Phố Hạnh Vũ

Chương 44


Sáng hôm sau.
Không có gì khác biệt với thường ngày lắm, Mạc Tiểu Vũ lại nằm mơ.
Tuy cậu không nói, nhưng Đoàn Hủ Nghiên lại phát hiện ra.
Lúc Mạc Tiểu Vũ mở mắt ra chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, bên trong quần còn chút ướt át, rất không thoải mái, cậu cau mày ngồi dậy, nhìn qua có chút tức giận.
Đoàn Hủ Nghiên ngồi xếp bằng ngồi bên cạnh cậu nhéo nhéo vành tai cậu, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Vũ muốn đi tắm sao? "
Mạc Tiểu Vũ không trả lời, lúc cậu tỉnh dậy cậu cũng không biết vì sao mình lại không thể nghe người khác nói chuyện, Đoàn Hủ Nghiên nghi ngờ có thể là cậu vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Một lát sau, Mạc Tiểu Vũ bỗng nhiên quay đầu nhìn Đoàn Hủ Nghiên, lông mày nhỏ cau lại, môi mím lại, rất giống biểu tình ủy khuất.
Đoàn Hủ Nghiên ở chung với cậu lâu như vậy, chỉ với một biểu cảm liền có thể hiểu cậu, "Tiểu Vũ muốn ôm Hủ Nghiên? "
Tuy rằng đây là một câu hỏi nhưng không có ý muốn chờ Mạc Tiểu Vũ trả lời, Đoàn Hủ Nghiên nói xong liền ôm Mạc Tiểu Vũ vào trong ngực, an ủi vỗ vỗ lưng cậu, "Tiểu Vũ, đây là chuyện rất bình thường, mỗi người đàn ông đều sẽ có..."
Bỗng nhiên, Đoàn Hủ Nghiên dừng lại một chút, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi Mạc Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ, em có biết đây là chuyện gì không? "
Mạc Tiểu Vũ thấp giọng nói, "Tiểu Vũ tè ra quần.

"
Đoàn Hủ Nghiên nghe xong có chút dở khóc dở cười, "Tiểu Vũ, đây không phải tè ra quần.

"
Mạc Tiểu Vũ nâng mặt lên, "Là tè quần rồi, Tiểu Vũ tè ra quần.

"

Trước kia cậu cũng từng bị như vậy, nhưng đã từ lâu rồi, không ai nói cho cậu biết đây là như thế nào, cậu cảm giác bên trong quần ẩm ướt lạnh lẽo liền cho rằng mình tè ra quần.
"Không phải, Hủ Nghiên sẽ nói cho Tiểu Vũ biết đây là cái gì." Đoàn Hủ Nghiên nói xong trực tiếp ôm Mạc Tiểu Vũ lên đùi mình.
Mạc Tiểu Vũ dựa lưng vào lồ ng ngực hắn, trên mặt lộ ra vẻ mặt hoang mang khó hiểu.
Đoàn Hủ Nghiên lại bỗng nhiên hỏi cậu, "Hủ Nghiên có thể sờ sờ nơi này của Tiểu Vũ không? "
Mạc Tiểu Vũ không có gì là không đồng ý, không chút suy nghĩ liền gật đầu.
Đoàn Hủ Nghiên liền đưa tay vào.
Nơi này của Mạc Tiểu Vũ ngoại trừ lúc tắm rửa, cậu cũng không có chạm qua mấy lần, lúc này đột nhiên bị tay của người khác chạm vào, bị k1ch thích, cậu liền bắt lấy cánh tay của Đoàn Hủ Nghiên, trong miệng hoảng hốt kêu lên.
Đoàn Hủ Nghiên thanh âm khàn khàn hỏi: "Lúc Tiểu Vũ ngủ, Tiểu Vũ mơ thấy cái gì? "
Mạc Tiểu Vũ cúi đầu nhìn tay Đoàn Hủ Nghiên, "Mơ thấy Hủ Nghiên.

"
"Mơ thấy Hủ Nghiên làm cái gì?"
Mạc Tiểu Vũ không nói ra, trong trí nhớ của mình, cậu chỉ cảm thấy nó rất thoải mái.
Cậu không nói lời nào, Đoạn Hủ Nghiên liền hỏi: "Trong mơ, Hủ Nghiên có chạm vào Tiểu Vũ như vậy không? "
"Có, còn hôn Tiểu Vũ."
"Hôn ở đâu?"
"Tất cả đều hôn."
"Hôn toàn bộ cơ thể của Tiểu Vũ sao?"
"Ừ."
Một lát sau, Mạc Tiểu Vũ ngồi trên đùi Đoàn Hủ Nghiên bỗng nhiên nhẹ nhàng run rẩy một chút.

Đoàn Hủ Nghiên ôm cậu đi vào phòng vệ sinh, môi dán vào bên tai cậu nh ỏ giọng nói mấy câu, chỉ chốc lát sau cửa phòng vệ sinh liền đóng lại, ngăn chặn tất cả âm thanh từ phòng vệ sinh truyền ra.
Thời gian Đoàn Hủ Nghiên và Hứa Chử hẹn nhau là giữa trưa, họ định sẽ phỏng vấn ở đại học A, nhưng giờ này vừa vặn là giờ cơm trưa, Đoàn Hủ Nghiên liền đề nghị Hứa Chử đến nhà mình, hắn sẽ xuống bếp làm một bữa cơm trưa.
Hứa Chử đã sớm nghe nói Đoàn Hủ Nghiên biết nấu cơm, được mời đương nhiên rất vui, vừa tan học liền lái xe chạy đến nhà Đoàn Hủ Nghiên.
Để tiếp đãi Hứa Chử, Đoàn Hủ Nghiên cố ý mua tôm hùm đất mà Hứa Chử thích ăn nhất, làm theo hướng dẫn trên mạng làm tôm hùm đất cay.
Lúc Hứa Chử ấn chuông cửa là Mạc Tiểu Vũ mở cửa, hôm nay Mạc Tiểu Vũ mặc một chiếc áo thun hình vịt con màu vàng sáng, làm nổi bật làn da trắng nõn của cậu, gương mặt cậu trắng nõn, khiến người ta thích thú.
Mạc Tiểu Vũ từ trong tủ giày lấy dép mới cho Hứa Chử, "Xin chào thầy Hứa, tôi tên là Mạc Tiểu Vũ.

"
"Thì ra cậu chính là Mạc Tiểu Vũ." Hứa Chử vừa nhìn Mạc Tiểu Vũ liền thích, anh vươn một tay, "Tôi tên là Hứa Chử, rất vui khi được quen biết Tiểu Vũ cậu.

"
Mạc Tiểu Vũ nhìn bàn tay vươn về phía mình, suy nghĩ một chút bỗng nhiên vươn hai tay nắm lấy.
Đoàn Hủ Nghiên nghe thấy âm thanh bên ngoài liền từ phòng bếp đi tới hành lang liền thấy Mạc Tiểu Vũ nắm lấy tay Hứa Chử, nhất thời sửng sốt một chút, "Tiểu Vũ.

"
Mạc Tiểu Vũ quay đầu lại nhìn hắn, ừ một tiếng.
Đoàn Hủ Nghiên đi tới bên cạnh cậu nhẹ giọng hỏi: "Vì sao Tiểu Vũ lại nắm lấy tay thầy Hứa? "
Bản thân Mạc Tiểu Vũ cũng không biết vì sao, biểu tình mờ mịt.
Hứa Chử bị Mạc Tiểu Vũ chọc cười, "Tiểu Vũ, bắt tay dùng một tay ra là được rồi, giống như vậy.


"
Nói xong Hứa Chử nâng tay kia vươn về phía Đoàn Hủ Nghiên, Đoàn Hủ Nghiên tự nhiên cầm tay y.
Mạc Tiểu Vũ nhìn ồ một tiếng, sau đó rút một tay ra.
Hứa Chử tướng mạo ôn hòa, đeo một cặp kính viền vàng, khí chất tao nhã, là một người sự kiên nhẫn cao, có thể là bởi vì y làm cho cậu có cảm giác giống Đoàn Hủ Nghiên, cho nên Mạc Tiểu Vũ rất thích y.
Hứa Chử đi vào, ngồi vào bàn ăn, Đoàn Hủ Nghiên bắt đầu bưng thức ăn lên bàn, một nồi tôm hùm đất cay đầy màu sắc, còn có đ ĩa sườn kho dứa, thịt kho tàu, cá hồi, còn có tôm hùm trắng.
Một bàn thức ăn đều là món thịt, nhìn không thấy một cọng rau, làm cho Hứa Chử một người không nhịn không được nở nụ cười.
Nói là phỏng vấn, nhưng giống như cùng bạn cũ tụ tập nói chuyện hơn.
Đoàn Hủ Nghiên và Hứa Chử sau khi tốt nghiệp đều giữ liên lạc, đối với tình hình gần đây của nhau đều rất hiểu rõ, trước khi tới Hứa Chử đã từ chỗ Đoàn Hủ Nghiên tìm hiểu kỹ càng về Mạc Tiểu Vũ, cũng biết tình huống đại khái của Mạc Tiểu Vũ.
Thư viện lớn đúng là đang thiếu nhân lực, vấn đề chính là tiền lương cho vị trí phụ trách phân loại sách quá thấp, một tháng thực sự không đủ để làm bất cứ việc gì..
Nhà trường cũng có cân nhắc cho sinh viên làm thêm, nhưng lương bán thời gian lại thấp, sinh viên đi làm gia sư lương cũng cao gấp đôi, đây cũng là lý do thư viện lâu như vậy cũng không tìm được người đến.
Đoàn Hủ Nghiên ngày đó liên lạc với y để nói chuyện này, Hứa Chử có chút kinh ngạc, sau khi nghe nói vè tình huống của Mạc Tiểu Vũ liền đề nghị phỏng vấn trước xem sao.
Lúc tới y không ngờ Mạc Tiểu Vũ sẽ để lại cho mình một ấn tượng tốt như vậy, tuy rằng biết cậu là người đặc biệt, nhưng nhìn qua cậu căn bản không khác gì người bình thường, bộ dáng còn rất đẹp, khiến người ta rất thích thú.
Lúc ăn cơm Mạc Tiểu Vũ cố gắng bóc tôm, tôm hùm đất tương đối khó bóc, cậu cũng không biết bóc, nhưng cậu muốn ăn, Đoàn Hủ Nghiên liền đeo găng tay dùng một lần để bóc tôm cho cậu.
Đoàn Hủ Nghiên bóc xong một con tôm liền cho cậu ăn, còn mình con cũng không ăn, chờ hắn lột xong năm sáu con tôm, trong tay Mạc Tiểu Vũ mới lột được một nửa vỏ.
Một lát sau, Mạc Tiểu Vũ cố hết sức mới có thể lột xong một con, Hứa Chử cho rằng cậu sẽ tự mình ăn, không ngờ Mạc Tiểu Vũ lại đút cho Đoàn Hủ Nghiên.
Hứa Chử nhìn mà cười thẳng, nói với Đoàn Hủ Nghiên: "Cậu thật đúng là không thương cậu ấy vô ích.

"
Đoàn Hủ Nghiên chỉ cười mà không nói.
Sau khi bữa trưa thoải mái và hạnh phúc kết thúc, Hứa Chử trở lại trường học.
Mạc Tiểu Vũ cho rằng chỉ cần tiễn y đi là tốt rồi, không ngờ Đoàn Hủ Nghiên dắt cậu đi vào vệ sinh súc miệng rửa mặt, "Tiểu Vũ, chúng ta cũng phải đi cùng với thầy Hứa"
Mạc Tiểu Vũ khó hiểu, "Vì sao? "

"Bởi vì ngày mai Tiểu Vũ sẽ bắt đầu đi làm, chúng ta đến thư viện xem một chút, còn phải chụp ảnh, cấp giấy chứng nhận làm việc cho Tiểu Vũ.

Đúng rồi, chúng ta còn phải đi làm một thẻ ngân hàng của Tiểu Vũ, sau này tiền lương mỗi tháng đều sẽ gửi vào thẻ ngân hàng của Tiểu Vũ.

"
Chờ sau khi hai người chuẩn bị xong xuống lầu, Đoàn Hủ Nghiên lại từ trong phòng bếp đưa ra một thùng dâu tây lần trước mua cho Hứa Chử.
Hứa Chử cười hì hì tiếp nhận, "Chuyến đi này của tôi cũng khá đáng giá "
Đoàn Hủ Nghiên cười cười: "Sau này Tiểu Vũ phiền cậu chiếu cố một chút.

"
"Cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt."
Đến đại học A, có Hứa Chử ở đây, thủ tục nhận chức nhanh hơn rất nhiều, không bao lâu Mạc Tiểu Vũ liền lấy được giấy chứng nhận làm việc có dán ảnh chụp của mình còn có thẻ ăn ở căng tin, bởi vì cậu không ở lại, cho nên trường học cũng đỡ phiền toái khi giúp cậu phân chia ký túc xá.
Buổi chiều Đoàn Hủ Nghiên dẫn cậu đi làm thẻ ngân hàng, rất nhanh Mạc Tiểu Vũ liền lấy được thẻ ngân hàng đầu tiên trong đời thuộc về mình.
Trên đường về nhà Mạc Tiểu Vũ vẫn rất hưng phấn, lật qua lật lại nhìn giấy phép lao động của mình, thẻ cơm của mình còn có thẻ ngân hàng, càng nhìn càng thích.
Lần trước xem phim, Đoàn Hủ Nghiên mua rất nhiều phụ kiện hồ ly đuôi lớn, trong đó có một cái là ví tiền.
Đoàn Hủ Nghiên tìm cái túi lần trước, tìm ra một cái ví treo đuôi hồ ly, Mạc Tiểu Vũ liền đem tất cả thẻ đặt ở bên trong, Đoàn Hủ Nghiên đưa cho cậu các mệnh giá tiền, từ 1 tệ đến 100 tệ.
Mạc Tiểu Vũ trước kia không thích tiền giấy lắm, một là cậu cảm thấy đồng xu đẹp hơn, hai là lúc cậu để trong túi khi tắm sẽ không nhớ để lấy ra.
Nhưng bây giờ cậu có một cái ví rất đẹp, tiền giấy để bên trong cậu cảm thấy khá thích.
Buổi tối lúc ngủ Mạc Tiểu Vũ bởi vì ngày mai phải bắt đầu đi làm cho nên có chút hưng phấn, ôm nhím cùng gấu bông hồ ly lăn qua lộn lại không chịu ngủ.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu chơi, trong lòng lại bắt đầu lo lắng.
Dù sao Mạc Tiểu Vũ từ khi cùng hắn đi đến thành phố A, còn chưa có một lần chân chính rời khỏi hắn..

Bình Luận (0)
Comment