Phó Dã - Thư Dã

Chương 68

Thẩm Phó Dã nằm viện bốn ngày, cảnh sát đến vào sáng ngày thứ hai, lấy lời khai của họ, còn nói tình trạng của Ninh Tiểu Di quá nghiêm trọng, lần này chắc sẽ bị kết án rất nặng.

Ngày anh xuất viện, Nguyệt Tầm đón đợt không khí lạnh, nhưng thời tiết lại đặc biệt quang đãng. Thẩm Phó Dã hồi phục rất tốt, họ không về Giai Mỹ mà đến căn nhà trước đây anh từng ở tại Nguyệt Tầm.

Căn nhà đã được dọn dẹp từ trước, Ôn Trì Vũ đẩy cửa ra, cảm thấy tất cả đều không thay đổi.

Cô nhớ năm đó mình đã táo bạo liều lĩnh đi theo anh, theo anh đến tận đây. Cũng nhớ lúc ngồi bồn chồn bất an trên giường đợi anh tắm, bị anh nắm eo mặc áo của anh vào. Còn nhớ những ngày cuối cùng trước kỳ thi đại học, lúc đó dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ, họ ở đây cùng nhau ăn cơm, cùng nhau học tập, tối đến ôm nhau ngủ như những con thú nhỏ. Từng phút từng giây đều là những kỷ niệm cả đời này cô không thể quên.

Ôn Trì Vũ hỏi điều vẫn thắc mắc từ lâu: “Căn nhà này thật sự là nhà anh sao?”

Thẩm Phó Dã nhìn về phía cô, dường như sau khi bị thương anh càng đẹp trai hơn trước, toát ra một vẻ trong suốt mong manh, “Ừm, bà ngoại là người Nguyệt Tầm, bà lớn lên ở đây từ nhỏ.”

Ôn Trì Vũ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh anh, “Vậy tại sao trước đây anh không thích nơi này?”

Anh xoa xoa tóc cô, “Hồi nhỏ khi ông ấy không vui thường đưa anh đến đây, nhốt anh lại rồi trút giận. Có lẽ chỉ nhớ những điều đó, nhưng sau này đã tốt hơn rồi.”

Ôn Trì Vũ nhớ đến cuộc gọi của Thẩm Chu Y nhận được ở bệnh viện trước đó, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên các đường gân xanh trên mu bàn tay anh, nói nhẹ nhàng: “Anh không cần phải tha thứ cho ông ấy.”

Thẩm Phó Dã ngước mắt lên, nhìn gương mặt nghiêng của cô, “Chúng ta không cần phải tha thứ cho bất kỳ ai.”

Yêu là yêu, hận là hận. Làm sai phải trả giá, đâu có nhiều sự bao dung và lòng từ bi như vậy.

Họ rời khỏi Nguyệt Tầm mà không đợi phán quyết của Ninh Tiểu Di.

Năm đó thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, dường như vừa từ Nguyệt Tầm về không lâu thì thời tiết đã ấm lên, kỳ thi cuối kỳ đến cùng lúc với hạ chí.

Năm đó cũng là lần đầu tiên họ cùng nhau mừng sinh nhật đối phương, Ôn Trì Vũ mua một chiếc bánh kem siêu to, mua xong xách về nhà, đặt lên bàn ăn rồi lại bắt đầu lo lắng bánh to thế này, hai người họ phải ăn bao lâu đây.

Thẩm Phó Dã về nhìn thấy bánh cũng ngẩn người, Ôn Trì Vũ nhìn anh, biết anh không thích ăn ngọt, nhưng vẫn dữ dằn nói: “Anh phải cùng em cố gắng ăn hết, không được lãng phí.”

Dữ dằn mà vẫn đáng yêu, anh không nhịn được cười.

Khi mới quen Thẩm Phó Dã, Ôn Trì Vũ cảm thấy con người anh giống như cơn mưa tĩnh lặng của mùa thu.

Nhưng bây giờ, Ôn Trì Vũ nghiêng đầu, nhìn anh đang không biểu cảm ăn bánh, “Thẩm Phó Dã, ngày anh sinh ra chính là lúc mùa hè đến đấy, anh biết điều đó có ý nghĩa gì không?”

Thẩm Phó Dã có chút khó khăn nuốt kem trong miệng, ậm ừ một tiếng, uống một ngụm bia để dễ chịu hơn, anh hỏi khẽ: “Là gì?”

Ôn Trì Vũ chớp chớp mắt, “Ngày đó ban ngày dài nhất, ánh nắng cũng đẹp nhất, sẽ luôn soi rọi anh.”

Bàn tay Thẩm Phó Dã cầm lon bia mạnh hơn giây trước mấy phần, anh từ từ mỉm cười.

Cô bé con của anh, đang nói với anh rằng, ngày anh sinh ra chính là ngày tốt đẹp rực rỡ nhất trên thế giới này.

Còn nói, anh sẽ sáng sủa cả đời.

Tuần cuối cùng của kỳ nghỉ hè là sinh nhật Ôn Trì Vũ, trước ngày đó Thẩm Phó Dã luôn trong trạng thái cực kỳ bận rộn, bận đến nỗi có lúc phải thức đêm ở phòng làm việc. Những ngày đó Ôn Trì Vũ rất rảnh rỗi, mỗi ngày đều ở phòng làm việc bên cạnh anh, giúp gọi đồ ăn ngoài.

Vài giờ trước khi sinh nhật đến, anh đột nhiên đứng dậy khỏi máy tính, đi qua kéo cô ra ngoài.

“Xong việc rồi à?” Ôn Trì Vũ hỏi.

Anh cúi đầu nhìn chằm chằm cô, bóp má cô hôn mạnh một cái, “Phần còn lại bọn họ tự làm được rồi.”

Ôn Trì Vũ ồ một tiếng, trong lòng hiểu vì sao, “Em thật ra không quá để ý sinh nhật đâu.”

Anh không nghe, nắm tay cô đi về hướng nhà.

Tối đó anh tắt điện thoại ném sang một bên rồi xoay người bế cô ngồi lên bàn ăn. Ôn Trì Vũ chớp mắt, tim đột nhiên đập rất nhanh.

“Định cầu hôn sao?” Ôn Trì Vũ hỏi.

Anh sững người, “Không cầu hôn vào sinh nhật em.”

“Hả? Tại sao?”

“Ngày sinh nhật em đã đặc biệt rồi, không muốn có ý nghĩa khác.”

Ôn Trì Vũ suy nghĩ hai giây, mới hiểu ra, anh muốn sinh nhật của cô chỉ là sinh nhật của cô mà thôi.

Thẩm Phó Dã dường như luôn rất cầu kỳ, về những điểm nhỏ nhặt như thế này.

Nhưng chính vì vậy, khiến Ôn Trì Vũ cảm thấy tình cảm của mình dành cho anh một ngày mạnh hơn một ngày. Và tình cảm này dường như là vô tận.

Cô ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn anh, cố ý phiền não nói: “Nhưng em không muốn quà khác, chỉ muốn Thẩm Phó Dã thôi.”

Anh đang lấy quà thì dừng lại, cụp mắt nhìn cô, hỏi một cách rất nghiêm túc: “Muốn thế nào?”

Mặt Ôn Trì Vũ hơi nóng, vô thức mở to mắt nhìn anh, nhưng lời nói lại rất táo bạo, “Thế nào cũng được sao?”

Anh ừm một tiếng, “Đều được.”

Mấy ngày đó họ quấn quýt trong nhà, cho đến khi khai giảng.

Ôn Trì Vũ bắt đầu năm thứ tư đại học, chính thức thực tập ở bệnh viện, mỗi ngày đều rất bận rộn.

Thẩm Phó Dã cũng bận, không ở trường thì ở phòng làm việc, nhưng đàn ông nghiêm túc với học tập sự nghiệp lại càng có sức hấp dẫn. Phòng làm việc nhỏ của anh và Trần Mục Xuyên từ năm người phát triển thành 30 người, sau đó địa điểm từ con phố sau Đại học Kinh đô chuyển đến nơi hơi lớn hơn một chút.

Ôn Trì Vũ vẫn chưa hiểu rõ họ đang làm gì, chỉ nghe nói đại khái là một cái app gì đó, tên là gì. Cho đến một ngày nghỉ, chị thực tập cùng đang lướt gì đó, cô thấy được còn rất ngạc nhiên, “Chị cũng dùng cái này sao?”

Ánh mắt chị ấy nhìn cô rất chê bai, “Đang hot lắm đấy, ngay cả mẹ chị cũng đang mê. Nghe nói người sáng tạo rất trẻ, còn là của trường Đại học Kinh đô chúng ta nữa.”

Ôn Trì Vũ mỉm cười, tối đó Thẩm Phó Dã đến đón cô. Vừa hay bị chị ấy nhìn thấy, lúc đó anh đứng dưới đèn đường, tuy ánh sáng không rõ ràng. Nhưng chị ấy nhận ra ngay, cười đùa vài câu, “Bạn trai em đúng là tuyệt vời, đứng đó không làm gì cũng thu hút người khác. Hai người ở bên nhau bao lâu rồi? Sao vẫn quấn quýt thế này?”

Ôn Trì Vũ hơi đỏ tai, “Cũng chưa lâu lắm.”

Rồi cô tạm biệt đàn chị, “Chị, em về trước nhé, ngày mai gặp lại.”

Cô chạy đến bên cạnh Thẩm Phó Dã, kéo kéo góc áo anh, nói bên tai anh với vẻ nôn nóng: “Chị ấy nói cái app các anh làm siêu đỉnh luôn.”

Thẩm Phó Dã chớp mắt, dường như đã quen với những lời khen như vậy, anh đưa tay quấn lại chiếc khăn quàng cổ đang đeo lỏng lẻo trên cổ cô.

Ôn Trì Vũ cả buổi chiều đều nghe đàn chị kể về app đó và về việc những người sáng tạo giỏi như thế nào, cô tò mò: “Vậy bây giờ anh kiếm được nhiều tiền lắm phải không?”

Thẩm Phó Dã khẽ ừ một tiếng, “Cũng được.”

Qua hai ba giây, anh chợt nghĩ ra điều gì đó, bất chợt hỏi cô: “Em không xem tin nhắn ngân hàng sao?”

Ôn Trì Vũ à một tiếng, hiểu ra ý trong lời nói của anh, “Em… em…”

Cô ấp úng nửa ngày, cúi đầu lấy điện thoại ra, xem qua xem lại tin nhắn, cuối cùng tìm thấy thông tin ngân hàng của mình. Có khoản được chuyển đều đặn hàng tháng, có khoản không cố định, cộng dồn lại là một con số đáng sợ.

Ôn Trì Vũ ngớ người: “Những khoản này là…?”

“Lương và cổ tức của anh.”

Ôn Trì Vũ càng ngớ người hơn: “Đều cho em hết sao?”

Anh nhìn cô: “Chứ cho ai?”

Một năm lại thấm thoắt trôi qua, lần này họ về Nguyệt Tầm sớm hơn rất nhiều ngày.

Căn nhà cũ kỹ ấy đã được sửa sang lại một lượt, được bày trí rất ấm cúng. Bên ngoài gió mưa có lớn đến mấy cũng không thể xâm nhập được vào không gian ấm áp trong căn nhà này.

Họ mua rau củ từ các bà già bên đường, chụp ảnh những con mèo hoang đi ngang qua, thơ thẩn dạo bước không mục đích trong các ngõ phố.

Phần nhiều thời gian, họ chỉ ở trong nhà, bật vài ngọn đèn vàng nhạt. Cô khoác chăn lông, nằm trên đùi anh.

Anh vừa xem tin nhắn công việc, vừa vuốt ve tóc cô. Một lúc sau không biết ai chủ động trước, họ hôn nhau.

Rồi không thể dừng lại được nữa.

Cô mệt đến ngủ thiếp đi rồi tỉnh lại, mơ màng cũng không biết là trời tối hay đã sáng.

Anh vừa nghe điện thoại bên ngoài xong, thấy cô tỉnh dậy liền bế cô lên: “Ngủ nhiều quá rồi, hôm nay là Tết ông Táo (*), chúng ta đi dạo một chút rồi đến Giai Mỹ nhé.”

Ôn Trì Vũ tựa đầu vào vai anh, ngoan ngoãn gật đầu.

Đi mãi đi mãi, không biết tự khi nào họ đã đến trước cổng trường Trung học phổ thông số 11.

Ôn Trì Vũ đã trải qua ba năm ở đây, giờ nghĩ lại dường như những gì có thể nhớ được toàn là những cảnh trong năm cuối cấp.

Cô từng va vào lòng anh ở hành lang khu phòng học, từng bị anh chặn lại ở cầu thang. Họ lần lượt vào trường, rồi lần lượt rời trường. Cô luôn tìm kiếm bóng dáng anh trong đám đông, rồi khi anh phát hiện ra thì lại lén lút dời đi.

Lúc ấy sân trường vốn rất yên tĩnh, nhưng chỉ vài giây sau tiếng chuông tan học của trường Trung học phổ thông số 11 vang lên, không gian lại trở nên náo nhiệt. Ôn Trì Vũ nhìn những học sinh mặc đồng phục: “Bây giờ chắc chỉ có học sinh lớp 12 là chưa được nghỉ thôi, học sinh lớp 12 vất vả nhất.”

Thẩm Phó Dã nghe vậy, nhìn những học sinh trong sân trường: “Lúc đó em thấy vất vả không?”

Ôn Trì Vũ lắc đầu: “Còn anh?”

Thẩm Phó Dã bất chợt khẽ cười: “Lúc đó tâm trí anh toàn để ở em thôi.”

Tiến độ học tập của trường số 11 chậm hơn trường Phụ thuộc Bắc Thành rất nhiều, hơn nữa những thứ đó, anh nghe hay không nghe cũng không quan trọng.

Lúc đó anh ngồi chéo sau cô, có khi hoàn toàn không biết tiết học đó đang học môn gì, nhưng lại biết tiết học đó cô đã trả lời mấy lần, cau mày mấy lần, cúi đầu vô thức cắn đuôi bút mấy lần.

Anh vốn không phải người dễ động lòng, lúc đó càng không, lạnh lùng xa cách khép kín, dễ dàng nhìn thấu con người nên càng không thích gần gũi với người khác.

Nhưng sao anh lại thích nhìn cô đến thế.

Con số đếm ngược ngày thi đại học trên bảng đen mỗi ngày đều thay đổi, anh cũng theo đó mà mong chờ kỳ thi đại học đến.

Anh muốn sau khi thi đại học, sẽ nói với cô rằng anh thích cô, anh sẽ hôn cô.

Rồi cùng với cô, trải qua cả một đời dài ngắn này của anh.

Bác bảo vệ trong phòng bảo vệ ở cổng trường thấy họ cứ đứng mãi ở cổng, đi ra trò chuyện thân thiện với họ.

Nói được vài câu, bác tự hào về trường Trung học phổ thông số 11, chỉ vào bảng thông báo trong sân trường: “Các cháu đừng thấy trường Trung học số 11 của chúng ta chỉ là trường cấp ba ở thị trấn nhỏ, trường chúng ta từng có thủ khoa tỉnh đấy.”

Ôn Trì Vũ cười phụ họa: “Thủ khoa tỉnh ạ?”

“Đúng rồi, là một nam sinh, cực kỳ giỏi, người cũng đẹp trai nữa.”

Ôn Trì Vũ nhìn về phía Thẩm Phó Dã, nụ cười càng rạng rỡ hơn: “Vâng, quả thật rất giỏi.”

Thẩm Phó Dã nắm tay cô, cùng cô bước đi, đi qua con đường về nhà đã đi vô số lần.

Chỉ là lần này anh không còn ở phía sau cô, mà ở bên cạnh cô.

Đến ngã tư, Ôn Trì Vũ ngoảnh đầu nhìn tấm kính lồi ở góc đường và cây hòe không biết đã mấy trăm tuổi kia.

Trong lúc cô hơi thất thần, Thẩm Phó Dã bất chợt gọi cô: “Ôn Trì Vũ, Nguyệt Tầm có tuyết rơi rồi.”

Trên mi mắt Ôn Trì Vũ đã có bông tuyết rơi xuống, cô phản ứng hơi chậm ngước mắt nhìn anh.

Anh vẫn một thân áo đen, áo hoodie đen, tóc mái hơi dài, che khuất đôi mắt.

Thời gian dường như chẳng thay đổi gì, lại dường như có thể mài mòn mọi dấu vết.

Nhưng Ôn Trì Vũ muốn nhớ, nhớ những đau đớn ấy, những giọt nước mắt ấy, những bóng tối và sự sụp đổ ấy.

“Thẩm Phó Dã.”

“Em sẽ ở bên anh cả đời, là cả đời của em.”

Thẩm Phó Dã cúi đầu nhìn cô, một lúc sau, anh cười như mọi khi, lười biếng và thoải mái —

“Anh biết rồi, anh sẽ cùng chết với em.”

(Hết)

Bài viết giới thiệu Thẩm Phó Dã trên weibo của tác giả Thư Dã:

Thẩm Phó Dã.

Anh thường mặc quần áo màu đen, người rất cao và gầy, quần áo trên người anh luôn rộng thùng thình.

Tóc anh hơi dài, che nửa đôi mắt, đuôi mắt xuôi xuống, lông mi rất dài, trên mũi và má trái có nốt ruồi.

Anh luôn có vẻ không có tinh thần, lười biếng, tâm trí không tập trung như đêm tối đầy sương mù.

Nhưng ban đầu anh không phải như vậy.

Điểm phân chia cuộc đời anh là năm anh mười bảy tuổi.

Trước tuổi mười bảy, anh là con cưng của trời với tương lai rạng rỡ hơn bất cứ ai, gia thế ưu việt, thành tích đứng đầu, được trường danh tiếng đặc cách tuyển thẳng, các kỳ thi Olympic đều đứng nhất.

Anh ý chí hiên ngang, kiêu hãnh rực rỡ, chẳng ai là không yêu mến anh.

Nhưng mùa đông năm đó quá lạnh, anh suýt không vượt qua được.

Sau đó, anh đến Nguyệt Tầm, quen biết Ôn Trì Vũ.

Anh thích cô, muốn làm bầu trời của cô, để cô tiến lên phía trước.

Anh còn muốn yêu đương với cô, là kiểu yêu đương khiến cô cả đời này chỉ có thể nhớ đến mình anh.

Bình Luận (0)
Comment