Cuối cùng cũng nói ra rồi.
Tống Song Dung ngây người một lúc, chiếc hộp trong tay cậu nặng trĩu, cậu nắm chặt tay cầm muốn lấy lại tinh thần, định nói những lời chia tay nhẹ nhàng lịch sự nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lên lầu từ ngoài cửa.
Bước chân chậm rãi, xen lẫn là những lời nói chuyện rất nhỏ.
Tống Song Dung ngay lập tức nhận ra là đôi vợ chồng giáo sư đã nghỉ hưu ở nhà bên cạnh. Vào buổi chiều hôm đi xăm, khi cậu ra khỏi nhà vừa đúng lúc gặp được họ, nghe hai người bảo sẽ đi nghe hòa nhạc rồi cùng ăn tối, cậu đã mỉm cười chúc phúc ông bà rồi vui vẻ đi đến tiệm xăm, trong lòng nghĩ dù Lý Ngọc không có thời gian và cũng không hứng thú với âm nhạc, nhưng trời lạnh thế này hai người ở nhà cùng nhau cũng tốt.
Cậu còn không ngăn được mình tưởng tượng một chút, hy vọng khi Lý Ngọc về hưu có nhiều thời gian hơn, rồi đột nhiên thay đổi tính tình, vậy thì họ cũng sẽ có thể cùng nhau đi nghe một buổi hòa nhạc trước khi mùa đông đến.
Âm thanh đóng cửa từ nhà bên cạnh vang lên, Lý Ngọc đứng thẳng người trước khi Tống Song Dung kịp lên tiếng, trông hắn như có điều gì đó muốn nói nên Tống Song Dung thu lại những lời khách sáo sắp miễn cưỡng nói ra, chờ đợi Lý Ngọc mở lời.
Lý Ngọc cúi đầu nhìn cậu vài giây, dáng vẻ rất kiên nhẫn, "Em có biết tỷ lệ hối hận của con người khi đưa ra quyết định trong lúc tức giận là bao nhiêu không?"
Dừng một lúc hắn lại bổ sung: "Là em không ra sân bay đón anh, rồi lại tự ý xăm mình, anh không hiểu lý do khiến em nổi giận là gì."
Tống Song Dung bị câu hỏi này làm cho ngẩn người, đầu tiên cảm thấy buồn cười, rồi sau đó lại thấy nhẹ nhõm, việc cậu quyết định chia tay nhưng lại phải cẩn thận lựa chọn lời nói để không làm tổn thương lòng tự trọng của Lý Ngọc bỗng trở nên thật ngớ ngẩn.
"Là 100%," Tống Song Dung trả lời, "Quả thật rất cao."
Lý Ngọc có lẽ không hài lòng với con số nghe giống một đáp án đoán bừa như vậy nhưng vẫn không phản bác, hắn nhíu mày tiến lại gần định nhận lấy chiếc hộp từ tay Tống Song Dung, khuyên nhủ: "Đừng nói những lời giận dỗi như vậy."
"Em không giận," Tống Song Dung bình tĩnh nhìn hắn: "Nhưng em thật sự hối hận, việc đi xăm đúng là bốc đồng."
Nghe cậu nói vậy, sắc mặt Lý Ngọc có chút dịu lại.
Làn da dưới xương sườn đã không còn cảm giác đau đớn nữa, thợ xăm nói cơ địa Tống Song Dung lành tính nên sẽ hết sưng rất nhanh thôi, qua hết đêm nay màu sắc của hình xăm sẽ đẹp hơn.
"Ở bên anh cũng là bốc đồng," Tống Song Dung cố kìm nén cảm giác cay xè nơi khóe mắt, nhìn thẳng vào Lý Ngọc, "Đã sai trong hai năm, giờ sửa lại cũng còn kịp."
Mặt Lý Ngọc biến sắc, lộ ra vẻ ngơ ngác. Tống Song Dung không muốn nhìn thêm nữa, cậu cúi đầu từ từ nói: "Lý Ngọc, hoa của anh em chăm chết mất rồi, anh nói đúng, em quả thật luôngây thêm phiền phức cho anh. Vậy nên chúng ta..."
"Chúng ta vẫn nên thôi đi." Cậu nói, giọng không lớn nhưng rất rõ ràng.
Sự im lặng giống như một tấm màn sân khấu, chậm rãi và nặng nề hạ xuống.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Tống Song Dung mới nghe thấy tiếng Lý Ngọc, là một câu khẳng định: "Em hối hận vì đã ở bên anh."
"...Ừm." Cổ họng nghẹn lại một lúc lâu, Tống Song Dung mới nói hết câu: "Chia tay sớm sẽ tốt cho cả hai chúng ta."
"Tốt ở chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng tốt."
"Có thể cho ví dụ không... Anh không hiểu."
Tống Song Dung cũng không biết, nhưng vẫn đưa ra câu trả lời: "Anh có thể không phải tiếp tục chịu đựng cuộc sống hỗn độn này nữa."
"Anh không có ý như vậy..." Lý Ngọc nói được nửa chừng liền khựng lại, hình như nhớ ra mình vừa mới chỉ trích thói quen sinh hoạt của Tống Song Dung nên lời vốn đến miệng rồi lại sửa thành: "Anh quen rồi."
"Nhưng em rất mệt," Tống Song Dung ngước mắt lên, nhìn vào yết hầu của Lý Ngọc, "Em không muốn tiếp tục sống mệt mỏi như thế nữa."
Yết hầu hắn chuyển động, Lý Ngọc phân tích rất rõ ràng: "Em cảm thấy mệt là vì em không biết sắp xếp thời gian hợp lý, để mọi thứ chồng chất lại với nhau rồi mới giải quyết, thêm vào đó là thể lực của em quá kém, tự nhiên sẽ thấy mệt."
"Anh đã nhắc nhở em, nhưng em không chịu thay đổi." Cuối cùng hắn đưa ra kết luận: "Đây không phải là vấn đề của anh, cũng không phải lý do để em hối hận."
Tống Song Dung ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lý Ngọc một lúc, thấy ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc, suýt chút nữa thì quên mất...người này còn đang mặc trên người áo thun của một trường đại học hàng đầu trong nước, làm nghiên cứu toán học, giỏi nhất là phân tích logic và tranh luận, còn Tống Song Dung đối với môn Toán này chưa bao giờ có lên quan gì cả.
Trước đây Tống Song Dung thường học những chiêu trò quanh co từ khắp nơi rồi lại như còn mèo nhỏ tinh ranh âm mưu áp dụng tất cả vào Lý Ngọc, ví dụ như mỗi lần ăn uống sau khi xem phim, Lý Ngọc không hiểu tại sao cậu lại luôn uống rượu say mèm, Tống Song Dung giải thích là vì vui, khi Lý Ngọc liệt kê những tác hại của rượu thì Tống Song Dung lao vào hôn hắn, nụ hôn lộn xộn xen lẫn mùi rượu, rồi câu chuyện lại lạc sang hướng khác.
Khi làm những việc đó Tống Song Dung thấy rất thú vị, nhìn thấy vẻ bất lực của Lý Ngọc lại cảm thấy ngọt ngào, nhưng không biết từ khi nào, những câu chất vấn và chỉ trích lại khiến cậu cảm thấy căng thẳng, càng ngày càng khó mà chịu đựng nổi.
Tống Song Dung cảm thấy mình luôn không thể thuyết phục Lý Ngọc, cũng chẳng thể cãi lại được.
Cậu đứng tại chỗ, cuối cùng quan sát một vòng trong phòng, không khí ấm áp cứ như hiện tại không phải là những ngày cuối thu, bóng cây trên cửa sổ chỉ còn lại trơ trọi cành, đồng loạt nghiêng về phía bên phải, gió ngoài trời chắc hẳn đang rất lớn.
"Muốn nghĩ sao cũng được, em nói chia tay là nghiêm túc," Tống Song Dung quay người lại, cúi đầu thay ra đôi dép bông cùng màu với của Lý Ngọc rồi mang vào đôi giày thể thao, "Từ nay về sau..."
Lời chưa nói xong đã bị cắt ngang, Lý Ngọc từ phía sau ôm chặt lấy eo của cậu, cổ áo cotton chạm vào cổ Tống Song Dung, rất mềm mại, nhưng lời nói của Lý Ngọc lại cứng ngắc: " Tống Song Dung, anh không đồng ý."
"Em không hỏi ý kiến của anh." Tống Song Dung giơ tay lên cố gắng giằng ra, chiếc hộp có vẻ như đụng vào người Lý Ngọc, phát ra một âm thanh nặng nề, nhưng hắn vẫn không buông tay.
"Anh có thể giúp em sửa luận văn và báo cáo thực tập," Lý Ngọc tiếp tục nói, "Em không cần dậy sớm, thế sẽ không mệt nữa."
Từ khi nói ra lời chia tay cho đến lúc này, Tống Song Dung chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi và muốn khóc như vậy, như thể có một đám mây dông mắc lại ở cổ họng, lên không được xuống không xong, vừa ẩm ướt vừa căng trướng. Cậu không rõ là vì những nỗ lực trong thời gian qua của mình đã thành công cốc hay vì sự nhượng bộ không đúng trọng tâm của Lý Ngọc.
Thấy cậu im lặng, Lý Ngọc nghĩ rằng điều kiện của mình đã làm Tống Song Dung xiêu lòng, cánh tay hắn nới lỏng một chút.
Tống Song Dung nhân cơ hội thoát ra, hít một hơi thật sâu: "Em đã quyết định rồi, đồng ý hay không thì tùy anh," rồi quay người đi về phía cửa.
Cho đến khi mở xong ổ khóa đầu tiên, Lý Ngọc không động đậy cũng không lên tiếng, ổ khóa thứ hai được mở phát ra một tiếng "cách" rất rõ, giọng Lý Ngọc ngay sau đó vang lên: " Có phải em đã thay lòng rồi không?"
Đây có lẽ là lý giải hợp lý nhất mà Lý Ngọc có thể nghĩ ra, hắn lặp lại với ngữ điệu vô cảm: " Tống Song Dung, vì đã thay lòng nên em cảm thấy hối hận phải không?"
Tống Song Dung quay lại, Lý Ngọc cuối cùng cũng không còn khoanh tay nữa, hai tay hắn buông lỏng bên cạnh người, chiếc áo sơ mi kẻ được ánh sáng màu vàng chiếu vào trông rất ấm áp, lớp lông tơ mịn trên vải hơi rung rinh.
Khi mới yêu, Tống Song Dung học theo cách phối đồ trong phim để mua quần áo cho Lý Ngọc, nhưng sau vài lần thử, cậu nhận ra hắn hoàn toàn không hợp với những bộ đồ thời thượng. Trong ký ức của Tống Song Dung, Lý Ngọc luôn mặc áo sơ mi kẻ và áo phông, áo khoác lông vũ do trường phát, có xe nhưng vẫn kiên quyết đi bộ đến trường, thỉnh thoảng đi xe đạp cũ, không quen dùng thiết bị điện tử, trong tay hắn lúc nào cũng là xấp giấy viết đầy những công thức tính toán.
Thông minh, có chút kiêu ngạo, yêu cầu rất cao với bản thân và cả bạn trai.
Tống Song Dung không biết từ lúc "rất thích" trở thành "không dám thích" liệu có thể coi là thay lòng hay không.
Tống Song Dung im lặng nhìn Lý Ngọc rất lâu, thấy vẻ mặt hắn như đang muốn nghiên cứu tìm kiếm một tri thức nào đó mới, cậu tránh né mà nói: "Anh nên tìm người thông minh và điềm tĩnh hơn em."
Cửa có vẻ bị kẹt, Tống Song Dung phải đẩy hai lần mới mở được, ngoài cửa thoang thoảng mùi thức ăn từ bữa cơm chiều của nhà nào đó.
Đèn cảm ứng trong hành lang tắt, trước khi Tống Song Dung dậm chân, Lý Ngọc giơ tay gõ cửa, giúp cậu bật sáng đèn.
Tống Song Dung quay đầu lại: "Cảm ơn."
Lý Ngọc đứng trong khung cửa, nhìn có vẻ cao hơn, hắn gọi tên Tống Song Dung, cúi xuống nhìn cậu, ánh mắt lại trở về với vẻ tự tin: "Em nghĩ anh không tìm được à."
Sau đó đóng cửa lại.