Trong lòng Lý Cường biết nếu không cấp tốc giải quyết ba binh lính trước mắt này thì sẽ phiền toái cực lớn. Thừa dịp bọn họ còn chưa kịp giơ cao thương, phi kiếm trong tay hắn đã xuất ngân quang, xẹt thẳng vào cổ một binh lính. Hắn vận dụng chân nguyên lực không nhiều, nhưng tử quang lại xẹt ra, tay còn lại như một thanh trường kiếm đánh thẳng vào ngực của một tên khác.
Một cái đầu bay ra ngoài, máu tươi phun trào như suối. Tên lính còn lại cũng bị trảo chộp vào bả vai. Hắn không tin nhìn tay Lý Cường đang xuyên qua thân thể mình, ngay cả khải giáp hộ thân cũng không ngăn cản được.
Ánh mắt của binh lính ấy toát ra vẻ sợ hãi cực độ, xen lẫn vài phần không tin. Hắn há mồm, nhưng ngay cả một chữ cũng không nói nên lời, đột nhiên cảm nhận được ở bụng vô cùng đau nhức, người đã bay lên không trung, một cước này của Lý Cường đã chấn nát nội tạng của hắn.
Nạp Thiện cắn răng lao vào chỗ binh lính đang ngủ. Một tiếng "Phanh" cất lên, tên lính còn ngơ ngác quơ tay lung tung không hiểu chuyện gì, thì Nạp Thiện đã dùng hết khí lực vung Tam giác xử đánh mạnh vào ngực hắn. Tam giác xử xuyên qua khải giáp hộ thân, đâm thẳng vào ngực hắn, đâm vào thịt sâu ba tấc làm tên lính rống to.
Vô cùng bối rối, Nạp Thiện lấy tay bịt miệng hắn, bị hắn cắn một cái, tên binh lính không kêu nữa nhưng Nạp Thiện lại hét lên như điên.
Chỉ có Khảm Khảm Kỳ là thuận lợi nhất, thân thể của hắn vừa bay đến bên trụ đá, vừa tiếp cận tên lính thì giơ Tiểu Trứ Tích thương trong tay, chỉ một kích đã đánh bể đầu hắn thành hai mảnh nhỏ. Lúc này, hắn chợt nghe tiếng kêu của Nạp Thiện, làm cho đầu óc của hắn tê dại, bèn cầm ngang cây tích thương, nhắm hướng đường hầm phóng đi.
Khảm Khảm Kỳ không hổ từng làm quan quân, hắn không đi cứu Nạp Thiện trước mà lại lao về phía cửa đường hầm, bởi vì hắn hiểu chỉ có giữ ngay cửa động mới là tốt nhất. Một khi có một số lượng lớn binh lính tiến vào, bên trong ai cũng đừng mong sống.
Triệu Trì cũng gặp phải phiền toái, gặp phải một binh lính râu xồm. Hắn vừa nhìn thấy Triệu Trì thì đã lập tức mở hộ giáp và tí thuẫn, nhưng vừa giơ tích thương lên thì đã bị Triệu Trì đá trúng cổ tay làm tích thương rơi xuống mặt đất. Triệu Trì dùng hết sức lực toàn thân, liên tục đánh loạn, nhưng cũng chán nản vì cuối cùng cũng không làm thương tổn được hắn.
Tên râu xồm cũng không làm gì được Triệu Trì, mặc dù đồ phòng ngự thì rất tốt, nhưng vũ khí tấn công của hắn đã bị rơi qua một bên, hắn vừa đánh vừa hướng về phía giá để các thanh tích thương.
Công phu của Triệu Trì không tệ, nhưng đối mặt với khả năng phòng ngự rất tốt của tên này thì cơ hồ không có một chút biện pháp nào. Tam giác thứ đang ở trên người hắn nhưng không có gì hữu dụng. Hắn chỉ đành tay đánh chân đá, tên lính râu xồm cũng không giỏi, liên tục trúng đòn nghiêm trọng làm cho hắn hoa mắt choáng váng. Hắn biết không thể lấy được tích thương, bèn dùng hết sức nhảy qua một bên rút ra một cây trường đao cổ quái.
Hai người giống như hai con gà đang giằng co đá nhau, Triệu Trì cũng không dám đánh tới vì không rõ trên tay hắn là vũ khí gì, nhưng mục đích giữ chân tên râu xồm thì hắn đã làm được.
Lý Cường giải quyết xong ba binh lính thì nghe được tiếng kêu quái dị của Nạp Thiện, liền vội phóng qua, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười. Khi còn ở giữa không trung, hắn nhìn thấy tay của Nạp Thiện bị tên lính đang cắn không nhả, tay còn lại nổi điên đánh vào mặt tên lính, làm mặt hắn bắn đầy máu tươi nhưng vẫn cứ cắn chặt không buông.
Lý Cường đáp xuống cạnh Nạp Thiện, giơ một chân đạp mạnh xuống, "Khách sát", tam giác thứ và hộ giáp đều bị lún sâu xuống, từ miệng binh lính đó phun ra khẩu máu tươi bắn vào mặt Nạp Thiện. Nạp Thiện ôm lấy tay đứng dậy xoay vòng vòng rên la. Lý Cường không thèm lý đến hắn, bay thẳng qua chỗ Triệu Trì.
Khảm Khảm Kỳ kêu khổ trong lòng liên miên. Bọn họ đã kinh động binh lính bên ngoài, vô số binh lính trong đường hầm đang vọt tới đại sảnh. Khảm Khảm Kỳ giữ ngay miệng đường hầm, điên cuồng xạ kích đám binh lính đang tới. Quang cầu năng lượng màu bạc đánh vào trên hộ thuẫn của binh lính gây ra những tiếng binh binh. Đám binh lính kia bối rối, cũng giơ tích thương lên đánh trả, trong nháy mắt, những âm thanh đinh tai nhức óc vang lên liên hồi.
Tên lính râu xồm nghe được âm thanh bên ngoài, há mồm kêu lên một tiếng, nhưng không đợi gã kêu tiếng thứ hai, Lý Cường đã đến nơi.
Hắn như cơn gió lốc áp sát lại sau lưng gã, vươn tay nắm chặt cổ, năm ngón tay như gọng kìm co rút lại. Tên râu xồm miệng phun bọt mép, mắt trợn trắng. Triệu Trì kêu lên: " Tha cho hắn, đừng giết hắn!"
Lý Cường lập tức buông tay, hắn phát hiện gần đây mỗi lần ra tay là không thể dừng lại ý muốn giết người, thật không biết vì sao lại như thế. Hắn nói: " Nạp Thiện tới đây, trói tên này lại rồi đến chỗ động khẩu chờ chúng ta. Triệu đại ca, chúng ta tới chỗ cửa đường hầm!" Lời còn chưa dứt thì đã chạy ra ngoài.
" Khảm Khảm Kỳ, sao rồi? Có trụ được nữa không?" Lý Cường đột nhiên xuất hiện phía sau Khảm Khảm Kỳ, hỏi.
Khảm Khảm Kỳ cũng không quay đầu lại, lại bắn ra một chuỗi năng lượng quang cầu, bình tĩnh một cách bất đắc dĩ, đáp: "Binh lính nhiều lắm, nếu không có đường hầm chật hẹp này hạn chế bước tiến bọn chúng, thì chúng đã sớm kéo vào tràn ngập rồi. Đợi thêm một chút nữa, nếu chúng dùng Cường Lực Thôi Thuẫn thì chúng ta xong đời!" Triệu Trì cũng đã dùng hai cây tích thương đứng bên kia hợp cùng với Khảm Khảm Kỳ hình thành hai cỗ hỏa lực.
Lý Cường mặc dù không hiểu cái gì là Cường Lực Thôi Thuẫn, nhưng có thể dám chắc là tích thương không làm gì được, còn đang do dự thì thanh âm Nạp Thiện vang lên: "Đây là đồ vật gì, có thể sử dụng sao?"
Lý Cường và Khảm Khảm Kỳ cùng quay đầu lại, Lý Cường nhịn không được cười mắng: " Bảo ngươi ở lại động khẩu mà đợi, còn chạy tới đây làm chi, muốn chết hả?"
Khảm Khảm Kỳ mừng rỡ kêu lên: " Nhanh, mang lại đây!"
Chỉ thấy Nạp Thiện mặc bộ khải giáp màu trắng, trên cánh tay có tấm chắn màu sáng xanh, mũ giáp trên đầu cũng có màu xanh lóe ra, trên tay lại cầm một cái rương lớn, bên trong sắp xếp một hàng quả cầu màu đỏ chỉnh tề, đang nhe răng nhếch miệng hướng họ cười, bộ dạng trông thật tức cười.
Khảm Khảm Kỳ cầm lấy một viên cầu màu đỏ, dùng sức sờ, nó lập tức biến thành hình tròn, hắn vươn tay ném ra ngoài đường hầm, hô lên: " Nằm xuống!"
"Oành" từ bên ngoài đường hầm truyền đến một tiếng nổ, một cỗ nhiệt lưu nổ sập tường phá đá ào tới.
Nạp Thiện mắng: " Mụ nội nó, cái này thật lợi hại a!". Hắn cũng cầm một viên, học theo bộ dạng của Khảm Khảm Kỳ ném ra ngoài nhưng lại quên nằm xuống, bị lực nổ làm té ngã, may là có mặc khải giáp nên không có bị thương, hắn hùng hùng hổ hổ đứng lên.
Lý Cường quay đầu nhìn kho vũ khí, cắn răng nói: " Vô luận thế nào các ngươi ráng trụ một lát cho ta." Hắn cầm lấy ba quả cầu đỏ, đột nhiên ném vào chính giữa đường hầm sau đó mới lao vọt về hướng kho vũ khí.
Đây là một kho vũ khí nhỏ, đồ vật cũng không nhiều lắm, tốc độ Lý Cường cực nhanh, chỉ trong chốc lát toàn bộ vũ khí đều bị lấy hết không còn gì. Lúc này, Khảm Khảm Kỳ đã không còn chống cự được nữa.
Lý Cường hét lớn: " Mau lui về động khẩu, nhanh một chút!"
Trong đại sảnh sương khói đằng đằng, năng lượng quang cầu xẹt qua không khí phát ra âm thanh "sưu sưu" kỳ quái. "phách phách ba ba" những viên đá nhỏ bị kích nổ, một mùi vị nồng nặc tràn ngập trong đường hầm.
Triệu Trì và Khảm Khảm Kỳ may mắn có hộ thân ngọc phù bảo vệ, không bị thương gì lớn. Ba người chật vật hướng động khẩu thối lui, Nạp Thiện vẫn ôm chặt cái rương, hắn thật sự là quá thích mấy quả cầu đỏ này. Text được lấy tại TruyenGG
Lý Cường nắm chặt Khảm Khảm Kỳ, ném hắn về phía động khẩu. Sau đó lại ném Triệu Trì, Nạp Thiện và tên lính râu xồm vào trong động, binh lính cũng đã xông vào đại sảnh. Trong chốc lát, loạn thương cùng phát, biến đại sảnh thành một mảnh hoang tàn. Trên thân Lý Cường trúng hơn mười phát quang cầu, huyết nhục trên người lập tức tan nát, may mắn hắn đã vận một chút chân nguyên lực nên mới bảo vệ được cơ thể.
Quỵ trên mặt đất, Lý Cường xem như đã biết được uy lực của tích thương. Đột nhiên hắn nhìn thấy Nạp Thiện để lại cái rương, nhịn không được khẽ nở nụ cười.
Vô số binh lính tay cầm tích thương, khải giáp và tí thuẫn trên người sáng lên, chậm rãi đi lại gần.
Bọn họ nhìn thấy một người huyết nhục cơ hồ tan nát, gục trên cái rương lớn, dường như đã chết. Bọn lính thở phào nhẹ nhõm, hạ đầu thương xuống, một quan quân mặc hồng giáp, dùng tích thương trong tay đẩy đẩy cỗ thi thể, hắn muốn nhìn một chút đây là người nào, lại dám tới nhiễu loạn kho vũ khí.
Tích thương đem người nọ lật trở lại, mặt đầy máu tươi, cũng không nhìn ra là ai, quan quân đó ngẩng đầu nhìn chung quanh, không lý giải vì sao hắn vào đây được.
Đột nhiên, người nọ mở hai mắt, trong mắt chớp động tử quang.
Chỉ thấy hắn cười một tiếng dài, hai tay huơ trên cái rương một chút, người đã chớp động bay lên, có binh lính nghe hiểu lời hắn lưu lại: " Haha, gặp lại sau, một đám ngu xuẩn!"
Đến lúc này, quan quân kia mới nhìn thấy rõ cái rương lớn chứa đầy Hồng Bạo Đạn có uy lực kinh người. Toàn bộ chúng đã lóe thành hình tròn, khiến y kinh hãi đến cả trái tim cũng rớt xuống.
Lý Cường dùng chân nguyên lực phi khỏi đại sảnh rớt trên động khẩu, thân hình vừa tiến vào thì đã thấy Khảm Khảm Kỳ ba người vẫn còn đang đợi hắn. Ngay cả thời gian mắng chửi cũng không có, hắn vận kình đem cả ba người và tên tù binh nhảy xuống đường hầm.
Đường hầm đột nhiên bắt đầu lay động, từng tiếng nổ như sấm trầm muộn truyền đến, cả năm người rơi vào dưới khúc quanh đường hầm. Nạp Thiện kinh hồn không ngừng nói: " Lão Đại, ngươi dùng đồ vật gì mà lại chấn động lớn thế này a?"
Lời còn chưa dứt, cả đường hầm rung động dữ dội, những khối đá lớn nhỏ từ vách đường hầm bung ra, rớt xuống phía dưới. Triệu Trì dùng tích thương gạt hai tảng đá lớn trên đầu, nói: " Không được, càng ngày càng nhiều quá!"
Nạp Thiện phi phi nói: " Nói bậy, cái gì càng ngày càng nhiều, thật không cát lợi!"
Lý Cường cười nói: " Cũng nhờ ngươi lưu lại bảo bối, ta đã cho toàn bộ bọn chúng nổ tung hết, haha…" Nở ra hai tiếng cười, hắn cảm thấy có chút không đúng, hỏi: " Nạp Thiện, còn có đường nào đi không? Mẹ kiếp, nổ thật lớn quá!" Cả ba người lẫn tên tù binh sắc mặt đều khẩn trương, mọi người đều nghe được thanh âm oanh long oanh long thật lớn.
Nạp Thiện run rẩy nói: " Chạy nơi nào bây giờ? Còn có ai có thể chạy qua hỏa tướng? Sớm biết vậy thà rằng ở dưới chịu bị loạn thương đánh chết!" Mọi người đều dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Lý Cường.
Một cỗ sóng nhiệt cuồn cuộn cuồn cuộn truyền đến, từ dưới thông đạo đi lên.
" Leo lên, phải nhanh leo lên, nhanh!"
Cả năm người cố gắng trèo lên trên, mọi người chỉ cảm thấy ở sau lưng càng ngày càng nóng. Lý Cường đi phía sau lưng họ, xem ai không có lực trèo tiếp thì giúp đẩy lên. Dần dần, trong thông đạo sương khói tràn ngập, ngoại trừ Lý Cường thì bốn người lên tục thở dốc, Khảm Khảm Kỳ ho khan nói: "Không, không được, hết hơi rồi, không thở nổi!"
Lý Cường cấp tốc lấy ra bốn cái khăn, đưa cho mọi người nói: " Tự mình tiểu lên khăn rồi bịt lên mũi, nhanh lên một chút, đừng có trì hoãn."
Nạp Thiện nghe lời nhất, liền đem khăn để xuống dưới khố, ba người kia đành làm theo. Chốc lát mọi người dùng khăn bịt lên mũi, duy chỉ có Nạp Thiện khổ sở nói: "Lão Đại, tiểu không ra phải làm sao?"
Lý Cường nghe vậy thiếu chút nữa rớt xuống dưới đường hầm, mắng: " Mụ nội ngươi, đi tiểu còn muốn lão tử quan tâm. Lại đây, ngươi tiểu đi!"
Tù binh kia nghe xong Khảm Khảm Kỳ phiên dịch, cười khổ đưa cái khăn xuống dưới khố tiểu.
Khói lửa tiếp tục dâng lên cao, Nạp Thiện bịt khăn lên mũi, hàm hồ nói: "Mẹ nó, nước tiểu của bạch quỷ tử thúi quá, tức chết ta thôi!" Ánh mắt hắn đảo qua nham bích, mừng rỡ kêu lên: " Haha, các ngươi hãy nhìn lên trên, phi..mẹ kiếp..:" Vì hắn quá kích động làm mùi hôi của nước tiểu trên khăn chui vào trong miệng, một cỗ xú vị xông lên não.
Lý Cường ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là có một cái thông đạo, trong lòng cao hứng đánh một cái lên đầu Nạp Thiện, cười nói: "Tốt, công đầu của Nạp Thiện!"
Trong lòng Nạp Thiện chửi lên, một cái vỗ này làm hắn phải hít thêm một hơi nước tiểu, nghĩ thầm sau này làm sao mà ăn cơm a, thật là xui xẻo vô cùng.
Mọi người chật vật lánh vào trong thông đạo, Nạp Thiện bỏ cái khăn trong tay xuống, liên tục hít thở không ngừng, tựa trên vách cười ha hả, thanh âm dần trở nên thút thít cuối cùng thì òa khóc to.
Trải qua một phen từ sống đến chết rồi từ chết trở lại sống kinh nghiệm nên không ai chê cười hắn, chỉ mặc cho hắn khóc cho đã.
"Đã tốt hơn, cứ vậy bị mọi người chê cười" Nạp Thiện lau nước mắt, cười nói: "Mẹ nó, không nghĩ Nạp Thiện ta cũng biết khóc!"
Triệu Trì và Khảm Khảm Kỳ cơ hồ vỗ vai hắn như an ủi. Lý Cường nói: " Đường hầm này không biết dẫn đến đâu, chúng ta phải cẩn thận!"
Hắn nhìn thoáng qua Nạp Thiện, hỏi: " Sao rồi, có thể đi được không?"
" Được! Có gì mà không được, Nạp Thiện ta cũng là từ người chết mà đi ra, từ nay về sau uy phong tám phương!" Vừa nói vừa ưỡn ngực, chỉ nghe "đông" một tiếng, hắn kêu đau:" Ai yêu, đụng đầu rồi!" Mọi người đồng thời nở nụ cười, hào khí nhất thời dâng lên.
Cũng không biết đã qua bao lâu, mọi người càng đi càng xa.
Rồi cũng tới một nơi có nhiều ngã rẽ, Nạp Thiện ủ rũ cúi đầu nói: " Mẹ nó, đầu cũng muốn hôn mê rồi, biết đi đường nào đây?"
Tù binh râu xồm đột nhiên hướng vào một thông đạo bên cạnh lăn xuống, Khảm Khảm Kỳ chụp không trúng hắn, tức giận quát to một tiếng: "Nhanh, đuổi theo hắn!" Theo sát hắn cũng tuôn ngay theo sau, còn ba người còn lại ứng phó không kịp, Lý Cường mắng: "Mẹ kiếp…" Rồi cũng vọt theo.
"A…"
Một tiếng kêu thê lương vang lên, đó là thanh âm của tên râu xồm. Khảm Khảm Kỳ sợ đến run cả người, nhưng thân thể khống chế không được, vẫn cứ lăn xuống không ngừng. Bỗng nhiên hắn cảm nhận được thân thể không còn chỗ trụ, cũng thất thanh la lên một tiếng.
Chỉ trong một sát na, tay của Lý Cường chộp được hắn, lực nắm quá mạnh làm Khảm Khảm Kỳ cảm thấy bờ vai đau nhức, lại bật tiếng kêu đau đớn.
Trong lòng Lý Cường vô cùng khẩn trương, hắn nghe được âm thanh của Triệu Trì và Nạp Thiện cũng đang rơi xuống từ phía sau, bốn phía tối đen, bằng vào nhãn lực của người tu chân như mình và cảm giác cũng cực kỳ nhạy cảm, thân thể bay lui ra sau, sử dụng Thiên Cân Trụy trụ vững trên tường.
" Nắm vào người ta, bên dưới là chân không đó!"
" Nghe được, lão Đại!" Triệu Trì thân thủ rất cao, nghe được cảnh cáo thì tốc độ đã chậm lại, khi đến bên thân Lý Cường thì đã từ từ trôi tới rồi dừng lại.
Nạp Thiện có thể nói là không may mắn, đầu của hắn chúc xuống dưới, thân thể làm tung lên đá vụn bụi mù, khi lăn xuống tới dưới miệng đã vội kêu lên: "Lão Đại cẩn thận…"
"Binh!"
Nạp Thiện kêu thảm thiết: "Ai yêu, lão Đại…cái đầu của ngươi…ô ô…đầu của ngươi so với nham thạch còn cứng hơn…đau…"
Lý Cường tạm thời không thể động đậy, trên đầu phải chịu Nạp Thiện, tay phải giữ lấy Khảm Khảm Kỳ, còn tay trái ôm lấy Triệu Trì.
"Triệu đại ca, không biết bên dưới là cái gì, ngươi đi xem thử, nắm lấy sợi dây, ta sẽ giữ ngươi!"
Lý Cường lấy ra một cây tinh bổng dài, nhẹ xuất một cái, một màu sáng xanh nhu hòa tỏa ra, tay đưa qua nói: "Cẩn thận, cái này cho ngươi!"
Triệu Trì đem tinh bổng cắn trong miệng, theo sợi dây tuột xuống dưới.
Một lúc lâu thanh âm của Triệu Trì từ phía dưới mơ hồ truyền đến, Nạp Thiện hỏi: "Lão Đại, hắn nói cái gì? Ta nghe không rõ ràng lắm."
Lý Cường thở ra một hơi, nói: "Không có gì, Khảm Khảm Kỳ ngươi cũng xuống đi, Nạp Thiện chuẩn bị!"
Chỉ chốc lát sau, ba người rốt cuộc cũng xuống tới, chỉ thấy tù binh râu xồm giờ óc não đã nát như tương, chết trên một tảng đá, Khảm Khảm Kỳ mắng: " Chạy, cho ngươi chạy chết đi!"
Lý Cường xem xét mọi nơi, đây là một cái phễu lớn trống không, đá lớn đá nhỏ đầy đất, khi tinh bổng chiếu xuống có vẻ phi thường quỷ dị, trên mặt đất có rất nhiều tinh thạch lóe lên.
Nạp Thiện đã cạy trên mặt đất ra một khối tinh thạch, Lý Cường hỏi: "Mọi người có nghe được thanh âm gì không?"
"Không có, ta chỉ thấy yên tĩnh thôi!" Triệu Trì lắng nghe một hồi, nói.
"Ta có nghe tiếng nước mưa, mọi người theo ta đến đây." Lý Cường một đường đi tới, ba người theo sát phía sau.
Qua một khối nham thạch lớn, có một cái khe lớn trước mắt, giọt nước mưa rõ ràng phát ra từ đây.
Giơ cao tinh bổng, thuận theo tiếng nước mưa rơi đi đến, thật nhanh đã thấy có một hồ nước ngay trước mặt họ, mọi người hoan hô uống nước ừng ực. Triệu Trì rất nhanh tìm quanh một vòng, cười khổ nói: "Nơi này không có thông đạo, phải quay trở lại."
Nạp Thiện đặt mông ngồi trên mặt đất, ủ rũ nói:"Quay đầu lại? Làm sao a, ai, lão Đại, ngươi nói phải làm sao?"
Lý Cường ngồi bên bờ hồ, tạt nước rửa mặt, nói: "Ta nghĩ phải xuống dưới nước."
Nạp Thiện kêu lên: " Lão Đại, ngươi không phải lúc này lại muốn đi tắm hả?"
Lý Cường cười mắng: " Nạp Thiện, ta phát hiện ngươi rất thích nói hưu nói vượn, cẩn thận lão Đại cắt lưỡi ngươi. Ta chính là đang nghĩ có thể dưới nước có thông đạo, đi trước xem xét một chút, các ngươi ở đây đợi đừng đi loạn, biết không?"
"Tõm!"
Lý Cường nhảy vào trong nước, ba người Nạp Thiện nhìn mặt nước rung động rồi lại an tĩnh trở lại, chỉ nghe "đích đát,đích đát" âm thanh tiếng nước rơi xuống, có vẻ vô cùng âm trầm.