chắn sẽ đối đầu với Ma Tôn Ba Tuần. Nếu ngươi có thể giữ được mạng sống của A Cẩm, phụ thân chắc chắn sẽ trọng thưởng cho ngươi. Mỗ cũng sẵn lòng đưa toàn bộ số tiền tích lũy của mình cho ngươi."

Bạch Cơ vừa định trả lời thì Ly Nô đứng ở cửa sổ kêu lớn: "Chủ nhân, mọt sách, hai con hồ ly thối, cơm tối xong rồi đến ăn cơm đi."

Thế là mọi người tạm dừng cuộc nói chuyện về Ma Tôn Ba Tuần và đi ra sân sau ăn tối.

Phiêu Miểu các, sân sau.

Dưới mái hiên, có một chiếc bàn gỗ hoa lê, trên bàn bày các món ăn do Ly Nô nấu.

Một con cá lớn nướng với sả, nướng vừa đủ làm cho thịt cá vàng óng, giòn bên ngoài, mềm bên trong, mùi thơm của cá lan tỏa khắp không khí, hòa quyện với mùi thơm đặc trưng của sả khiến người ta thèm thuồng.

Vì trong số rau dại Hồ Thập Tam Lang mang đến có rau hẹ mùa xuân, Ly Nô bèn phối hợp thêm hành lá, tỏi xanh, ngò, cải dầu làm thành món Ngũ Hành. Ngũ Hành còn được gọi là Xuân Bàn, mang ý nghĩa thưởng thức hương vị mới của mùa xuân, có thể trừ bỏ các khí hư trong ngũ tạng lục phủ, khai vị sinh tân.

Hồ Thập Tam Lang còn mang theo một ít măng mùa xuân, vì đã nếm thử măng xuân mới cảm nhận được hương vị của mùa xuân. Ly Nô bèn băm nhỏ măng xuân, cho vào chõ hấp cùng với gạo nếp làm thành món cơm Điều Hồ.

Vì Hồ A Cẩm là con gái, Ly Nô nghĩ rằng phần lớn các cô nương nhỏ đều thích ăn đồ ngọt. Đúng lúc Hồ Thập Tam Lang mang đến những quả dâu rừng và anh đào hoang vừa hái, nó bèn nghiền nát cả hai loại quả này, thêm đường mạch nha, nấu thành kẹo keo ngọt làm món tráng miệng sau bữa ăn.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô, Hồ Thập Tam Lang và Hồ A Cẩm cùng ngồi ăn tối ở sân sau. Mặc dù món ăn của Ly Nô rất ngon nhưng vì Hồ A Cẩm, Hồ Thập Tam Lang và Nguyên Diệu đều đang có tâm trạng lo lắng nên ăn mà chẳng cảm nhận được mùi vị gì.

Hồ A Cẩm lo lắng về sự an nguy của Nhược Thảo, buồn phiền nghĩ cách làm sao để cứu Nhược Thảo khỏi cái chết. Hồ Thập Tam Lang vừa lo cho Hồ A Cẩm vừa lo cho Nhược Thảo. Nguyên Diệu muốn ngăn cản hành vi bất công của Ma Tôn Ba Tuần nhưng lại không biết phải làm sao.

Chỉ có Bạch Cơ và Ly Nô là bỏ qua mọi phiền muộn, tập trung ăn uống và thưởng thức món ăn một cách ngon lành.

Bạch Cơ cười nói: "Ly Nô, thêm măng xuân vào món cơm Điều Hồ thật sự làm món ăn tươi ngon hơn nhiều."

"Hehe, chủ nhân thích ăn thì lần sau Ly Nô sẽ làm cơm Điều Hồ với măng xuân hàng ngày!"

Bạch Cơ cười đáp: "Ly Nô, món Ngũ Hành này cũng rất hợp để ăn vào mùa xuân, cảm giác ngũ tạng lục phủ đều sảng khoái hơn hẳn."

Ly Nô nói: "Món Ngũ Hành này, mọt sách kia nên ăn nhiều hơn một chút, để loại bỏ khí hư trong bụng hắn."

Nguyên Diệu vội nói: "Tiểu sinh không thể ăn nhiều đồ cay nồng nhưng cảm ơn ý tốt của Ly Nô. Hơn nữa, tiểu sinh làm gì có khí hư trong bụng chứ!"

Hồ A Cẩm vốn đã không có khẩu vị nên bỏ qua món chính và thử một miếng kẹo keo anh đào dâu rừng, ngay lập tức cảm thấy miệng mát lành, tươi mới.

"Bạch Cơ đại nhân, Ly Nô đại nhân, ta có thể… ta có thể mang một ít kẹo keo anh đào dâu rừng về lầu Tâm Nguyệt được không? Nhược Thảo luôn thích đồ ngọt, kẹo keo này thật ngon, ta muốn mang về cho nàng thưởng thức."

Bạch Cơ cười nói: "Tất nhiên là được rồi."

Ly Nô nói: "Không vấn đề gì. Lát nữa ta sẽ đưa hết chỗ kẹo keo còn lại cho ngươi mang về. Con hồ ly cái đó cũng thật đáng thương, vận may không đến, rút trúng thăm làm tân nương, chắc cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu, nên để nó ăn cho no mà chết."

Nghe lời của Ly Nô, sắc mặt Hồ A Cẩm lại u ám hẳn.

Nguyên Diệu vội nói: "Ly Nô lão đệ nói bậy bạ gì thế! Nhược Thảo cô nương chưa chắc đã chết đâu."

Hồ Thập Tam Lang vò mặt, thở dài nói: "Con mèo đen thối, nếu ngươi mà không có miệng thì hoàn hảo rồi."

Ly Nô ngơ ngác hỏi: "Ý ngươi là gì?"

Hồ Thập Tam Lang vò mặt, nói: "Mèo đen, ngươi hóa hình người cũng có thể coi là một chàng trai trẻ đẹp. Tính tình ngươi không xấu, đầu óc cũng thông minh, yêu lực cũng khá mạnh, tài nấu nướng... trong Thần Đô cũng được xem là không tệ. Nếu ngươi đứng yên mà không nói lời nào thì nhìn thế nào cũng là một người tốt bụng, ấm áp khiến người khác muốn lại gần. Tiếc là ngươi lại có một cái miệng... Ngươi mở miệng ra là khiến người ta tức giận."

Ly Nô bĩu môi, nói: "Xì, con hồ ly nhà quê nông cạn như ngươi thì biết gì. Ta có một vạn ưu điểm nhưng tất cả đều là mây bay, miệng mới là linh hồn của ta."

Nguyên Diệu nghe xong, không nhịn được cười.

Bạch Cơ và Hồ A Cẩm cũng cười theo.

Không khí nặng nề lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, mọi người tạm thời bỏ qua chuyện Ma Tôn Ba Tuần, vui vẻ ăn uống.

Nguyên Diệu hỏi: "Bạch Cơ, sao Kỳ Minh không về Phiêu Miểu các cùng ngươi thế? Các ngươi đã tìm ra tung tích của Phượng Xí chưa?"

Bạch Cơ nói: "Chưa tìm ra. Kỳ Minh lo rằng Phượng Xí sẽ trở lại khách điếm, sợ nếu Phượng Xí đến Phiêu Miểu các thì hai bên sẽ lỡ mất nhau nên đã quay lại khách điếm rồi."

Khi nghe đến tên Phượng Xí, Hồ Thập Tam Lang và Hồ A Cẩm ngạc nhiên nhìn nhau.

Bạch Cơ nhận ra điều này hỏi: "Thập Tam Lang, A Cẩm, hai người làm sao thế?"

Hồ Thập Tam Lang nói: " Phượng Xí Bạch Cơ nói, có phải là một con phượng hoàng trắng không?"

Bạch Cơ cười đáp: "Đúng vậy. Tuy nhiên, nói chính xác thì Phượng Xí là Phượng, không phải Hoàng. Nhưng với những người không quen với loài phượng hoàng rất khó phân biệt giữa Phượng và Hoàng. Thập Tam Lang, ngươi đã gặp Phượng Xí rồi sao?"

Hồ Thập Tam Lang vội gật đầu.

"Đã gặp rồi."

Mắt Bạch Cơ sáng lên hỏi: "Thập Tam Lang, ngươi gặp Phượng Xí ở đâu thế?"

Hồ Thập Tam Lang nói: "Ở Lầu Tâm Nguyệt. Vài ngày trước, hắn cùng A Cẩm và Nhược Thảo về Lầu Tâm Nguyệt, vì hắn bị thương nên tạm thời ở lại đó để dưỡng thương. Hắn có tình cảm rất đặc biệt đối với Nhược Thảo, mọi người đều cho rằng hắn bị mất trí."

Hồ A Cẩm nói: "Thật ra, hắn là người khá tốt. Chỉ có điều đầu óc... có hơi vấn đề."

Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: "Tại sao Phượng Xí lại đến Lầu Tâm Nguyệt? Chuyện này rốt cuộc là sao?"

Hồ Thập Tam Lang và Hồ A Cẩm liếc nhìn nhau rồi chậm rãi kể lại.

Sau khi rút thăm, Nhược Thảo tuân theo ý trời sẽ trở thành tân nương của Ma Tôn Ba Tuần, hiến tế mạng sống của mình.

Khi một người không muốn chết nhưng lại phải đối mặt với cái chết cận kề, tâm trạng của nàng ấy chắc chắn sẽ đầy sợ hãi, tuyệt vọng, đau khổ và buồn bã. Nhược Thảo là một người hiền lành và dịu dàng, để không làm Hồ A Cẩm lo lắng, nàng ấy đã đè nén mọi cảm xúc đau buồn trong lòng, tự mình gặm nhấm nỗi đau mà không bộc lộ ra ngoài.

Ngày hôm đó, ánh nắng xuân tươi sáng, hoa nở rộ như gấm. Nghe nói những bông hoa đào dọc theo hai bên sông Lạc ở Đồng Đà Mạc đã nở rộ, Nhược Thảo bèn mời Hồ A Cẩm, người đang buồn bã, cùng đi dạo ngắm hoa, để giải tỏa nỗi buồn phiền.

Hồ A Cẩm và Nhược Thảo cùng nhau đến Đồng Đà Mạc, dạo chơi bên bờ sông Lạc và ngắm nhìn những bông hoa đào đang nở rộ.

Sông Lạc Hà chảy róc rách, chim én non bay lượn, hoa đào dưới nắng xuân nở rộ như dải lụa màu hồng rực rỡ, những cánh hoa hồng phấn đôi khi bị cơn gió xuân thổi bay, tạo thành một cơn lốc xoáy nhỏ màu hồng giữa không trung.

Hồ A Cẩm đứng bên bờ sông Lạc, ngắm nhìn những cánh hoa đào tháng ba bay lượn, lòng cảm thấy vô cùng đẹp đẽ, không biết từ khi nào mà nàng đã bị cảnh sắc làm cho mê mẩn.

Nhược Thảo đứng bên cạnh Hồ A Cẩm, cùng ngươi thưởng thức vẻ đẹp của hoa đào trong ngày xuân.

Nhược Thảo vui vẻ nói: “Cảnh sắc hoa đào nở rộ bên bờ sông Lạc thật đẹp, dù mỗi năm đều đến đây ngắm nhưng nhìn mãi cũng không thấy chán.”

Hồ A Cẩm cũng mỉm cười đáp: “Cảnh này thật sự rất đẹp. Nhược Thảo, trước đây ta chưa bao giờ đến bờ sông Lạc ngắm hoa đào nhưng khung cảnh này dường như ta đã từng thấy ở đâu đó.”

Nhược Thảo cười nói: “Cảnh này đẹp như một giấc mơ nằm sâu trong ký ức. A Cẩm, có lẽ ngươi đã từng mơ thấy phong cảnh này.”

Hồ A Cẩm gãi đầu, cười nói: “Có lẽ vậy.”

Nhược Thảo nói: “A Cẩm, hiếm khi đến Đồng Đà, hay lát nữa chúng ta đi chợ Bắc mua một ít bánh hoa đem về Lầu Tâm Nguyệt cho mọi người ăn đi.”

Hồ A Cẩm đáp: “Nhược Thảo, ngươi thật quá hiền lành. Ngươi sắp bị hiến tế làm vật tế rồi, mọi người chỉ lo giữ thân mình hoàn toàn không nghĩ đến việc cứu ngươi, vậy mà ngươi vẫn còn nghĩ đến họ. Thậm chí ra ngoài chơi ngươi cũng không quên mua bánh hoa cho họ.”

Nhược Thảo thoáng buồn, nói: “Đó là số mệnh được quyết định bằng cách rút thăm, là ý trời, không thể thay đổi được nên không thể trách mọi người.”

Hồ A Cẩm giận dữ nói: “Nếu có trách thì chỉ có thể trách Ma Tôn Ba Tuần ác độc, gây hại cho kẻ vô tội, đúng là một kẻ đại gian ác. Nhược Thảo yên tâm, ta chắc chắn sẽ đánh bại Ma Tôn Ba Tuần để bảo vệ ngươi.”

Nhược Thảo rưng rưng nước mắt, nói: “A Cẩm, thôi bỏ đi. Ngươi là bạn tốt nhất của ta, nếu ngươi bị liên lụy mà bị thương tổn, ta... ta chết cũng không thể yên lòng…”

Đột nhiên, Nhược Thảo dường như phát hiện điều gì đó, đổi chủ đề, giọng có hơi căng thẳng: “A Cẩm, ta vừa thấy một người không phải con người cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta, ánh mắt hắn thật đáng sợ. Ngươi nhìn xem, hắn đang đi về phía chúng ta…”

Nghe vậy, Hồ A Cẩm quay đầu lại theo hướng nhìn của Nhược Thảo thì thấy một chàng trai trẻ mặc áo trắng như tuyết với vẻ ngoài tuấn tú. Chàng trai áo trắng dáng người cao lớn, khí chất thanh tao, trông giống như một công tử quyền quý nhưng đôi mắt của hắn lại mang theo một vẻ cuồng nhiệt đáng sợ. Đôi mắt đó như đang tìm kiếm thứ gì đó, một thứ hắn đã tìm kiếm trong nhiều năm, và khi tìm thấy nó trở thành sự cố chấp khắc sâu vào tận cùng của sinh mệnh và linh hồn hắn.

Hồ A Cẩm và Nhược Thảo cảm thấy lạnh gáy.

Đôi mắt chàng trai áo trắng đỏ hoe, ánh nhìn cuồng nhiệt, hắn bước tới chỗ Hồ A Cẩm và Nhược Thảo trong trạng thái thất thần.

Chàng trai áo trắng lẩm bẩm: “Tiểu Hồ... Tiểu Hồ, cuối cùng ta đã tìm được ngươi rồi…”

Do khoảng cách khá xa, Hồ A Cẩm và Nhược Thảo không nghe rõ chàng trai áo trắng nói gì, chỉ thấy từ xa hắn mắt đỏ ngầu, dáng vẻ cuồng nhiệt đi về phía họ. Cảnh tượng điên cuồng của chàng trai áo trắng khiến hắn trông hoàn toàn không giống người bình thường thật sự làm người ta sợ hãi.

Hồ A Cẩm run rẩy nói: “Chắc chắn đây là một tên lưu manh từ đâu đến.”

Nhược Thảo run rẩy đáp: “A Cẩm, người này trông thật đáng sợ…”

Hồ A Cẩm nhanh trí nói: “Nhược Thảo, đừng sợ, đợi hắn đến gần ta sẽ đá hắn bay đi rồi chúng ta chạy…”

Nhược Thảo do dự nói: “Vô duyên vô cớ đá hắn, e rằng không ổn đâu…”

Hồ A Cẩm nói: “Tên lưu manh này trông chẳng có ý tốt, không giống người tử tế. Thà ra tay trước còn hơn để hắn đến quấy rầy chúng ta.”

“… Cũng được.” Nhược Thảo đáp.

Vì vậy khi chàng trai áo trắng đi nhanh tới bên cạnh Hồ A Cẩm và Nhược Thảo, trước khi kịp mở lời, đã bị Hồ A Cẩm dùng hết sức tung một cú đá bay đi.

“Aaaa...”

Chàng trai áo trắng hét lên một tiếng thảm thiết rồi “bịch” một tiếng rơi xuống sông Lạc.

Hồ A Cẩm và Nhược Thảo nắm tay nhau chạy đi.

Chàng trai áo trắng vùng vẫy ngồi dậy từ sông Lạc thì thấy Hồ A Cẩm và Nhược Thảo đang nắm tay nhau chạy trốn, hắn vội vàng bật dậy, bất chấp cơn đau ở chân phải và cả người bị nước sông Lạc thấm ướt đuổi theo hai cô nương trẻ.

“Tiểu Hồ… Tiểu Hồ… đừng chạy, đợi ta, ta là Tiểu Phượng nè…”

Hồ A Cẩm và Nhược Thảo quay đầu nhìn lại khi đang chạy thì thấy chàng trai áo trắng ướt sũng càng đuổi theo hung hãn hơn, họ hoảng sợ, không dám dừng lại mà càng chạy nhanh hơn.

Hồ A Cẩm và Nhược Thảo chạy phía trước, chàng trai áo trắng đuổi theo sát phía sau, vẻ mặt cuồng nhiệt vừa đuổi theo vừa nói: “Tiểu Hồ, đừng chạy, chẳng lẽ ngươi đã quên lời hứa kiếp trước của chúng ta rồi sao? Ta đã tìm ngươi lâu lắm rồi, hôm nay cuối cùng cũng tìm thấy ngươi. Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chạy thoát. Tiểu Hồ, đứng lại, nghe ta nói đi, ta thật sự rất nhớ ngươi…”

Gió xuân đưa những lời thì thầm của chàng trai áo trắng bị gió thổi bay tới, Hồ A Cẩm và Nhược Thảo chỉ loáng thoáng nghe được vài câu như “đừng chạy”, “đứng lại”. “sẽ không để ngươi thoát” khiến cả hai càng thêm hoảng sợ và bối rối.

Hồ A Cẩm và Nhược Thảo quay đầu lại, dùng linh lực quan sát chàng trai áo trắng đang đuổi theo, phát hiện linh đài của hắn tỏa ánh kim quang, xung quanh thân thể tràn đầy linh lực, rõ ràng yêu lực của hắn mạnh hơn họ.

Hồ A Cẩm và Nhược Thảo vô cùng sợ hãi thì thấy chàng trai áo trắng đuổi theo không ngừng, hai người bỗng nhiên hóa thành hai tiểu hồ ly, lập tức chạy về phía chợ Quỷ, định trở về Lầu Tâm Nguyệt cầu cứu.

Chàng trai áo trắng nhảy lên, hóa thành một con phượng hoàng trắng muốt. Phượng trắng dang rộng đôi cánh, theo sát hai tiểu hồ ly không rời, mãi cho đến chợ Quỷ.

Nguyên Diệu không kìm được nói: “Thì ra Phượng Xí biến mất ở Đồng Đà Mạc là vì hắn đã đi đến chợ Quỷ.”

Bạch Cơ ăn một miếng kẹo quả anh đào mềm, hứng thú hỏi: “Sau đó thì sao? A Cẩm, sau đó đã xảy ra chuyện gì thế?”

Hồ A Cẩm kể: “Sau đó, ta và Nhược Thảo chạy về chợ Quỷ, trở lại Lầu Tâm Nguyệt, và Phượng Xí cũng theo đến....Lúc đó chúng ta vẫn chưa biết hắn tên là Phượng Xí. Sau khi ta và Nhược Thảo trở lại Lầu Tâm Nguyệt, vì có nhiều tỷ muội ở đó, cô cô cũng ở đó, ca ca cũng ở đó, chúng ta đông người hơn nên không còn sợ tên lưu manh kia nữa bèn hỏi tại sao hắn lại theo chúng ta. Hắn nói hắn tên là Phượng Xí, là thiếu chủ của tộc phượng hoàng, đến nhân gian để tìm người yêu từ kiếp trước mà hắn đã có một lời hứa hẹn. Hắn biết được từ đá Tam Sinh củA Nguyệt Lão rằng, kiếp trước của hắn là một chiếc gáo phương bằng ngọc xanh còn người yêu của hắn là một chậu hồ ly bằng ngọc trắng. Họ cảm nhận được chiến loạn sắp đến, hai người sẽ phải chia xa nên đã hứa rằng dù có chia ly cũng sẽ tìm lại nhau cho đến khi gặp lại. Kiếp trước, họ đã trải qua một số chuyện, cuối cùng không thể thực hiện lời hẹn gặp nhau. Phượng Xí nhớ lại kí ức kiếp trước trên đá Tam Sinh bèn muốn tìm kiếm người yêu kiếp trước, để thực hiện lời hứa chưa kịp hoàn thành. Phượng Xí đến nhân gian tìm kiếm người yêu kiếp trước, hắn cảm nhận được Nhược Thảo là hóa thân của chậu ngọc trắng bên bờ sông Lạc, lập tức vui mừng và xúc động, vì thế mới thất thố đuổi theo chúng ta không rời. Tuy nhiên, Nhược Thảo vô cùng ngạc nhiên, nàng ấy hoàn toàn không nhớ gì về kiếp trước.”

Phượng Xí bị Hồ A Cẩm đá rơi xuống sông Lạc khiến chân phải bị thương, tuy không nghiêm trọng nhưng cũng bị sưng đỏ và bầm tím. Vì vậy Phượng Xí ở lại Lầu Tâm Nguyệt vừa dưỡng thương vừa theo sát Nhược Thảo, hy vọng nàng ấy có thể nhớ lại lời hẹn kiếp trước.

Lầu Tâm Nguyệt là một thanh lâu và nhạc phường, là nơi kinh doanh mở cửa đón khách, Phượng Xí là khách đến dưỡng thương, mọi người không có lý do để đuổi hắn đi. Hơn nữa, Phượng Xí cư xử lễ độ, đối xử với mọi người rất lịch sự lại hào phóng, ngay cả phu nhân Hồ Tâm Nguyệt cũng rất chào đón hắn.

Tuy nhiên, vì Phượng Xí luôn nói về lời hẹn kiếp trước của gáo và chậu rửa tay, còn Nhược Thảo hoàn toàn không nhớ gì về kiếp trước nên mọi người đều cho rằng đầu óc Phượng Xí có vấn đề.

Ban đầu, Hồ A Cẩm cũng cho rằng những lời nói về kiếp trước kiếp này của Phượng Xí chỉ là lời dối trá, hắn chỉ là một tên lưu manh mê muội sắc đẹp của Nhược Thảo mà thôi. Hơn nữa, do lần gặp đầu tiên đã có hiểu lầm, Hồ A Cẩm đã đá Phượng Xí rơi xuống sông Lạc khiến chân hắn bị thương nên hai người có mâu thuẫn, gặp nhau là cãi nhau.

Hồ A Cẩm nghĩ rằng, nếu Phượng Xí biết Nhược Thảo sắp trở thành tân nương của Ma Tôn Ba Tuần, đến chợ Quỷ U Đô chịu chết, hắn sẽ tìm cách chạy thoát thân. Dù sao, không ai muốn vì mê sắc đẹp mà trả giá bằng mạng sống của mình. Ai ngờ, khi Phượng Xí biết được số phận bi thảm của Nhược Thảo, hắn không chọn các yếu đuối h chạy trốn mà quyết định đối đầu với Ma Tôn Ba Tuần để giúp Nhược Thảo.

Hồ A Cẩm không tìm được ai ở Lầu Tâm Nguyệt có thể giúp Nhược Thảo thoát khỏi số phận chết chóc, mọi người đều cho rằng Ma Tôn Ba Tuần là không thể đánh bại, mỗi mười năm hiến tế một tân nương cho Ma Tôn Ba Tuần là quy tắc không thể trái ngược. Ngay cả Nhược Thảo cũng từ bỏ kháng cự, chọn cách đầu hàng. Thế mà Phượng Xí lại giống như nàng, chịu giúp đỡ Nhược Thảo, chịu đối đầu với nỗi kinh hoàng khổng lồ vì bảo vệ niềm tin của mình.

Hồ A Cẩm bắt đầu nhìn tên phượng trắng có vấn đề về đầu óc này bằng con mắt khác, hai người mỗi lần cãi nhau cũng sẽ thảo luận vài câu về cách cứu Nhược Thảo.

Phượng Xí và Hồ A Cẩm quyết định cùng nhau đối đầu với Ma Tôn Ba Tuần. Còn Hồ Thập Tam Lang rất lo lắng cho Hồ A Cẩm, cũng muốn giúp Nhược Thảo, nó nghĩ rằng tìm đến Bạch Cơ ở Phiêu Miểu các để bàn bạc sẽ tốt hơn. Vì vậy trước khi ngày Ma Tôn Ba Tuần cưới tân nương đến, nó đã đưa Hồ A Cẩm đến Phiêu Miểu các nhờ cậy Bạch Cơ.

Bạch Cơ nghe xong lời của Hồ Thập Tam Lang và Hồ A Cẩm, đặt miếng kẹo quả anh đào mềm xuống, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Phượng Xí lại bị cuốn vào chuyện này, tình hình bây giờ phức tạp hơn rồi.”

Bạch Cơ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Thập Tam Lang, A Cẩm, đêm nay ta và Hiên Chi sẽ cùng các ngươi đến Lầu Tâm Nguyệt ở chợ Quỷ.”

Hồ Thập Tam Lang vui mừng nói: “Tốt quá rồi! Bạch Cơ, chỉ cần ngươi chịu ra tay giúp đỡ, Ma Tôn Ba Tuần sẽ phải rút lui thôi.”

Bạch Cơ cười nói: “Thập Tam Lang, ta chỉ là một cô nương yếu đuối làm sao dám đối đầu với Ma Tôn Ba Tuần? Đối đầu với Ma Tôn Ba Tuần, chống lại một đám Thiên Ma, đó là việc mà tộc phượng hoàng mới dám làm. Dù sao, tộc phượng hoàng thuộc hàng thần tộc, nhất là Phượng Vương, anh minh thần võ, mạnh mẽ vô địch. Ta tin rằng hắn sẽ không sợ đối đầu với Ma Tôn Ba Tuần đâu. Tóm lại, chúng ta cứ đi chợ Quỷ một chuyến trước, xem xem chuyện Phượng Xí là sao đã.”

Hồ Thập Tam Lang mỉm cười, nói: “Bạch Cơ, dù sao đi nữa, chỉ cần ngươi chịu đến Lầu Tâm Nguyệt, Nhược Thảo sẽ được cứu. A Cẩm cũng có thể giữ được mạng sống.”

Ly Nô có hơi lo lắng, nói: “Chủ nhân, Ma Tôn Ba Tuần là một tồn tại tà ác đến cả Phật Tổ cũng không diệt được. Nếu thật sự đánh nhau với hắn, chúng ta không có hy vọng thắng…”

Bạch Cơ nói: “Vì vậy phải để Phượng Vương đến nhân gian một chuyến. Dù sao, Phượng Vương luôn cho rằng, phượng hoàng là tồn tại mạnh mẽ hơn cả rồng mà. Ly Nô, lát nữa ta sẽ viết một lá thư, ngươi đưa đến khách điếm ở gần cổng Định Đỉnh trong giáo phường, giao cho Kỳ Minh ngay trong đêm. Bảo Kỳ Minh về Đảo Hỏa Diễm, đưa thư cho Phượng Vương.”

Ly Nô đáp: “Vâng, thưa chủ nhân.”

Dưới ánh hoàng hôn của ngày xuân, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô, Hồ Thập Tam Lang, và Hồ A Cẩm đã ăn xong bữa tối. Bạch Cơ ngồi bên bàn ngọc xanh, lặng lẽ nghiền mực, suy nghĩ một lúc rồi cầm bút viết một bức thư gửi cho Phượng Vương.

Ly Nô dọn dẹp nồi niêu xoong chảo trong bếp, tiện tay đựng phần còn lại của một hũ nhỏ kẹo hồ đào dâu tằm và anh đào vào một cái bình gốm để Hồ A Cẩm mang về Lầu Tâm Nguyệt cho Nhược Thảo nếm thử.

Nguyên Diệu nhìn thoáng qua vòng hào quang của hoàng hôn, có cảm giác rằng tối nay có thể lại có một cơn mưa xuân nên vội vàng thu dọn các bản sách vở và kinh Phật mà Bạch Cơ đã để lộn xộn trên bồ đoàn dưới gốc cây bồ đề rồi mang cả bồ đoàn vào bên trong để tránh bị ướt bởi mưa đêm.

Hồ Thập Tam Lang và Hồ A Cẩm ngồi bên ao sen bảy báu vừa suy nghĩ vừa ngắm nhìn những bông sen trong hồ.

Khi trăng lên trên ngọn liễu, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Hồ Thập Tam Lang, và Hồ A Cẩm cùng rời khỏi Phiêu Miểu các, đi về phía chợ Quỷ.

*

Chợ Quỷ, Lầu Tâm Nguyệt.

Lầu Tâm Nguyệt nằm trên con phố Bách Quỷ trong chợ Quỷ, là một lầu xanh lộng lẫy và xa hoa.

Tối nay không phải là ngày 3, 6, 9 nên chợ Quỷ không mở cửa, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Hồ Thập Tam Lang, và Hồ A Cẩm đi dưới ánh trăng thì thấy phố Bách Quỷ vắng vẻ, ít người qua lại nhưng khi đến đoạn phố có Lầu Tâm Nguyệt thì lại rất huyên náo.

Nguyên Diệu tò mò nhìn kỹ mới phát hiện ra rằng đó là một nhóm mèo đang cãi nhau với một nhóm hồ ly.

Dẫn đầu nhóm mèo là chủ quán tiệm quan tài mèo...Thái Cực.

Thái Cực đang dẫn một nhóm mèo khiêng quan tài và một nhóm hồ ly cái trang điểm lộng lẫy, lời qua tiếng lại với nhau còn dẫn đầu nhóm hồ ly cái là Hồ phu nhân của Lầu Tâm Nguyệt.

Tiệm quan tài mèo và Lầu Tâm Nguyệt đều nằm trên phố Bách Quỷ trong chợ Quỷ, hai cửa tiệm đối diện nhau, khoảng cách rất gần. Tuy nhiên, chủ tiệm Thái Cực và Hồ phu nhân của Lầu Tâm Nguyệt vốn dĩ không hòa thuận, thường xuyên chê bai công việc của nhau là xui xẻo và nhơ nhuốc, ảnh hưởng đến việc kinh doanh của mình, dẫn đến mâu thuẫn thường xuyên xảy ra.

Hôm nay, mâu thuẫn đã diễn ra như sau.

Việc hiến tế tân nương cho Ma Tôn Ba Tuần mười năm một lần ở chợ Quỷ đã đến lượt Lầu Tâm Nguyệt, và họ đã chọn Nhược Thảo. Chủ tiệm Thái Cực cảm thấy Nhược Thảo thật đáng thương nên đã quyết định tặng miễn phí một cỗ quan tài tốt cho nàng. Nhưng hành động tặng quan tài này lại khiến Hồ phu nhân của Lầu Tâm Nguyệt nổi giận, bà cho rằng Thái Cực đang xúc phạm và chế nhạo Lầu Tâm Nguyệt.

Vì vậy giữa mèo và hồ ly đã xảy ra xung đột, cãi vã nảy lửa trên phố Bách Quỷ. Trong khi cãi nhau, những hận thù cũ lại được nhắc lại khiến cuộc cãi vã càng thêm kịch liệt. Dù sao thì hôm nay chợ Quỷ không mở cửa, không có việc gì làm nên đám mèo và những con hồ ly cái đã cãi nhau từ buổi chiều đến giờ mà vẫn chưa dừng.

Cuộc cãi vã giữa tiệm quan tài và lầu xanh đã thu hút đám đông yêu quái trong chợ Quỷ tụ tập để xem. Một số yêu quái còn từ Địa phủ ngoi lên để xem cuộc tranh cãi, vì vậy mà trước cửa Lầu Tâm Nguyệt tập trung một đám đông phi nhân, tạo nên cảnh huyên náo vô cùng.

Hồ Thập Tam Lang thấy ngươi mình đang cãi nhau với chủ tiệm mèo bèn vội vàng chạy tới can ngăn.

Hồ A Cẩm nhìn quanh, không thấy Nhược Thảo và Phượng Xí trong đám yêu quái bèn nói với Bạch Cơ: "Bạch Cơ đại nhân, họ thường xuyên cãi nhau như vậy, không cần để ý đến họ đâu. Ta sẽ dẫn ngài vào từ cửa bên để gặp Nhược Thảo và Phượng Xí."

Bạch Cơ gật đầu.

Hồ A Cẩm dẫn Bạch Cơ và Nguyên Diệu vào Lầu Tâm Nguyệt từ cửa bên, đi qua những khu vườn yên tĩnh và tinh tế, quanh co uốn lượn, cuối cùng đến một gian phòng đơn giản và thanh nhã.

Chưa kịp bước vào sân của gian phòng, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Hồ A Cẩm đã nghe thấy tiếng đàn không hầu vang vọng, trầm lắng và xa xăm. Bài nhạc đang được chơi là "Tương Phi Trúc", giai điệu đẹp đẽ, âm thanh du dương, dịu dàng như đêm trăng trên hồ sen xanh biếc, trong trẻo như tiếng suối trên núi tuyết.

Hồ A Cẩm nghe thấy tiếng đàn không hầu bèn mỉm cười.

"Đó là Nhược Thảo đang chơi đàn không hầu. Nàng ấy chơi rất hay, ta vẫn luôn học cách chơi đàn này từ nàng ấy."

Chưa dứt lời, trước mặt Bạch Cơ và Nguyên Diệu đã hiện ra một khung cửa sổ, bên cửa sổ có một cô nương mặc áo xanh nhã nhặn, đang ngồi và khéo léo gảy cây không hầu đầu phượng.

Dưới gốc cây ngô đồng ngoài cửa sổ, có một chàng trai trẻ mặc áo trắng như tuyết đang đứng, chăm chú lắng nghe tiếng đàn.

Nhược Thảo nghiêng đầu nhìn thấy Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Hồ A Cẩm bèn dừng chơi đàn.

Nhược Thảo mỉm cười nói: "A Cẩm, cả ngày hôm nay không thấy ngươi đâu, ngươi đã đi đâu vậy?"

Hồ A Cẩm cười đáp: "Ta và ca ca đến Thần Đô mời Bạch Cơ đại nhân của Phiêu Miểu các đến. À, Nhược Thảo, con phượng ngốc này lại quấy rầy ngươi, ép ngươi phải thừa nhận mình là một cái chậu rửa tay nữa à?"

Nhược Thảo không khỏi cười khổ.

Khi tiếng đàn không hầu ngừng lại, Phượng Xí mới hoàn hồn. Nghe thấy Hồ A Cẩm gọi mình là phượng ngốc, hắn không khỏi tức giận bèn phản bác: "Ta là phượng hoàng thông minh nhất trong tộc, không phải phượng ngốc. Hơn nữa, ta là Phượng, không phải Hoàng. À, Bạch Cơ, đã lâu không gặp, sao ngài lại đến Lầu Tâm Nguyệt thế?"

Bạch Cơ mỉm cười: "Phượng Xí, phải gọi là "Bạch Cơ đại nhân". Tính ra ta cũng là trưởng bối của ngươi. Khi ngươi ra đời, ta còn gửi quà mừng đến Hỏa Diệm Đảo nữa mà."

Phượng Xí đáp: "Bạch Cơ từng học lễ nghi và nữ công với nương ta, tính ra là học trò của nương ta, vậy là ngang hàng với ta, ta không cần phải gọi ngài là "đại nhân"."

Bạch Cơ mỉm cười: "Phượng Xí, dù sao ta cũng sống lâu hơn ngươi..."

Phượng Xí nói: "Tộc phượng hoàng của chúng ta là thần tộc, có tuổi thọ rất dài, sớm muộn gì ta cũng sẽ sống lâu hơn ngài thôi."

Bạch Cơ thở dài: "Giới trẻ ngày nay chẳng biết kính trọng người lớn tuổi chút nào."

Nguyên Diệu không nhịn được nói: "Bạch Cơ, giọng điệu của ngươi nghe giống như nhị cửu vậy.”

Bạch Cơ xua tay nói: "Thôi được rồi, không so đo chuyện này nữa. Phượng Xí, Kỳ Minh đã đợi ngươi mấy ngày ở quán trọ, nghĩ rằng đã lạc mất ngươi, đến phát điên rồi. Ngươi lại thảnh thơi đứng đây nghe đàn không hầu."
Bình Luận (0)
Comment