Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 301

Sương trắng nồng đậm chưng đằng bốc lên, theo tiếng rít đến gần, sương trắng bỗng nhiên tiêu tán, một cỗ cuồng phong hoành đảo qua, Lý Cường vội vàng tương phòng ngự của thần trận chuyển tới lớn nhất.

Lưỡng Cực Bình làm trận nhãn đột nhiên phun ra một đạo tử quang, tiếp theo một đạo bạch quang hiện lên, thần chú phù văn đang phiêu phù trong thần trận hóa thành đoàn đoàn kim quang, hướng bên bờ thần trận bay đi.

Cơ hồ đồng thời, cuồng phong hung hăng đánh vào trên thần trận, phát ra tiếng vang to thành chuỗi xuyến thật kịch liệt.

Thần chú phù văn huyễn sanh huyễn diệt, vô cùng vô tận dũng khởi ra ngoài, hóa giải áp lực do cuồng phong mang đến.

Trong lòng Lý Cường thoáng dễ dàng một chút, hắn thỉnh thoảng đánh ra vài thủ ấn linh huyền, là vì bổ sung linh lực cho thần trận vận chuyển.

Bây giờ hắn đã thể ngộ được chỗ tốt của thần trận, thứ này so với cấm chế còn sử dụng tốt hơn. Cấm chế hoàn toàn nhờ vào thần dịch lực ngưng kết, không có vật gì để dựa vào, bố trí phi thường nhanh, nhưng không sử dụng tốt như thần trận. Hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu dùng cấm chế gia cố thần trận, có lẽ hiệu quả sẽ rất tốt.

Hắn thử đánh ra vài cấm chế, cũng quả nhiên, cấm chế và thần trận kết hợp lại, uy lực tăng mạnh rất nhiều.

Lý Cường không nhịn được mừng rỡ, chỉ cần thần trận kiên cố, thần kiếp đối với mình sẽ tạo nên thương tổn rất ít. Mặc dù hắn còn không biết thần kiếp thật sự là như thế nào, cuồng phong trước mắt còn không được xem như thần kiếp.

Cả không trung âm trầm trầm, cuồng phong vẫn không dừng lại.

Trong lòng Lý Cường nghi hoặc, đây là thần kiếp gì? Nhưng lập tức hắn liền hiểu được đây là cuồng phong gì.

Gió không có sắc thái, mà hắn lại nhìn thấy gió lại có màu lam nhạt, bên trong còn giáp tạp ánh sáng lòe lòe gì đó, nhìn không ra là cái gì.

Gió màu lam nhạt chàng vào Độ Kiếp thần trận, trong phút chốc Lý Cường cảm thấy được thần trận hoảng động một cái, hắn vội vàng vận chuyển trận pháp, rất nhanh hóa giải áp lực do cuồng phong mang đến.

Loại gió màu lam nhạt này âm hàn vô cùng, nếu không có thần trận phòng hộ, bị gió chạm vào, mặc dù không có nguy hiểm quá lớn, nhưng lại khiến cho hành động của hắn trì hoãn xuống tới.

Thần trận chuyển đổi thật nhỏ, gió màu lam nhạt không ngờ biến thành vật chất giống như chất lỏng, hơn nữa rất nhanh đọng lại, cũng may có thần trận chống đỡ, cố thể hình thành thần trận xuất ra một khoảng trống rỗng. Chung quanh nhất thời an tĩnh xuống.

Lý Cường hoàn toàn không rõ trạng huống, chỉ có thể tử thủ thần trận chờ đợi biến hóa.

Đột nhiên Lý Cường phát giác thần trận có dấu hiệu thoát lên khỏi mặt đất, trong lòng không khỏi cảm thấy bối rối. Hắn vừa suy tư, lập tức hiểu được, nguyên lai cuồng phong hình thành cố thể là muốn đem mình bắt được, sau đó bạt lên khỏi mặt đất.

Hắn không chút do dự đem trận pháp chuyển đổi, một trận " phách ba" vang lên, thần trận phát ra lực đánh sâu thật lớn. Đây là pháp môn công kích duy nhất.

Một tiếng nổ ầm ầm, cố thể bao phủ thần trận giống như một cái lỗ hổng, quay cuồng biến mất tại không trung. Lý Cường nhìn thấy một trận tâm hàn, nếu cùng thứ nọ đồng thời bay ra, thì tự mình sẽ phải đối mặt với uy lực của Thần Phạt Chi Nhãn.

Liên tục kinh nghiệm vài lần đánh sâu vào, Lý Cường cảm thấy thần kiếp còn không đáng sợ như tiên kiếp, bằng vào thần trận rất dễ dàng lướt qua, cũng không bị bao nhiêu thương tổn.

Hắn nghĩ thầm có lẽ kinh nghiệm vừa rồi căn bản không phải là thần kiếp gì, tự mình cũng không đạt được trình độ để độ kiếp, bây giờ phát sinh hết thảy có lẽ là dư âm của thần kiếp, tự mình cũng không có chính thức đối mặt với thần kiếp.

Do vị trí của Lý Cường tốt phi thường, hắn đứng ở trung gian Thanh Đế, Thiên Cô và Bác Tụ, uy lực do thần kiếp sinh ra đều được ba người chống đỡ, có thể ảnh hưởng Lý Cường chỉ có một bộ phận, hơn nữa trước tiên hắn đã bố trí một phòng ngự thần trận, bởi vậy thần kiếp đối với hắn tựa hồ không có gì thương tổn. Trừ phi ba người Thanh Đế bị thần kiếp đánh bại, nếu không hắn không có gì nguy hiểm.

Lý Cường tâm tình tốt hơn, hắn biết dựa vào tu vi bây giờ, nếu thần kiếp toàn lực phát động, thì tự mình cơ hồ chết chắc, cho dù có tấm thân bất tử cũng không hữu dụng. Tấm thân bất tử cũng chỉ nói mà thôi, nếu như bị Thần Phạt Chi Nhãn hút vào, có lẽ ngay cả thần nhân đều cũng trốn không thoát, huống chi hắn chỉ là một tu thần giả.

Lại một lần công kích qua đi, Lý Cường xác định, thần kiếp tuyệt không phải nhằm vào hắn mà tới, hắn chỉ là người bị liên lụy.

Trạng huống bây giờ như là bị lửa cháy lan tới hồ cá, hắn chỉ là con cá trong hồ đó, tất cả nước trong hồ cũng đều bị dùng để cứu lửa, bây giờ hắn chỉ có thể trông đợi lửa ngay cửa thành nhỏ một chút, nếu không nước bị lấy hết, thì con cá như hắn cũng chết khô mà thôi.

Ba người Thanh Đế đã trải qua điều gì, Lý Cường nhìn không thấy, cũng nghe không được, có mấy lần hắn nhịn không được muốn đi xem, loại cơ hội này thật sự rất khó được, nhưng sự sợ hãi đối với thần kiếp đã ngăn trở ý nghĩ mạo hiểm của hắn.

Dư chấn của thần kiếp càng ngày càng nhẹ, ý nghĩa thần kiếp đang toàn lực đối phó ba người Thanh Đế.

Lý Cường khoanh chân ngồi ở vị trí trận nhãn, trước người đặt Lưỡng Cực Bình, hắn cũng tính toán sẽ tu luyện.

Có thần trận phòng ngự, hắn cơ bản không cần lo lắng. Vừa rồi liên tục ăn nhiều thần đan như vậy, làm không tốt rời đi Thần Phạt Chi Nhãn sẽ bộc phát, mặc dù có Tử Giản bình hành lực lượng, nhưng hắn rất rõ ràng, Tử Giản cũng không phải vạn năng.

Vào lúc này mà tu luyện, cũng chỉ có Lý Cường dám làm như thế. Hắn bắt đầu cổ động Kim Tôn Thần Tâm, nhất thời đại lượng linh lực điên cuồng dũng mãnh vào Thần Tâm, đây là linh lực trầm tích trong cơ thể hắn.

Do đã ăn rất nhiều thần đan, đại lượng linh khí chưa kịp chuyển đổi hóa thành linh lực, trên người hắn lắng đọng xuống tới, nếu không có Tử Giản trợ giúp bình hành, hắn đã sớm tự bạo xong đời.

Lần này Lý Cường bắt đầu dùng Kim Tôn Thần Tâm chuyển đổi linh lực, linh lực lắng đọng lập tức bộc phát ra.

Phi thường may mắn chính là Lý Cường ngồi ngay trận nhãn của thần trận, thần trận lúc đang vận chuyển, những linh lực dư thừa đã bị thần trận kịp thời hút đi. Tu vi Lý Cường lại tăng lên mạnh mẽ, hắn tiến vào cảnh giới tầng thứ hai của Thất Tinh Thiên – Hy Sinh Chi Tâm.

Thần trận có được linh lực thật lớn cung cấp, bắt đầu cấp tốc vận chuyển.

Thần trận vốn chính là từ trên thần giáp biến hóa mà tới, nó có đặc tính của Diễn Chú Thần Giáp, theo thần trận vận chuyển, Diễn Chú Thần Giáp không ngờ cũng xảy ra biến hóa. Lý Cường vô tình, đã khải động việc tu luyện thần giáp.

Diễn Chú Thần Giáp phát ra quang hoa ánh sáng như ngọc, thần chú giáp trên mặt giáp rất nhanh hướng thần trận dũng mãnh tiến tới.

Lý Cường không có để ý tới biến hóa của thần giáp, hắn đang lúc cực lực hóa giải linh lực, hóa giải không được, hắn đã cố gắng khu chạy tới bên ngoài cơ thể, loại phương pháp tu luyện này thật sự là xa xỉ, cũng may có thần trận hấp thu, đại lượng linh lực cũng không có lãng phí.

Theo công lực tăng trưởng rất nhanh, linh lực trầm tích trong cơ thể, cơ bản đều cũng chuyển hóa thành thần dịch lực.

Thần trận bên ngoài cùng Diễn Chú Thần Giáp tác dụng cho nhau, không ngờ cũng hình thành một Hư Hình thần trận, chủ thể nhờ vào Diễn Chú Thần Giáp, lúc Lý Cường thu công đứng lên, thì thần trận cũng biến mất trên thần giáp, Lưỡng Cực Bình cũng bám vào lưng hắn. Thần kiếp cũng trùng hợp đình chỉ lại, đại địa một mảnh quang minh.

Lý Cường cảm thấy kỳ lạ, trong lòng nói thầm: " Chẳng lẽ là thần kiếp kết thúc?" Ngẫm lại cũng không đúng, thần kiếp cũng tuyệt không đơn giản như vậy.

Tâm niệm vừa động, thần trận lại xuất hiện lần nữa. Lý Cường có thêm một thần trận có thể tùy lúc xuất hiện, hắn không khỏi tin tưởng tăng nhiều.

Trên bầu trời hiện ra màu lam đen, tinh không lại xuất hiện, Thần Phạt Chi Nhãn đọng lại ở thái không trung. Thân hình Lý Cường bắt đầu tăng lớn, đại địa dưới chân nhanh chóng thu nhỏ lại.

Mắt nhìn Thiên Cô, Thanh Đế và Bác Tụ một lần nữa xuất hiện, lực tê xả thật lớn lại tiếp tục hoành hành.

Lý Cường kinh ngạc phát giác, ba người Thanh Đế có vẻ có chút chật vật, ba người đã trải qua một hồi tranh đấu kịch liệt.

Lý Cường không biết dùng Tâm Ngữ, hắn không cách nào hỏi mấy người Thanh Đế làm sao vượt qua thần kiếp.

Tâm Ngữ của Thanh Đế vang lên: " Thần kiếp kế tiếp càng thêm lợi hại, tiểu tử kia tự mình chú ý, chúng ta đã vô lực bận tâm an nguy của ngươi, ai, không nghĩ tới thần kiếp là như thế này." Xem tình hình, uy lực của thần kiếp làm cho bọn họ ăn không ít đau khổ.

Lý Cường gật đầu ý hiểu, tỏ vẻ không cần Thanh Đế bọn họ quan tâm, bây giờ hắn đúng là tin tưởng mười phần.

Thiên Cô lộ ra một tia cười khổ rất hiếm thấy, nàng phát giác Lý Cường có chút sơ ý khinh thường, liền dùng Tâm Ngữ nhắc nhở: " Đừng khinh thường, ngươi còn không có chính thức nhìn thấy thần kiếp."

Bất kể thần kiếp là có dạng gì, mỗi người ở đây đều cũng không hy vọng Lôi Kiếp Thai lại đi tới quá gần Thần Phạt Chi Nhãn. Cho dù không có thần kiếp, chỉ cần đến gần Thần Phạt Chi Nhãn, bốn người đã cảm thấy ăn không tiêu. Dưới chân Lôi Kiếp Thai có thần trận của Huyễn Thần chánh điện làm hậu thuẫn, hoàn toàn có thể chống đỡ hấp lực của Thần Phạt Chi Nhãn, nhưng người trên thai tử lại phải trực tiếp đối mặt với cỗ hấp lực này, thật sự là khổ không sao nói nổi.

Thanh Đế cũng không có nghe Lý Cường nói chuyện, suy tư chốc lát hắn mới hiểu được, Lý Cường không biết dùng Tâm Ngữ. Hắn đơn giản tương Tâm Ngữ Thần Thuật nói cho Lý Cường.

Dựa vào tu vi bây giờ của Lý Cường, chỉ cần nhớ kỹ Thần Thuật công pháp, lập tức có thể học xong. Hắn dùng Tâm Ngữ hỏi: " Thần kiếp sắp kết thúc hay sao?"

Thanh Đế lắc đầu, dùng Tâm Ngữ trả lời: " Chấm dứt? Hẳn là chính thức bắt đầu mới đúng, ngươi cẩn thận một chút, chúng ta phải toàn lực ứng phó, không cách nào chiếu cố ngươi nữa."

Lý Cường nói: " Ta biết, đừng động ta, đối tượng của thần kiếp không phải là ta, cảnh giới không tới, thần kiếp cũng không nên tới." Hắn âm thầm cầu khẩn, chỉ mong thần kiếp đừng tìm tới mình.

Lần này ba người Thanh Đế đều tự biết mình, thần kiếp phải tự mình chống đỡ, nhưng Lôi Kiếp Thai cũng không lớn, ba người triển khai phòng ngự xong, Lý Cường liền bị cô lập.

Hình dáng của Lôi Kiếp Thai đã thay đổi, trở thành một bình thai hình vuông. Thanh Đế cẩn thận đi tới một góc, Thiên Cô và Bác Tụ cũng chia nhau chiếm một góc, chỉ có Lý Cường còn hồ đồ ngây ngốc đứng ngay giữa.

Thiên Cô nói cho Lý Cường: " Tiểu tử ngốc, nhanh đi chiếm một góc, đứng ngay giữa thì ngươi sẽ thảm đó."

Lý Cường lại càng hoảng sợ, cuống quýt chuẩn bị di động.

Tâm Ngữ của Thanh Đế vang lên: " Chân không thể cách mặt đất, cần phải động từng chút một…"

Lý Cường âm thầm cười khổ, hắn phát giác chỉ động một chút mà phải hao phí đại lượng thần dịch lực, cũng may vừa mới tiến vào cảnh giới thứ hai của Thất Tinh Thiên, công lực lại cuồng trướng lên, miễn cưỡng có thể kháng ngự được hấp lực của Thần Phạt Chi Nhãn.

Hắn thong thả na di tới một góc, lập tức phóng xuất thần trận, chống đỡ hết thảy hấp lực có thể xé rách.

Lôi Kiếp Thai lại di động về phía trước chừng một trăm mười công lý, lẳng lặng đứng ở thái không trung, tựa hồ đang đợi cái gì. Nguồn tại http://TruyenGG

Lý Cường nghi hoặc nhìn chung quanh, khoảng cách một trăm mười công lý cũng không gia tăng thêm bao nhiêu hấp lực. Hắn nhìn thấy bộ dáng của ba người Thanh Đế đều cũng rất khẩn trương, nghĩ thầm: " Chẳng lẽ sẽ ở chỗ này chờ đợi thần kiếp chính thức hay sao?"

Lôi Kiếp Thai phát ra hồng quang nhu hòa, chỉ chốc lát sau lại chuyển thành vầng sáng màu lam. Lý Cường trải qua biến hóa vừa rồi, biết đây là dấu hiệu bắt đầu thần kiếp.

Bình Luận (0)
Comment