Phò Mã Gặp Nạn

Chương 48

Hôn lễ hoàn tất, công chúa phò mã cùng tuỳ tùng hân hoan dọn đến phủ công chúa. Luật lệ Nam Thiên qui định trong quan hệ phu thê của phò mã và công chúa, công chúa là quân, phò mã là thần cho nên dù phu thê trong nhà vẫn là công chúa làm chủ, phò mã phải nghe theo. Lúc này cửa lớn phủ công chúa mở ra, Thanh Nhi và Minh Hiến cầm tay dẫn đường công chúa vào trước. Sau đó chính tay công chúa châm ngòi đốt pháo, báo hiệu phủ Vĩnh Ninh công chúa hôm nay tân gia.
Phò mã Lưu Kì Anh lạch bạch đi sau. Ôi, suốt cả ngày hôm nay nàng bận đến không kịp uống ngụm nước. Đến lúc được uống thì toàn rượu là rượu. Cũng may nàng có chuẩn bị trước, nhờ Vũ Nguyệt Tuyền điều chế cho nàng mấy viên thuốc giải rượu. Nếu không thì vừa rồi từ hoàng cung đến phủ thừa tướng nàng chắc là đã bị ép uống đến mức toàn thân mềm nhũn như nước không biết trời trăng gì rồi. Ài! Cũng mừng là phủ công chúa không tổ chức tiệc. Vậy là bây giờ nàng đã có thể về phòng nghỉ ngơi một giấc?
Oái! Nhưng mà... Phòng...phòng? Bây giờ nàng sẽ ở phòng nào? Ở đây là phủ công chúa, chắc là sẽ không có gì bất tiện khi có một phòng riêng cho phò mã có phải không?
Công chúa đã bước vào nhưng phò mã vẫn còn đứng ngáo ngơ ở cửa, mặt mày méo mó, kiểu như một đứa nhỏ bị ép đến một chỗ không vui. Vĩnh Ninh tuy chưa mở khăn che mặt ra nhưng nghe được nhịp bước và tiếng thở dài của Minh Anh. Nàng không nói nhưng ra hiệu cho Thanh Nhi. Thanh Nhi lập tức đến trước Minh Anh nhẹ nhàng nhún hông thi lễ nói:
- Thỉnh phò mã nhanh một chút vào tân phòng giúp công chúa mở khăn che mặt và hoàn tất lễ giao bôi cùng động phòng ạ!
Oách! Đây sẽ không phải là...
- Đây thật sự là ý của công chúa sao? - Minh Anh xích lại gần Thanh Nhi nói nhỏ. Nàng sẽ không tin có chuyện đó, Vĩnh Ninh không thể nào muốn cho nàng tới gần nàng ấy huống hồ chi giao bôi hợp cẩn á? Còn động phòng sao? Thanh Nhi nhất định là nói chơi.
Quả thật, Thanh Nhi nghe nàng hỏi xong liền kề bên nàng rỉ tai:
- Ở bên ngoài có người của Kính sự phòng và hai nữ quan của hoàng hậu cử đến. Phò mã gia, ngài cẩn thận một chút!
Thanh Nhi lời ít ý nhiều, Minh Anh gật nhẹ một cái, phối hợp tiến lên đi vào trong.

Tân phòng của công chúa và phò mã thật sự trang hoàng rất trang trọng nha. So với phòng của Lưu công tử nàng ở Đông Hiên phủ thừa tướng còn muốn rộng gấp đôi. Hơn nữa, vật dụng xa hoa, nào là bàn gỗ quí, vách gỗ hương, giường ốp đá cẩm thạch lại thêm màn gấm, trường kỉ phủ nhung...tất cả đều đồ quí hiếm xa hoa cao sang bậc nhất.
Công chúa đang ngồi trên giường hỉ. Cạnh bên có hai nữ quan, một người đang trải giường sắp khăn, người kia thì đang nói nhỏ gì đó với công chúa. Minh Anh làm bộ như không liên quan đến, ngồi bên bàn, trộm bốc một vốc hạt sen bỏ vào miệng sau đó suýt tí nữa phải phun ra hết cả. Ôi, shit! Hạt sen gì mà đắng quá, nuốt làm sao trôi?
Nhưng mà ở đây còn có người, không tiện nhổ ra đành bấm bụng nuốt luôn. Sau đó nàng đã phải rùng mình một trận thì đúng lúc các nữ quan kia xong việc liền thu dọn đứng dậy dừng trước nàng sau đó nhún người thi lễ:
- Kính chúc phò mã và công chúa bách niên hảo hợp sớm sinh quí tử.
Nghe đến câu "sớm sinh quí tử", Minh Anh đã nuốt trôi hạt sen cũng hốt nhiên bị nghẹn. Nàng ôm ngực ho lên mấy tiếng. Thấy mấy nữ quan vẫn còn đứng đó nên liền bảo họ lui ra. Ấy nhưng các nữ quan không có ý định đi, lại còn tiến đến dâng mâm rượu lên, ôn hoà nói:
- Thỉnh phò mã giúp công chúa mở khăn che mặt và hợp cẩn giao bôi!
Ôi! Giở khăn thì được nhưng uống rượu giao bôi...trước mặt mấy người luôn sao? Như vậy kì quá!
Hai nữ quan nhìn vẻ mặt ửng ửng bẽn lẽn của phò mã, khẽ cười nói:
- Chúng nô tì phụng lệnh của hoàng hậu. Đợi khi phò mã và công chúa uống xong rượu hợp cẩn, chúng nô tì sẽ lui.

Ài! Vậy là không uống không xong!
Minh Anh cũng không nói thêm, cầm theo dụng cụ nữ quan chuẩn bị, nhẹ nhàng mở khăn che mặt cho công chúa. Dưới ánh đèn vàng nhạt của đôi nến hỉ, dung nhan thần tình tuyệt sắc, kinh diễm nhân thiên đã hiện ra trước mắt nàng. Minh Anh nhìn đến ngẩn ngơ, toàn thân bất động nhưng tim đập hỗn loạn, thần trí bất minh. Nàng cứ như thế mà đứng ngẩn ra đó, cũng không biết nhìn bao lâu rồi cho đến khi cảm thấy cổ họng khô khốc, nàng nuốt ực xuống một tiếng, không nghĩ lại làm cho hai nữ quan và các nha hoàn bên kia phải che miệng cười thầm. Một nữ quan bước đến dâng rượu lên:
- Phò mã, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng. Mời phò mã và công chúa giao bôi, trọn đời trọn kiếp cùng nhau ân ái!
Minh Anh trộm nhìn nét mặt công chúa, thấy không có biểu hiện gì hết mới nhẹ nhàng ngồi xuống, cầm lấy chung rượu cẩn thận vòng tay qua với công chúa sau đó ngửa đầu uống cạn. Hôn lễ xem như tuyệt hảo hoàn tất. Hai nữ quan và cung nữ lập tức lui ra trả lại riêng tư cho đôi bích nhân tương thân hoà hảo.
Khi cánh cửa tân phòng vừa khép, ánh mắt Vĩnh Ninh ngay lập tức chuyển sắc thái từ bé mèo đáng yêu sang lão hổ cô nương chỉ trong chớp mắt. Minh Anh cảm thân thể rét run. Nàng co rúm toàn thân, cúi mắt thật sâu không dám thở lâu, nhỏ giọng như muỗi rưng rưng đợi chờ cơn thịnh nộ của công chúa.
- Công...công chúa, đêm nay ta...
- Quì xuống!
A! Nàng còn chưa kịp nói gì luôn á!
Minh Anh lộp bộp quì xuống. Vĩnh Ninh đứng dậy đi một vòng quanh nàng sau đó nâng mặt nàng. Công chúa đứng ở trên, phò mã quì ở dưới. Tiếu ý trong đôi mắt công chúa mỗi lúc càng tăng. Nàng nhìn đến mức cơ mặt của phò mã căng lên, từng sợi lông tay lông chân cũng bị cái nhìn kia làm cho dựng đứng. Công chúa thả nhẹ một cỗ hương thơm ngan ngát nhưng lạnh ngắt bên tai nàng.

- Lưu Kì Anh, ngươi rốt cuộc cũng có ngày hôm nay.
Tâm tư phò mã theo câu nói ấy mà run bần bật. "Sẽ không phải chứ? Nàng ấy nói như thể là có thù với mình? Là muốn trả thù mình hay là trả thù mình thay cho Hứa Du Nhiên?"
Ý nghĩ này khiến trái tim phò mã như bị treo lên. Một cỗ cuồng tâm tráng nhiệt như bị một nhát đao to đâm xuyên và khoét rỗng. Minh Anh cảm thấy như bị tắt ngang ở lồng ngực, như không thở được nhưng cũng không có cảm giác hơi thở mong manh. Trong khoảnh khắc, nàng bất chợt liên tưởng đến các hình ảnh tiếp theo thật vô cùng thảm khốc. Nàng thấy công chúa cầm dao nhọn từng nhát đâm xuống đâm đến nàng nát bấy toàn thân, sau đó công chúa còn dùng chân giẫm lên giẫm lên đập nát thi thể nàng. Minh Anh hoảng sợ đến mặt toát đầy mồ hôi. Nàng cảm thấy cả người lả đi, trước mắt tối om, tình cảnh giống như địa ngục vây quanh. Nàng không nhịn thét lên:
- Đừng mà!
Sau đó lại ngất lịm đi. Công chúa đứng đó ngơ ngác, không sao hiểu điều gì đang xảy ra. Nàng mới chỉ nói một câu, cái gì cũng chưa làm hết nhá!
- Này, ngươi đừng làm bộ! Đừng nghĩ ngươi nằm ở đó thì bổn cung sẽ không dám làm gì ngươi. Dậy!
Vĩnh Ninh dùng chân đá đá lên vai và hông của Minh Anh. Người vẫn nằm im, không có dấu hiệu nào tỉnh lại.
"Không lẽ vô dụng đến vậy chứ, bổn cung còn chưa làm gì hết, ngươi dám chết hay sao?"
Vĩnh Ninh căng thẳng đưa tay đặt trên mũi Minh Anh. Còn thở. Như vậy là sợ đến ngất ư? Trước đây cũng không thấy Lưu chưởng sứ ngươi vô dụng đến thế này?
Vĩnh Ninh bất khả tư nghì. Vốn là muốn chơi đùa với hắn một trận. Đồ chơi nàng cũng có mang theo. Nào là sáp nóng, nào là kim châm, còn có bột ngứa và mật gấu trộn than, định sẽ làm cho hắn kêu khóc xin tha, sau này phải hứa cả đời đều phải nghe theo nàng không được làm gì sai quấy. Nếu như hắn chịu ngoan ngoãn thì thôi, dù sao thì cũng đã đại hôn, nàng cũng còn không ghét hắn nữa. Ấy nhưng bây giờ thế này...
- Này, tiện nhân vô dụng, mau tỉnh lại cho bổn cung!

Thật sự là mất vui á! Nàng đã làm gì đâu, sao hắn lại sợ nàng như gặp phải hung thần ác sát chứ?
Kêu ba bận cũng không tỉnh dậy, Vĩnh Ninh tức giận lắm, vốn định mở cửa gọi người bên ngoài vào đây khiêng tên này cút đi. Nhưng nàng nghĩ nghĩ lại thôi. Dù sao đang là đêm đại hôn, công chúa làm cho phò mã sợ đến hôn mê, chuyện này mà đồn ra thì danh tiếng công chúa Vĩnh Ninh nàng sẽ trở thành đề tài cho cả Nam Thiên quốc cười chê mất. Nàng bỗng ngồi xuống, cạnh bên cỗ người bất tỉnh nhìn ngắm thật lâu.
" Khuôn mặt này thật ra cũng rất tuấn tú, tướng mạo cũng khá phong lưu. Mắt răm, mày liễu, mũi cân đối nhìn cũng không tệ. Chỉ có đôi môi mỏng này á. Môi mỏng gian trá, chả trách miệng lưỡi của ngươi dỗ ngọt được các cô nương khắp nơi."
Lúc nàng sờ đến môi, cảm xúc ấm áp ở ngón tay khiến nàng sực nhớ đêm hôm ấy, ở nơi kia,  cũng bờ môi này cuồng dã quyến luyến làm cho nàng thân tâm điên đảo thần hồn tan rã. Bây giờ thì hay lắm, nhân quả xoay vòng đến lượt ngươi phải nằm đó cho bổn cung tha hồ bỡn cợt!
Nàng vươn tay cởi bỏ phụng quán nặng trĩu cùng giá y thêu hoa thô cứng trên thân. Sau đó nàng cũng cởi mũ tân lang cho người nằm dưới kia. Để mặc tư thế nằm mê, nàng chầm chậm đưa tay nhẹ vuốt lên khuôn mặt kia. Cảm giác trơn láng êm tay, quả nhiên rất thích. Nàng nhớ đêm đó tên này sờ xong còn hôn xuống. Hắn dùng môi của mình áp xuống. Hơi thở của hắn nhè nhẹ mang theo hương vị liên hoa thoang thoảng khiến nàng cảm thấy rất thư thái. Lúc này, nàng cũng muốn thử lại.
Một cái hôn ấn xuống trán như chuồn chuồn lướt. Sau đó di dần xuống mắt, đến mũi, sau đó đến hai bên má rồi quay trở lại chóp mũi. Nàng cũng không biết như này là có cảm xúc gì nữa. Vừa dìu dịu vừa ngứa ngáy, cũng có chút gì đó lâng lâng như say, chung qui là thích nhưng cũng không giống như lần trước đó.
Vĩnh Ninh cảm thấy không phục lắm. Tại sao lần đó người này làm như thế lại khiến cho nàng từ thống khổ đến đê mê, đến lượt nàng cảm xúc mờ nhạt quá. Là nàng làm không đúng cách sao?
Vĩnh Ninh cố chấp không chịu thua. "Cũng đều là môi, ngươi hôn ta được thì ta cũng sẽ hôn đến ngất ngươi!" Nghĩ xong, nàng cúi xuống thật sâu, đến mức ngực nàng áp đến thẳng tắp trên thân người kia. Hai cỗ nhịp tim hoà vào nhau, cũng không biết là ai đập nhanh hơn. Chỉ là sau đó khi Vĩnh Ninh chầm chậm hôn xuống, Minh Anh bất chợt trở mình thở nhẹ, đồng thời khoang miệng cũng hé mở phát ra một tiếng ngâm.
Ở bên ngoài, hai vị nữ quan và thái giám ghi chép hoàng gia giường sự kia bị một màn bên trong này làm đỏ mặt. "Ai! Thật không ngờ, trước đây còn có lời đồn nói Vĩnh Ninh công chúa và phò mã bất hoà, thậm chí là ghét nhau. Nhưng bây giờ lại quấn lấy nhau, đến mức ngay cả gường hỉ cũng không kịp đến đã vội quần nhau dưới đất làm một màn loan phụng hoà minh".
Thái giám vừa ghi chép vừa toát mồ hôi. "Hi vọng ngày mai hoàng hậu xem xong sẽ không bị hoảng sợ."

Bình Luận (0)
Comment