Bóng cây mùa hạ che rợp, gió thổi hương thoang thoảng.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Cao công công ngồi trong lục giác đình uống trà, phía dưới bàn thờ bát quái, khói hương cuồn cuộn bay xa theo gió. Một đội cấm vệ quân và vài đạo sĩ ở khoảng đất trống không xa phân loại và sắp xếp nhũ hương, một dược, can tùng, quế để chuẩn bị bổ sung sau một canh giờ.
Sau khi Huyền Thanh vẽ xong trận phá tà, không biết chạy đi đâu. Lúc này, hắn cầm một bức tranh chạy vội đến.
Huyền Thanh vừa lau mồ hôi trên trán vừa đưa bức tranh cho Bạch Cơ xem.
“Bạch Cơ đại nhân, ta đi tìm mãi mà không thấy bức tranh của Vũ Sư Xích Tùng Tử (1), có lẽ nó bị bỏ lại ở Trường An Đại Giác Quán, không mang đến đây. Ngài xem bức tranh Thương Dương (2) này có được không? Thương Dương cũng có thể gọi mưa.”
(1) Vũ Sư Xích Tùng Tử: Trong truyền thuyết là một vị thần mưa trong Đạo giáo.
(2) Thương Dương: Trong truyền thuyết là một loài chim chỉ có một chân, có khả năng gọi mưa.
Nguyên Diệu nhìn kỹ, chỉ thấy trên bức tranh Huyền Thanh cầm là hình một con chim đang bay lượn trong gió và sấm sét. Thương Dương có cổ dài, bụng to, lông vũ màu xanh lam, chỉ có một chân.
Bạch Cơ cười nói: “Cũng được.”
Huyền Thanh treo bức tranh Thương Dương lên một cây tùng.
Bạch Cơ bước tới trước bức tranh, ngươi đưa tay lướt qua bức tranh, miệng lẩm nhẩm niệm chú.
Một luồng sáng vàng lóe lên, một con chim Thương Dương bay từ bức tranh ra, nó bay lượn một vòng trên không trung rồi đậu xuống tay Bạch Cơ.
Thương Dương to cỡ con vẹt, mắt tròn, lông vũ sáng đẹp, trông rất đáng yêu.
Cao công công nhìn con chim Thương Dương rồi nói: “Ôi! Con vẹt này trông đẹp quá, tiếc là chỉ có một chân.”
Bạch Cơ giơ tay, Thương Dương xòe cánh bay lên đậu trên cây tùng.
Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, con chim Thương Dương này có tác dụng gì không?”
Bạch Cơ cười nói: “Phượng hoàng bất tử phóng hỏa, Thương Dương có thể dập lửa. Nếu hoàng cung bị cháy, nó sẽ đảm nhận việc dập lửa.”
Nguyên Diệu có hơi lo lắng, nói: “Bạch Cơ, hôm đó ta thấy phượng hoàng bất tử to như đại bàng, hai cánh mở ra có thể che kín bầu trời… con chim Thương Dương này có phải quá nhỏ không, ta cảm thấy nó không thể dập tắt được lửa của phượng hoàng bất tử…”
Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi, không thể chim xét đoán qua hình dáng, biển rộng không thể đo bằng cái đấu, khả năng và kích thước không liên quan nhiều. Ngươi yên tâm, dù toàn bộ Thái Sơ cung có cháy, Thương Dương cũng có thể dập tắt trong chớp mắt.”
“Điều này…”
Nguyên Diệu vẫn còn hơi nghi ngờ.
Cao công công nghe vậy không ngồi yên được nữa.
“Bạch Cơ đại nhân vừa rồi lão nô có nghe nhầm không, ngài nói Thái Sơ cung có thể bị cháy là sao?”
Bạch Cơ cười nói: “Cao công công, vì sợ làm ngài hoảng nên lúc trước ta chưa nói rõ. Chuyện là nguyên nhân hỏa hoạn ở Thần Đô là do một con phượng hoàng bất tử. Phượng hoàng bay qua, lông phượng rơi xuống sẽ bốc cháy theo gió. Chỉ cần bắt được phượng hoàng, không để nó bay lung tung trong Thần Đô mới có thể ngăn ngừa hỏa hoạn. Nơi bắt phượng hoàng là Thượng Thanh quán này. Trận pháp và đống hương liệu trên bàn thờ bát quái là cái bẫy bắt phượng hoàng. Chúng ta chỉ cần chờ phượng hoàng xuất hiện.”
Cao công công cảm thấy hơi chóng mặt, nói: “Bạch Cơ đại nhân, ngài đang dẫn tai họa vào hoàng cung sao? Nếu con chim đó bay đến, lông rơi khắp nơi, chẳng phải toàn bộ hoàng cung sẽ biến thành biển lửa sao?!”
Bạch Cơ cười nói: “Cũng có khả năng như vậy. Vì thế ta mới triệu hồi Thương Dương.”
Cao công công đứng dậy, nói: “Việc này, nếu xảy ra sự cố thì hậu quả rất lớn, lão nô không dám tự quyết. Chúng ta vẫn nên đến Vạn Tượng Thần Cung bẩm báo với Võ đế bệ hạ, đợi ngài đồng ý rồi mới làm.”
Bạch Cơ cười nói: “Võ đế bệ hạ bận trăm công nghìn việc, lo toan việc nước, việc nhỏ như việc có thể đốt cháy hoàng cung không cần làm phiền ngài ấy. Dù sao chỉ cần bắt được phượng hoàng là đại công cáo thành.”
Cao công công lo lắng kéo tay áo Bạch Cơ, nói: “Không được, việc này hệ trọng, chắc chắn phải bẩm báo với Võ đế bệ hạ trước. Ngài không sợ, dù hoàng cung có cháy, cũng không ai tìm được ngài nhưng tội lỗi đều thuộc về lão nô. Võ đế bệ hạ giao việc này cho lão nô, nếu hoàng cung bị cháy, lão nô sẽ bị tru di cửu tộc.”
Bạch Cơ cười nói: “Cao công công đã bị xóa tên khỏi gia phả nhà họ Cao rồi còn sợ gì bị tru di cửu tộc nữa…”
Cao công công vẫn kiên quyết muốn dẫn Bạch Cơ đến Vạn Tượng Thần Cung, Bạch Cơ từ chối không muốn đi, hai người kéo qua kéo lại trong lục giác đình, Nguyên Diệu ngồi bên cạnh bóc hạt tùng, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
Nguyên Diệu dừng bóc hạt tùng, quay đầu nhìn.
Bên ngoài Thượng Thanh quán, một đoàn nghi trượng chia thành hai hàng, một kiệu rồng tám người khiêng dừng lại, một hàng Kim Ngô Vệ, một đội cung nữ lần lượt đứng vào vị trí, bảo vệ vị hoàng đế bước xuống từ kiệu rồng.
“Hoàng đế bệ hạ... giá lâm...”
Các đạo sĩ và cấm vệ quân trong Thượng Thanh quán vội vàng quỳ xuống, đón tiếp hoàng đế.
Nguyên Diệu vội vàng đặt hạt tùng xuống, đứng dậy.
Cao công công cũng không còn thời gian giằng co với Bạch Cơ nữa, ông vội vã đi xuống lục giác đình ra cổng nghênh đón Võ Tắc Thiên.
Võ Tắc Thiên mặc lễ phục long trọng với mười hai chương hoa văn, trên áo hoàng bào thêu hình nhật, nguyệt, tinh tú, rồng, thắt lưng buộc ngọc đen, chân đi giày đỏ*. Bà đội mũ thông thiên, với mười hai tua ngọc trắng rủ xuống. Trời nóng thế này, bà vẫn đi tất đỏ, giày đỏ, áo khoác lộng lẫy, đủ thấy bà rất quan tâm đến hỏa hoạn ở Thần Đô vừa tiếp đón sứ giả ngoại bang tại Vạn Tượng Thần Cung xong, chưa kịp thay lễ phục đã vội đến Thượng Thanh quán.
*Giày đỏ: Loại giày trong trang phục lễ nghi của vua chúa thời xưa.
Sau khi Cao công công hành lễ, ông nói nhỏ vài câu gì đó với Võ Tắc Thiên.
Võ Tắc Thiên hơi ngạc nhiên bèn theo Cao công công bước vào Thượng Thanh quán.
Nguyên Diệu thấy Võ Tắc Thiên, Thượng Quan Uyển Nhi, Cao công công và những người khác tiến về phía lục giác đình bèn vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Thảo dân Nguyên Diệu, tham kiến Võ đế bệ hạ."
Bạch Cơ khẽ gật đầu, nói: "Long Tự Nhân cung nghênh Võ đế bệ hạ."
"Đều miễn lễ đi."
Võ Tắc Thiên không giận tự uy.
Nguyên Diệu đứng dậy, lặng lẽ lui sang một bên.
Võ Tắc Thiên dùng đôi mắt phượng sắc bén quét qua bàn thờ bát quái hỏi: "Long Tự Nhân, Cao công công nói ngươi muốn đốt cháy hoàng cung, chuyện là thế nào?"
Bạch Cơ cười nói: "Ngài yên tâm, không cháy được đâu. Cao công công lo lắng quá thôi."
Võ Tắc Thiên cau mày, nói: "Thần Đô liên tục xảy ra hỏa hoạn, bá tánh chịu nhiều tổn thất, rốt cuộc là vì sao?"
Bạch Cơ đáp: "Hỏa hoạn ở Thần Đô do một con phượng hoàng bất tử gây ra. Nơi nào phượng hoàng bay qua, nếu lông rụng xuống sẽ bốc cháy. Lửa niết bàn của phượng hoàng bất tử khó dập tắt hơn lửa thường, nhà cửa ở Thần Đô lại bố trí dày đặc nên tổn thất rất nặng nề."
Võ Tắc Thiên suy nghĩ một lúc hỏi: "Sao yêu điểu lại vô duyên vô cớ bay lung trong Thần Đô? Việc này là thiên tai hay nhân họa?"
Bạch Cơ im lặng một lúc rồi trả lời: "Nhân họa. Phượng hoàng bất tử không phải vật của Trung Thổ mà là sinh vật từ thế giới hắc ám phương Tây, nó sống tách biệt, không gần loài người. Phượng hoàng xuất hiện ở Thần Đô phồn hoa chắc chắn là do con người. Có kẻ muốn lợi dụng khả năng đốt cháy một tòa thành của phượng hoàng nên dùng tà thuật điều khiển nó."
Võ Tắc Thiên ánh mắt thoáng qua một tia giận dữ, nói: "Bọn chúng muốn hủy diệt Thần Đô sao? Là ai làm chuyện này?"
Bạch Cơ nói: "Hủy diệt Thần Đô là nhắm vào tiêu diệt Đại Chu, chắc chắn không phải là những người ủng hộ và trung thành với ngài."
Võ Tắc Thiên nhìn về bàn thờ bát quái, thở dài nói: "Trẫm vẫn còn quá nhân từ, trẫm hiến tế nhân mạng và máu tươi cho Đại Chu chưa đủ nhiều, chưa vững gốc rễ xã tắc nên làm thần linh tức giận, mang đến hỏa hoạn cho Thần Đô…"
Bạch Cơ nói: "Vẫn nên giết ít người thì hơn. Dù sao, ngài dựa vào Kinh Đại Vân lập thế xưng đế, là một Phật môn đệ tử. Phật môn luôn từ bi, thương xót chúng sinh."
Võ Tắc Thiên nhướn mày, nói: "Trẫm không giết họ họ sẽ tìm mọi cách phản đối trẫm, không tiếc giết hại bá tánh Thần Đô làm tổn thương con dân của trẫm. Trẫm tiêu diệt họ tận gốc, mới là từ bi đối với bá tánh thiên hạ."
Bạch Cơ lạnh nhạt nói: "Có lẽ. Con người luôn đứng trên lập trường của mình, biến ước muốn nội tâm thành chính nghĩa."
Võ Tắc Thiên hỏi: "Còn ngươi thì sao. Long Tự Nhân, ngươi đứng trên lập trường của ai?"
Bạch Cơ giơ tay chỉ về phía Vạn Tượng Thần Cung, cười nói: "Võ đế bệ hạ, ngài có thấy con rồng trên đỉnh Vạn Tượng Thần Cung không? Đó là lập trường của ta. Ta đến nhân gian làm khách, ai là chủ nhân của thiên hạ ta sẽ là khách của người đó. Khách thì đương nhiên đứng trên lập trường của chủ."
Võ Tắc Thiên cười, nói: "Ngươi đúng là loại cỏ đầu tường, gió chiều nào ngả theo chiều đó."
Bạch Cơ cười nói: "Theo nghĩa nào đó thì đúng vậy. Dù sao, mạng người chỉ trăm năm, đế vương nhân gian thay đổi quá nhanh…"
Võ Tắc Thiên hỏi: "Ngươi có thể diệt trừ hỏa hoạn ở Thần Đô không?"
Bạch Cơ đáp: "Ta có thể bắt phượng hoàng bất tử."
Võ Tắc Thiên nói: "Cũng được. Ngươi chỉ cần bắt được phượng hoàng bất tử là hoàn thành ủy thác. Vấn đề nhân họa trẫm sẽ tự xử lý."
Bạch Cơ gật đầu.
Võ Tắc Thiên nói: "Con rồng trên đỉnh Vạn Tượng Thần Cung là được điêu khắc theo hình dáng của ngươi nhưng để nổi bật hơn trẫm cho người sơn màu vàng…"
"Thủ công của nghệ nhân không tốt, con rồng đó trông hơi ngốc, không uy phong lẫm liệt bằng ta."
"…"
Võ Tắc Thiên và Bạch Cơ đang trò chuyện, ngoài Thượng Thanh quán lại có người đến.
Một tiểu thái giám lên báo: "Võ đế bệ hạ, Thái tử ở bên ngoài cầu kiến."
Võ Tắc Thiên nhíu mày, nói: "Cho hắn vào."
Một nam nhân trung niên mặc trang phục hoa lệ bước vào.
Lý Đán mặt trắng, râu thưa, khí chất nho nhã, trông rất hiền hòa, không tranh với đời. Nhưng ánh mắt của hắn tĩnh lặng và thản nhiên như mặt hồ yên ả. Tuy nhiên nhìn kỹ, cảm giác như trong lòng hồ sâu ấy, ẩn giấu một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội.
Lý Đán rõ ràng rất sợ mẫu thân mình, sau khi quỳ lạy, kính cẩn nói: "Nhi thần nghe nói mẫu hoàng bệ hạ giá lâm Thượng Thanh quán, vì cách Đông Cung rất gần nên nhi thần đến thỉnh an."
Võ Tắc Thiên nói: "Ngươi đến đúng lúc lắm. Vụ hỏa hoạn ở Thần Đô đã có manh mối, hiện tại trong Thượng Thanh quán đang bắt một con phượng hoàng bất tử. Thời gian không còn sớm, trẫm phải đến điện Dao Quang dự yến tiệc với sứ thần ngoại bang, ngươi ở đây xử lý việc này thay trẫm."
Lý Đán nghe đến phượng hoàng bất tử, thân hình không khỏi run lên, mồ hôi trên trán lấm tấm.
"Vâng thưa mẫu hoàng bệ hạ. Nhi thần chắc chắn sẽ vì ngài mà chia sẻ lo toan."
"Vị này là Bạch Cơ, do Quang Tạng tiến cử, chịu trách nhiệm vụ hỏa hoạn ở Thần Đô, trong Thượng Thanh quán này, ngươi phải nghe theo nàng ấy." Võ Tắc Thiên nói.
Lý Đán run rẩy nói: "Vâng."
Võ Tắc Thiên dặn dò Lý Đán thêm vài câu thì thấy thời gian không còn sớm bèn rời Thượng Thanh quán để đến Dao Quang điện dự yến tiệc.
Sau khi Võ Tắc Thiên cùng đoàn tùy tùng rời đi, Nguyên Diệu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Bạch Cơ đến bên cạnh bàn thờ bát quái xem xét, trò chuyện với Cao công công.
Nguyên Diệu vừa ngồi xuống tiếp tục bóc hạt thông, chợt nhớ ra Lý Đán vẫn đứng bên cạnh. Theo lễ nghi, Thái tử đứng một bên thì một dân thường như hắn ngồi là không phù hợp. Theo tuổi tác, trưởng bối đứng hậu bối cũng không nên ngồi.
Nguyên Diệu bèn đứng dậy.
Lý Đán hỏi: "Làm sao các ngươi biết là do phượng hoàng bất tử gây ra?"
Nguyên Diệu thành thật đáp: "Vài ngày trước, khi phường Thượng Lâm bốc cháy, tiểu sinh tình cờ đi qua cầu nổi trên sông Lạc Hà thì thấy một con phượng hoàng bay qua."
Lý Đán nói: "Nghe nói trước khi ngọn lửa lớn bốc cháy ở phường Thượng Lâm, đã có một con rồng từ trời giáng xuống dập tắt lửa, không gây thiệt hại gì."
Nguyên Diệu nói: "Đó là điều may mắn trong bất hạnh."
Lý Đán hỏi: "Các ngươi thật sự có thể bắt được phượng hoàng bất tử sao?”
Nguyên Diệu đáp: "Chắc là được. Thái tử điện hạ yên tâm, Bạch Cơ làm việc luôn cẩn trọng."
Sắc mặt Lý Đán trở nên tái nhợt, dường như có hơi kiệt sức, gần như đứng không vững. Hắn lẩm bẩm: "Ta cảm thấy mình sắp chết rồi..."
Nguyên Diệu nghe thấy nhìn thấy Lý Đán sợ hãi đến mất hồn, trong lòng không khỏi ngờ vực nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Lý Đán ngồi xuống nhìn về phía đường chân trời, lông mày nhíu chặt, đầy vẻ lo lắng, dường như có vô vàn tâm sự.
Lý Đán hỏi Nguyên Diệu: "Ngươi là người ở đâu thế? Họ tên là gì?"
Nguyên Diệu đáp: "Tiểu sinh là người Tương Châu. Họ Nguyên, tên Diệu, tự là Hiên Chi."
Lý Đán lại hỏi: "Ngươi có huynh đệ không?"
Nguyên Diệu đáp: "Tiểu sinh gia đình ít người, không có huynh đệ."
Lý Đán nói: "Ta có ba huynh đệ."
Nguyên Diệu gật đầu.
Lý Đán nói: "Ta là con út trong ba huynh đệ. Đại ca chết rồi, nhị ca cũng chết rồi, giờ chỉ còn lại tam ca và ta. Tam ca ở Phòng Châu xa xôi, Phòng Châu là nơi nghèo khó, điều kiện khắc nghiệt, nghe nói huynh ấy luôn ốm yếu, mắc bệnh tim. Khi nghe tin sứ thần của mẫu hoàng bệ hạ đến, huynh ấy muốn tự sát."
Nguyên Diệu trong lòng buồn bã nhưng không biết phải an ủi Lý Đán thế nào.
Lý Đán mắt đỏ hoe, rơi nước mắt, nói: “Tam ca còn mạnh hơn ta, huynh ấy còn có cơ hội trốn thoát, tránh xa thị phi còn ta bị cuốn vào vòng xoáy, không thể trốn thoát. Ta là một con rối, các cựu thần họ Lý muốn dùng ta đối phó với mẫu hoàng bệ hạ. Ta là một cái bia, mẫu hoàng bệ hạ muốn dùng ta để chắn kẻ thù của bà ấy. Bọn họ đều ẩn nấp phía sau nhưng lại đẩy ta vào giữa trận gió tanh mưa máu, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc."
Nguyên Diệu an ủi: "Thái tử điện hạ, ngài đừng suy nghĩ nhiều. Dù là Đại Đường hay Đại Chu, ngài đều là Thái tử là trụ cột của quốc gia."
Lý Đán tuyệt vọng nói: "Ta sắp không còn là Thái tử nữa rồi."
Bạch Cơ và Cao công công vừa nói chuyện vừa bước tới.
"Bạch Cơ đại nhân, tiếp theo chỉ cần chờ đợi thôi sao? Thật sự sẽ không cháy đến hoàng cung chứ?"
"Cao công công, ngài cứ yên tâm mà ngủ một giấc."
"Ôi, nghĩ đến việc hoàng cung có thể bị cháy, lão nô lo lắng đến không ngủ được..."
"Lo lắng một lúc sẽ ngủ được thôi..."
Lý Đán thấy Cao công công đi tới, vội lau khô nước mắt, thu lại vẻ mặt buồn bã.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Lý Đán, Cao công công bèn ngồi trong đình lục giác chờ đợi. Lý Đán nhìn về phía chân trời, tâm sự nặng nề. Cao công công lại bắt đầu gật gù. Chim Thương Dương thấy Cao công công ngủ bèn từ trên cây thông nhảy xuống, đứng một chân trên mũ của ông ta.
Trên bàn thờ bát quái, trận pháp trừ tà lấp lánh ánh đỏ, hương khói mờ mịt bay theo gió.
Nguyên Diệu đưa cho Bạch Cơ một nắm hạt thông đã bóc vỏ.
"Bạch Cơ, ăn đi."
"Cảm ơn Hiên Chi."
Bạch Cơ cười mỉm, nhận lấy và bắt đầu ăn.
Thấy Lý Đán vẻ mặt u sầu ngồi không yên, Bạch Cơ cười nói: "Thái tử điện hạ, trời nóng, không biết phải chờ đến khi nào phượng hoàng bất tử mới xuất hiện. Nếu ngài không thoải mái, không cần phải cố, có thể về Đông Cung trước hoặc vào trong quán tìm chỗ mát mà nghỉ ngơi."
Lý Đán nói: "Mẫu hoàng bệ hạ lệnh ta ở đây chủ sự, ta không thể rời đi, nếu không sẽ là thất trách."
Bạch Cơ vừa ăn hạt thông vừa nói: "Thái tử điện hạ, ngài nghĩ phượng hoàng bất tử có xuất hiện không?"
Lý Đán nói: "Ta không biết."
Bạch Cơ cười hỏi: "Ngài có mong nó xuất hiện không?"
Lý Đán nói: "… Ta không biết."
"Ngài đã thấy phượng hoàng bất tử chưa?"
"… Chưa… chưa thấy."
"Vậy ngài đã thấy cảnh phố phường ở Thần Đô bị lửa yêu thiêu rụi chưa? Nhà cửa trong nháy mắt bị lửa nuốt chửng, nữ nhân trẻ em bị nhấn chìm trong biển lửa, không kịp chạy thoát, bị lửa thiêu cháy thành than, trước khi chết đầy đau khổ và tuyệt vọng. Người thân của họ dù may mắn sống sót nhưng suốt đời sống trong bóng tối của nỗi đau mất người thân, không thể vui vẻ trở lại."
"Ngươi đừng nói nữa…" Lý Đán run rẩy nói.
Bạch Cơ lẩm bẩm: "Quyền lực, thứ này giống như ngọn lửa vậy. Đối với con người, quyền lực như ánh đèn trước mặt con thiêu thân, có sức hút chết người." Khi Bạch Cơ nói, phía đông có một tia sáng đỏ lóe lên.
Trên lầu Thượng Thanh quán, các đạo sĩ đứng trên cao nhìn rõ, họ kinh hô: "Không hay rồi! Đông Cung bốc cháy rồi!" Nghe thấy thế, mặt mày Lý Đán tái nhợt như tờ giấy.
Cao công công kinh hoàng nhảy dựng lên, con chim Thương Dương trên đầu ông ta sợ hãi vỗ cánh bay lên, đậu trên vai Bạch Cơ.
Nguyên Diệu vội vàng đứng dậy, lấy tay che mắt nhìn về phía đông.
Phía đông có khói và lửa bốc lên trời, vị trí là Đông Cung.
Nguyên Diệu lo lắng nói: "Bạch Cơ, Đông Cung cháy rồi, phải làm sao đây?" Bạch Cơ nhìn về phía đông, thong thả ngồi xuống tiếp tục ăn hạt thông.
"Hiên Chi đừng lo, phượng hoàng bất tử vẫn chưa xuất hiện."
Nguyên Diệu gấp gáp nói: "Nhưng mà Đông Cung đang cháy mà!"
Cao công công cũng lo lắng đi tới đi lui, nói: "Bạch Cơ, Đông Cung đã bốc khói lửa rồi, ngài mau làm mưa dập lửa đi!"
Bạch Cơ liếc nhìn Lý Đán, cười nói: "Thái tử điện hạ còn không gấp, các ngươi gấp làm gì?"
Cao công công nói với Lý Đán: "Thái tử điện hạ, sao tự nhiên Đông Cung lại bốc cháy thế? Có phải cung nữ vụng về làm đổ đèn không, ngài có muốn quay về điều động cấm vệ quân dập lửa không?"
Lý Đán nói: "Cao công công, ngươi đang dạy ta làm việc à? Nếu mẫu hoàng bệ hạ lệnh ta ở Thượng Thanh quán, dù Đông Cung cháy, Đông Cung sập, ta cũng không đi đâu."
Cao công công nghe vậy rất thất vọng.
"Vậy... để lão nô qua Đông Cung xem sao."
Bạch Cơ nghiêm mặt nói: "Cao công công, ta khuyên ngài đừng qua đó, cứ ở đây đi."
Cao công công nghe vậy bèn dừng bước, thất vọng đứng sang một bên.
Nguyên Diệu lấy tay che mắt nhìn về phía đông, nói: "Khói lửa ở Đông Cung hình như càng lúc càng lớn, để mặc thế này thật sự không sao chứ?"
Lý Đán vẻ mặt phức tạp, lẩm bẩm: "Họ có thể kiểm soát được mà."
Bạch Cơ liếc nhìn về phía đông, nói: "Chưa chắc. Thái tử điện hạ, ngài quá tin tưởng họ rồi, sức mạnh của phượng hoàng bất tử không phải thuật sĩ bình thường có thể kiểm soát được. Từ khói lửa ở Đông Cung mà xem, phượng hoàng bị các ngài bỏ đói quá lâu, nó ngửi thấy mùi hương liệu, bây giờ đang phát cuồng sẽ thoát ra rất nhanh thôi..."
Bạch Cơ vừa dứt lời, trên bầu trời Đông Cung có ngọn lửa bùng lên, một con chim lửa màu vàng đỏ bay lên bầu trời xanh.
Con chim lửa trông giống một con đại bàng khổng lồ, toàn thân phủ lông đỏ tươi, cánh là màu vàng kim, đuôi lông lộng lẫy mang theo lửa ảo, giống như một con phượng hoàng trong lửa.
"Phượng hoàng bất tử!!!"
Nguyên Diệu kinh ngạc kêu lên.
Phượng hoàng bất tử bay lên từ Đông Cung, lượn một vòng trên không trung, dường như bị mùi hương liệu thu hút lao về phía bàn thờ bát quái ở Thượng Thanh quán.
Phượng hoàng bất tử đậu trên bàn thờ bát quái, ngọn lửa bùng lên cao, đống hương liệu xung quanh bốc cháy dữ dội. Một làn sóng lửa lớn lan tỏa, lửa bốc lên cao, cấm vệ quân và các đạo sĩ vội vàng tránh xa.
Phượng hoàng bất tử trong ngọn lửa lập tức nuốt hương liệu, mắt nó đen như đêm, có xoáy kỳ lạ, bên trong xoáy có bùa chú di chuyển.
Trận pháp trừ tà trên bàn thờ phát sáng rực rỡ, hóa thành những sợi xích như lưới cá, bao vây phượng hoàng bất tử.
Phượng hoàng bất tử ham ăn hương liệu, không phản kháng cũng không bỏ trốn.
Một đợt sóng nhiệt ập đến, Nguyên Diệu thấy không chỉ phía Đông Cung bắt đầu phát sáng đỏ, mà cả Thượng Thanh quán cũng bắt đầu bốc cháy.
"Bạch Cơ, mau dập lửa đi!"
Nguyên Diệu lo lắng nói.
Bạch Cơ chăm chú nhìn phượng hoàng bất tử trên bàn thờ bát quái.
"Đừng vội, để cháy thêm một lúc nữa."
Cao công công nghe vậy rất thất vọng, chỉ muốn ngất đi.
Khi phượng hoàng bất tử bay lên, có bốn người theo sau từ Đông Cung chạy ra, họ mặc áo choàng đen trùm kín đầu rất hoảng hốt chạy đến Thượng Thanh quán.
Vì hỏa hoạn, trong ngoài Thượng Thanh quán cũng trở nên hỗn loạn, cấm vệ quân và các đạo sĩ bị lửa đuổi, hoảng loạn chạy tán loạn.
Bốn người này trong cảnh hỗn loạn tiến vào Thượng Thanh quán, ba người chạy về phía Lý Đán, một người không sợ lửa lao về phía phượng hoàng bất tử trên bàn thờ.
Ba người chạy về phía Lý Đán là Nam An Quận Vương Lý Dĩnh, An Lạc Quận Vương Lý Quang Thuận, Vĩnh An Quận Vương Lý Thủ Nghĩa. Người lao về phía phượng hoàng bất tử có mũi cao, mắt sâu, da ngăm đen, mặt đầy hình xăm kỳ lạ, mũi đeo vòng lớn, trông như một pháp sư ngoại quốc.
Pháp sư miệng lẩm bẩm, lửa không thể xâm phạm cơ thể hắn, hắn tiến về phía bàn thờ muốn kiểm soát lại phượng hoàng bất tử.
Phượng hoàng bất tử không ngừng nuốt hương liệu, mắt nó đen nhánh như mực, xoáy bay nhanh, toàn thân bùng phát ngọn lửa dữ dội.
Pháp sư niệm chú tiến về phía phượng hoàng bất tử, chịu đựng ngọn lửa.
"Hóa ra hắn đã mang phượng hoàng bất tử đến Trung Thổ, vậy hắn phải trả giá rồi..."
Khóe miệng Bạch Cơ hiện lên một nụ cười kỳ dị.
Ngay khi pháp sư bước lên bàn thờ bát quái, pháp thuật của hắn bị phá giải bởi một loại phép thuật cao thâm hơn, mất đi hiệu quả vốn có. Lớp bảo vệ chống lửa của hắn như băng tuyết bị dội nước sôi, tan biến trong chốc lát.
"Ôiiiiii..."
Ngọn lửa thiêu đốt, pháp sư hét lên đau đớn và thảm thiết, hắn dần co rúm lại trong ngọn lửa niết bàn, hóa thành than đen.
Sau khi pháp sư chết, phượng hoàng bất tử như thoát khỏi lồng giam, được tái sinh. Mắt nó trong sáng trở lại, màu vàng kim rực rỡ như hổ phách.
Phượng hoàng bất tử dang đôi cánh rực rỡ, lượn quanh bàn thờ, ăn các loại hương liệu xung quanh.
Lửa ở Đông Cung và Thượng Thanh quán càng ngày càng lớn, sắp trở nên không thể kiểm soát.
Bạch Cơ cúi đầu, nói với con chim Thương Dương trên vai: "Thương Dương, trời giáng mưa lớn, đi dập lửa đi."
Con chim Thương Dương như có linh tính, vỗ cánh bay lên trời.
Chim Thương Dương múa trong gió, cơ thể lớn dần. Chim Thương Dương bay lên bầu trời, há miệng phun ra mưa ngọt, mưa lớn trút xuống.
Nếu lúc này từ đỉnh Thần Cung Vạn Tượng nhìn về phía đông, có thể thấy một cảnh tượng kỳ lạ hòa quyện giữa nước và lửa. Một con chim khổng lồ màu xanh lam lượn trên bầu trời, trên đỉnh mây trắng, dưới người nó mưa lớn như suối.
Trong mưa lớn, ngọn lửa ở Đông Cung dần tắt chỉ còn bàn thờ Thượng Thanh quán vẫn cháy rực. Trong lửa, một con chim lửa màu vàng đỏ đang nuốt hương liệu.
Chim mưa ở trên, chim lửa ở dưới.
Chim xanh bay lên trời, chim đỏ cúi xuống đất.
Cảnh tượng kỳ diệu giữa nước và lửa khiến Nguyên Diệu kinh ngạc không thôi.
Cao công công quên cả thất vọng, chỉ ngạc nhiên nhìn tất cả trước mắt.
Lý Đán im lặng nhìn bàn thờ, Lý Dĩnh, Lý Quang Thuận, Lý Thủ Nghĩa cúi đầu thất vọng, khi thấy pháp sư bị thiêu chết, họ như những con gà chọi bị thua trận, như những con cừu sắp bị giết.
Bạch Cơ nói: "Thái tử điện hạ, ngọn lửa yêu ở Thần Đô này là tác phẩm của bốn người sao?"
Lý Đán chưa kịp lên tiếng, Lý Dĩnh vội nói: "Tất cả đều do ta làm! Pháp sư ngoại quốc là do ta mời đến, thái tử điện hạ hoàn toàn không biết chuyện này..."
Lý Đán thở dài, nói: "Thôi đi, không cần biện hộ cho ta. Ta không ngăn cản các ngươi, chuyện này cũng xem như do ta làm. Nghĩ lại, tất cả đều sai lầm! Các ngươi hận mẫu hoàng, hận bà ấy lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng trong chuyện này, các ngươi cũng chẳng khác gì bà ấy. Vì lợi ích cá nhân, vì giành lại quyền lực, không tiếc để Thần Đô chìm trong lửa địa ngục, không tiếc để dân chúng vô tội chết thảm. Nếu bà ấy là Tu La, các ngươi cũng là ác quỷ. Đối với ta, Đại Đường và Đại Chu đều là địa ngục, đều không khác gì nhau... Ta bị kẹt giữa các ngươi như ở trong địa ngục vô tận, mỗi lúc đều chịu đựng lửa nghiệp. Mẫu hoàng coi ta như con rối, điều khiển ta để xây dựng đế chế của bà, các ngươi coi ta như quân cờ như công cụ trong cuộc chiến giành quyền lực với bà ấy, ai quan tâm đến cảm xúc của ta? Ai thấu hiểu hoàn cảnh của ta? Mỗi đêm ta đều giật mình tỉnh giấc, lo sợ, bàng hoàng, ta khóc như đứa trẻ nhưng không ai giúp ta... Không sao cả, gần đây ta thường mơ thấy đại ca, nhị ca, họ cùng phụ hoàng uống rượu, ca hát nhảy múa trong Đại Minh Cung, mọi người đều rất vui vẻ, họ còn gọi ta mau đến, ta cũng muốn đi..." Lý Đán vừa khóc vừa cười, đột nhiên lao về phía bàn thờ bát quái, dường như muốn nhảy vào lửa.