Phò Mã Gặp Nạn

Chương 20

Vĩnh Ninh hùng hổ lao tới. Minh Anh lập tức ưỡn người ra sau né tránh. Độc thủ đã sắp áp sát mục tiêu. Bất ngờ, một mũi tên từ phía sau Minh Anh phóng thẳng đến cắm xuyên qua búi tóc thư sinh của nàng rồi ghim thẳng vào búi tóc của công chúa, cột dính hai người thành một khối với nhau. Minh Anh bị một nhát chấn động kinh hãi đến hồn vía cũng bay, Vĩnh Ninh cũng bị mũi tên kia dọa điếng thân tâm, sợ không thở được. Bởi vì Minh Anh ưỡn lưng ra sau, công chúa thì sấn đến, theo đà ngã tới, toàn thân công chúa ngã xuống áp chặt gắt gao thô bạo vào Minh Anh. Minh Anh còn chưa kịp kêu than vì mũi và miệng bị dập vào một cú đau thấu trời xanh, kế đó thì một cỗ mềm mại thơm tho phủ kín toàn thân, cả hít thở cũng bị gián đoạn đi, nhất thời lâm vào trạng thái choáng váng, lơ mơ. Cả hai còn chưa xuất được ra khỏi nhau thì đã cảm thấy môi vướng vướng, mũi nhột nhột, trên đầu lưỡi cũng có vị mằn mặn. Một người đưa tay quẹt mũi, một người đưa tay chạm vào môi sau đó nhìn lên, lập tức cùng lúc kinh hãi kêu to:

- Máu!

- Khốn kiếp! Ngươi làm thương tổn bổn cung?

Vĩnh Ninh vừa nói liền ra tay muốn đánh tiếp vào mặt Minh Anh thế nhưng nàng lại quên mũi tên vẫn đang đính trên búi tóc cố định hai nàng dính vào nhau. Nàng vừa động thân liền kéo ghì cả toàn thân mắc vào Minh Anh, thành ra lại giằng co một cục với người ta, cùng nhau lăn lộn dằn vặt nhau trên nền đất. Đến lúc mũi tên xuất ra khỏi búi tóc, cả hai người đầu cổ tóc tai méo xệch, mặt mũi bị máu me và bùn đất làm bê bết trông chả ra hình tượng gì khiến hoàng hậu và những người ở đó phải một trận ngỡ ngàng, vừa lo lắng vừa buồn cười. Vĩnh Ninh thái độ khinh miệt và căm ghét Lưu Kì Anh đến tột cùng. Nàng giận dữ, xuất chiêu đều muốn dồn người ta vào đường cùng. Hoàng hậu cũng không thể tiếp tục đứng nhìn, liền hiệu cho thị vệ kéo hai người tách ra. Vĩnh Ninh đường đường là một công chúa tôn quí lại vì oán hận một tên nam nhân mà bất chấp thân phận cuồng loạn tấn công người ta. Hoàng hậu cũng có chút không dám tin. Xem ra, việc ban hôn lần này của hoàng thượng thực đã bức ép Vĩnh Ninh. Với tính khí và tác phong gọi gió hô mưa của công chúa từ trước đến nay trong nội cung, có lẽ số mạng của phò mã tương lai Lưu Kì Anh sẽ rất thảm thương.

Vĩnh Ninh và Minh Anh được thị vệ, cung nữ tách ra bảo hộ ở hai bên nhưng Vĩnh Ninh vẫn khí thế hung hăng muốn hướng đến Minh Anh vừa quát tháo vừa chỉ trỏ thị vệ bảo muốn trị tội Minh Anh. Hoàng hậu không nhịn được nữa liền lên tiếng ngăn:

- Đủ rồi! Vĩnh Ninh, con tự xem lại thân phận của mình đi! Đường đường là một công chúa, con xem, bộ dạng con bây giờ có khác gì một tên lưu manh phố chợ?

- Nhưng mẫu hậu, tiện dân này đả thương con. – Vĩnh Ninh ủy khuất chỉ trích Minh Anh.

- Là ai đả thương ai, mẫu hậu vẫn còn ở đây, đã chứng kiến rõ. Người đâu, lập tức đưa công chúa về Huyền Minh cung. Còn Lưu trạng nguyên, mời sang Tùy Quang điện, truyền thái y đến chẩn trị.

Lệnh hoàng hậu vừa ban, khẩu khí quả quyết, dứt khoát khiến Vĩnh Ninh có ấm ức cũng không thể không nghe đành hậm hực với vết thương trên môi để bọn người Thanh Nhi dìu trở về Huyền Minh cung. Minh Anh đợi đại giá của công chúa rút đi mới dám thở phào một hơi, quay sang hoàng hậu, khom lưng chắp tay nói:

- Kì Anh xin đa tạ hoàng hậu một lần nữa giúp đỡ!

Hoàng hậu nhẹ nhàng đáp:

- Là bổn cung nên xin lỗi Lưu trạng nguyên. Bổn cung dạy dỗ không nghiêm khiến Vĩnh Ninh bướng bỉnh, bạo ngược làm tổn thương Lưu trạng nguyên.

Hoàng hậu bước đến gần Minh Anh, rồi không biết sao nàng tiện tay rút lấy mũi tên còn cắm lủng lẳng trên búi tóc của nàng kéo ra. Minh Anh hốt hoảng vội vịn chặt búi tóc giữ cho ngay, chỉ sợ hoàng hậu lỡ tay kéo tụt luôn búi tóc nàng ra thì bại lộ ngay. Cũng may, khi hoàng hậu cầm được mũi tên trên tay, Minh Anh nhẹ nhàng thở một hơi. Vừa lúc đó, một thị vệ bước đến quì xuống tâu:

- Bẩm hoàng hậu, thích khách vẫn chưa tìm thấy nhưng thuộc hạ tìm được cây cung này ở cạnh bên đài Vọng Thiên.


Hoàng hậu nhìn cái cung thị vệ dâng lên, khẽ đặt mũi tên lên phía trên rồi bình thản bảo:

- Được rồi, việc truy tìm thích khách giao cho các ngươi. Lưu trạng nguyên, trước xin mời đến Tùy Quang điện để thái y giúp xem vết thương rồi bổn cung sẽ thay mặt công chúa mời Lưu trạng nguyên dùng trà, xin tạ lỗi với trạng nguyên vì chuyện không vui hôm nay.

- Thần không dám! Thần chỉ bị một chút vết thương ngoài da, rửa mặt một chút là không sao, không cần phiền phức đến thái y. Hoàng hậu, Kì Anh là ngoại thần lại mạo muội xông đến hậu cung, cho dù là có lí do, hoàng hậu không bắt tội vi phạm cung qui nhưng cũng thật là không tiện ở lâu cho nên thần xin phép được cáo lui.

- A! – Hoàng hậu nhìn Minh Anh còn đang cúi mặt, dùng tay áo thấm máu trên mũi thì cả lo – Lưu trạng còn đang chảy máu, bổn cung sao có thể để ngài như vậy mà rời đi? Người đâu? Người đâu? Truyền thái y đến đây! Mau lên!

- Ôi, bẩm hoàng hậu không cần đâu! – Minh Anh vội vã bỏ xuống tay áo đang che mũi rồi quay sang hoàng hậu, nói nhanh – Thần đã hết chảy máu rồi, người xem. Không cần làm phiền hoàng hậu nữa, thần xin phép cáo lui ạ!

Minh Anh nói xong, cũng cúi người gập sát lưng xuống bái tạ hoàng hậu rồi lui đi, không kịp để ý đến thái độ khác lạ của hoàng hậu khi nhìn động tác vừa rồi của nàng. Vừa rồi, Minh Anh dùng tay áo lau mặt mũi xong ngẩng mặt lên đồng thời mỉm cười một cách khả ái như trẻ con. Hoàng hậu nhất thời ngẩn ngơ. Trước mắt nàng thần thái của vị tân trạng trẻ tuổi này thật sự rất giống với người kia, giống một cách đến khó tin.

- Việt nhi! – Hoàng hậu nhìn theo bóng người dần dần khuất đi kia bất chợt không nhịn được gọi khẽ một cái tên.

Việt nhi chính là tiểu muội của nàng, Hồ Vận Việt. Vị Hồ gia tam tiểu thư năm xưa được hoàng thượng tứ hôn cho Đông Định đại tướng quân Lưu Dĩ Trung nhưng đã bất ngờ trốn khỏi kiệu hoa và mất tích. Lúc đó, hoàng thượng và thái sư cùng những thuộc hạ của Lưu tướng quân đã tìm kiếm rất lâu vẫn không có chút tin tức tăm hơi. Thái sư rất giận dữ con gái ngang ngược bướng bỉnh và cảm thấy có lỗi với Lưu tướng quân cho nên đã thỉnh cầu hoàng thượng gia ân, tăng bổng lộc và phẩm hàm cho cả Lưu Dĩ Trung tướng quân và tiểu đệ của ông ta Lưu Dĩ Toàn thêm một bậc. Nhưng chỉ hai năm sau đó, Lưu Dĩ Trung bị kết tội mưu phản. Lưu Dĩ Toàn cũng bị liên lụy, cả nhà đồng loạt bị tru di. Từ đó cũng không nghe thấy ai nhắc đến cái tên Hồ Vận Việt. Hoàng hậu cũng đau lòng chấp nhận, xem như tiểu muội đã bạc phước uổng mạng nơi xa rồi. Nhưng cách đây mấy năm, trong một lần hoàng hậu xuất cung cúng tế cố mẫu ở ngoài thành Lạc Nguyên thì bất ngờ nhận được một bức thư bút tích của Vận Việt kể về những năm tháng nàng ấy phiêu bạc ở bên ngoài. Nàng ấy đã gả cho một nam nhân bình thường và có một nữ nhi Lý Duyên Trân, năm nay cũng trạc mười sáu. Hoàng hậu cầm bức thư vừa mừng vừa xúc động, vội sai thị vệ tì nữ đuổi theo tìm kiếm người đưa nhưng không thấy đâu. Người viết cũng chẳng để lại một tín vật nào để làm tin nhưng hoàng hậu vẫn đinh ninh đấy là tiểu muội và vẫn không ngừng âm thầm cho người tìm kiếm.

Bởi vì chuyện năm xưa, Hồ Vận Việt tự mình kháng chỉ trốn khỏi hôn sự với Lưu gia khiến thái sư giận dữ và đã tước từ nàng ra khỏi gia phả Hồ gia. Tuy rằng kết cục của Lưu gia thê thảm nhưng thái sư vẫn không cảm thấy Hồ Vận Việt bướng bỉnh như vậy là đúng nên ngài vẫn giận đến không cho phép một ai nhắc đến tên nàng nữa. Cho nên hoàng hậu cũng không thể nói lại chuyện nhận được tin tức của tiểu muội với thái sư. Rốt cuộc, nàng tìm suốt hơn hai năm vẫn không có khả quan. Lẽ nào Hồ Vận Việt không thể trở về Hồ gia cũng không thể cho đại tỉ nàng đây được một lần tái ngộ?

----------------

Trong Huyền Minh cung, Vĩnh Ninh đang được bốn cung nữ Thanh Nhi, Mỹ Nhi, Tố Cúc, Tố Lan tỉ mỉ chăm nom. Nghĩ đến cơ hội loại bỏ tên đê tiện đáng chết ở ngay trước mặt vậy mà cũng để cho hắn thoát thân. Vĩnh Ninh càng ngẫm càng cảm thấy không cam tâm. Trong khi trên người nàng cũng vì va chạm với kẻ xấu xa đó mà bị mấy vết thương vừa bầm tím vừa đau. Cả trên môi cũng vì ngã trúng hắn ta làm chảy máu, khiến nàng bị sưng vừa đau rát vừa bất tiện, không thể ra ngoài gặp người, ngay cả ăn uống cũng không được thật khổ sở biết bao. Đúng là một tên tai họa oan gia! Tại sao bao nhiêu người chết mà không chết được hắn ta? Còn hai tỉ muội Lục gia võ nghệ tuyệt đỉnh vậy mà đối phó với hắn ta cũng trở nên vụng về dở dang như mèo mù vờn chuột. Càng nghĩ đến càng tức giận, Vĩnh Ninh không nén nổi nữa, gạt phăng hết đồ đạc trên bàn xuống rồi quát lên:

- Thật là tức chết bổn cung! Vì tên khốn kiếp đó hại bổn cung thành trò cười cho cả hoàng cung. Bây giờ cả tỉ muội Lục gia cũng chẳng thấy tăm hơi. Nếu không giết được hắn ta, Vĩnh Ninh công chúa ta đây còn mặt mũi nào mà sống nổi? Không được. Thanh Nhi, chúng ta xuất cung, tìm tứ hoàng huynh giúp ta diệt tiện nhân!

Nàng nói xong liền bật đứng dậy, khí thế như lập tức muốn đi. Thanh Nhi, Mỹ Nhi các nàng sợ đến mặt tái xanh. Thanh Nhi kéo tay công chúa, cầu xin:


- Ài! Công chúa! Công chúa người bình tĩnh nghe nô tì khuyên đi! Chuyện mà chúng ta gây ra đã kinh động khắp hoàng cung. Chỉ vì một Lưu trạng nguyên mà người đã khiến cả hoàng cung gặp một trận phong ba. Chuyện này nhất định Long vệ quân sẽ điều tra ra. Chỉ cầu cho hai người Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Linh không bị bắt thôi. Nếu không...Ài...Công chùa à, chúng ta lúc này không thể rời cung đâu.

- Chẳng lẽ ngươi bảo bổn cung nhẫn nhịn hắn ư? Nhẫn nhịn để hắn nhận quan ấn, làm đại nhân, thành phò mã rồi mỗi ngày cho hắn trêu đùa bổn cung sao? Hừ! Hắn có mơ ta cũng không để hắn mơ đẹp như vậy! Có thể khiến cho bổn cung hận đến như vậy, phải nói mộ phần tổ tiên mười tám đời của họ Lưu hắn tích phúc lớn! Chẳng những bổn cung muốn giết hắn, còn muốn lật tung gia phả dòng họ mười mấy đời của hắn đày đi biên ải đời đời kiếp kiếp chỉ có thể làm nô!

Bốn người Thanh Nhi nghe công chúa phát hỏa, nộ khí xung thiên mà phải sợ run. Nàng hầu hạ công chúa từ mười mấy năm nay, chưa bao giờ thấy công chúa tức giận và oán hận một ai đến mức độ như thế này. Không biết là do công chúa quá mức chán ghét Lưu Kì Anh hay là bởi vì di chứng của độc dược Xáo Tâm tán vẫn chưa trút bỏ được hoàn toàn cho nên nàng mới bộc lộ ác tính như vậy? Than ôi, phò mã tương lai này đúng là số kiếp thiếu tu. Cả trong lịch sử cũng chưa từng có một vị công chúa nào lại oán hận và trù rũa tàn bạo với phò mã của mình thế đâu. Phen này, phò mã khó mà sống lâu. Chẳng những không thể sống lâu, mà còn có khi liên lụy đến họ hàng, di họa đến tổ tiên nữa. Cả bốn người thân tại Huyền Minh cung, tâm lại thầm cầu nguyện thay cho Lưu tân trạng. Công chúa kiên quyết muốn tiêu diệt phò mã đã dùng đến sát thủ, bây giờ còn muốn nhờ cả thế lực võ bị của An Định vương trợ giúp cho. An Định vương yêu chiều công chúa vô biên. Nếu công chúa mở lời, có thể ngài ấy sẽ đáp ứng. Ấy nhưng Lưu trạng nguyên là tân quan hoàng thượng đặc sủng. Công chúa kiên quyết trừ bỏ hắn thì hoàng thượng nhất định không vui. Công chúa và An Định vương đều là con của hoàng thượng cho nên ngài giận cũng không thể thẳng tay nhưng làm sao chắc sẽ không giận cá chém thới xuống tay với đám hạ nhân Huyền Minh cung các nàng được? Vì vậy, đám người Thanh Nhi liều mạng can gián. Đây là thời khắc quan trọng, công chúa không thể manh động được nữa cho đến khi Long vệ quân thôi điều tra.

Đang lúc ấy thì có tiếng chân người kéo đến rất đông. Thanh Nhi còn chưa kịp ra xem thì đã thấy Minh Hiến hớt hãi chạy vào trong. Minh Hiến có vẻ hốt hoảng, chỉ chỉ tay ra phía sau:

- Đến...đến rồi kia...

- Cái gì đến hay ai đến? – Thanh Nhi sẵng giọng với tên nội quan tội nghiệp hay mắc tật lắp bắp.

- Là...là...

- Là bổn tổng quản mang theo thánh dụ của hoàng thượng đến xử lí làm loạn ở Huyền Minh cung.

Ách! Một câu của lão thái giám Trần Vũ vang lên, cả đám người Thanh Nhi, Mỹ Nhi, Minh Hiến đều sợ đến xanh mặt. Trần Vũ bước thẳng đến trước mặt Vĩnh Ninh, chắp tay nói:

- Tham kiến công chúa! Lão nô phụng khẩu dụ của hoàng thượng mời công chúa đến Vệ Nguyên điện vài hôm.

Nói xong, lão đưa tay ra tư thế mời Vĩnh Ninh bước đi. Vĩnh Ninh trợn mắt quát to:

- Hỗn xược! Ngươi...ngươi...bổn cung làm gì sai, các ngươi dám tự ý bắt giam bổn cung?

- A! Lão nô nào có lá gan tự ý bắt giam công chúa? Là do trong cung có thích khách. Thích khách ngang nhiên làm loạn giữa ban ngày truy sát mệnh quan triều đình. Hoàng thượng thịnh nộ vô cùng cho nên đã hạ lệnh...


- Ngươi nói sao? Các người đã bắt được...thích khách sao?

- À, chuyện này thì...mời công chúa đến điện Vệ Nguyên sẽ rõ. Hoàng thượng vẫn đang ở đó cúng tế Hoa phi, chờ công chúa người giá lâm.

Vĩnh Ninh nghe vậy, liền muốn đi gặp phụ hoàng xem sao. Nhưng sực nhớ lại lời lúc nãy của Trần Vũ công công, nàng liền quay lại hỏi:

- Công công, ngài không đi với bổn cung sao?

- Bẩm. Công chúa, xin ngài cứ đi trước, đừng để hoàng thượng chờ đợi. Lão nô vẫn còn chuyện phải làm cho nên sẽ chậm một bước.

- Ngươi...ngươi muốn xử phạt họ? – Vĩnh Ninh sao có thể để thủ hạ tì nữ của mình chịu tội, quay lại chất vấn Trần Vũ.

Trần Vũ thản nhiên lấy lệnh bài tổng quản chấp hình ở nội cung ra, bình tĩnh hô to:

- Thánh dụ có lệnh, cung nữ, thái giám và cả thị vệ canh gác ở Huyền Minh cung hầu hạ tắc trách, vô năng, cùng công chúa liên tục làm loạn trong cung. Hoàng thượng tuyên phạt cảnh cáo mỗi người ba mươi gậy. Nếu như bắt được thủ phạm hành thích trong cung cũng có liên quan đến Huyền Minh cung thì tất cả cung nô đồng loạt trảm thủ.

Lời tuyên vừa dứt, lập tức có hàng thị vệ bước vào kéo ra từng người từng người một trong Huyền Minh cung, tại ở sân lớn chấp hình đánh trượng ngay. Vĩnh Ninh kinh sợ đến không nói được một câu. Nàng muốn ngăn cản nhưng không dám ngăn, bởi vì theo như lời của Trần Vũ vừa nói xong, nếu như tiếp theo để Long vệ quân bắt được Lục thị tỉ muội vậy thì tất cả thủ hạ ở Huyền Minh cung của nàng đều thê thảm. Bây giờ, có lẽ chỉ có cầu phụ hoàng tha thứ tội nếu không thì sẽ muộn mất. Nàng nghĩ xong, cũng bất chấp tiếng kêu khóc thảm thương của các cung nữ, lập tức thật nhanh đến điện Vệ Nguyên.

--------------

Trong dịch quán của sứ đoàn Chân Qua quốc.

Giữa đêm, Chân Trí cùng với Chân Ny dẫn theo bốn mươi thủ hạ tùy thân cải trang thành trang phục thường dân Nam Thiên chuẩn bị rời đi. Bởi vì Chân Trí lo ngại kẻ địch có nội gián ở bên trong sứ đoàn của mình sẽ thừa cơ phục kích trên đường cho nên y muốn dùng kế ve sầu lột xác, đi trước sứ đoàn một bước để sát thủ sẽ lạc mục tiêu. Thế nhưng, hắn tính kĩ mấy cũng không qua. Lúc đoàn người của hắn chuẩn bị xuất phát thì đột nhiên hơn hai mươi người trong số thủ hạ đắc lực ấy đột nhiên ôm bụng quị xuống, biểu hiện trúng độc nghiêm trọng tiếp đó thì tắt thở. Tình huống này quá là nghiêm trọng. Xem ra Chân Trí hắn đã bị người ta nắm rõ từng chút, muốn thoát thật không dễ dàng. Hắn quan sát một lượt hoàn cảnh, suy nghĩ tình hình rồi lại thở dài. Có thể biết được từng động tĩnh của hắn chỉ có bốn người. Hai người trong số đó cũng đã bị trúng độc chết rồi. Những người còn lại đều là thuộc hạ thân tín, không thể nào bán đứng hắn. Hắn căng thẳng suy nghĩ trong khi Chân Ny không nhịn được khó hiểu nói:

- Những tên nội gián này nếu muốn hại chúng ta tại sao không chờ thêm chút nữa phục kích trên đường mà lại ra tay ở đây nhỉ?

Một câu của Chân Ny làm Chân Trí nảy thêm ý nghĩ khác. Xem ra kẻ chủ mưu của sát thủ không chỉ muốn giết hai huynh muội hắn mà còn muốn gây hấn giữa Chân Qua quốc và Nam Thiên. Tình thế này, huynh muội họ hoàn toàn bị động mà kẻ địch trong tối cũng không biết đang mưu tính thủ đoạn gì ở phía trước. Nếu như tiếp tục ở đây suy đoán cũng không phải cách tốt. Hắn trầm ngâm một lúc rồi quay sang thủ hạ phân phó:

- Báo cho người của Nam Thiên quốc tình huống ở đây, thu xếp tốt chỗ này rồi các ngươi cũng tự mình cẩn thận. – Quay sang Chân Ny, hắn bảo - Sáng sớm mai huynh muội ta vào cung.

Trong một gian nhã phòng ở Tụ Oanh các, Triệu Khánh vẫn ngồi một mình, thư tĩnh uống rượu, mắt hướng nhìn xuống chính đài diễn nghệ ở bên dưới xem một vị ca kĩ đánh đàn thổi sáo vi vu. Nàng ấy là danh kĩ Đỗ Ngân Tiên. Triệu Khánh thật sự rất thưởng thức Đỗ Ngân Tiên. Lần nào đến đây hắn cũng ngồi đó chờ đến khi được nghe Đỗ Ngân Tiên biểu diễn xong mới rời đi. Thậm chí, có những khi Đỗ Ngân Tiên được nhiều khách quan yêu cầu biểu diễn lâu hơn, hắn vẫn kiên nhẫn chờ thêm mấy canh nhưng cũng chưa một lần cưỡng ép nàng phải đến hầu cả. Tất nhiên người ở Tụ Oanh Các vẫn biết hắn là vương gia nhưng Tĩnh vương trầm tĩnh, vô ưu, không màng thế sự và cũng không được lòng hoàng thượng. Là một vị vương gia nhưng có tiếng hiền vương và không hề có thế lực thế nên người thấy hắn chỉ kính chứ không sợ. Hơn nữa hắn bình dị dễ chịu cho nên Lý ma ma của Tụ Oanh các cứ xem hắn như đại công tử có tiền và đúng mực, vô cùng thích hắn và luôn tìm cách lấy lòng hắn. Thế mà Triệu Khánh thích ngắm hoa nhưng không hái. Thậm chí, Lý ma ma ngầm tỏ ý nếu hắn muốn, bà ta sẵn sàng tìm cách để hắn có được Đỗ Ngân Tiên nhưng ngược lại, Triệu Khánh đe dọa Lý ma ma, nếu dám làm gì bất mãn cho Đỗ Ngân Tiên thì hắn sẽ không để Lý ma ma bà ta sống tốt. Lý ma ma cũng một phen ngây ngốc. Rốt cuộc thì trong bụng Tĩnh vương này nghĩ cái gì nhỉ? Còn cả Đỗ Ngân Tiên kia, là danh kĩ bán nghệ không bán thân nhưng không phải cũng chỉ là một nữ nhân muốn có cuộc sống tốt thôi sao? Kia là vương gia, dù là có quyền thế hay không nhưng kiểu nào cũng có đất phong, giàu có sung sướng an hưởng ba đời cũng không hết, lẽ nào nàng còn không muốn? Vụ làm mai này thật sự nghĩ dễ mà không dễ. Lý ma ma cũng chỉ đành mặc kệ. Thôi thì Tĩnh vương ngày nào còn đến, bà ta cứ kiếm tiền ngày nào tốt ngày nấy. Còn cái vị Đỗ Ngân Tiên này...Lý ma ma thầm thở dài. Xem ra nàng ta dường như là có ý với cái tên thư sinh rách rưới họ Lưu ngày hôm trước thì phải?


Triệu Khánh đã chờ Đỗ Ngân Tiên đàn xong bốn khúc. Lúc này nàng đã rời sân diễn dưới đài, chuẩn bị lên nhã gian hầu đàn cho hắn. Đúng lúc đấy thì một thủ hạ của Triệu Khánh vào đến, rỉ tai hắn báo:

- Bẩm, đã theo đúng ý của vương gia. Vương tử Chân Qua không thể xuất hành vào đêm nay. Có thể sáng ngày mai sẽ vào kinh thỉnh cầu hoàng thượng giúp đỡ.

Triệu Khánh khẽ cười một tiếng, ngoắc thủ hạ đến gần nói:

- Bước tiếp theo cứ tiến hành như đã định. À, phải lấy cho bằng được thứ mà bổn vương muốn.

- Dạ, thuộc hạ đã rõ!

Thuộc hạ đáp lại một tiếng rồi lui ra. Lúc hắn vừa ra khỏi cửa, Đỗ Ngân Tiên cũng bước vào, mang theo chiếc đàn nguyệt trên tay, mỉm cười bước đến trước mặt Triệu Khánh hành lễ:

- Đã để Tĩnh vương chờ lâu! Đa tạ Tĩnh vương mỗi tuần đều nễ mặt đúng giờ lại đến ủng hộ cho Ngân Tiên.

Triệu Khánh phong nhã khoát tay miễn lễ cho giai nhân. Sau đó, hắn lấy ra trong một chiếc hộp trên bàn một cây bạch ngọc tiêu sáng loáng đưa đến cho Ngân Tiên:

- Hôm nay bổn vương không muốn nghe đàn. Nàng có thể thổi tiêu không? Khúc "Đông thành thái lạc" của vùng biên quan nước Việt, nàng có biết không?

- Đã từng nghe qua nhưng vẫn chưa dùng tiêu tấu thử. Nếu vương gia có nhã hứng như thế, Ngân Tiên đành mạo muội bêu xấu, mong là vương gia không cười chê!

-----------------

Triệu Kit: Dạo này Kit lười, lười lắm luôn. Nghỉ thời gian lâu giờ không còn kiên nhẫn để ngồi lâu cho nên năng suất giảm sút. Có lẽ là thiếu động lực, cũng có lẽ là não Kit đã cỗi rồi chăng? Ha ha! Thôi, còn viết là còn may. Chỉ sợ viết không nổi nữa thì buồn lắm. Hì hì.

Mọi người có thích truyện này không? Thích thì có thể nào lên tiếng tiêm cho Kit chút động lực để tăng tốc được không ạ? Thật ra Kit viết truyện là viết những gì Kit muốn xem. Bởi vậy có thể một số người xem được, một số người không. Dù Kit biết luôn viết như thế nào đó sẽ được nhiều người thích thú xem hơn nhưng họ thích không có nghĩa rằng đó là điều Kit thích. Vì thế, viết làm sao mà bản thân thấy "sướng" trước đã. Quan trọng là "hợp duyên thì tụ, thỏa lòng thì vui" có phải không nào?

Bộ truyện này lại viết đúng lúc Kit stress tình củm quá cho nên ngâm nó hơi lâu. Trước mắt mọi người thấy quá nhiều nhân vật phải không? Nhưng yên tâm, nhân vật phụ chỉ làm nền rồi lui, không ảnh hưởng đến đại cuộc và cũng sẽ không ép tim. Công chúa này ban đầu rất hung bạo khó ưa nhưng càng về sau, phải lòng phò mã rồi thì đu tối đa. Nhưng ngặt cái phò mã sợ nàng thấm vào máu cho nên chỉ cần nàng giơ tay là co rúm ngay, không dám nghĩ sẽ có gan "hốt" được công chúa đâu. Công chúa ghét không được mà thương cũng không xong cho nên ghen bất chấp khiến phò mã lên trời xuống đất, khóc mẹ kêu cha. Về sau, mọi người sẽ thấy tuyệt chiêu thể hiện sở hữu của công chúa với phò mã. Sau này nhớ học theo, dùng để áp dụng với người yêu, ăn chắc luôn. Kaka!



Bình Luận (0)
Comment