Một tuần sau khi trở lại ký túc xá, thành phố Bắc Hoa bắt đầu khởi động hệ thống sưởi, cuộc sống của Tống Song Dung cuối cùng cũng đỡ vất vả hơn.
Học kỳ cuối cùng đã hoàn thành đầy đủ tín chỉ, bộ phim tốt nghiệp cũng đã hoàn thiện, chỉ còn lại luận văn, may mắn là thời gian vẫn khá dư dả.
Tối hôm đó sau khi xuống xe, Tống Song Dung đi bộ về ký túc xá, xóa bỏ tất cả thông tin liên lạc của Lý Ngọc, những món đồ còn lại ở nhà hắn, Tống Song Dung cũng thật sự không muốn giữ lại—tháng ba năm sau là tốt nghiệp rồi, cậu không biết liệu mình có tiếp tục ở lại thành phố này hay không.
Hà Anh Vũ đi cùng đoàn phim tới trường quay ở thành phố Lâm, Tống Song Dung đã sống một mình trong ký túc xá hai tuần, giúp bạn sửa hai kịch bản, xem hết những bộ phim đã lưu trong danh sách chờ nhưng chưa có thời gian xem, mỗi ngày đều dọn dẹp phòng, không để bản thân có thời gian rảnh, cũng không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ Lý Ngọc.
Có lúc buổi sáng thức dậy nhìn lên trần nhà trống rỗng, cậu thậm chí cảm thấy dường như mình vẫn còn là sinh viên năm nhất, vừa mới nhập học, còn chưa có bạn bè chứ đừng nói đến việc quen Lý Ngọc rồi yêu hắn suốt hai năm.
Giữa tháng 11 giáo viên hướng dẫn của Tống Song Dung là Trần Bắc Yến gọi điện, thông báo rằng bộ phim của cậu đã được chọn là tác phẩm tốt nghiệp xuất sắc của trường, sẽ được công chiếu trong tháng 12, ngày cụ thể sẽ được thông báo sau.
Tống Song Dung vội vàng cảm ơn, nhưng Trần Bắc Yến ngắt lời cậu, cảnh cáo: "Đừng nghĩ chỉ cần nộp phim là xong, nếu không làm tốt luận văn, đừng hòng tốt nghiệp được."
"Em đang viết ạ." Tống Song Dung nói nhỏ.
"Đừng có giả vờ ngoan ngoãn nữa" Trần Bắc Yến không hề thương tiếc ra lệnh: "Gửi cho tôi bản thảo sơ bộ trước khi nghỉ Tết Nguyên Đán."
Tống Song Dung không dám từ chối, chỉ biết gật đầu đáp ứng nhưng trong lòng lại lo lắng không thôi.
Sau khi dặn dò các lưu ý, Trần Bắc Yến lại nói, có thể chỉ tiêu tuyển dụng của trường năm sau sẽ bị giảm, tình hình cụ thể vẫn chưa rõ, phải đợi thông báo vào đầu học kỳ mùa xuân, nếu có tin tức gì bà sẽ báo cho cậu ngay lập tức.
Từ thông tin trong hồ sơ sinh viên bà biết được Tống Song Dung không có cha mẹ, sống một mình, từ lâu bà đã hy vọng cậu có thể ở lại trường, ổn định cuộc sống tại Bắc Hoa. Nhưng Tống Song Dung tự biết năng lực của mình chưa đủ, hơn nữa bản thân cậu cũng có những lý tưởng khác, chỉ là cậu ngại không dám nói ra, cậu cũng không thật sự muốn ở lại trường.
Tống Song Dung mấp máy môi không biết nên mở lời từ chối như thế nào, cuối cùng chỉ nói cảm ơn, sẽ chú ý đến những thông tin liên quan.
Lần đầu tiên Trần Bắc Yến nhắc đến chuyện này là vào đầu tháng 9. Không lâu sau khi trường khai giảng, các bạn học xung quanh đều chuẩn bị cho kỳ thi vào các trường học khác, hoặc đi thực tập ở các đoàn phim, duy chỉ có Tống Song Dung mỗi ngày nghiên cứu kịch bản, chuẩn bị cho bộ phim tốt nghiệp.
Vào buổi chiều hôm gửi kịch bản cho Trần Bắc Yến, chỉ hai tiếng sau bà đã trả lời, nói câu chuyện rất hay, hy vọng có thể thấy được sản phẩm hoàn chỉnh, rồi hỏi Tống Song Dung sau khi tốt nghiệp có kế hoạch gì, nhắc nhở cậu nếu muốn ở lại trường thì cần chuẩn bị sớm.
Khi nhận được đề nghị của Trần Bắc Yến, Tống Song Dung thử hỏi Lý Ngọc lúc đó đang ở bên cạnh: "Anh thấy em ở lại trường thì thế nào?"
"Là lựa chọn lựa tốt nhất." Lý Ngọc đáp.
Câu trả lời không chút do dự khiến Tống Song Dung nghi ngờ không biết có phải hắn đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi không, nhưng Lý Ngọc lại nói: "Nếu không thì em có thể làm gì?"
Mặc dù đã quen với những lời nói thẳng thắn của Lý Ngọc, Tống Song Dung vẫn không tránh khỏi cảm giác bị tổn thương, không nhịn được mà đáp lại: "Em không thể tiếp tục làm phim à?"
"Ở lại trường có gì không tốt?" Lý Ngọc trực tiếp bỏ qua câu hỏi của cậu.
Tống Song Dung nghĩ rằng dù sao mình cũng chẳng thể thi đậu nghiên cứu sinh để học lên tiến sĩ được nên không muốn tranh cãi, cậu cũng biết tranh luận sẽ không có kết quả nên chỉ ứng phó: "Không có gì không tốt, thế thì có thể ở bên anh mỗi ngày, em vui còn không kịp."
Lý Ngọc ừm một tiếng, không thể nhận ra cảm xúc gì, nhưng hắn kéo Tống Song Dung vào lòng ôm chặt rồi kề môi cậu muốn hôn, Tống Song Dung không từ chối.
Kết thúc cuộc gọi với Trần Bắc Yến, Tống Song Dung mở tài liệu luận văn, vẫn không có ý tưởng gì, chỉ gõ được vài dòng, đọc lại phát hiện đầy lỗi sai, cậu xóa đi rồi đi tới cửa sổ.
Mây đen kéo đến như muốn bao trùm cả dãy nhà, gió cũng bắt đầu thổi mạnh, cây ngân hạnh dưới lầu bị gió thổi ngã nghiêng như những con sóng màu vàng, lá bay khắp trời.
Sắp mưa rồi, Tống Song Dung đóng cửa sổ lại nhắn tin cho Hà Anh Vũ hỏi: "Cậu viết xong luận văn chưa?"
Hà Anh Vũ lập tức trả lời: "Nói ra sợ hù chết cậu!"
"Viết xong rồi à?" Tống Song Dung vội hỏi.
Vài giây sau, Hà Anh Vũ gửi một bức ảnh chụp màn hình, trên tài liệu trắng chỉ viết được mỗi một dòng tiêu đề, Tống Song Dung thở phào đóng máy tính lại trả lời: "Khi nào về, tôi mời cậu ăn cơm."
"Ngay đây," Hà Anh Vũ gửi tin nhắn thoại, âm thanh xung quanh nghe giống như đang ở trong xe, "Đang mưa lớn, tôi tiện đường mua đồ ăn luôn, cậu đừng ra ngoài."
Không lâu sau, Hà Anh Vũ lén lút gõ cửa, tay xách hai túi nguyên liệu ăn lẩu chui lẹ vào phòng. Cả hai khóa cửa lại rồi như ăn trộm mà bật bếp nấu lẩu.
Trong hơi nóng bốc lên, Hà Anh Vũ không biết lấy ở đâu ra nửa chai rượu trắng, chai thủy tinh màu xanh lá đựng loại rượu bình dân. Tống Song Dung cười cậu: "Sao lại uống cái này?"
"Ngoài trời lạnh quá, uống một chút cho tỉnh táo." Hà Anh Vũ chống tay lên đầu gối đứng dậy, từ trong tủ lôi ra hai chiếc cốc sứ, rót rượu như đang rót nước, rót cả nửa chai cho Tống Song Dung, "Đừng nói là cậu không muốn uống nhé."
Ăn gần xong, cả hai rút dây điện nồi lẩu nhưng vẫn không đứng dậy. Tống Song Dung không uống nhiều rượu, chỉ cảm thấy hơi choáng váng dựa vào lưng ghế giơ tay xoa xoa thái dương.
"Các cậu sao vậy," Hà Anh Vũ đặt cốc xuống hỏi: "Cãi nhau rồi à?"
Hà Anh Vũ là một trong số ít người biết mối quan hệ của Tống Song Dung và Lý Ngọc, đã gặp mặt vài lần, theo đánh giá của cậu ta thì Lý Ngọc là "lão già cổ hủ", cũng từng khuyên Tống Song Dung "Cậu ngủ với giáo viên Toán tối ngủ sẽ không gặp ác mộng đấy chứ", còn lo lắng bảo "Tóc cậu ta ổn không? Dùng não nhiều quá sẽ không bị hói đấy chứ."
Tống Song Dung đã chuyển về ký túc xá thì cũng không muốn che giấu, cậu nhìn chằm chằm vào mảng dầu đã đông lại trong nồi, nhẹ giọng nói: "Bọn tớ chia tay rồi."
"Chuyện gì thế?" Hà Anh Vũ dụi mắt, như thể đang xác nhận đây không phải là ảo giác do say rượu, rồi lặp lại: "Ý cậu là sao?"
" Bọn tớ chia tay rồi." Tống Song Dung cầm một chiếc đũa, đâm vỡ mảng dầu trên mặt nước, từng chữ một nói: "Chia tay, là không còn ở bên nhau nữa."
Thật ra cậu cũng biết Hà Anh Vũ không phải là không hiểu, chỉ là theo thói quen hỏi lại khi bị sốc, nhưng không rõ tại sao cậu lại phải giải thích từng chữ, cứ như là đang tự nhắc nhở chính mình.
Im lặng một lúc, Hà Anh Vũ cố gắng đứng dậy, lảo đảo đi qua chiếc bàn thấp, hai tay đặt lên vai Tống Song Dung mạnh mẽ ấn xuống nhưng không nói gì.
Cảm nhận được Hà Anh Vũ đứng không vững, Tống Song Dung vội vàng đứng dậy đỡ cậu ấy đến giường nằm, trong lòng thầm cảm ơn vì bạn mình đã không tiếp tục truy hỏi.
Tại sao chia tay? Nếu thực sự bị hỏi về lý do, Tống Song Dung cũng không biết phải trả lời thế nào. Vì một hình xăm? Một phản ứng của Lý Ngọc? Hay là vì trong khoảnh khắc đó, cảm xúc của cậu không thể kìm lại được, nước mắt cứ thế tuôn trào?
Có thể là vì tất cả những điều trên, cũng có thể là không phải.
Bầu trời đen như mực, mưa cứ ào ào đổ xuống từ cửa sổ. Tống Song Dung nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ thầm mưa to gió lớn như vậy, có lẽ lá cây ngân hạnh dưới lầu sẽ rụng hết trong đêm nay.
Hà Anh Vũ đã bắt đầu ngáy ngủ bỗng nhiên mở mắt ngồi dậy, nói như đang nói mớ: "Có một chuyện suýt nữa quên kể với cậu."
"Chuyện gì?" Tống Song Dung hỏi.
"Lúc nãy khi về hình như tôi đã nhìn thấy Lý Ngọc ở quán cà phê dưới lầu." Hà Anh Vũ nói, ánh mắt mơ màng.
"Cậu nhìn nhầm rồi, ngủ đi." Tống Song Dung chắc chắn như vậy.
Vì Lý Ngọc chưa bao giờ vào quán cà phê, hắn cho rằng con người có thể tự giữ cho tinh thần của mình tỉnh táo, việc uống cà phê chỉ là cái cớ cho sự lười biếng của bản thân thôi.
"Thật à? Nhưng người đó mặc áo khoác lông vũ có huy hiệu của Khoa Toán mà." Giọng Hà Anh Vũ ngày càng nhỏ, Tống Song Dung lại nói một lần nữa: "Thật đấy" rồi Hà Anh Vũ mới nhắm mắt nằm xuống.
Sau khi chắc chắn Hà Anh Vũ đã ngủ, Tống Song Dung dọn dẹp vệ sinh phòng rồi cầm túi rác ra ngoài. Khi bước ra khỏi cửa cậu dừng lại một chút, sau đó không chút do dự quay lại hướng khác, đi về phía cửa sổ cuối hành lang, nơi đó có thể nhìn thẳng xuống quán cà phê dưới lầu.
Mưa vẫn rơi, mặt đất ướt đẫm đầy những chiếc lá rụng, trong sân trường không còn nhiều người, quán cà phê cũng không bật đèn, cửa sổ tối đen, chắc là đã đóng cửa từ lâu rồi.
Không nhìn thấy gì, Tống Song Dung vứt rác xong bình tĩnh quay lại phòng, chuẩn bị tắm rồi đi ngủ.
Khi cởi áo, cậu đứng trước gương vuốt nhẹ vào hình xăm dưới xương sườn. Vết thương đã lành, cũng đã hết sưng, hình xăm đẹp như cậu mong đợi.
Trong suốt thời gian qua, khi tắm Tống Song Dung luôn đứng quay lưng về phía gương, tránh nhìn vào phần da bên dưới xương sườn, giống như hình xăm ấy không chỉ là một họa tiết mà còn là một dấu ấn nhắc nhở cậu về sự khó xử chưa lúc nào vơi đi—hôm ấy khi khoe với Lý Ngọc, Tống Song Dung không dám nói, cũng không kịp nói, đây là món quà cậu chuẩn bị cho kỷ niệm hai năm yêu nhau của bọn họ.
Cậu biết Lý Ngọc chẳng mấy quan tâm đến các ngày lễ kỷ niệm, luôn cho rằng "quà tặng" là sự trao đổi vật chất có quy chuẩn đo lường, là sự tính toán lợi ích có mục đích.
Nhưng Tống Song Dung vẫn xăm, cậu chưa từng nghĩ đến việc Lý Ngọc phải tặng lại quà hồi đáp gì, cậu làm chỉ vì nghĩ rằng hắn sẽ thích.
Hơi nóng từ vòi sen dần dâng lên mặt kính, Tống Song Dung quay người đứng dưới dòng nước nhắm mắt lại.
Đầu tháng 12, thông báo về buổi chiếu các bộ phim tốt nghiệp xuất sắc của Học viện Điện ảnh được công bố. Bộ phim ngắn của Tống Song Dung được xếp lịch chiếu vào tối ngày 24 tháng 12, ngay đêm Giáng sinh.
Khuôn viên trường phía Nam có một rạp chiếu phim, các tác phẩm xuất sắc và phim tốt nghiệp của sinh viên Học viện Điện ảnh sẽ được trường sắp xếp chiếu tại đây, có bán vé cho người ngoài trường.
Cùng lúc đó tiến độ luận văn của Tống Song Dung cũng đã hoàn thành hơn nửa, tâm trạng u ám kéo dài suốt gần một tháng cuối cùng cũng có chút tốt lên.
Tối hôm đó Hà Anh Vũ lại thần thần bí bí mang về một chai whisky, trên chai in dòng chữ tiếng Pháp, theo lời cậu ta nói thì giá khá đắt. Cả hai ngồi trước máy tính nâng ly chúc mừng bước tiến lớn trong việc viết luận văn.
Tống Song Dung trước kia tửu lượng khá tốt nhưng từ khi ở cùng nhau vì luôn bị Lý Ngọc kiểm soát nên ít khi uống rượu.
Sau khi uống xong một ly, Hà Anh Vũ lại muốn rót thêm cho cậu, Tống Song Dung đưa tay chặn lại, vô thức nói: "Không uống nữa, chút nữa tôi còn phải về nhà."
Sau khi thốt ra câu nói đó, cậu chậm rãi chớp mắt rồi cười cười: "Tôi quên mất, sau này không ai quản tôi nữa."
Tống Song Dung rút tay về, ra hiệu cho Hà Anh Vũ tiếp tục rót, nhưng Hà Anh Vũ lại dừng động tác nhìn cậu một hồi rồi ngập ngừng, cuối cùng nói: "Thôi, không uống nữa, uống nhiều đau dạ dày."
"Chỉ một ly thôi mà," Tống Song Dung cầm chai rượu rót thêm vào ly, giả vờ bình thản nói: "Còn lâu tôi mới say."
Sau đó Tống Song Dung không biết cuối cùng bọn họ đã uống bao nhiêu, chỉ nhớ là cả hai cứ nâng ly chúc mừng nhau. Khi ý thức mơ hồ, cậu mở tài liệu luận văn, định bổ sung một ý tưởng mới nảy ra, nhưng đặt tay lên bàn phím lại đột nhiên quên mất phải viết gì. Cậu nghĩ mãi mà không nhớ ra, mắt dần trở nên mờ đi, ngón tay vô thức gõ gõ lên bàn phím, mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, nhìn vào tài liệu với những chữ cậu đã gõ khi say, Tống Song Dung im lặng một lúc lâu, nhẹ nhàng thở dài rồi xóa từng chữ một.
Rửa mặt xong cậu tìm chiếc điện thoại bị rơi dưới bàn, màn hình báo đầy những tin nhắn chưa đọc.
Cậu lần lượt trả lời, báo cáo tiến độ bài luận cho Trần Bắc Yến, hứa với bạn sẽ giữ vé phim Giáng sinh, bỏ qua một tin nhắn của đài khí tượng cảnh báo nhiệt độ sẽ giảm, hai tin nhắn đầu tiên đến từ một số điện thoại lạ, đuôi số là 284.
Ngón tay dừng lại trong không trung, Tống Song Dung do dự một chút rồi đọc tin nhắn.
Hai tin nhắn lần lượt là một bức ảnh và một lời nhắn: "Đồ giá trị cao vui lòng tự xử lý."
Trong bức ảnh là chiếc hộp ống kính mà Tống Song Dung rất quen thuộc, đó là món quà Lý Ngọc đã mua tặng cậu. Cậu không nỡ sử dụng, cuối cùng cũng không mang theo.
Thời gian gửi tin nhắn là 7 giờ sáng, nhưng bây giờ đã gần 11 giờ trưa. Tống Song Dung suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Em còn chưa mở ra đâu, làm phiền anh hoàn hàng đi."
Đối phương trả lời nhanh chóng: "Quá thời gian được hoàn trả rồi."
Vào thứ Sáu tuần trước, Tống Song Dung nhận được khoản tiền còn lại từ một bộ phim quảng cáo, số dư trong thẻ hiện tại của cậu khá thoải mái. Mặc dù có chút tiếc, cậu vẫn quyết định chi tiền để mua lại chiếc ống kính đó.
Sau khi gửi đi yêu cầu trả tiền mua lại, rất lâu cũng không thấy đối phương hồi âm. Tống Song Dung bỏ điện thoại xuống, đánh thức Hà Anh Vũ rồi đi ra ban công thu dọn quần áo.
Tháng 12, nhiệt độ ở Bắc Hoa đã giảm đến gần 0 độ C. Cậu lấy xuống hai hàng quần áo, không kìm được mà run lên trong gió lạnh, ngay cả móc treo cũng chẳng buồn dọn, nhanh chóng chạy vào trong phòng.
Lúc này điện thoại phát ra âm thanh thông báo, Tống Song Dung đi đến bàn cúi xuống xem, là tin nhắn, nội dung đại khái là chiếc ống kính này là món quà hắn tự nguyện tặng cậu, không cần Tống Song Dung đáp lễ dưới bất kỳ hình thức nào, mong cậu sớm đến lấy.
Câu từ khá bình thản, lịch sự giống như chỉ đang bàn việc công.
Tống Song Dung đặt đống quần áo vào lưng ghế cầm điện thoại lên, còn chưa kịp trả lời, người nhắn tin từ số lạ có đuôi 284 lại nhắn: "Ngày 24 tháng 12, sau 7 giờ tối tôi có thời gian, em có thể đến lấy không?"
"Được rồi, em sẽ chuyển tiền cho anh." Tống Song Dung trả lời.
"Không cần tiền." Đối phương sau một lúc lâu mới nhắn lại: "Ngày đó có thể mời tôi xem phim của em, coi như là quà đáp lễ."