Phố Hạnh Vũ

Chương 35


Đây là cái ôm đầu tiên của hai người từ lúc quen nhau tới giờ.
Trái tim của Đoàn Hủ Nghiên mềm nhũn thành nước, bất giác giơ cánh tay lên vỗ nhẹ vào lưng người trong ngực, "Tiểu Vũ, Hủ Nghiên vừa rồi chọc em thôi, Hủ Nghiên cũng giống như Tiểu Vũ, thích Tiểu Vũ nhất.

"
Mạc Tiểu Vũ là một người rất dễ dỗ dành, chỉ cần là lời Đoạn Hủ Nghiên nói, cậu đều tin tưởng, người vốn còn ủy khuất vừa nghe những lời này tâm trạng lại tốt hơn một chút.
Đoàn Hủ Nghiên lại sờ sờ vành tai của cậu, "Tiểu Vũ cười lên rất đẹp, em nên cười nhiều lên một chút, không phải cười cho Hủ Nghiên xem cũng được, Hủ Nghiên sẽ không tức giận.

"
Mạc Tiểu Vũ ừ một tiếng nhưng người không nhúc nhích, cậu giống như bỗng nhiên phát hiện động tác ôm của Đoàn Hủ Nghiên rất thoải mái rất thân mật, hai má dán lên vai Đoàn Hủ Nghiên cũng không muốn di chuyển.
Đoàn Hủ Nghiên nghiêng đầu nhìn Mạc Tiểu Vũ còn đang ôm cổ mình, mặt dán lên vai mình không chịu nhúc nhích, khẽ nhướng mày, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Vũ đang làm gì vậy? "
Mạc Tiểu Vũ siết chặt cánh tay đang ôm chặt cổ hắn, thân thể càng dán chặt, như muốn treo trên người Đoàn Hủ Nghiên, ngoài miệng lại vô tội nói, "Không làm gì hết.

"
Đoàn Hủ Nghiên bất đắc dĩ cười cười, tay phải ôm eo người trong ngực, nâng tay trái lên nhìn đồng hồ đeo tay, cũng gần đến giờ ăn cơm trưa, hỏi: "Tiểu Vũ có đói bụng không? Em muốn ăn gì không? "
Mạc Tiểu Vũ còn chưa trả lời, cửa phòng làm việc đã bị gõ, gõ ba cái, sau đó trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
"Lão Đoạn a, buổi trưa hôm nay ăn gì? Chúng ta đi ăn cùng nhau đi......!Cậu...cậu đang làm gì vậy? "
Nói được một nửa thì Kiều Hành Tín nhìn thấy hai người ôm nhau, trong đáy lòng lại có sự ngưỡng mộ.
Đoàn Hủ Nghiên sờ sờ gáy của Mạc Tiểu Vũ, "Không làm gì cả, Tiểu Vũ đang làm nũng.

"

Kiều Hành Tín, người đã "cô đơn" trong hai năm nay, bắt đầu "thấy ghen tị".
"Tiểu Vũ a, muốn làm nũng cũng có thể làm nũng với anh Hành Tín, anh Hành Tín cũng có thể ôm cậu."
Đoàn Hủ Nghiên ôm Mạc Tiểu Vũ lạnh lùng ngước mắt nhìn anh một cái.
Kiều Hành Tín không sợ chết, tiếp tục trêu chọc bọn họ.
Ba người bọn họ đi ra thang máy chuẩn bị xuống lầu
Thấy Đoàn Hủ Nghiên dắt Mạc Tiểu Vũ đi tới, các nhân viên nhất thời bất động không nói gì.
Đoàn Hủ Nghiên cười nhìn bọn họ, "Tôi đáng sợ như vậy sao? "
"Không, không có"
Đoàn Hủ Nghiên không nói nhiều bọn họ, chỉ nói: "Buổi ăn chiều mọi người ăn gì cứ gọi, muốn ăn cái gì muốn uống cái gì cũng được, sau đó đem hóa đơn đến cho tôi, tôi sẽ trả tiền.

"
"Oa~ Cảm ơn Đoàn tổng!"
"Không có gì." Đoàn Hủ Nghiên nói xong nắm tay Mạc Tiểu Vũ rời đi, Kiều Hành Tín đi theo phía sau bọn họ.
Ba người đi thang máy đến bãi đỗ xe, bởi vì là đi ăn chung, Kiều Hành Tín lười lái xe nên ngồi ké xe của Đoàn Hủ Nghiên.
Mạc Tiểu Vũ ngồi ở ghế lái phụ, chuyện đầu tiên Đoàn Hủ Nghiên lên xe chính là kiểm tra xem cậu đã thắt dây an toàn chưa, sau đó mở cửa sổ xe, rồi mới thắt dây an toàn của mình.
Xe khởi động từ bãi đỗ xe từ từ chạy ra, hòa nhập vào dòng xe không ngừng di chuyển.
Mạc Tiểu Vũ không thích ngồi xe, cho dù không say xe cũng không thích, từ lúc lên xe biểu tình trên mặt cậu đã có chút nhạt, người không hiểu cậu sẽ nhìn không ra tâm trạng của cậu là tốt hay xấu, nhưng Đoàn Hủ Nghiên có thể nhìn ra.
Lúc chờ đèn giao thông, Đoàn Hủ Nghiên đưa tay trấn an nhéo nhéo vành tai cậu, "Tiểu Vũ có chống mặt không? "
Mạc Tiểu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chậm rãi lắc đầu, không muốn nói chuyện.
"Nhìn Hủ Nghiên một chút được không?"
Mạc Tiểu Vũ liền xoay mặt lại nhìn hắn.

Kiều Hành Tín ngồi ở ghế sau nhìn điện thoại di động, chú ý tới động tĩnh ở hàng ghế đầu, anh đưa mặt lại gần, "Làm sao vậy? "
Đoàn Hủ Nghiên biểu tình có chút lo lắng, "Tiểu Vũ hẳn là có chút không thoải mái.

"
Kiều Hành Tín nhìn cửa sổ xe đang mở, "Không phải vẫn mở cửa sổ sao? Buổi sáng khi đến cũng vậy à? "
"Buổi sáng không có, có thể là bởi vì buổi trưa hơi nóng, tôi hạ cửa sổ xe xuống một chút, sẽ lái chậm một chút." Đoàn Hủ Nghiên nói xong hạ bốn cửa sổ trong xe xuống, gió ngoài cửa sổ thổi vào trong.
Qua vài phút sau, biểu tình của Mạc Tiểu Vũ rốt cục cũng tốt hơn một chút, Đoàn Hủ Nghiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Hành Tín vừa cúi đầu nhìn điện thoại di động vừa lắc đầu cảm thán, "Cũng chính là cậu, đổi lại là người khác, người ta sẽ không để ý được.

"
Đoàn Hủ Nghiên cười cười, nói: "Nếu trong lòng người đó có em ấy, người đó chắc chắn sẽ để ý.

"
Thành phố A có một cửa hàng vịt quay rất nổi tiếng, vào các ngày lễ sẽ phải xếp hàng rất dài mới có thể mua được.
Hôm nay bởi vì là ngày làm việc, người không nhiều, nhưng ngoài cửa cũng có bảy tám người xếp hàng.
Kiều Hành Tín gọi điện thoại đặt chỗ trước, cho nên vừa xuống xe vào cửa hàng liền có người dẫn bọn họ đến phòng.
Trong phòng có nước và canh mận chua, Đoàn Hủ Nghiên rót cho Mạc Tiểu Vũ một chén.
Mạc Tiểu Vũ nhìn chén đồ canh đen nhánh, cậu nghĩ rằng nó sẽ đắng nên không muốn uống, Đoàn Hủ Nghiên liền cầm lấy chén uống một ngụm cho cậu xem.
"Không đắng, tuyệt đối không đắng."

Mạc Tiểu Vũ lúc này mới uống.
Đặc trưng của trong cửa hàng vịt quay này là, sẽ có đầu bếp làm vịt trực tiếp, Mạc Tiểu Vũ là lần đầu tiên nhìn thấy nó, nhìn không chớp mắt.
Đoàn Hủ Nghiên đem da vịt mỏng mỏng chấm đường đút cho Mạc Tiểu Vũ, Mạc Tiểu Vũ ăn đến hai mắt đều sáng lên.
Kiều Hành Tín ngồi ở một bên nhìn buồn cười, "Sao cậu ấy nhìn giống cún con thế.

"
Đoàn Hủ Nghiên quay đầu nhìn anh một cái.
Kiều Hành Tín: "Chỉ là ẩn dụ thôi, ý tôi là cậu ấy rất đáng yêu.

"
Sau khi vịt được làm xong, Đoàn Hủ Nghiên trải bánh kếp lên đ ĩa Mạc Tiểu Vũ, để cậu tự cuộn, "Tiểu Vũ lại đây, muốn ăn cái gì thì em cứ gắp vào để trong đó sau đó gói lại.

"
Nói xong hắn liền làm mẫu cho Mạc Tiểu Vũ.
Mạc Tiểu Vũ nhìn rất nghiêm túc, sau khi nhìn Đoàn Hủ Nghiên cuộn xong một cái nhưng lại không ăn, mà là gắp lên đút cho cậu.
Kiều Hành Tín cảm thấy, nếu Mạc Tiểu Vũ có đuôi, lúc này chắc chắn sẽ lắc rất vui vẻ, anh yên lặng nhìn Mạc Tiểu Vũ vui vẻ ăn bánh cuốn vịt quay, bỗng nhiên tò mò: "Làm sao cậu biết cậu ấy? "
Đoàn Hủ Nghiên đang nhìn Mạc Tiểu Vũ, không nhìn anh, hắn nói, "Tôi chưa từng nói với cậu sao? "
"Khá là đơn giản."
Đây không phải là chuyện không thể nói hoặc không dễ nói, Đoàn Hủ Nghiên liền nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Tiểu Vũ kể ra.
Kiều Hành Tín nghe xong oa một tiếng, "Nếu nói như vậy, là cậu tiếp cận cậu ấy trước?! "
Đoàn Hủ Nghiên gật đầu.
Kiều Hành Tín quay đầu hỏi Mạc Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ.

"

Mạc Tiểu Vũ ừ một tiếng.
"Cậu còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Hủ Nghiên là khi nào không?"
"Ừm, sinh nhật của Hủ Nghiên." Mạc Tiểu Vũ nói: "Hủ Nghiên cho tiểu vũ bánh ngọt, còn có dâu tây lớn.

"
Mạc Tiểu Vũ nói xong còn khoa tay múa chân để diễn tả dâu tây lớn bao nhiêu.
Đoàn Hủ Nghiên đưa tay lau đi nước sốt dính trên khóe miệng cậu, gật đầu, "Tiểu Vũ nói đúng.

"
Kiều Hành Tín lại hỏi tiếp: "Vậy Tiểu Vũ còn nhớ rõ ngày đó vì sao lại nhìn thấy Hủ Nghiên không? "
"Hủ Nghiên có chai."
Kiều Hành Tín ồ một tiếng, bừng tỉnh, "Vậy nếu ngày đó Hủ Nghiên không có chai, Tiểu Vũ có phải sẽ không quen biết Hủ Nghiên không? "
Mạc Tiểu Vũ sửng sốt một chút, cậu nghe hiểu cho nên rất không thích, rất không thích cái này giả thiết này, đặc biệt không thích, thậm chí còn tức giận, nhíu mày, "Hủ Nghiên có! "
Đoàn Hủ Nghiên có, cho nên cậu sẽ không thể không quen biết Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn khuôn mặt phồng lên của Mạc Tiểu Vũ, mím môi cười cười, "Cho dù ngày đó Hủ Nghiên không có chai, Hủ Nghiên cũng sẽ quen biết Tiểu Vũ.

"
Kiều Hành Tín sửng sốt một chút, nhìn hắn hỏi, "Vì sao? "
Mạc Tiểu Vũ cũng quay mặt nhìn hắn, sự tức giận khi nhìn Đoàn Hủ Nghiên cũng đã giảm xuống một chút, môi cũng mím lại, tức giận muốn khóc, thanh âm cũng bởi vì ủy khuất nên vừa mềm vừa thấp, "Hủ Nghiên có..."
Đoàn Hủ Nghiên, là một bậc thầy vui vẻ luôn làm cho Mạc Tiểu Vũ cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, lấy mu bàn tay dán lên mặt cậu, "Bởi vì Tiểu Vũ quá đáng yêu, khi em ấy xuất hiện, tôi sẽ nhìn em ấy và sẽ yêu em ấy.

".

Bình Luận (0)
Comment