Phò Mã 16 Tuổi

Chương 7




Không cần nói đến hoàng hậu cùng chúng phi tần, chính là Nguyên Tử Độ nhìn thấy Trường Ninh mặc đồ này cũng không khỏi âm thầm reo hò khen hay, nghĩ sau ngày thành hôn, hai người có thể mỗi ngày cùng nhau luyện võ nghệ, trong mắt không khỏi toát ra vẻ đắc ý -- dưới cái nhìn của hắn, hẳn là hắn tất thắng không thể nghi ngờ rồi.
    Trường Ninh lạnh lùng xem Nguyên Tử Độ một chút, không nói hai lời cầm kiếm ngang trời đánh tới.
    Nguyên Tử Độ không chút hoang mang, trước khi tiếp chiêu còn không quên khẽ khom người nói tiếng "Vi thần hữu lễ" , lúc này mới dựng thẳng lên trường thương trong tay toàn lực chặn lại.
    "Ninh nhi!"
    Ngồi ở trong đại điện quan sát, Hoàng đế lo lắng không thôi, từ Long ỷ đứng dậy.
    Hoàng hậu cùng chúng phi tần cũng sợ đến hít vào một ngụm khí lạnh.
    Trong lòng Hoàng Đế xem ra, cuộc tỷ thí này thực sự dư thừa. Trường Ninh làm sao đánh thắng được Nguyên Tử Độ ? Khiến Hoàng thất xấu mặt là chuyện nhỏ, đao kiếm không có mắt, nếu vì vậy bị thương mới thật sự không đáng.
    Hắn vốn cũng không định đáp ứng hai người tỷ thí, chỉ là muốn cho Trường Ninh một nấc thang đi xuống.
    Trường Ninh có dấu hiệu thất bại trong đại điện mọi người đều nhìn ra rõ rõ ràng ràng, chớ đừng nói chi là Nguyên Tử Độ.
    Hắn cố ý vừa mới khai chiến liền Toàn Lực Nhất Kích, làm cho Trường Ninh bị hạ uy một chút, làm cho nàng biết được chênh lệch giữa hai bên sớm mà chịu thua, miễn đi phiền phức cho hắn.
    Trường Ninh nhìn Nguyên Tử Độ ở đuôi lông mày lộ ra vẻ nông cạn, trong lòng đột ngột sinh ra căm ghét, nàng thu hồi trường kiếm, giục ngựa lùi về sau mấy bước, sau đó lại giục ngựa tiến lên cầm kiếm Lăng Không đâm tới, lần này dùng nội lực, hơn nữa là mười phần nội lực.
    Nguyên Tử Độ vẫn nghĩ nàng là khoa chân múa tay như cũ, giơ thương như cũ mà đỡ, thương kiếm chạm vào nhau một khắc, hai tay chấn động, trong miệng "Phốc!"  phun ra một ngụm máu tươi, cả người lẫn ngựa "Thịch thịch thịch" rút lui mấy bước.
    Trường Ninh ngữ điệu lạnh nhạt nói, "Thân là người lĩnh binh, chẳng lẽ không biết lâm trận khinh địch là điều binh gia tối kỵ sao ?" , lại hỏi, "Bây giờ còn muốn đánh sao ?"
    Nguyên Tử Độ dù sao cũng là mãnh hổ tướng, không cam lòng tổ tông bị xỉ nhục , thứ hai là nếu thừa nhận thua với Trường Ninh, hắn liền cầu hôn vô vọng, hắn không thể nào chấp nhận được, liền quyết ý liều chết tranh chấp, cắn răng nắm cước hướng về Trường Ninh phát động đánh mạnh.
    Trường Ninh thấy Nguyên Tử Độ giống như điên cuồng, thúc ngựa quay đầu, trường kiếm trong tay hướng về Nguyên Tử Độ tìm cách lột bỏ mũ của hắn, khi tóc của hắn xõa che khuất tầm mắt mới lấy chuôi kiếm đánh sau lưng.
    Nguyên Tử Độ từ đầu chỉ ham tấn công, phòng thủ không kịp, thân thể lập tức ngã xuống, bởi vì trước chịu đựng nội thương cực sâu, nhất thời ngã xuống đất không chịu nổi.
    Thắng bại đã phân.
    Trường Ninh xuống ngựa rời sân, vẫn chưa hồi về đại điện, mà là trực tiếp trở về Khôn Bình cung -- Khôn Bình cung là tẩm cung của Hoàng Hậu, trước giờ nàng cùng ở với Hoàng Hậu.
    Bất ngờ trước kết quả, trên cung điện  Hoàng đế đầu tiên là trợn mắt ngoác mồm, cho đến lúc lấy lại được tinh thần,  Hoàng Đế không khỏi nổi trận lôi đình.
    Hắn nếu như biết Trường Ninh có thể đánh bại Nguyên Tử Độ ,nhất định hắn sẽ không đáp ứng hai người tỷ võ, có thể trực tiếp ban chiếu gả Trường Ninh công chúa.
    Năm đó Tề Thái Tổ vì thưởng công thần, phân đất phong cho ba vị khác họ làm vương, thế lực tam vương ngày càng bành trướng, đến lúc hắn đăng cơ, lãnh địa của tam vương đã thành Quốc Trung Chi Quốc*, trong bóng tối chiêu binh mãi mã, đã có tâm dòm ngó địa vị của Hoàng đế.
  (Quốc Trung Chi Quốc: như kiểu một vùng tự trị)
    Nếu như hắn còn tại vị mà chưa diệt được tam vương, chỉ lo đến lúc thái tử đăng cơ chỉ là con rối, đến khi thái tôn đăng cơ kết cục tốt nhất cũng chỉ là bị ép nhường ngôi, nhưng vạn nhất kết cục không toàn ý sẽ là bị soán ngôi, hoàng tộc cũng vì thế mà mang theo vạ diệt tộc.
    Muốn loại trừ tam gia thế tộc lại  vừa muốn thu phục lòng dân trong thiên hạ, thứ hai muốn ổn định binh quyền của Quan Tây thế tộc.
    Vì thu phục lòng dân trong thiên hạ, hắn đã hạ chiếu khoa cử thủ sĩ, vì ổn định Quan Tây thế tộc, hắn chuẩn bị đem Trường Ninh gả cho Trụ Quốc đứng đầu,mà bên trong Trụ Quốc đứng đầu là Nguyên thị.
    Hơn nữa Nguyên Tử Độ từ thời còn trẻ đến nay  đều yêu thích Trường Ninh, 26 tuổi vẫn  chưa cưới vợ sinh con, có thể thấy được chân tình. Trường Ninh gả cho Phò Mã như vậy cũng khiến cho bậc phụ thân như hắn yên lòng.
    Trường Ninh ngược lại thì tốt rồi, không thèm để tâm đến nỗi khổ của hắn trong mắt, còn quấy  hắn hỏng cả một bàn cờ.
    Bảo sao hắn không mặt rồng giận dữ ?
    Trước đây đối với các ứng viên Phò Mã, Trường Ninh đều không ưng ý thì không nói đi, bởi vì nội tâm hắn cũng muốn gả Trường Ninh cho thế thực một phương nào đó.
    Bây giờ hắn đã nghĩ kỹ, đem nữ nhi của hắn gả cho thế lực mạnh nhất, nhưng nữ nhi của hắn lại một phen làm hỏng bét.
    Vì lẽ đó, lần này hắn nổi giận, là trước nay chưa từng có.
    Hoàng hậu là phu thê kết tóc se duyên với hắn, cũng làm bạn với hắn hơn hai mươi năm, tự nhiên có thể nhìn thấy lần này Hoàng Đế phát hỏa đến nhường nào. Bởi vậy trên đường Hoàng đế về Càn Cùng  Cung  vẫn luôn làm bạn ở bên, uyển chuyển khuyên bảo, thay nữ nhi giải vây.
    Hoàng đế chỉ là không để ý tới.
    Hoàng hậu không phải không thừa nhận, "Ninh nhi lần này quả thật có chút làm quá, Nguyên Tử Độ cũng là Phò mã thập toàn không có người thứ hai."
    Hoàng đế nghe xong, vung tay áo, "Nữ nhi này, trẫm cũng không biết đến cùng là đang nghĩ gì ! Trong mắt nàng nếu không có phụ hoàng này, trẫm lại thương nàng thì có ích lợi gì ?" Thở hổn hển mấy hơi thở, lại nói, "Nữ nhi này thực sự quá không nghe lời!"
    Hoàng hậu nhất thời không hiểu ý của hoàng thượng, không dám lên tiếng.
    Trở lại Càn cùng điện, Hoàng đế liền đi thẳng tới Ngự Thư Phòng.
     Trời vừa sáng thì các phó chủ thi hội - Giang Lâm, cùng các phòng quan, chỉ huy điều hành, giam thí quan, Lễ Bộ Thị Lang, Đốc Sát Viện quan đã phụng chỉ chờ ở chỗ này.
    Hoàng đế hỏi, "Chấm bài thi hội đã kết thúc?"
    Chúng thần đáp, "Bẩm bệ hạ, đều đã hoàn thành."
    Sau đó Lễ Bộ Thị Lang dâng lên 10 bài thi đứng đầu cho hoàng đế, cung thỉnh Hoàng đế khâm định ngự ba người đứng đầu, cùng đó là phê duyệt các bài thi còn lại, cuối cùng là điền bảng quan yết bảng.
    Hoàng đế  đang nổi nóng, không có tâm trạng xem bài thi ca, chỉ để ý bài thi luận, lật đi lật lại ,lật qua, cũng không có bài nào thuận mắt, mãi đến tận một phần tên là "Lúc đó còn có Chu thiên tử, dồn dập nói Ngụy Tấn"  bài thi xuất hiện trong tầm mắt, Hoàng đế mới sáng mắt lên, đọc xong mới thấy văn phong của nàng hợp tâm ý,  long nhan vô cùng vui vẻ, bút son phê duyệt.
    Lúc sau, Hoàng đế đem chín bài thi còn lại xếp theo thứ tự, giao cho điền bảng quan, liền hướng về hướng tẩm cung mà đi.
    Đi tới nửa đường, nhớ tới chuyện của Trường Ninh, không khỏi phẫn nộ, quay lại Ngự Thư Phòng, tìm xem tên cùng quê quán của tân khoa trạng nguyên.
    Điền bảng quan đáp, "Họ Tô tên Hạo, là người thuộc trấn Vạn An, thành Hàng Châu, chưa đón dâu" .
    Hoàng đế xem xong, không chút nghĩ ngợi, cầm bút phê --
    "Phụng Thiên Thừa Vận Hoàng đế chiếu viết: Trường Ninh công chúa, là nữ nhi trẫm yêu quý, lại là do Hoàng Hậu thân sinh, thân phận cao quý. Hiện tại chính là thời điểm thích hợp để công chúa kết hôn, trẫm nhận ý chỉ của Hoàng Thái Hậu, với chư thần công  chọn giai tế cùng ái nữ thành hôn. Tân Khoa Trạng Nguyên đầy bụng châu ngọc, tài học Giai ưu, cùng công chúa hôn phối có thể nói xứng đôi vừa lứa, quyết định đem Trường Ninh công chúa gả cho Trạng Nguyên Tô Hạo, tất cả lễ nghi do Lễ Bộ Thượng Thư cùng Khâm Thiên Giám chánh đảm nhận. Bố cáo trong ngoài, Khâm thử!"
    Chúng thần  nghe xong, quỳ rạp một chỗ, cùng kêu lên can dán, "Hôn nhân chính là chuyện đại sự cả đời, không thể đùa bỡn, huống hồ Trường Ninh công chúa thân phận cao quý, Tô Hạo cũng chưa biết nhân phẩm tướng mạo làm sao, há có thể tùy ý gả cho?"
    Hoàng đế càng giận nói, "Tiền triều 12 tuổi làm Thái hậu đều có, 21 tuổi chưa lấy chồng chỉ có một vị công chúa ở triều đại này! Hôm nay lại đả thương con trưởng của Thái Úy, trẫm há có thể tha cho nàng tùy hứng như vậy? Gả nàng cho Tân Khoa Trạng Nguyên đã  là long ân cuồn cuộn! Ý Trẫm đã quyết, các khanh không cần nhiều lời!" Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
    Tác giả có lời muốn nói: vù vù, canh hai, có thưởng sao? o(n_n)o
    【 Thời cổ  hôn nhân, không có mấy cọc là tự nguyện 】
    【 tối hôm qua đánh quá gấp, có vài chỗ lỗi chính tả cùng câu có vấn đề, nơi này đổi một hồi, sau đó phàm là phát trôi qua văn chương cải biến , đều là đổi chữ Thác cùng câu có vấn đề, nội dung sẽ không thay đổi, đã xem qua  đồng học cũng không cần coi lại, cảm ơn mọi người  chống đỡ, ta nhất định sẽ chăm chú gõ chữ báo lại mọi người p(^-^)q】
Lời của edit: 1 ngày edit đến 2 chương mình chỉ muốn nổ đom đóm mắt, vì edit chương 7 này lúc mình cũng đã mệt nên k tránh đc sai sót...mọi người đọc nếu k vừa ý thì thông cảm cho mình nhé. hứa là mai mình sẽ xem rồi sửa lại sau :D

Bình Luận (0)
Comment