Tối hôm đó Lý Ngọc đứng dưới tòa nhà ký túc xá của Tống Song Dung, mãi không thấy ánh sáng từ cửa sổ tầng bốn bật lên. Cho đến khi cổng trường đã đóng, nhân viên bảo vệ đi tuần phát hiện ra, không cho phép hắn tiếp tục ở lại, Lý Ngọc mới đành phải rời đi.
Hắn không muốn trở về ngôi nhà không có Tống Song Dung, vì vậy đi bộ đến Viện nghiên cứu. Trên đường đi Lý Ngọc không ngừng hồi tưởng lại cuộc trò chuyện tối nay với Tống Song Dung, từ ánh mắt đầu tiên khi Tống Song Dung nhìn hắn, đến câu nói cuối cùng của cậu.
Như Lý Ngọc mong muốn, Tống Song Dung thực sự thừa nhận thích hắn, nhưng ngay lập tức lại từ chối tái hợp, cậu nói: "Đừng gặp lại nữa." Yêu cầu này khiến Lý Ngọc cảm thấy lòng nặng trĩu.
Hắn chợt nhận ra mình có thể đã phạm phải nhiều sai lầm, dẫn đến sự việc dần dần đi đến kết quả không như mong muốn.
Từ khuôn viên trường phía nam đến viện nghiên cứu, quãng đường hơn bốn mươi phút đủ để Lý Ngọc xem xét lại toàn bộ sự việc ba lần, nhưng lần nào hắn cũng không hiểu, rốt cuộc mọi chuyện đã bắt đầu sai từ đâu.
Điều duy nhất hắn có thể chắc chắn là: nếu Lý Ngọc hắn không kịp thời sửa chữa sai lầm, để những lỗ hổng càng lúc càng lớn, thì tình cảm giữa hắn và Tống Song Dung theo lẽ tự nhiên cũng sẽ sớm đối mặt với đổ vỡ.
Khi đến viện nghiên cứu quẹt thẻ vào cửa, Lý Ngọc phát hiện cửa văn phòng của mình không đóng chặt, ánh sáng từ khe cửa chiếu ra.
Hắn bước đến đẩy cửa, nhìn thấy trợ lý của mình, Du Mộc Lâm, đang ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu chép gì đó lên giấy từ màn hình máy tính.
Nghe thấy tiếng động, Du Mộc Lâm ngẩng đầu nhìn qua, dừng lại một lúc rồi nói: "Sư huynh, sao anh lại đến đây?"
Lý Ngọc đóng cửa lại, chưa kịp trả lời thì Du Mộc Lâm lại hỏi: "Sư huynh, sao anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi vậy, hôm nay trời lạnh âm mười độ cơ mà."
Lý Ngọc khựng lại một chút mới nhận ra chiếc áo khoác lông vũ của mình đã bị Tống Song Dung lấy đi, nhưng trên đường đi hắn cũng không cảm thấy lạnh. Hắn chỉ ậm ừ với Du Mộc Lâm rồi đi vào phòng nghỉ, tìm một chiếc áo khoác dự phòng để mặc vào.
Khi ra ngoài hắn đi về phía bàn của Du Mộc Lâm: "Đang viết gì thế?"
Du Mộc Lâm phụ trách một đề tài nhưng đã hoàn thành vào cuối tuần trước, tuần này không có nhiệm vụ mới. Lý Ngọc nhớ là mấy ngày trước cậu ta đã nói hôm nay sẽ đi chơi lễ với bạn gái.
Du Mộc Lâm trả lời: "Có một vài con số cần kiểm tra lại ạ."
Lý Ngọc gật đầu không hỏi thêm gì, nhưng Du Mộc Lâm im lặng vài giây rồi chủ động nói: "Sư huynh, hôm nay không phải anh xin nghỉ sao, sao lại đến đây?"
"Có việc." Lý Ngọc trả lời ngắn gọn.
Hắn ngồi xuống bàn làm việc bên cạnh, lấy một xấp giấy nháp, liệt kê từng câu mà Tống Song Dung đã nói lúc nãy, rồi lưỡng lự đánh dấu một số từ, câu mà hắn cho là quan trọng.
Lý Ngọc làm việc rất cẩn thận và tập trung, giống như khi hắn chứng minh những bài toán khó khăn nhất, vì mỗi từ dù không đáng chú ý, có thể là bước đột phá quan trọng dẫn đến câu trả lời cuối cùng. Và bất kỳ sự sơ suất nhỏ nào cũng có thể khiến lập luận đi hoàn toàn sai hướng.
Khoảng 2 giờ sáng, Du Mộc Lâm phát ra một số tiếng động, Lý Ngọc cảm thấy công việc tiến triển rất chậm vì không tập trung được, hắn đặt giấy bút xuống muốn thay đổi cách suy nghĩ. Nhìn thấy Du Mộc Lâm đang đi qua đi lại trước cửa sổ, thỉnh thoảng gãi đầu, Lý Ngọc liền hỏi: "Dữ liệu có vấn đề gì không?"
"Không phải ạ" Du Mộc Lâm nhìn có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sau một lúc mới nói: "Em có một người bạn..."
"Bạn?" Lý Ngọc nhắc lại, chờ cậu ta nói tiếp.
Du Mộc Lâm nhìn Lý Ngọc, rồi đột nhiên nói: "Thôi, cũng không phải chuyện lớn, không làm phiền sư huynh đâu."
Có vẻ như muốn chuyển đề tài, cậu ta lại hỏi: "Sư huynh, bạn của anh còn chơi cái trò chơi rút thẻ kia không?"
Lý Ngọc im lặng một lát rồi hỏi lại: "Sao thế?"
"À, gần đây em lại tìm ra một phương pháp huyền học mới" Du Mộc Lâm nói với Lý Ngọc, "Nếu bạn anh còn chơi, có thể bảo anh ấy thử xem, tỷ lệ rút trúng rất cao."
"Chắc là vẫn chơi" Lý Ngọc liếc nhìn cậu ta, bình tĩnh hỏi: "Phương pháp gì vậy?"
Du Mộc Lâm lấy điện thoại ra đứng trước cửa sổ, sau khi trình bày xong, cậu ta nói mình hơi buồn ngủ phải về nghỉ trước, cũng khuyên Lý Ngọc nên đi ngủ sớm.
Sau khi Du Mộc Lâm rời đi, Lý Ngọc đổi một tờ giấy khác và tiếp tục việc xem xét lại tình huống, nhưng tiến độ vẫn không tiến triển. Hắn hiếm khi cảm thấy bối rối và không có đầu mối như lúc này, vì vậy ngừng viết, lấy điện thoại ra và xem lại các cuộc trò chuyện trước đây với Tống Song Dung.
Tống Song Dung luôn thích dùng những biểu cảm kỳ lạ và cũng thích gửi cho Lý Ngọc những bức ảnh mà cậu chụp một cách ngẫu hứng, trong đó có những bức ảnh có cả sự xuất hiện của cậu, Lý Ngọc đã lưu lại tất cả.
Cuộc trò chuyện bình thường cuối cùng của hai người diễn ra sau khi Lý Ngọc tham gia cuộc thi và chuẩn bị về nước.
Theo suy đoán của Lý Ngọc, lúc đó Tống Song Dung có lẽ đang trên đường đi xăm, cậu gửi cho Lý Ngọc một bức ảnh chụp trước một tòa nhà kính, kèm theo dòng chú thích: "Trên lầu có một cây nấm."
Khi nhận được hai tin nhắn này, Lý Ngọc không hiểu lắm về những lời nói có vẻ vô lý của Tống Song Dung, hắn chỉ phóng to bức ảnh, nhìn thật lâu vào hình ảnh của Tống Song Dung trên tường kính, cảm thấy cậu chắc chắn đã không ăn uống đủ bữa nên lại gầy đi.
Lúc này Lý Ngọc nhìn vào bức ảnh rồi cuối cùng đã hiểu được lời của Tống Song Dung — phía trên bức tường kính của tòa nhà phản chiếu một đám mây có hình dáng giống như một cây nấm.
Vào lúc ba giờ rưỡi sáng, Lý Ngọc rất muốn trả lời tin nhắn của Tống Song Dung, nói với cậu rằng hắn đã hiểu rồi, nhưng dù là về thời gian hay tình huống hiện tại, việc làm này có vẻ không phù hợp.
Cho đến sáu giờ sáng, Lý Ngọc cần về nhà tưới nước cho cây dâm bụt, hắn dọn dẹp bàn làm việc rồi chuẩn bị rời đi nhưng đột nhiên nhìn thấy nút nguồn của máy tính vẫn sáng.
Hắn quay lại bật màn hình và chuẩn bị tắt máy nhưng vô tình liếc thấy trang tìm kiếm trên trình duyệt có dòng chữ: "Cãi nhau với bạn gái, cô ấy muốn chia tay thì làm thế nào?"
Như có điều gì đó thôi thúc, Lý Ngọc ngồi xuống ghế nhấp mở đọc chi tiết câu hỏi và nhận thấy người hỏi vấn đề này có nhiều điểm giống với mình, vì vậy hắn tiếp tục kéo xuống để tìm câu trả lời.
Dưới câu hỏi này có tổng cộng ba mươi chín câu trả lời, câu trả lời đứng đầu là của một người có tiểu sử "chuyên gia tư vấn tình cảm".
Cô ấy trả lời ngắn gọn: đầu tiên cần dành thời gian để cả hai bình tĩnh lại; tiếp theo, người sai cần chủ động bồi thường về mặt tinh thần và vật chất; cuối cùng, nếu đối phương đã quyết tâm chia tay, có thể thử gợi lại những kỷ niệm đẹp trong quá khứ để cải thiện ấn tượng tiêu cực hiện tại, mang lại tia sáng cho mối quan hệ của hai người.
Câu trả lời này đã nhận được hơn một nghìn lượt thích, Lý Ngọc đọc đi đọc lại hai lần rồi tắt máy tính và đứng dậy về nhà.
Khi trời bắt đầu sáng, Lý Ngọc về đến nhà, tưới nước cho cây dâm bụt xong hắn đứng ở huyền quan nhìn quanh căn nhà. Khi Tống Song Dung còn sống ở đây, không gian của căn hộ này rất vừa vẹn, nhưng khi cậu không còn ở đây nữa, Lý Ngọc cảm thấy xung quanh thật trống trải.
Có thể do thiếu ngủ nên Lý Ngọc đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hắn ngồi xuống ghế sofa, lấy chiếc gối mà Tống Song Dung thường hay dùng làm gối tựa, ôm vào lòng.
Lý Ngọc không biết cần bao lâu để "bình tĩnh lại", chỉ biết rằng khi bước vào nhà, mỗi giây phút trôi qua đều kéo dài vô tận. Hắn ngồi đó khoảng mười phút, hay cũng có thể là một tiếng, rồi đứng dậy đi vào phòng làm việc, mở máy tính như thường lệ, muốn xem lại luận văn của Tống Song Dung, dù không có nội dung gì mới cũng được.
Nhưng khi hắn nhấp vào phần mềm tài liệu, hệ thống lại thông báo rằng tài khoản đã bị đăng xuất. Lý Ngọc nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, đóng cửa sổ rồi mở lại, vẫn nhận được thông báo tương tự.
Không chút do dự, hắn lấy điện thoại ra mở tất cả các phần mềm mà Tống Song Dung từng tải về và nài nỉ hắn theo dõi lẫn nhau, kiểm tra danh sách bạn bè, phát hiện ra rằng dù là phần mềm nào, tài khoản duy nhất mà hắn từng theo dõi cũng đã biến mất.
Dựa vào trí nhớ, Lý Ngọc lần lượt tìm kiếm tên, ID, số điện thoại của Tống Song Dung, nhưng tất cả đều vô ích.
Sau hàng loạt thông báo "không tìm thấy kết quả nào", Lý Ngọc cuối cùng cũng nhận ra rằng Tống Song Dung đã hoàn toàn xóa bỏ mọi dấu vết cậu từng để lại.
Lý Ngọc không còn cách nào để biết thêm bất kỳ thông tin gì về cậu nữa.
Một thời gian dài sau đó Lý Ngọc mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ cảm thấy như có một thứ quan trọng nào đó đang rơi ra từng mảnh từ cơ thể hắn, mà hắn thì chẳng thể làm gì được.
Hắn mở điện thoại, rất muốn gọi cho Tống Song Dung kiểm tra xem số điện thoại có bị cậu chặn hay không. Nếu cuộc gọi được kết nối, hắn sẽ ngay lập tức nói rõ rằng mình sẵn sàng làm bất cứ điều gì để bù đắp, chỉ cần Tống Song Dung chịu mở lời đưa ra yêu cầu.
Nhưng không hiểu vì sao Lý Ngọc có một linh cảm rằng nếu hắn làm như vậy, Tống Song Dung sẽ không vui, và tình hình có thể sẽ tệ hơn nữa.
Mặt trời dần ló dạng, Lý Ngọc cầm điện thoại nhấn từng con số trong số điện thoại của Tống Song Dung vào điện thoại.
Hắn nhớ lại lần gặp thứ hai hơn hai năm trước, khi đó Tống Song Dung nghe Lý Ngọc nói không dùng danh bạ mà ghi nhớ các số điện thoại quan trọng trong đầu, đã chân thành khen hắn "giỏi thật đấy", rồi ngước lên hỏi Lý Ngọc liệu có nhớ số điện thoại của cậu không.
Từ lần đầu tiên Tống Song Dung đưa số điện thoại cho Lý Ngọc, Lý Ngọc chưa bao giờ quên nó. Đây là số điện thoại thứ 33 mà Lý Ngọc ghi nhớ, nhưng cũng là số điện thoại hắn gọi và liên lạc nhiều nhất kể từ khi có điện thoại.
Tuy nhiên, khi đó nụ cười của Tống Song Dung làm Lý Ngọc cảm thấy choáng váng, nhịp tim của hắn đập mạnh đến mức gần như không thể kiểm soát được. Hắn không muốn để Tống Song Dung nhìn thấu những gì mình đang nghĩ vì vậy lấp liếm bằng cách nói "quên rồi" sau đó quay mặt đi, tránh để ánh mắt mình tiết lộ quá nhiều điều.
Cho đến hôm nay, Lý Ngọc lại nhập số điện thoại đó vào điện thoại của mình, lưu lại tên Tống Song Dung trong danh bạ. Khi nhìn thấy cái tên duy nhất trong danh bạ, Lý Ngọc cảm thấy có chút an tâm, mặc dù danh bạ của hắn vẫn vô cùng trống trải—cảm giác an tâm này chỉ có Tống Song Dung mới có thể mang lại cho hắn.